Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 283
“Không phải đâu…”
“Đúng mà.”
Liu vươn tay chạm nhẹ ly của mình vào ly của Yihyun, nheo mắt cười qua ánh nến lung linh.
“Đặc biệt là những lúc ở trên giường, tình yêu lại càng dạt dào hơn chứ.”
Nếu là bình thường, chắc hẳn Yihyun đã đỏ bừng tai, giả vờ không nghe thấy hoặc càu nhàu trách móc. Nhưng có lẽ là do bầu không khí lãng mạn, hay do khuôn mặt của Liu trông càng thêm phần quyến rũ dưới ánh nến, mà lần này cậu dù có hơi đỏ mặt nhưng vẫn không lảng tránh ánh mắt anh, thậm chí còn khẽ cười. Nụ cười điềm tĩnh trước câu đùa mang hàm ý tình dục ấy khiến Liu cảm nhận được một sự rung động mới mẻ từ Yihyun, khác hẳn với trước đây.
Hai người gần như uống cạn rượu cùng một lúc, và cũng gần như cùng lúc đặt ly xuống bàn.
“…”
“Sao thế?”
“Chuyến đi lần này, thực sự cảm ơn anh.”
“Có gì đâu mà phải cảm ơn anh? Chi phí thì chia đôi, khâu chuẩn bị cũng phân chia nhau cùng làm. Anh có làm gì đặc biệt hơn đâu?”
“Nếu chỉ có một mình, em sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ đến việc thực hiện chuyến đi này.”
Bởi vì lời hứa vĩnh viễn không thể thực hiện được kia quá đỗi nặng nề.
Ở phía đối diện, ánh mắt Liu trở nên thâm trầm và biểu cảm cũng nghiêm túc hơn.
Cậu cứ tưởng anh sẽ nói một câu đùa cợt nhả nào đó để làm không khí nhẹ nhàng hơn, hoặc lại thì thầm những lời mật ngọt khiến tai cậu ngứa ngáy. Nhưng anh chỉ vươn tay qua bàn, tìm và nắm lấy bàn tay đang mân mê ly rượu của Yihyun như muốn nói rằng: Anh sẽ lắng nghe tất cả, em hãy nói đi.
Yihyun cũng đáp lại, nắm chặt lấy tay anh.
“Lúc đầu, việc gửi bưu thiếp cho bố cũng khiến em đau khổ. Dù không thể giữ lời hứa ba người cùng đi, nhưng ít nhất em và bố vẫn có thể thực hiện được, vậy mà suy nghĩ rằng bố đã quay lưng lại với em cứ len lỏi dâng lên…”
Bàn tay Yihyun đang nắm tay Liu siết chặt hơn một chút.
“Nhưng đến giữa chuyến đi, em cảm thấy mỗi lần gửi đi một tấm bưu thiếp lại là một lần được chữa lành.”
“…”
“Và hôm nay… trong bưu thiếp em đã viết thế này.”
Liu tập trung lắng nghe giọng nói của Yihyun, anh thậm chí còn khan cổ đến mức phải nuốt nước bọt.
“Rằng thật may mắn khi thực hiện chuyến đi này, em đã có một chuyến du lịch hạnh phúc cùng với A Wei.”
Ánh mắt họ khóa chặt lấy nhau, run rẩy vì những xúc cảm mãnh liệt, nhưng rồi rất nhanh, mọi thứ trở lại tĩnh lặng.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em có thể nói ra được những lời đó. 40 ngày qua đối với em còn mang nhiều ý nghĩa hơn cả một chuyến du lịch.”
Liu mấp máy môi như định nói điều gì, nhưng rồi anh chẳng thốt nên lời, chỉ khẽ thở dài một hơi thật mảnh.
Không, điều anh muốn nói đã quá rõ ràng.
Khao khát muốn cầu hôn cậu lại một lần nữa sục sôi mãnh liệt.
Anh muốn ôm trọn cả hiện tại, tương lai và cả quá khứ của Yihyun. Anh khao khát tột cùng tư cách được làm bạn đời của cậu.
Nhưng lần này Liu cũng kìm nén lại. Anh dùng bàn tay trái phủ lên trên, bao bọc hoàn toàn lấy tay Yihyun mà mình đang nắm bằng tay phải, thay cho lời muốn nói. Dù cử chỉ ấy chẳng thể nào truyền tải hết được tấm lòng của anh.
Yihyun nở một nụ cười tươi tắn, dùng dĩa xiên miếng hồng giòn cuối cùng còn sót lại trong đĩa salad đưa về phía Liu.
“Kun ăn nốt đi, em ăn nhiều rồi.”
Tuy há miệng nhận lấy miếng hồng nhưng Liu vẫn không buông tay Yihyun ra.
“Có ngon không anh?”
Anh gật đầu trả lời, nhưng chẳng hiểu sao Liu không cảm nhận rõ vị của nó.
Trong đầu anh chỉ toàn là ý nghĩ muốn cưới người trước mặt này làm bạn đời.
Cây nến dài chẳng mấy chốc đã ngắn đi. Tuy bị cây phong trong sân che khuất một nửa, nhưng ánh trăng thu vẫn trong trẻo và sáng ngời.
Khi hai người cùng rửa bát xong thì bên ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn. Một trong hai ngọn nến trên bàn ăn đã tắt, chỉ còn lại một ngọn vẫn cháy tí tách. Có vẻ nó cháy được khoảng ba tiếng đồng hồ.
Liu bước đến bàn ăn, thổi tắt ngọn nến còn lại. Anh chuyển chân nến vẫn đang tỏa khói sang bàn bếp, rồi tiến lại gần Yihyun đang thu dọn bồn rửa. Bàn tay vẫn còn vương chút nước của anh vuốt ngược mái tóc Yihyun ra sau.
“Uống thuốc trước khi tắm nhé?”
Có vẻ thích thú với bàn tay mát lạnh đang luồn qua tóc và xoa nhẹ vành tai, Yihyun khẽ khép hờ mắt và gật đầu. Nhìn Yihyun những lúc thế này, có thể thấy cậu hoàn toàn tin tưởng Liu.
Anh biết Yihyun không phải là người có tính cách thích dựa dẫm hay ỷ lại vào ai, ngay cả với những người thân thiết nhất cũng hiếm khi bộc bạch cảm xúc. Cậu cho rằng chia sẻ nỗi lo không làm nó vơi đi một nửa, mà chỉ khiến số người phải lo lắng tăng lên thành hai. Yihyun suy nghĩ như vậy đấy. Tự mình giải quyết vấn đề của bản thân bằng mọi giá, đó là cách Seo Yihyun trân trọng những người bên cạnh mình.
Một Yihyun như thế, chỉ khi ở trước mặt Liu Wei Kun mới đôi khi trở nên buông lỏng bản thân.
Thông qua chuyến đi này, Yihyun chắc chắn đang dần nghiệm ra rằng, thỉnh thoảng dựa dẫm một cách thoải mái vào Liu cũng không phải là tạo gánh nặng cho anh.
Mỗi lần như thế, Liu lại cảm thấy lồng ngực hơi nhói đau cùng cảm giác yêu thương dâng trào. Cậu đáng yêu đến mức anh không biết phải làm sao, chỉ muốn trao cho cậu tất cả. Anh thường bị cuốn vào niềm khao khát mãnh liệt rằng nếu có thể chứng minh được tình yêu của mình, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Để trấn tĩnh lại sức nóng ấy, Liu thở ra một hơi dài, ôm lấy hai má Yihyun, cọ mũi mình vào mũi cậu, rồi dịu dàng hôn lên giữa trán, sống mũi, nhân trung và đôi môi.
“Kun…”
Khi hai người đang hôn nhau như hai con sói cọ mũi để bày tỏ tình cảm, Yihyun bỗng nắm lấy cổ tay Liu. Lúc ấy Liu mới nhận ra pheromone của mình đang bị rò rỉ.
“A, xin lỗi em.”
“Không sao đâu, dù sao cũng là thời gian riêng tư chỉ có hai người, anh không cần phải xin lỗi mà…”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Yihyun, anh có thể đoán được cậu đang ngại điều gì.
“Tuyệt đối không phải là do khả năng kiểm soát của anh có vấn đề đâu. Trong suốt chuyến đi, chẳng phải anh thường xuyên dỡ bỏ hoàn toàn rào chắn trước mặt em sao. Nên khi chỉ có hai đứa, anh vô thức thả lỏng nên mới bị vậy đấy.”
“Nếu là vậy thì may quá.”
Anh nói với Yihyun như vậy, nhưng thực ra chính bản thân Liu cũng khá bất ngờ. Việc tỏa ra pheromone khi cảm thấy ham muốn tình dục với Yihyun giờ đây chẳng còn là chuyện lạ, nhưng nụ hôn và những cái chạm vừa rồi không phải là sự vuốt ve gợi dục, mà là biểu hiện của tình yêu. Đây là lần đầu tiên pheromone bị rò rỉ trong vô thức khi anh đang chìm đắm trong cảm xúc yêu thương. Đó là bằng chứng cho thấy anh ngày càng chịu ảnh hưởng mạnh mẽ hơn của Diamond Dust.
Hơn một tháng dính lấy Yihyun như hình với bóng, ngày nào họ cũng giao cảm với nhau bằng pheromone, ít nhất một tuần bốn lần họ quan hệ tình dục mãnh liệt bằng pheromone. Chắc là vì lý do đó. Liu trực cảm được rằng pheromone của mình đã bắt đầu chuẩn bị để <quy thuộc> về cậu.
Anh muốn nói rằng dường như anh đã bắt đầu quy thuộc về em rồi, nhưng Liu chỉ giấu đi sự hưng phấn và mỉm cười vì chưa muốn tạo áp lực cho Yihyun. Anh rót một cốc nước suối không lạnh để trên bàn bếp, lấy ra hai viên thuốc tròn màu hồng nhạt từ chiếc lọ nhựa đặt ở một góc.
“Nào, thuốc của hôm nay.”
Ít nhất là trong khoảng thời gian sống cùng nhau, Liu nhất định muốn tự tay chăm sóc việc uống thuốc cho cậu.
Yihyun là một Omega chưa trưởng thành hoàn toàn, vẫn đang trong quá trình phân hóa. Cậu được kiểm tra định kỳ hàng tháng bởi một bác sĩ chuyên khoa Omega nổi tiếng ở Paris, và ba tháng một lần, Marcus từ Boston sẽ đến Paris để khám riêng cho cậu.
Yihyun bảo chỉ cần bác sĩ phụ trách khám là đủ, nhưng Liu vẫn không yên tâm. Bác sĩ ở Paris chỉ biết Yihyun là Omega đang phân hóa tự nhiên, nên anh muốn cậu được khám bởi cả Marcus, người biết rõ cậu là “Diamond Dust”. Dù Marcus cũng thú nhận rằng không biết quá nhiều về “DD”, nhưng làm vậy Liu vẫn thấy bớt lo hơn chút ít.
Cả bác sĩ ở Paris và Marcus đều có chung nhận định rằng chưa cần phải dùng thuốc ức chế kỳ phát tình, nhưng vì Yihyun không phải là Omega thông thường, nên Liu không thể an tâm về điều đó.
Cuối cùng, Yihyun đang dùng loại thuốc ức chế được cả hai giáo sư khuyên dùng.
Thuốc ức chế dành cho Omega thường, không phải Golden Omega, chủ yếu có hai loại. Loại mạnh khá độc tính chỉ uống trong kỳ phát tình, và loại cân bằng uống hàng ngày như thuốc bổ sung dinh dưỡng. Yihyun đang dùng loại sau. Loại cân bằng có nhược điểm là phải uống mỗi ngày, nhưng lại nhẹ nhàng hơn nhiều so với loại mạnh và hầu như không có tác dụng phụ.
Thế nhưng, giống như việc Liu từng uống cả vốc thuốc ức chế trong quá khứ mà vẫn vô dụng trước pheromone của Yihyun, thì dù cậu có uống thuốc ức chế, Liu vẫn cảm nhận được pheromone của cậu. Bởi vì đó là pheromone của Diamond Dust, thứ chỉ tác động đến Ghost chứ không liên quan gì đến pheromone của Omega thông thường. Thứ pheromone chỉ có thể kích thích mỗi Ghost là Liu Wei Kun, và cũng chỉ mình Liu Wei Kun mới có thể hưởng thụ.
Pheromone với tư cách là Diamond Dust thì đằng nào cũng chỉ mình Liu Wei Kun cảm nhận được nên không sao. Mục đích của thuốc ức chế là để bảo vệ pheromone Omega của Yihyun khỏi pheromone của những Alpha khác. Dù khả năng xảy ra là rất thấp, nhưng Liu muốn đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.