Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 291
“Không phải thế đâu, là do sức khỏe của Kun không tốt lắm. Ngày mai bọn em còn phải bay đường dài nữa mà, nên là…. Chả biết nữa. Không phải là bị bệnh gì đâu… Chắc do chuyến đi dài ngày quá nên mệt mỏi tích tụ thôi…”
Sự thật là vì đêm qua cậu cứ nài nỉ, khiến cho việc thắt nút và biến đổi vốn đã kìm nén suốt 40 ngày qua bùng nổ, làm tận ba lần. Hậu quả là mắt của bạn trai bị tẩy trắng dã như một ‘quả cầu tuyết’, nên không thể đi đến chỗ hẹn được. Yihyun không thể nói toạc ra sự thật trần trụi ấy nên đang phải chật vật tìm cớ xoay xở.
Trong lúc cậu đang khổ sở giải thích, sự quan tâm của cô bé kia vẫn luôn hướng về phía Yihyun.
Gương mặt sạch sẽ và đoan chính của Yihyun, vóc dáng quá đỗi hoàn hảo nên dù ăn mặc giản dị trông vẫn rất phong cách, những ngón tay thon dài chỉnh tề cầm điện thoại, và cả giọng nói trầm ổn êm tai đang phát ra thứ ngôn ngữ ngoại quốc đầy bí ẩn kia nữa. Có lẽ tất cả mọi thứ thuộc về Yihyun đều đang khiến cô bé rung động. Liu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Yihyun đang phản chiếu trong mắt cô bé ấy như thế nào.
‘Đúng là kiểu người sẽ đặc biệt được yêu thích ở lứa tuổi đó.’
Liu thầm nở một nụ cười hài lòng, cảm giác tự hào lớn hơn là ghen tuông. Ánh mắt tò mò dù có chút xấu hổ kia không hề chứa độc tố. Tất nhiên, nếu cô bé định chủ động tiếp cận Yihyun thì câu chuyện sẽ khác.
“Không gặp một thời gian, hình như chị càng ngày càng tinh quái hơn rồi đấy.”
Cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, Yihyun lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“40 ngày rồi chưa trêu được em mà, quay về là cẩn thận đấy nhé?”
Yihyun gật đầu đồng tình với câu nói đùa của Liu. Tuy nhiên, Liu nhận ra rằng đằng sau cái gật đầu và nụ cười ấy, Yihyun đang nhớ người chị của mình. Anh biết điều đó, biết rằng đối với Yihyun, ngoài anh ra vẫn còn những mối duyên phận đáng trân trọng khác. Thật may mắn là anh đã trưởng thành đến mức có thể cảm thấy an tâm và biết ơn vì điều đó thay vì ghen tị.
Tàu đến đúng giờ. Hai người vứt những chiếc ly rỗng và bước lên tàu.
Vé hạng nhất họ đặt nằm ở tầng 2, nên cả hai phải đeo những chiếc ba lô to sụ leo lên cầu thang. Dù đã cố gắng sắp xếp hành lý đơn giản nhất có thể, nhưng vì là ba lô phục vụ cho chuyến đi 40 ngày nên khó mà gọn nhẹ linh hoạt được.
Bên trong khoang hạng nhất vắng tanh, chỉ có lác đác khoảng bốn, năm hành khách đang ngồi rải rác. Họ tháo ba lô, buộc cẩn thận trên giá để đồ và chỉ lấy riêng chiếc máy tính bảng ra. Sau đó cả hai đi sâu vào trong để tìm ghế ngồi đã đặt trước. Dù chỉ là lối đi dọc hành lang không có chướng ngại vật nào, nhưng Yihyun đi trước vẫn tìm nắm lấy tay Liu và di chuyển chậm rãi.
Ở phía đối diện, một nhóm hành khách cũng vừa bước vào khoang, đó chính là gia đình của cô bé ban nãy. Lần này cũng vậy, vừa phát hiện ra Yihyun là cô bé có vẻ vui mừng ngay. Dù không nhìn rõ biểu cảm cụ thể, nhưng gương mặt đó quả nhiên cứ liên tục hướng về phía này.
“Kun, chỗ này ạ.”
Yihyun đang định ngồi xuống ghế thì lại đứng đó nhìn dáo dác xung quanh.
“Sao thế? Tìm nhà vệ sinh à?”
“Em đi một lát rồi quay lại ngay. Kun cứ ngồi đi nhé.”
“Lúc đi vào anh thấy phía này không có nhà vệ sinh đâu. Em đi sang phía đằng kia kìa.”
“Em đi vắng một lúc có sao không?”
“Hả?”
Yihyun vừa định bước đi đã quay lại nhìn Liu với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Không đến mức không nhìn thấy gì đâu, em biết mà. Anh sẽ ngồi ngoan ngoãn đợi, em cứ đi đi.”
Đã lâu lắm rồi mới thấy lại sự bảo bọc quá mức này của Yihyun, cũng vì việc thắt kết và biến đổi đã bị gián đoạn một thời gian dài. Liu vui vẻ vuốt má Yihyun trấn an.
Qua bờ vai Yihyun, cô bé kia lại lọt vào tầm mắt anh. Bốn chiếc ghế thiết kế ngồi đối mặt nhau mà gia đình đó chọn nằm rất gần chỗ của hai người. Khoảng cách đủ gần để Liu có thể lờ mờ nhìn thấy biểu cảm. Dù đã ngồi xuống nhưng cô bé vẫn cứ ngước nhìn về phía bên này.
“Yihyun à.”
“Dạ?”
Liu gọi giật Yihyun đang quay người về phía cửa ra vào. Anh vòng tay ôm eo Yihyun vừa quay lại, kéo cậu về phía mình và đặt một nụ hôn ngắn. Mắt Yihyun mở to, cậu nở nụ cười bối rối rồi bật cười thành tiếng.
“Tự nhiên anh làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là muốn hôn thôi.”
Có lẽ vì bị Liu hôn bất ngờ không lý do vào thời điểm quá đỗi ngẫu nhiên nên Yihyun bị mất hết sức lực chăng? Cậu chẳng thèm nhìn quanh xem có ai không, cũng chẳng trách móc Liu câu nào, ngược lại còn cứ cười khúc khích như thể bó tay với anh. Yihyun đưa tay đẩy nhẹ vào ngực Liu, anh nắm lấy bàn tay đó và cũng cười đáp lại.
Anh nắm lấy bàn tay đang rời xa dần của Yihyun đến tận giây phút cuối cùng mới luyến tiếc buông ra. Yihyun lắc đầu với gương mặt đẫm ý cười rồi bước ra khỏi khoang tàu.
Cô bé kia đã chứng kiến toàn bộ quá trình này. Có vẻ cô bé không thất vọng trước sự thật rằng Yihyun đã có người yêu, chỉ là sắc thái của sự tò mò đã thay đổi đôi chút.
Liu tin chắc điều đó. Với nụ hôn ban nãy và bầu không khí bao trùm giữa hai người, thì trong mắt cô bé, Yihyun hẳn đã trở thành một sự tồn tại bí ẩn hơn nhiều.
Một chàng thanh niên ngoại quốc đầy quyến rũ tình cờ gặp trong chuyến du lịch mùa thu tẻ nhạt cùng gia đình, và nụ hôn ngọt ngào pha chút tinh nghịch mà chàng trai ấy trao cho người yêu đồng giới. Đối với cô bé, cảnh tượng này sẽ lưu lại như một bức ảnh mãnh liệt và tuyệt đẹp. Có lẽ còn đẹp hơn cả thực tế.
Anh nhìn theo bóng lưng Yihyun, ngồi xuống ghế với tâm trạng thỏa mãn, sau đó mở bàn gấp và lấy máy tính bảng ra.
Quay về Seoul, hàng núi công việc tồn đọng đang chờ đợi. Anh cũng phải bắt đầu chuẩn bị nghiêm túc cho việc chuyển đến Bali để thành lập phòng tranh và tổ chức mới. Nhưng tất cả những việc đó không hề là gánh nặng. Ngược lại, anh thấy hăng hái hơn bao giờ hết, bởi đó là cuộc sống mới bắt đầu cùng với Yihyun mà anh hằng mong đợi.
‘Đừng đi. Ở lại bên em.’
Đang lướt xem qua những email công việc mà Kwon Juhan gửi đến, vẻ mặt Liu bỗng đanh lại. Dù nói là say pheromone, nhưng Yihyun đêm qua thực sự không giống cậu chút nào. Phải chăng anh đang bỏ lỡ một sự thay đổi quan trọng nào đó đang diễn ra trong nội tâm Yihyun?
Soạt.
Đúng lúc đó, một vật thể màu hồng bất ngờ chìa ra ngay trước mắt Liu. Anh đang chìm trong suy nghĩ theo phản xạ ngẩng đầu lên. Yihyun đang đứng cạnh ghế với vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt Liu lại hướng về vật thể màu hồng kia.
Là kẹo dẻo hình con chuột.
“Cái này… là sao?”
Liu vừa ngơ ngác nhận lấy vừa lùi lại đứng dậy. Anh nhường chỗ để Yihyun có thể ngồi vào ghế sát cửa sổ nhưng vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
“Tại em cứ thấy áy náy vì làm anh chưa được ăn thử.”
“…….”
“Lúc nãy thấy ở quầy bán hàng có bán nên…”
Yihyun ngồi phịch xuống ghế bên cửa sổ, tay cứ vô thức xoa gáy và không dám nhìn về phía này. Cứ tưởng cậu đi vệ sinh, hóa ra là tranh thủ chạy ra quầy bán hàng ở sân ga.
Kít, xịch.
Đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.
“Nếu không ăn được thì cứ để lại, em ăn giùm cho. Em không kén ăn như vẻ ngoài đâu.”
“Ha… Seo Yihyun thật là, em định làm anh đổ em thêm bao nhiêu lần nữa hả?”
“Chỉ là cái kẹo dẻo thôi mà, anh đừng làm quá.”
Vành tai đỏ ửng của cậu trông thật đáng yêu. Liu vòng tay qua vai Yihyun kéo cậu lại gần. Anh tì cằm lên vai người trong lòng, vùi môi vào bên tai cậu và buột miệng thì thầm như một tiếng thở dài.
“Muốn bắt em đi trốn luôn thế này quá.”
“Sao lại trốn? Có ai đuổi theo đâu.”
Yihyun nằm trong lòng anh cười khúc khích.
“Chỉ là… không muốn trả em về Paris thôi.”
“…….”
Yihyun im lặng một lúc. Liu biết sự im lặng này là gì. Yihyun vốn ít nói, là người dùng sự im lặng để biểu đạt cảm xúc một cách tinh tế. Sự im lặng ngượng ngùng, sự im lặng mang ý phản đối, sự im lặng khi thẫn thờ để đầu óc trống rỗng, sự im lặng khi chìm đắm trong suy tư, và sự im lặng để kìm nén không cho những cảm xúc phức tạp tràn ra ngoài. Chính là giống như lúc này.
Yihyun khẽ đặt tay lên lưng Liu, rồi chầm chậm vuốt ve tấm lưng rộng ấy và nói:
“Sắp đi du lịch Bali rồi mà, chúng ta chịu đựng một chút thôi.”
“Ừ, đúng rồi.”
“Trước khi mùa đông này kết thúc thì cuộc sống của em ở Paris cũng sẽ thu xếp xong xuôi, sau đó thì… sẽ ở bên nhau đến mức phát chán luôn ấy chứ.”
Liu tách Yihyun ra khỏi lòng mình rồi tinh nghịch cụng trán vào trán cậu một cái.
“Cái đoạn đấy thì anh không đồng ý đâu nhé?”
Một Seo Yihyun chững chạc dỗ dành người yêu đang tiếc nuối chuyện chia xa, chỉ nói toàn những lời đúng đắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã trở về với dáng vẻ thường ngày. Chính vì thế, Liu hoàn toàn không thể dự đoán được chuyện sẽ xảy ra vào buổi chiều ngày hôm sau.
Đoàn tàu bắt đầu chầm chậm rời khỏi nhà ga.
Liu xé gói kẹo dẻo, cầm đuôi một con chuột nhấc lên. Kẹo dẻo hình chuột màu hồng trắng mang vị chua ngọt thanh mát y như màu sắc của nó vậy.
“Ưm, không tệ đâu nhỉ? Quả nhiên là… dù là người hay là kẹo dẻo thì cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
Trước lời nhận xét nghiêm túc của Liu, Yihyun lắc đầu cười như thể bó tay với anh.
Ngoài cửa sổ, mùa thu của Thụy Sĩ đang lướt nhanh qua tầm mắt. Đã đến lúc quay trở lại Paris, quay trở lại với cuộc sống thường nhật.