Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 299
Chủ yếu là Yuni kể lại câu chuyện cầu hôn. Tuy nhân vật chính có mặt ở đó nhưng họ lại ngại ngùng hoặc không muốn tự mình kể, trong khi khách khứa thì lại tò mò muốn nghe. Thế nên người được nghe kể lại từ chính chủ đành phải đứng ra kể thay.
Trong khi hồi tưởng lại ký ức ngày hôm đó qua lời kể của người thứ ba, chẳng biết từ lúc nào, Liu và Yihyun đã nắm lấy tay nhau.
Màn cầu hôn đã diễn ra cách đây khoảng 5 tháng. 5 tháng qua là khoảng thời gian họ lâng lâng trong niềm hạnh phúc và sự mong chờ ngọt ngào hơn bao giờ hết. Đồng thời cũng là 5 tháng đầy đau khổ vì thời gian trôi qua chậm hơn bất cứ lúc nào.
“Vậy ra cả hai đều lén lút chuẩn bị cầu hôn vào cùng một ngày sao?”
Shushu nói với vẻ mặt đầy cảm động hướng về phía hai nhân vật chính. Yihyun liếc nhìn Liu với khuôn mặt ửng đỏ rồi trả lời:
“Tình cờ thế nào mà lại… ngẫu nhiên thôi ạ….”
“Không phải ngẫu nhiên đâu. Sao có thể cùng suy nghĩ giống hệt nhau vào cùng một ngày như thế được chứ? Hai người đúng là duyên trời định mà.”
Giữa Liu và Yihyun có thần giao cách cảm chăng. Có vẻ Shushu muốn tin là như vậy, nhưng màn cầu hôn này có một nguyên do rõ ràng. Sự kiện Yihyun chạy đuổi theo xe của Liu đã gây chấn động cho cả hai, và đóng vai trò là chất xúc tác khiến họ quyết tâm kết hôn. Nhưng chi tiết đó họ muốn giữ lại làm câu chuyện của riêng hai người.
“Tuy em là người không tin vào vận mệnh hay nhân duyên gì đâu, nhưng quả thực chuyện giữa Giám đốc và Yihyun cũng có chút gì đó kỳ diệu thật.”
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Yuni.
“Chuyện phân hóa sau khi đã trưởng thành là cực kỳ hiếm gặp mà. Tỷ lệ khoảng 3% thì phải? Thế mà Yihyun lại phân hóa sau khi gặp Giám đốc, rơi ngay vào cái tỷ lệ 3% đó. Riêng chuyện này thôi đã không phải chuyện thường rồi. Cứ như ý trời bảo là hãy kết hôn, xây dựng gia đình và sinh con đẻ cái đi ấy.”
Giống như suy nghĩ của Yuni, và cũng như đa số mọi người có mặt ở đây đều biết, Yihyun không phải là trường hợp phân hóa tự nhiên thành Omega. Lực nắm tay của Liu đang giữ tay Yihyun siết chặt hơn, rồi anh nhìn xuống Yihyun và mỉm cười nhẹ. Một nụ cười phức tạp mà chỉ có Yihyun, chỉ có Diamond Dust mới hiểu được ý nghĩa thực sự.
Trên đời này chỉ có vài người biết sự thật rằng Liu là Ghost, còn Yihyun là Diamond Dust. Ngay cả Shushu và Trưởng phòng Han cũng chỉ biết Liu là Ghost mà thôi.
Choi Inwoo, một trong số cực ít người biết rõ chân tướng, liếc nhìn Liu và Yihyun.
“Nếu Yihyun không trở thành Omega, thì ít nhất ở Hàn Quốc, hai người không thể kết hôn hợp pháp được.”
“Đúng thế đấy ạ. Chưa kể hai người còn vượt qua được cả thử thách yêu xa đầy gian nan nữa. Tin hay không thì tùy nhưng nghe bảo tỷ lệ thành công của yêu xa thấp hơn yêu gần khoảng 50-70% đấy.”
“Chà, chuyện vượt qua được yêu xa đúng là đáng nể thật.”
Choi Inwoo duỗi đôi chân đang vắt chéo, cầm ly champagne lên và nói tiếp:
“Lúc hai người quyết định quay lại với nhau ấy, tôi cứ tưởng Liu Wei Kun sẽ dẹp hết cuộc sống ở Seoul ngay lập tức để bay sang Paris cơ.”
“Tôi cũng muốn thế lắm chứ.”
Liu lập tức thừa nhận.
“Là vì muốn ghi điểm với Yihyun nên mới nhịn đúng không?”
“Vị này đây bảo là ghét đàn ông vô trách nhiệm mà.”
Liu giơ bàn tay đang nắm tay Yihyun lên rồi nhún vai. Mọi người bật cười nhẹ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt Choi Inwoo dừng lại ở bàn tay trái của Yihyun đang nắm lấy tay phải của Liu, vẫn là chiếc nhẫn đôi đơn giản như trước.
“Nhưng đừng bảo là cậu chỉ cầu hôn bằng mỗi bó hoa thôi đấy nhé? Thế thì mới gọi là vô trách nhiệm đấy?”
“Đời nào Giám đốc lại thế? Liu Wei Kun cơ mà? Yihyun được nhận kim cương đấy.”
“Kim cương?”
Choi Inwoo hỏi lại Yuni như muốn xác nhận, rồi nhíu mày như thể nghi ngờ tai mình.
“Vâng, kim cương. Là viên kim cương xanh cực kỳ huyền bí và thanh cao.”
Yuni nhìn vào khoảng không với vẻ mặt hoảng hốt như đang mơ, cứ như thể cô đang nhìn thấy lại viên kim cương đó ngay trước mắt.
“Em vốn chẳng có tí hứng thú nào với đá quý mà còn bị hớp hồn, ngẩn ngơ ngắm mãi đấy. Bỏ qua chuyện giá cả thì nó thực sự rất đẹp, cảm giác như chứa đựng cả nước biển sâu thẳm mà con người không thể chạm tới ấy? Hay là giống quả cầu tiên tri nhìn thấy tương lai? Tóm lại nó là một tác phẩm nghệ thuật.”
“À… thế à? Kim cương. Cầu hôn bằng kim cương cơ đấy? Lại còn là kim cương xanh quý hiếm nữa chứ.”
Choi Inwoo nhìn Liu với nụ cười có phần nham hiểm. Nụ cười của kẻ phản diện thích thú khi nắm được điểm yếu của đối thủ.
“Sao thế, có gì không ổn à?”
“Hồi trước ấy, có thằng bạn học cũ ở trường Minton băn khoăn không biết nên mua nhẫn kim cương thế nào để cầu hôn. Anh vẫn nhớ như in Liu Wei Kun đã nói gì trước mặt thằng đó đấy.”
“Thế à? Có chuyện đó sao?”
Tuy nhiên, Liu không hề tỏ ra bối rối chút nào. Anh chỉ nhún vai và thản nhiên uống champagne.
“Nếu vậy để tôi nhắc lại chi tiết cho mà nhớ nhé.”
Choi Inwoo đặt ly rượu xuống và chỉnh lại tư thế ngồi, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt không vấp váp chút nào, như thể đang thuật lại chuyện vừa xảy ra hôm qua, hay đang ngâm một bài thơ đã thuộc làu làu.
“Quan niệm kim cương là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu chỉ là ảo ảnh do chiến lược marketing của De Beers tạo ra mà thôi. Kim cương có thể cứng, nhưng độ bền không cao nên dễ bị trầy xước, dùng búa đập là vỡ tan tành như kẹo ngay. Hơn nữa, về mặt nhiệt động học, nó là vật chất không ổn định, nên ngay lúc này đây tất cả kim cương trên trái đất đều đang dần biến đổi thành than chì. Thế nên kim cương không hề vĩnh cửu, cũng chẳng phải bất biến. Ngay cả phong tục cầu hôn bằng nhẫn kim cương cũng chỉ là một trào lưu do câu slogan nổi tiếng của De Beers cổ xúy, lịch sử của nó còn chưa đầy một trăm năm. Hình như cậu đã nói thế thì phải?”
Phụt ha ha ha. Người vỗ đùi cười phá lên chính là Kwon Juhan.
“Oa, cay độc thật, quá cay độc. Em biết thừa trước khi gặp Yihyun Giám đốc là người khó tính, nhưng thế này thì khủng khiếp thật. Không đánh nhau to à?”
Trưởng phòng Han cũng vừa cười vừa gật gù.
“Nghe cậu nói chị mới nhớ ra. Bạn học cũ cũng quen với cái tính khó ở của Giám đốc Liu rồi nên chắc cũng cho qua thôi.”
Yuni nãy giờ ngồi nghe, liền quay sang Liu với vẻ mặt thích thú.
“Nói thế rồi mà chính bản thân Giám đốc lại đi cầu hôn bằng viên kim cương 15 carat hả? Kể cũng hơi đáng ghét đấy nhỉ.”
“Cái gì cớơơ?”
Kwon Juhan ngồi bên cạnh hét toáng lên khiến Yuni suýt nữa thì làm đổ rượu lên chiếc váy mới.
“Ôi giật cả mình! Sao tự nhiên cậu lại hét toáng lên thế?”
“Mười, mười, mười lăm carat á?”
Kwon Juhan thậm chí còn nhổm mông khỏi ghế, rồi nốc cạn ly champagne ừng ực và nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nhẫn đính hôn Beyoncé được Jay-Z tặng… chắc chắn là 5 triệu đô la. Là kim cương trắng 18 carat.”
“Nhớ dai gớm.”
“Tuy nhỏ hơn của Beyoncé 3 carat nhưng cái Yihyun nhận được là kim cương xanh đắt hơn kim cương trắng. Thế thì ít nhất cũng phải hơn 5 triệu đô la là cái chắc. Thế này mà bảo tôi không hét lên được à?”
“Gớm, thám tử lừng danh xuất hiện rồi kìa.”
“Xì, tầm này là kiến thức thường thức rồi.”
“Tôi đâu có khen cậu đâu? Với lại, chuyện nhẫn đính hôn của Beyoncé giá 5 triệu đô la là tin đồn nhảm chứ thường thức cái nỗi gì?”
Ben và June nghe phiên dịch lại câu chuyện của Yuni và Juhan chậm hơn một nhịp, mặt mày tái mét. Họ đã nghe thấy giá trị của viên kim cương. Đặc biệt là June, vẻ mặt cậu ta gần như hoảng sợ.
Liu lập tức quan sát sắc mặt Yihyun. Quả nhiên Yihyun đang có vẻ bồn chồn lo lắng nên anh vòng tay ôm lấy vai cậu vuốt ve. Khi Yihyun ngước nhìn lên, Liu mỉm cười ra hiệu rằng không sao đâu.
Đang cãi nhau với Yuni, Kwon Juhan bỗng nhìn Yihyun rồi lại nhìn Liu với vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Nhưng người như Yihyun thì đeo viên kim cương 15 carat vào đâu được? Nhẫn kim cương to bằng nắm tay trông chả hợp với Yihyun tẹo nào.”
“Không phải nhẫn, là dây chuyền.”
Yuni trả lời.
“Yihyun đeo dây chuyền kim cương á? Thế phải mặc váy dạ hội à?”
Chắc Kwon Juhan đang tưởng tượng ra cảnh Yihyun mặc váy dạ hội đeo dây chuyền kim cương 15 carat nên tự cười khúc khích một mình. Yuni nhăn mặt thúc cùi chỏ vào sườn Juhan.
“Này, thôi đi. Không phải tặng để làm trang sức đeo đâu, là mang tính tượng trưng thôi, tượng trưng.”
“Tượng trưng gì cơ?”
Lần này đích thân Liu lên tiếng.
“Đó là vật phẩm trong bộ sưu tập của mẹ tôi. Là quà bố tôi tặng bà nhân kỷ niệm 20 năm ngày cưới.”
Ít nhất những vị khách có mặt ở đây không phải là những người lôi giá trị viên kim cương chú rể mới nhận được ra làm chuyện phiếm. Họ cũng là những người thân thiết đến mức chẳng có gì phải giấu giếm. Giá mà Kwon Juhan không nhắc đến con số 5 triệu đô la thì tốt hơn. Nhưng dù sao thì đến nước này, thà anh tự mình nói ra còn hơn, cũng là để cho Yihyun đang lo lắng được yên tâm.