Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 300
“Ồ… Thật sự rất có ý nghĩa đấy ạ.”
Vẻ tinh quái trên mặt Kwon Juhan biến mất. Cậu ta khịt mũi, xoa gáy đầy ngượng ngùng vì vừa mới thao thao bất tuyệt về giá trị của viên kim cương.
“Khoảnh khắc quyết định sẽ cầu hôn, tôi chỉ nghĩ đến sợi dây chuyền đó thôi. Tôi đã thưa với mẹ là muốn dùng viên kim cương đó để cầu hôn Yihyun, và mẹ đã đồng ý ngay lập tức, rất vui vẻ. Bà thực sự rất mừng.”
Nghe Liu nói chuyện cầu hôn, Suki Kim liền liên hệ ngay với công ty vận chuyển và bảo vệ hàng cao cấp để gửi sợi dây chuyền sang Paris. Rạng sáng ngày hôm sau theo giờ Paris, tranh thủ lúc Yihyun đang ngủ, Liu đã nhận được chiếc dây chuyền an toàn. Sau khi đi dạo về, anh trao nó cho cậu và một lần nữa khẳng định lời cầu hôn chắc chắn của mình.
Bầu không khí giữa các vị khách đã thay đổi. Sự tò mò về giá trị viên kim cương đã chuyển sang niềm hứng thú với câu chuyện cảm động đằng sau nó.
“A ha, thậm chí còn cầu hôn bằng kim cương của mẹ chồng nữa chứ? Không phải cậu ghét nhất mấy kiểu cầu hôn sến súa đậm chất quý tộc châu Âu như thế sao?”
Chỉ còn mỗi Choi Inwoo là vẫn giữ thái độ trêu chọc Liu. Có vẻ như hôm nay hắn quyết tâm trêu Liu cho đã đời. Nếu đó là một trong những cái giá phải trả để được đón Yihyun về làm bạn đời, thì Liu sẵn sàng chấp nhận mọi sự trêu chọc. Hôm nay dường như chẳng có gì có thể làm hỏng tâm trạng của anh được.
Liu mỉm cười gật đầu như thừa nhận thất bại.
“Phải, là do tôi ngu muội. Cứ lên mặt dạy đời thế thôi chứ đến lúc yêu vào rồi thì cũng muốn dâng hiến tất cả cho người mình yêu. Dù là kim cương hay bất cứ thứ gì.”
“Thế thì có sao đâu ạ. Suy nghĩ con người có thể thay đổi mà.”
Có người lên tiếng bênh vực Liu. Là Michelle. Cô cũng giống như Ben và Jun, phải nhờ người xung quanh phiên dịch nên nắm bắt câu chuyện chậm hơn một nhịp.
“Cầu hôn bằng món trang sức đặc biệt chứa đựng câu chuyện của bố mẹ, với tôi đó là sự lãng mạn tuyệt vời. Không nhất thiết phải là đá quý đắt tiền, có thể là chiếc vòng tay đá ngọc lam truyền lại từ thời cụ cố, hay chiếc nhẫn cưới 0.1 carat mà bà được ông tặng thời còn khó khăn, những thứ đó thật sự rất ‘ngầu’. Cảm giác như mình không chỉ được người yêu, mà được cả gia đình người ấy chào đón và tôn trọng vậy.”
Nói xong, Michelle nhìn Yuni ngồi bên cạnh với ánh mắt ấm áp. Yuni cũng đáp lại cô bằng nụ cười tương tự.
“Nghe em nói thế thấy lãng mạn thật đấy.”
Tất cả mọi người đều nhìn hai cô gái với ánh mắt hài lòng, duy chỉ có Kwon Juhan là ngoại lệ. Cậu ta còn cay cú vì nghĩ rằng người tri kỷ của mình bị Michelle cướp mất, nên vẫn đang ghen tị với mối quan hệ của hai người.
Liu canh đúng thời điểm, đặt ly champagne xuống thu hút sự chú ý của mọi người.
“Nào, vậy là… mọi thắc mắc về màn cầu hôn đã được giải đáp hết rồi chứ? Chúng tôi xin phép vắng mặt một lát nhé. Còn vài thứ cần kiểm tra lần cuối cùng.”
“Ơ? Đã đến giờ này rồi sao?”
“Chưa đầy 30 phút nữa là vào lễ chính rồi!”
Khách khứa còn nhao nhao lên sốt sắng hơn cả nhân vật chính. Liu đặt ly của Yihyun xuống bàn rồi nắm tay cậu kéo về phía tòa nhà chính của ‘Phantom’, nơi sẽ diễn ra hôn lễ.
Chỉ nhìn bóng lưng hai người trong bộ lễ phục tuyệt đẹp nắm tay nhau bước đi, cảm giác như đám cưới đã bắt đầu rồi vậy. Tất cả những người có mặt ở đây đều là nhân chứng cho lịch sử tình yêu của họ. Một tình yêu vốn dĩ đã vững bền chẳng cần đến pháp luật, nhưng họ tin chắc rằng hai người cần được công nhận là bạn đời của nhau về mặt pháp lý. Ngay cả Choi Inwoo, người trêu chọc suốt nãy giờ cũng nghĩ vậy.
Khi hai người khuất bóng sau góc tòa nhà, Kwon Juhan mới thốt ra một câu hỏi.
“Thầy Inwoo, thế rốt cuộc cái câu slogan nổi tiếng đó là gì thế?”
“Slogan gì?”
“Cái vụ kim cương ấy. Thầy bảo vì câu slogan quảng cáo của công ty nào đó mà sinh ra trào lưu cầu hôn bằng nhẫn kim cương còn gì.”
“Mấy đứa không biết câu đó thật à?”
Choi Inwoo đặt mạnh ly rượu xuống bàn đánh cạch một cái, vẻ mặt đầy sốc như thể không tin nổi.
“Bọn em có phải người cổ lỗ sĩ như Giám đốc hay mấy anh đâu.”
“Liên quan gì đến tuổi tác? Đó là một trong những câu slogan vĩ đại nhất thế kỷ 20 đấy, là kiến thức thường thức đấy.”
“Thôi bớt càm ràm đi. Thế tóm lại nó là gì?”
“A diamond is forever.”
Kim cương là vĩnh cửu.
Vừa trả lời, Choi Inwoo vừa nhận ra điều gì đó. Cho dù Liu Wei Kun có mù quáng vì tình yêu đến đâu, thì đối tượng của tình yêu đó là Yihyun. Anh không phải là người mà nếu cầu hôn không có kim cương thì tấm chân tình sẽ bị nghi ngờ, vậy thì tại sao nhất định phải là kim cương?
Lý do chính là Seo Yihyun.
Choi Inwoo lấy ly rượu che miệng để không ai nhận ra, nở nụ cười không chút giễu cợt. Kim cương (Diamond) dành cho Bụi Kim Cương (Diamond Dust). Còn lý do nào tuyệt vời hơn thế nữa chứ.
***
Yihyun gần như bị kéo đi theo Liu, hỏi với giọng lo lắng:
“Chẳng phải lúc nãy kiểm tra lần cuối xong hết rồi sao ạ?”
“Lại đây với anh.”
Liu dùng vai đẩy cánh cửa chính nặng nề rồi kéo tay Yihyun vào, trông anh hệt như một cậu thiếu niên tinh nghịch. Một cậu chàng trốn khỏi đám đông để tìm chốn riêng tư dành cho mình và người yêu đầu đời.
“Javier gọi ạ?”
“Không, anh bịa ra thế thôi.”
Bên trong tòa nhà nơi tổ chức lễ cưới cũng được trang hoàng rực rỡ bằng hoa hồng Jana, oải hương, mao lương và khuynh diệp giống hệt ngoài vườn. Từ chiếc cầu thang uốn lượn duyên dáng cho đến lan can tầng trên đều ngập tràn hoa.
Chỉ có tiếng Javier và vài người khác vọng xuống từ sảnh tầng 2 nơi sẽ diễn ra buổi lễ, còn tầng dưới thì vắng tanh. Liu đứng đối diện Yihyun, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.
“Thấy em có vẻ căng thẳng quá nên anh lôi em ra đây để em thở một chút đấy.”
“Sao anh biết em căng thẳng?”
Liu bật cười trầm thấp.
“Anh là người đàn ông sẽ kết hôn với em hôm nay đấy. Đến mức đấy mà không nhận ra thì làm ăn gì.”
Nói rồi anh giữ nguyên tay đỡ cằm cậu, hôn chụt một cái thật nhanh.
“Này hai chú rể kia, làm gì đấy hả? Nhịn hôn một tí để dành vào lễ cưới đi.”
Javier từ trên lan can nhìn xuống hét lớn.
Liu xin anh ta cho mình và Yihyun khoảng 10 phút riêng tư. Vì mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất nên Javier dẫn toàn bộ nhân viên đang chờ đợi tránh đi chỗ khác.
Không gian trở nên tĩnh lặng cảm giác như chỉ còn lại hai người trong tòa kiến trúc lộng lẫy này.
Liu chỉnh lại cái nơ vốn chẳng bị lệch của Yihyun, mỉm cười hài lòng.
“Chồng của anh, quyến rũ quá đi mất.”
Hai người chọn bộ tuxedo màu trắng ngà sang trọng làm lễ phục cưới. Không phân chia ai mặc đen ai mặc trắng, cùng một màu, cùng chất liệu, chỉ khác kiểu dáng tuxedo.
Liu chọn tuxedo áo vest hai hàng khuy với ve áo satin rộng để tôn lên vẻ đẹp cổ điển, còn Yihyun chọn tuxedo áo vest một hàng khuy phù hợp với vóc dáng cao gầy và phong thái điềm đạm của cậu.
“Hôm nay anh nói câu đó mấy lần rồi đấy.”
“Có nói bao nhiêu lần cũng không đủ với lòng anh lúc này đâu.”
Thấy gương mặt Yihyun lại cúi gằm xuống, Liu nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên để mắt chạm mắt.
“Thật sự là em sắp trở thành chồng anh rồi đúng không?”
“Thật mà. Nếu không phải thì… em cũng khó xử lắm.”
Liu mỉm cười trước câu trả lời ngọt ngào dù vẫn còn ngượng ngùng của Yihyun. Anh cọ nhẹ chóp mũi vào mũi cậu, thì thầm bằng giọng nói như tiếng thở dài.
“Em có thấy thực tế không? Rằng 30 phút nữa chúng ta sẽ kết hôn tại đây.”
Đôi môi Liu lướt nhẹ từ môi cậu sang bên tai, như chạm như không. Hơi thở ấm nóng len lỏi vào thính giác khiến vai Yihyun căng cứng.
“Đêm nay, chúng ta sẽ làm tình lần đầu tiên với tư cách là vợ chồng.”
Lời thì thầm đầy ẩn ý khiến Yihyun cắn nhẹ môi dưới.
“Được ngủ với ‘trai có chồng’ Seo Yihyun. Hưng phấn thật đấy.”
Thay vì mắng yêu vì xấu hổ, Yihyun vừa cười vừa đẩy vai Liu ra. Liu lùi lại với nụ cười cực kỳ quyến rũ, vừa có nét tinh nghịch của thiếu niên, vừa có sự trưởng thành của đàn ông, vừa hạnh phúc lại vừa sexy. Rồi anh quay lại bên cạnh Yihyun và chìa tay ra.
“Cầu thang này, hai chúng ta thử đi lên trước nhé?”
Yihyun ngước nhìn chiếc cầu thang uốn lượn hình vòng cung lớn dẫn lên tầng 2.
Khác với mọi ngày, hôm nay hai người sẽ cùng nhau bước lên những bậc thang trải thảm này. Khách mời sẽ đứng ở lan can tầng 2 chúc mừng sự xuất hiện của họ. Khi bước hết những bậc thang, tại sảnh đường ngập tràn ánh sáng rực rỡ từ giếng trời, ngay tại nơi họ lần đầu gặp gỡ, họ sẽ trao nhau lời thề nguyện và nụ hôn. Trở thành vợ chồng trước sự chứng kiến của những người thân yêu.
Yihyun dường như hiểu được ý nghĩa của việc Liu đề nghị hai người cùng đi lên cầu thang này trước. Một nghi thức chỉ dành riêng cho hai người.
Yihyun nhìn Liu mỉm cười và nắm lấy tay anh.
Họ nắm tay nhau, cùng bước đi nhịp nhàng từng bậc, từng bậc một.