Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 301
Dù ‘Phantom’ đã trải qua một đợt tu sửa lớn nhưng khung sườn chính vẫn được giữ nguyên. Trong lúc nắm tay Liu cùng mặc bộ lễ phục bước lên cầu thang, Yihyun có cảm giác như dây cót thời gian đang quay ngược.
Cậu trở về khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy người đang đứng bên cạnh mình lúc này.
Anh đã bước trên những bậc thang này để xuất hiện, từ mái tóc đẹp bay nhẹ nhàng, đến đường nét lai tây và bộ vest sành điệu. Tóm lại là một người đàn ông to lớn và hoa lệ. Một người như thế này liệu có phải là Golden Alpha không nhỉ? Đó là lần đầu tiên cậu có suy nghĩ như vậy.
Cậu cũng nhớ câu đầu tiên anh thốt ra khi cảnh giác cao độ trước sự xuất hiện của người ngoài.
“Cậu quen biết Trưởng phòng Han thế nào?”
Đúng như lời Kwon Juhan nói, Liu lúc đó quả thực là một người rất gai góc.
Không phải vì ghét bỏ riêng gì Seo Yihyun, mà trước khi hoàn toàn chấp nhận ai đó là người của mình, anh đều đối xử như vậy với tất cả mọi người. Ai cũng đều đã trải qua giai đoạn đó. Baek Yuni và Kwon Juhan đã an ủi Yihyun của ngày đó như thế, bây giờ thì cậu biết rõ điều đó là sự thật. Nhưng với Yihyun của lúc ấy, lời nói đó chẳng an ủi được gì.
Cậu vốn không phải người để tâm chuyện ai đó đối xử lạnh nhạt hay xa lánh mình. Nhưng mỗi khi ánh mắt người đàn ông đó lướt qua, cậu lại cảm thấy mình như một chú cún con bị ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu đã mong anh nhìn mình bằng ánh mắt đong đầy tình cảm như cách anh nhìn Juhan hay Yuni, mong anh dù giả vờ phiền phức nhưng vẫn quan tâm, và trêu đùa với mình.
Bởi vì cậu đã thích anh.
Ít nhất thì cậu đã trót dành sự quan tâm cho người đàn ông ấy theo nghĩa yêu đương.
“Sao em cười?”
“Em nhớ lại ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đây.”
“À… nếu nhắc đến thời điểm đó thì anh có mười cái miệng cũng không biết nói gì.”
Yihyun cũng bật cười khi thấy Liu rào trước đón sau như vậy. Và rồi cậu nhớ lại con đường đã cùng người đàn ông này đi qua.
Liu giờ đây không còn xù lông hay cảnh giác chỉ vì gặp người lạ nữa. Anh không còn lạnh lùng khi gặp những người lớn tuổi đến hỏi đường, trong siêu thị thì lũ trẻ nhờ anh lấy giúp hộp ngũ cốc trên cao. Bất chấp chiều cao và vóc dáng vạm vỡ, anh không hề mang lại cảm giác đe dọa. Anh trông giống một người tốt bụng mà ai cũng có thể nhờ vả bất cứ điều gì. Hành trình tình yêu đã qua lưu lại những thay đổi trên nét mặt anh.
“Tuy sống chưa lâu lắm, nhưng em cảm thấy cuộc đời quả thật không thể lường trước được.”
“Đúng là vậy.”
Hai người đi hết cầu thang, sảnh tầng 2 thu vào tầm mắt. Tại trung tâm sảnh tròn ngập tràn ánh sáng, bục thấp nơi hai người sẽ trao lời thề nguyện tình yêu được bao quanh bởi một vòm hoa trang trí, trông nó cũng giống như một chiếc lồng chim tuyệt đẹp.
Hai người đứng song song trước lan can nhìn xuống sảnh đường trống trải, vẫn chưa thực sự cảm nhận được đây là nơi sẽ diễn ra hôn lễ của mình. Cảm giác như đang cùng nhau đến dự đám cưới của ai đó vậy.
“Nếu chúng ta không tìm thấy nhau thì sẽ thế nào nhỉ?”
Yihyun hỏi như lẩm bẩm bằng giọng thẫn thờ.
“Không có chuyện đó đâu.”
Câu trả lời của Liu rất dứt khoát. Nếu là Liu thì chắc chắn sẽ nói thế, điều này Yihyun cũng đoán được.
“Sao anh lại chắc chắn thế? Ban đầu… anh còn chẳng quan tâm đến em mà…”
Ánh mắt Yihyun rơi xuống ngực Liu, nơi có hoa cài áo đánh dấu anh là một trong những chú rể của ngày hôm nay.
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Lần duy nhất anh thực sự không để ý đến em chỉ là lúc mới gặp đó thôi.”
Liu đưa tay ôm lấy má Yihyun, nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt màu xanh xám vừa dịu dàng vừa tràn đầy sự quả quyết nhìn thẳng vào Yihyun không chút ngần ngại.
“Có thể không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng dần dần anh càng để ý hơn, càng tìm hiểu lại càng tò mò. Em ghét một tình yêu bắt đầu như thế sao?”
Cậu dụi má vào lòng bàn tay anh và lắc đầu. Đối tượng duy nhất mà Yihyun bộc lộ sự tủi thân theo kiểu này cũng chỉ có Liu Wei Kun.
“Chưa một lần nào anh thất bại trong việc kiểm soát pheromone. Một kẻ như anh uống hàng chục viên ức chế mà vẫn bất lực trước pheromone của em, đó là mức độ lực hút tác động giữa chúng ta.”
Giọng nói trầm khàn nhưng đầy sức nặng của anh nói về sự tất yếu.
“Trong lúc vô số sự tình cờ chồng chéo lên nhau, khoảng cách giữa chúng ta hẳn đã liên tục được thu hẹp, và rồi cuối cùng chắc chắn sẽ gặp nhau thôi.”
Trong khi lắng nghe anh nói, bên trong Yihyun cũng nảy sinh niềm tin chắc chắn là như vậy. Liu mỉm cười bí hiểm, không để lộ răng.
“Có bằng chứng cho thấy lực hút ấy đã bắt đầu từ rất lâu về trước, ngay cả trước khi chúng ta gặp nhau.”
“Bằng chứng ạ?”
“<Sự cô lập>.”
“A…”
“Em vẽ bức tranh đó ở Seoul năm 16 tuổi, còn anh đang sống ở Hồng Kông đã trở thành chủ nhân của nó. Trong khi chẳng hề biết người vẽ là ai, hay Diamond Dust là gì.”
“Duyên phận của chúng ta đã bắt đầu từ lúc ấy rồi.”
Ngón cái của Liu vuốt ve gò má Yihyun, biểu cảm của anh khi cụp mắt ghé sát lại gần trông thật trang nghiêm. Yihyun vòng tay ôm eo anh, khẽ khép mắt để cảm nhận được nhịp mạch đập trên đôi môi chạm nhau cẩn trọng.
Khoảnh khắc biết ơn sự hiện diện của nhau và thành kính thề nguyện cho tương lai này mới chính là hôn lễ thực sự của riêng hai người.
Nước mắt chảy xuống dưới hàng mi nhắm chặt của Yihyun. Chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ môi rồi rời ra, nhưng môi Liu đang run rẩy. Anh lặng lẽ ôm lấy vai Yihyun, má và tai kề sát nhau. Dù lễ phục sẽ bị nhăn, dù Javier sẽ càm ràm, nhưng họ chẳng bận tâm.
“Yihyun à, lỡ như chú không đến được cũng không sao đâu.”
Bàn tay đang ôm eo anh và nắm lấy vạt áo vest của Yihyun khẽ giật mình.
“Sau đám cưới chúng ta có thể đến Donghae tìm bác.”
“Cho bố em xem ảnh đám cưới thế nào, cùng bố đi dạo, rồi đến thăm nơi an nghỉ của mẹ nữa nhé. Được không?”
Không ai nhận ra nỗi lòng của Yihyun, tất cả đều nghĩ Yihyun của ngày hôm nay hạnh phúc trọn vẹn, rằng cậu đã từ bỏ việc mong chờ bố đến. Chỉ có Liu là thấu hiểu tâm tư ấy.
Sao anh biết lòng em? Yihyun không hỏi câu đó. Đó thực sự là một câu hỏi ngốc nghếch. Cậu chỉ gật đầu, nuốt ngược nước mắt vào trong và siết chặt cánh tay đang ôm lấy Liu hơn. Đúng lúc đó Seo Yihan xuất hiện.
“Yihyun à! Seo Yihyun! Seo Yihyun, em đâu rồi?”
Cánh cổng chính nặng nề mở ra, giọng nói cấp bách của Seo Yihan tìm kiếm Yihyun. Yihyun tách người khỏi vòng tay Liu, vọng xuống tầng dưới trả lời:
“Ơ, em ở đây, anh.”
Trong lúc đó Liu lau vệt nước mắt cho Yihyun.
“Này, xuống đây nhanh lên! Chú út đến rồi!”
Liu và Yihyun nhìn nhau.
Chú út của Seo Yihan chính là bố của Yihyun.
Chẳng ai bảo ai, cả hai cùng chạy xuống cầu thang. Yihyun nhanh hơn, cậu lao ra khỏi cánh cổng chính mà Seo Yihan đã mở sẵn. Ánh nắng tháng Tư chói chang không chút gợn khiến cậu phải nheo mắt trong chốc lát.
Những vị khách đang ở ngoài vườn đều dồn về phía lối vào ‘Phantom’. Bác trai và bác gái đang vây quanh ai đó. Yihyun khựng lại trước cổng chính rồi vô thức bước lên một bước.
Bác trai và bác gái nhìn thấy Yihyun liền tránh sang bên.
Là bố.
Bố đang kẹp dưới nách một bức tranh sơn dầu được bọc giấy xi măng và buộc dây thừng.
Bố mặc bộ vest mới mà Liu và Yihyun đã gửi, mái tóc được chải ngược gọn gàng dù còn chút vụng về, nhìn dáng vẻ ấy Yihyun vừa bật cười vừa trào nước mắt. Không cần giải thích hay đối thoại gì cả.
“Bố!”
Cậu cứ thế lao đến ôm chầm lấy bố không chút do dự.
Chẳng thể nhớ nổi đã bao nhiêu năm rồi mới được sà vào lòng bố. Vậy mà cậu lại chẳng hề đắn đo, điều đó khiến chính cậu cũng ngạc nhiên.
Dù Yihyun đã là một thanh niên trưởng thành nhưng vóc dáng bố vẫn cao lớn hơn. Người từng được gọi là ‘chàng Julian trong giới hội họa’ với chiều cao nổi bật và ngoại hình điển trai, chàng sinh viên mỹ thuật đầy nhiệt huyết từng từ bỏ tất cả để yêu mẹ Yihyun say đắm.
“Con cứ nghĩ bố không thể đi một mình được, nhưng lại cứ cảm thấy hình như bố sẽ xuất hiện…”
Cậu dụi má vào vai, rúc vào lòng ông như một đứa trẻ.
“Cảm ơn bố. Con đã đợi bố.”
Tuy không mở lời nhưng bố cũng ôm chặt lấy lưng Yihyun. Ông vỗ vỗ vào tấm lưng đang ôm ấy, hệt như ngày Yihyun còn bé xíu.
Khoảnh khắc ấy, mọi sự chuẩn bị cho lễ cưới đã hoàn tất.