Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 302
2. Honeymoon
“Kun, Kun! Chơi viết chính tả đi!”
Đứa trẻ chạy ào đến chỗ Liu khi anh đang chuẩn bị một lát bánh kem và sữa trong bếp. Đứa bé đu lên chân Kun, một tay nắm chặt cuốn vở mỏng.
“Viết chính tả á? Được thôi. Em ngồi vào bàn đi.”
Đứa bé nhanh nhẹn chống đầu gối leo lên ghế.
Cậu bé tên Leo này là hàng xóm của Liu và Yihyun, có bố là đầu bếp người Hàn và mẹ là họa sĩ người Úc, Leo sinh ra ở Bali và lớn lên tại đây từ tấm bé. Nhờ đó, cậu bé có thể nói được cả tiếng Hàn, tiếng Anh, và thậm chí là tiếng Bali.
Gần đây khi bắt đầu học chữ, cậu bé say mê trò viết chính tả. So với ngày trước phải dùng sức để chơi cùng thì bây giờ xem như anh đã nhàn hơn đôi chút.
Liu đặt bánh kem và sữa xuống cạnh cuốn vở của cậu bé rồi ngồi xuống phía đối diện. Đứa trẻ giơ cao cây bút chì và hô to.
“Câu số 1!”
“Được rồi, câu số 1. Chọn từ gì đây nhỉ… Ừm, bánh kem.”
Đứa bé đang mở to đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào môi Liu, vừa dứt lời đã tự tin di chuyển bút chì ngay lập tức. Liu chống khuỷu tay lên bàn để tựa cằm, lặng lẽ mỉm cười nhìn đỉnh đầu nhỏ xinh đang lắc lư của đứa trẻ.
Sau khi kết hôn, Liu và Yihyun chuyển đến Bali, cụ thể là vùng Ubud, đúng như kế hoạch. Chớp mắt đã được 5 tháng. Leo, cậu bé mà những ngày đầu gặp gỡ còn núp sau chân bố mẹ không dám chào hỏi tử tế, giờ đã là bạn thân của Liu và Yihyun.
“Bánh kem!”
Cậu bé chìa những nét chữ xiêu vẹo ra cho Liu xem.
“Chính xác! Leo giỏi quá. Từ bánh kem khó thế mà.”
“Không khó đâu, bánh kem dễ ợt à.”
“Nào, vì trả lời đúng nên thưởng cho em một miếng bánh kem nhé.”
Liu cầm nĩa xắn một miếng bánh kem mang ra làm đồ ăn nhẹ, trực tiếp đút vào miệng đứa trẻ. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy nhóc con này dù có món bánh kem yêu thích ngay trước mặt nhưng vẫn chỉ chăm chăm tập trung vào việc viết chính tả.
“Nào, tiếp theo là câu số 2… Số 2 nên ra đề gì đây nhỉ?”
“Chú ra từ khó vào! Từ khó ấy!”
Từ nào thỏa mãn được khao khát chinh phục câu hỏi khó của đứa trẻ, nhưng lại không quá khó để bé có thể thực sự viết đúng nhỉ… Liu nhìn quanh và trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng lúc đó, tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ vang lên.
“Chắc là Parang dậy rồi!”
Người hét lên câu đó là Leo chứ không phải Liu. Chẳng ai bảo ai, cả hai cùng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Trên tấm nệm và chăn chiếm giữ vị trí trung tâm phòng khách, một em bé nhỏ xíu đang nằm sấp, tay chân vùng vẫy và khóc to.
“Parang à, Parang của chúng ta ngủ ngon không?”
Nghe thấy giọng Liu, tiếng khóc của em bé nhỏ dần. Liu hạ thấp người, để lộ khuôn mặt mình trước mặt bé. Đôi mắt đen ươn ướt chớp chớp quan sát khuôn mặt Liu.
“Bé ngủ ngoan rồi còn tự lật được nữa hả?”
“Parang muốn bơi hả chú?”
Leo đã đến bên cạnh Liu, vừa quan sát em bé với ánh mắt đầy thích thú vừa hỏi.
Em bé đã biết lật nhưng vẫn chưa biết trườn, dáng vẻ nằm sấp khua khoắng tay chân trong mắt Leo có vẻ giống như đang định bơi lội.
“Không phải đâu, là em muốn bò về phía trước đấy. Giờ em sắp bò lung tung khắp nơi cho xem. Đúng không hả Parang?”
Liu bế bổng cơ thể nhỏ bé ấy lên khi tiếng khóc của em bé bắt đầu lớn dần. Lần này Leo nói với giọng lo lắng.
“Chắc tại không có ai nên Parang sợ đấy.”
“Chắc là vậy. Chắc em giật mình rồi.”
Liu dỗ dành em bé khá thành thục. Nếu là bình thường thì bé sẽ nín khóc ngay, nhưng hôm nay dù anh đã nhẹ nhàng đung đưa, chẳng hiểu sao bé vẫn không bớt quấy khóc.
“Parang này, ngủ dậy ngon lành sao lại khó ở thế này? Hửm?”
Liu vừa đung đưa người em bé, vừa cọ mũi vào mái tóc thơm tho, kiểm tra tã đầu tiên. Ngôi sao màu vàng ở mặt ngoài tã đã chuyển sang màu xanh. Đó là dấu hiệu báo bé đã đi tiểu.
“Hóa ra vấn đề là cái tã. Chú thay cho em ngay đây.”
“Tã ạ? Để em đi lấy tã nhé?”
Leo hỏi, mắt sáng rực như thể đang chờ đợi điều này. Nhóc con luôn muốn làm gì đó giúp em bé. Dù bình thường Leo nghịch như giặc, nhưng cứ hễ đối diện với em bé là lại vô cùng cẩn trọng.
“Em giúp chú nhé?”
Leo nhanh nhảu lấy chiếc tã mới từ túi đựng tã ở gần đó mang lại.
“Cảm ơn em, Leo.”
Liu cẩn thận đặt cơ thể nhỏ bé nằm xuống lại, rồi đưa con thú bông đang lăn lóc trên nệm cho bé ôm. Chú thỏ màu xanh da trời với đôi tai dài là thú bông ghiền của bé. Từ khi biết lật, cứ hễ đặt nằm xuống là bé lại loay hoay tìm cách lật úp người lại ngay, nên cần phải có thứ gì đó thu hút sự chú ý của bé trong lúc thay tã.
Leo ngoan ngoãn quỳ gối ngồi bên cạnh Liu, mắt dán chặt vào em bé.
“Em ị đùn hả? Parang, em ị đùn à?”
“Không phải. Em tè thôi.”
“Xì, chán thế.”
Thấy Leo thất vọng, Liu bật cười.
“Leo thích nói chuyện về phân thế cơ à?”
“Tại buồn cười mà.”
Liu chẳng hiểu buồn cười ở điểm nào, nhưng anh biết rõ một sự thật là trẻ con trên toàn thế giới đều cuồng nhiệt với mấy câu chuyện kiểu này.
Liu lót chiếc tã mới dưới mông bé trước, rồi vừa cởi chiếc tã cũ ra, anh vừa nhìn vào mắt bé và mỉm cười dịu dàng.
“Parang đáng yêu thế này, sau này lớn bằng anh Leo có thích nói chuyện ị đùn không nhỉ?”
“Đương nhiên là có rồi!”
Leo trả lời đầy tự hào như thể đó là một nghi thức vinh quang nào đó. Dáng vẻ ấy khiến Liu lại không nhịn được cười.
Sau khi tháo chiếc tã nặng trĩu, trước khi mặc tã mới, Liu phẩy nhẹ tay quạt mát cho bé một lúc, là để phòng ngừa hăm tã.
“Em làm cái đó được không? Em cũng làm được mà?”
“Em muốn thử không?”
“Em làm thì Parang có sao không ạ?”
Leo có vẻ lo lắng sợ làm đau em bé, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ muốn thử.
“Cái này Leo làm được, thử nhé?”
“Dạ!”
Leo nắm lấy cây quạt bằng bàn tay nhỏ xíu, phe phẩy cực kỳ cẩn thận.
“Kun ơi, thế bao giờ Parang mới biết nói?”
“Chà, giờ em mới chỉ biết bi bô thôi. Chắc phải đợi thêm một thời gian nữa đấy.”
“Em muốn Parang mau lớn để chơi cùng.”
“Leo sẽ chăm sóc em chu đáo chứ?”
“Đương nhiên rồi! Em sẽ chỉ cho Parang những chỗ chơi vui, cả những chỗ nguy hiểm không được chơi nữa!”
“Nghe tin cậy thật đấy. Parang thích lắm đây. Vì có người anh như Leo mà.”
“Vâng, em là anh mà. Nên em phải bảo vệ Parang chứ.”
Liu vuốt ve mái tóc mềm mại của Leo, nhìn cậu bé đầy yêu thương.
“Cả bánh kem, cả đồ chơi, em sẽ nhường hết cho Parang!”
Thật ngạc nhiên khi một đứa trẻ nhỏ thế này lại có thể suy nghĩ cho người khác như vậy. Những lời nói chân thành không chút toan tính lợi ích của đứa trẻ khiến Liu cảm động.
Liu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tóc Leo.
“Parang là em bé may mắn nhất Bali đấy.”
“Vì có Leo ạ?”
“Ừ, vì có Leo đấy.”
Đứa trẻ ngước lên nhìn Liu, bắt gặp ánh mắt anh thì cười tươi rói không chút ngại ngần.
Quạt mát xong, Liu cẩn trọng mặc tã mới cho bé. Anh kiểm tra xem phần eo có quá lỏng không, rồi chỉnh lại phần cánh chống tràn cho phẳng phiu để không bị rò rỉ ra ngoài. Tự bản thân anh cũng thấy thao tác này giờ đã khá quen tay.
“Bố mẹ em bảo việc chú chăm em bé là ‘nhất hỉ nhất bi’.”
“Nhất hỉ nhất bi?”
Liu mở to mắt hỏi lại khi nghe Leo nói.
“Vâng, là mỗi ngày đều làm tốt hơn ấy ạ.”
“À…”
Vì còn nhỏ lại sử dụng lẫn lộn nhiều ngôn ngữ, Leo thỉnh thoảng mắc những lỗi sai đáng yêu khiến người lớn cảm thấy hạnh phúc.
“Dù sao ý em là chú ngày càng chăm Parang giỏi hơn đúng không?”
“Vâng!”
“Vậy ý của bố mẹ chắc là ‘nhật tựu nguyệt tương’ (tiến bộ vượt bậc) nhỉ?”
“Đúng rồi! Là từ đó!”
Nhật tựu nguyệt tương, nhật tựu nguyệt tương… Leo lẩm nhẩm lại từ đó vài lần rồi nghiêng đầu ngước nhìn Liu.
“Thế ‘nhất hỉ nhất bi’ là gì ạ?”
“Ừm, từ này hơi khó một chút… Cảm giác vừa vui lại vừa buồn thì gọi là nhất hỉ nhất bi. Hoặc chuyện vui và chuyện buồn xảy ra xen kẽ nhau cũng là nhất hỉ nhất bi. Từ này có lẽ hơi khó hiểu với Leo.”
“Em biết là gì rồi.”
“Thật sao?”
“Ăn bánh kem thì ngon nên vui, nhưng bánh cứ vơi dần đi nên cũng buồn ạ.”
“Đúng rồi, đó chính là nhất hỉ nhất bi đấy. Leo thông minh thật.”
Thấy Liu làm vẻ mặt ngạc nhiên và xoa đầu mình, Leo cười toét miệng đầy vẻ tự hào.
Thay tã xong, đến lúc mặc quần thì em bé lại bắt đầu thút thít, có vẻ như lòng kiên nhẫn đã cạn kiệt. Liu vừa dỗ dành vừa tăng tốc độ tay.
“Parang của chúng ta chán quá rồi hả. Xong rồi đây, xong rồi đây… Xong!”
Vừa mặc quần xong, anh bế bổng bé lên, em bé liền đạp hai chân và cười khanh khách. Thay tã xong có vẻ bé đã hoàn toàn lấy lại phong độ. Liu điều chỉnh tư thế bế cho bé thoải mái rồi đứng dậy.