Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 305
“Suy nghĩ cái gì cơ?”
“Kết hôn ở tuổi hai mươi sáu đã là quá sớm rồi, làm sao anh có thể bảo Yihyun mang thai ở tuổi này được chứ? Mang thai, sinh nở, người chịu khổ về thể xác đều là Yihyun cả. Anh không thể làm thế với Yihyun được.”
“Đang nhại lại anh đấy à?”
Liu đứng khoanh tay trước bàn ăn cau mày.
“Đến em còn thấy rõ mồn một như thế, anh nghĩ Yihyun không biết anh đang nghĩ gì sao?”
“…”
“Thử nói chuyện thẳng thắn với Yihyun đi. Em nói thế vì sợ là Yihyun có ý định mở lời trước thì anh lại lảng sang chuyện khác.”
Trúng tim đen.
Seo Yihan đứng dậy vì em bé cứ liên tục cựa quậy đòi về.
“Anh cũng biết thằng bé đủ mạnh mẽ để tự quyết định điều gì là tốt cho bản thân mình mà.”
Điều đó cũng là sự thật.
Có lẽ chỉ là Liu đang tự cố chấp với nỗi ám ảnh rằng mình phải che chở cho Yihyun. Nhưng anh luôn bất an rằng liệu kết hôn, mang thai, sinh nở, nuôi con có cản trở sự phát triển cá nhân hay những thành tựu của Yihyun hay không.
Đứa bé đang mút tay nãy giờ bỗng nhoẻn miệng cười với Liu và giơ tay về phía anh. Liu không chút do dự nắm lấy bàn tay đó, hôn lên nắm đấm nhỏ xinh.
“Parang à, có vẻ như sau khi có con, bố con hạnh phúc lắm đấy.”
Seo Yihan xốc túi tã lên vai, một tay bế con bước ra cửa.
“Chắc Yihyun đang tập trung làm việc nên em về luôn đây. Nhắn lại với em ấy giúp em nhé.”
“Lái xe cẩn thận.”
Cánh cửa vừa đóng lại được vài giây thì tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, xen lẫn là giọng dỗ dành của Seo Yihan.
“Chú biến mất rồi hả? Không sao đâu, Parang à. Đừng khóc, về nhà gặp mẹ nhé. Con có biết mẹ mong Parang thế nào không? Tuần sau mình lại gặp chú nhé, chịu không?”
Tiếng khóc tủi thân mãi không dứt cứ thế xa dần khiến lòng Liu thắt lại. Anh đứng chống tay bên hông, thẫn thờ lắng nghe tiếng khóc ấy một lúc lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc nữa mới đi ra phòng khách và bắt đầu dọn dẹp những dấu vết của đứa trẻ.
Những vật dụng cồng kềnh như nệm, chăn, xe đẩy… khó mang đi mang lại mỗi lần ghé chơi, Liu và Yihyun đã sắm sẵn một bộ để trong phòng dành cho khách.
Chỉ vắng một đứa bé tí hon thôi mà ngôi nhà trống trải như thể bị bỏ hoang, khiến hành động của anh trở nên luống cuống một cách thừa thãi. Trong lúc thu dọn nệm, chăn và khăn tay hôm nay bé dùng vào giỏ ở phòng giặt, Liu bỗng dừng tay trầm ngâm.
“Em nói thế vì sợ là Yihyun có ý định mở lời trước thì anh lại lảng sang chuyện khác.”
Sự xen vào của Seo Yihan không phải là lo lắng vô căn cứ.
Sau khi trông Parang hay chơi cùng gia đình đó, Yihyun luôn trở nên trầm lặng một lúc. Anh cũng không phải không nhận ra ánh mắt ghen tị của cậu khi nhìn hai người họ hạnh phúc bên đứa trẻ. Liu cũng cảm thấy y như Yihyun nên anh hiểu rất rõ ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
Mỗi lần như thế, thay vì một cuộc trò chuyện nghiêm túc, Liu lại lảng sang chuyện khác bằng những câu đùa nhẹ nhàng để giúp Yihyun giải tỏa tâm trạng.
Rằng đây là thời điểm quan trọng cần tập trung vào sáng tác, rằng Yihyun còn có thể được công nhận nhiều hơn nữa.
Dưới danh nghĩa là vì Yihyun, liệu có phải anh đang phớt lờ điều Yihyun thực sự mong muốn hay không?
Hừm… Liu thở dài nặng nề rồi bước ra khỏi phòng giặt. Đã gần 6 giờ. Dù công việc có suôn sẻ đến mấy, Yihyun cũng không bao giờ làm việc quá 6 giờ. Làm việc đều đặn, có quy tắc, không ảnh hưởng đến sức khỏe và sinh hoạt thường ngày là phong cách của Yihyun.
Có lẽ cần thay đổi không khí một chút.
Tuy là cuối tuần nhưng tối Chủ nhật thì việc đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng chắc cũng không khó. Ở Ubud có khá nhiều nhà hàng tốt do những người bạn anh quen sau khi chuyển đến đây làm chủ. Gọi chút rượu vang, rồi tùy không khí mà gợi chuyện con cái cũng hay.
Có phải vì suy nghĩ đó không nhỉ?
Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Vì hiếm khi xảy ra chuyện này nên Liu tự cười ngượng nghịu, đưa tay vuốt gáy. Nghĩ đến việc chỉ có Seo Yihyun mới có thể biến trái tim kiêu ngạo này trở nên mềm yếu như trái tim của một cậu thiếu niên, khiến nó đập thình thịch như khoảnh khắc cầu hôn, anh bất giác mỉm cười.
Liu dọn lại chiếc ghế sofa bừa bộn, xếp những món đồ Leo chơi về chỗ cũ, rửa sạch hai chiếc cốc anh và Seo Yihan đã dùng. Trong suốt lúc đó, lồng ngực anh vẫn không thôi rạo rực.
Mãi đến lúc này Liu mới nhận ra.
Cảm giác này có gì đó khác với sự hồi hộp xao xuyến.
Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, à không, như thể chuyện gì đó đang xảy ra rồi mà mình không biết khiến lòng dạ bồn chồn… Đây không phải là xao xuyến mà là bất an.
Liu không thể ngồi yên một chỗ. Phòng khách, bếp, phòng ngủ. Anh đi đi lại lại khắp nhà rồi đứng trong phòng thay đồ, nắm lấy ống tay áo phông của Yihyun, vùi mũi miệng vào hít sâu. Dù là áo đã giặt sạch treo lên nhưng dường như vẫn phảng phất mùi hương cơ thể của cậu.
Nỗi bất an không hề thuyên giảm, trái lại ngày càng dữ dội hơn. Trái tim đập mà anh chưa từng cảm nhận bao giờ, như đang nhảy loạn xạ ở thái dương.
Phải đến chỗ Yihyun.
Phải tận mắt xác nhận Yihyun vẫn an toàn.
Phải chạm vào hơi ấm làn da và nghe giọng nói điềm tĩnh của cậu. Có thế mới thoát khỏi nỗi bất an này.
Anh bị ý nghĩ đó xâm chiếm một cách mãnh liệt.
Liu lao ra khỏi phòng thay đồ, băng qua hành lang, khi ra đến cửa chính thì anh gần như chạy thục mạng.
Giữa phòng tranh và nhà ở, đèn trong xưởng vẽ của Yihyun vẫn sáng. Trước khi mở cửa, anh có thể nhìn vào bên trong qua cửa sổ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Yihyun đang ngồi bệt xuống sàn qua khung cửa sổ lớn, Liu sởn gai ốc toàn thân.
“Yihyun à!”
Thế nhưng vừa mở cửa ra, anh không thể chạy ngay đến chỗ Yihyun. Anh phải lùi lại nửa bước và nhắm nghiền mắt.
Pheromone của Omega Diamond Dust tràn ngập căn phòng như một nhà kính với hàng trăm ngàn bông hoa ly nở rộ, như thể ai đó vừa đập vỡ lọ nước hoa trong không gian kín mít. Một mùi hương nồng nàn, gay gắt và nguy hiểm.
Liu để cửa mở toang, bước lại gần Yihyun. Yihyun ngồi bệt dưới đất, đầu cúi gằm, vai rung lên như đang nức nở. Lại gần mới thấy cậu đang ôm lấy cổ, thở một cách khó nhọc.
Liu quỳ gối xuống bên cạnh để Yihyun không giật mình, cẩn thận đặt tay lên lưng cậu vuốt ve.
“Yihyun à, Seo Yihyun? Anh đây.”
“Kun…?”
Yihyun ngẩng đầu lên, đôi mắt không còn tiêu cự. Đôi môi hé mở lờ đờ, hơi thở hít vào thở ra chậm chạp. Liu vòng tay ôm lấy vai Yihyun kéo vào lòng, vuốt má và hôn lên trán cậu. Tuy không đến mức nóng như lửa đốt nhưng nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường.
Tiếp xúc với pheromone cô đặc của Diamond Dust, Liu cảm nhận được pheromone của chính mình đang rò rỉ ra ngoài mà không thể kháng cự. Dục vọng hướng về cơ thể đang ôm trong tay sôi lên sùng sục.
“Phải, anh đây. Không sao rồi, Yihyun à.”
“Thật sự, thật sự là Kun đúng không?”
Bàn tay run rẩy của Yihyun nắm chặt lấy ngực áo Liu.
“Ngửi mùi pheromone đi, là anh mà. Em bị thế này từ bao giờ? Hả?”
Yihyun vùi mũi và miệng vào hõm cổ Liu.
“Mùi của Kun. Là Kun rồi.”
Rồi cậu tìm kiếm đôi môi Liu một cách khẩn thiết như người chết khát tìm nước, nhưng cậu còn chẳng thể hôn cho trọn vẹn.
“Ở đây, chạm vào em đi, Kun.”
Yihyun nắm lấy cổ tay Liu kéo về phía giữa hai chân mình. Đây là dáng vẻ chỉ có thể thấy sau khi màn ân ái đã chín muồi và tiếp xúc đủ lâu với pheromone. Không, thậm chí còn chủ động hơn thế.
Liu giật mình hoảng hốt. Bởi vì ngay cả qua lớp quần, anh cũng cảm nhận được đũng quần cậu đã ướt đẫm.
Yihyun chưa từng bỏ uống thuốc ức chế ngày nào. Ngày nào Liu cũng tự tay đưa cho cậu, hôm nay cũng vậy.
Vậy thì làm sao chuyện này có thể xảy ra được?
“Bụng… bụng em nóng quá, Kun.”
Yihyun kêu đau với đôi môi khô khốc trắng bệch vì sốt. Liu ôm chặt lấy vai Yihyun.
Pheromone nồng đậm đến mức bùng nổ, thân nhiệt cao, sức nóng ở vùng bụng, dịch tình tuôn trào, ham muốn tình dục mãnh liệt…
Theo những gì Liu biết, đây chính là kỳ phát tình.
Yihyun không thể đứng vững trên hai chân, dường như đầu gối không còn chút sức lực. Khi anh gắng gượng đỡ dậy, đùi cậu run rẩy bần bật, và chỗ vừa ngồi đọng lại một vũng dịch. Nhìn vết tích làm sẫm màu những viên gạch xám, Liu cảm tưởng như mình sắp mất lý trí mà lao vào Yihyun.
Anh nghiến răng lắc đầu thật mạnh, rồi gần như nhấc bổng Yihyun lên để dìu cậu ngồi xuống ghế sofa.
Phải tìm thuốc ức chế cho cậu uống nhưng Yihyun nhất quyết không chịu buông ra. Cậu vòng tay qua cổ Liu, bám riết lấy anh một cách ngọt ngào và bi thiết.
“Đừng đi…”
“Anh không đi đâu. Anh đi tìm thuốc thôi. Giờ em phải uống thuốc đã, Yihyun à.”