Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 315
Anh đứng đối diện với chiếc giường, phía bên phải gần cửa sổ hơn là chỗ của Yihyun, còn phía bên trái gần phòng tắm và cửa ra vào hơn là chỗ của Liu. Yihyun ngồi xuống vị trí bên phải, nhìn Liu với vẻ mặt lo lắng.
“Kun, anh không nói mấy chuyện như phát tình hay động dục đấy chứ?”
“Anh không nói. Không nói nhưng mà… Yuni tự đoán ra lý do em không khỏe là tại anh.”
Nhờ có điều hòa nên nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, nhưng chỉ di chuyển một quãng ngắn từ phòng tranh về nhà cũng đã khiến thân nhiệt anh nóng lên. Liu đặt hộp bánh và chiếc mũ xuống sọfa rồi cởi chiếc áo phông polo ra.
“Tại Kun là sao ạ?”
“Tại anh bắt nạt em quá mức nên em mới ốm.”
“A…”
Yihyun hiểu ra ý nghĩa câu nói có phần muộn màng, ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt anh. Cậu mân mê vạt chăn, cố tình chuyển chủ đề.
“Mà cái mũ đó là gì thế ạ?”
“À, là cái anh đã đặt làm. Họ bảo đã có mẫu thử rồi.”
“Đã có rồi sao? Em tưởng phải mất vài ngày nữa. Em xem được không?”
Gương mặt vốn đang mệt mỏi và ngái ngủ của Yihyun bỗng trở nên tươi tỉnh. Liu vắt chiếc áo vừa cởi lên lưng ghế sofa, cầm chiếc mũ tiến lại gần Yihyun.
“Anh đã lo không biết màu sắc lên có chuẩn không. Nhưng mà đẹp đấy chứ?”
Yihyun đón lấy chiếc mũ màu xanh coban, xoay qua xoay lại ngắm nghía rồi mỉm cười. Trên mũ có thêu hình một nhân vật ma nhỏ dễ thương trùm tấm vải trắng to, bên dưới là tên phòng tranh The Phantom Bali. Tên phòng tranh mới mà họ thành lập ở đây cũng là Phantom. Phantom Bali.
Liu ngồi xuống mép giường, nhìn Yihyun vui vẻ săm soi chiếc mũ, nỗi bất an trong lòng anh vơi đi, và một nụ cười nở trên khóe môi đang sưng tấy. Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc cho bạn đời. Cử chỉ ấy đong đầy sự dịu dàng hơn cả ngày thường.
“Tóc khô cong rồi nhỉ? Ngoan lắm.”
“Anh không được đối xử với bạn đời như em bé thế đâu nhé.”
“Không phải vì em ít tuổi hơn, mà vì em là người anh yêu.”
“…”
“Kể cả khi đã trở thành ông cụ thì anh vẫn sẽ đối xử với em như thế này, nên khoản đó thì Seo Yihyun chịu khó mà chấp nhận đi.”
Anh tuyên bố một nội dung đầy kiên quyết bằng giọng nói ngọt ngào. Yihyun lắc đầu như thể bó tay với anh, nhưng nụ cười đọng lại trên gương mặt cậu thật dịu dàng.
Họ mới chuyển đến đây chưa được mấy tháng, nhưng bất cứ ai ra vào phòng tranh đều biết chuyện này, rằng ông chủ Liu Wei Kun yếu lòng vô hạn trước người bạn đời Seo Yihyun. Sự thật rành rành đến mức nhóc Leo sáu tuổi cũng biết.
Tuy nhiên, dù Yihyun có yêu cầu thế nào đi nữa, thì việc chăm sóc, lo lắng, đặt lên hàng đầu và bảo vệ bạn đời quá mức là điều Liu không thể nhượng bộ. Cho dù người bạn đời ấy là một người đủ tháo vát và thành thật đến mức những sự chăm sóc đó là không cần thiết đi chăng nữa.
Bàn tay Liu chuyển từ mái tóc xuống gò má Yihyun, rồi cẩn trọng hỏi cậu.
“Có lẽ là… bây giờ em không đi bệnh viện được đâu nhỉ?”
“Em không nhúc nhích nổi luôn ấy. Thật tình là…”
“Thật tình là?”
“Không có gì ạ.”
Yihyun định nói gì đó rồi lại thôi, cậu lắc đầu vài cái.
“Sao thế, có chuyện gì à.”
“Cũng không phải chuyện gì đáng để anh làm mặt lo lắng thế đâu.”
“Nếu không phải chuyện như thế thì cứ nói đi. Em biết là nếu không nói thì anh còn lo hơn mà.”
“Nếu anh hứa không đùa cợt kỳ quái thì em sẽ nói.”
“Đùa cợt kỳ quái? Ý em không phải thế, mà là đùa mấy câu 18+ chứ gì.”
“Anh định đùa thế thật à?”
Thấy Yihyun ra vẻ nghiêm trọng, dồn sức vào ánh mắt như muốn đe dọa, Liu giơ tay làm động tác đầu hàng.
“Anh sẽ không làm thế, nên em cứ nói đi.”
Dù đã nhận được lời cam đoan của Liu, Yihyun có vẻ vẫn còn chút do dự. Cậu cắn nhẹ môi dưới một lúc, vòng tay qua gáy Liu kéo mặt anh lại gần.
“Có mỗi hai đứa mình mà cũng phải thì thầm vào tai nữa hả?”
Liu hỏi với vẻ thắc mắc, nhưng Yihyun lờ đi và kéo anh sát lại hơn nữa. Rồi cậu ghé sát đôi môi vào bên tai thơm tho mùi sữa tắm của Liu.
“Nó tê dại quá, đến mức em tự hỏi liệu sau khi sinh con xong có phải là cảm giác như thế này không.”
Liu không nói nên lời, anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào cậu. Yihyun lảng tránh ánh nhìn đó, nhún vai rồi cầm lại chiếc mũ lên. Có vẻ chính cậu cũng thấy xấu hổ nên chỉ dám liếc nhìn Liu qua khóe mắt.
“Anh đã hứa là không đùa cợt kỳ quái rồi đấy, nhớ chứ?”
“Không cần nhắc thì anh cũng đang hối hận kịch liệt đây.”
Yihyun bật cười thành tiếng khi nhìn Liu lẩm bẩm thẫn thờ với vẻ mặt nghiêm túc. Rồi cậu tinh nghịch đội chiếc mũ đang cầm trên tay lên đầu Liu. Một hành động vô tình, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.
Thế nhưng, ánh mắt Yihyun khi nhìn Liu đội mũ bỗng thay đổi đôi chút. Vẻ cười cợt biến mất, thay vào đó là sự tò mò nghiêm túc, ánh mắt như đang quan sát kỹ lưỡng một người đàn ông xa lạ ấy khiến Liu thấy căng thẳng.
“Sao thế? Kỳ cục lắm à?”
“Chúng ta ở bên nhau cũng khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu em thấy Kun đội kiểu mũ này đấy.”
“Từ thời niên thiếu anh đã ít khi đội rồi, mấy loại mũ lưỡi trai này ấy.”
Dù đã là vợ chồng, nhưng việc để lộ một khía cạnh mới mẻ trước mặt Yihyun khiến Liu cảm thấy ngượng ngập. Tuy nhiên cũng chính vì lý do đó, Yihyun lại cảm thấy hình ảnh này của Liu thật mới mẻ.
Mặc quần jean, cởi trần và đội mũ bóng chày, Liu trông hoàn toàn thoát khỏi khuôn mẫu “Liu Wei Kun” mà Yihyun từng biết rõ.
Cái cổ cao và dày, cơ bắp tròn trịa nơi bờ vai, cơ ngực nở nang, mái tóc bị mũ đè lên nên chỉa ra lộn xộn dưới vành mũ, đôi mắt màu xanh xám sâu thẳm dưới vành nón, và sống mũi cao thẳng tắp đổ bóng râm đậm nét.
Ngay cả khi mặc đồ thường ngày, Liu cũng ưu tiên những chất liệu cao cấp và thiết kế đơn giản, thanh lịch. Môi trường trưởng thành và nghề nghiệp đã hình thành nên gu thẩm mỹ hiện tại của anh. Thi thoảng anh cũng mặc quần jean với áo khoác da, nhưng ngay cả những lúc đó anh cũng không đội mũ bóng chày.
Thế mà Liu của hiện tại trông chẳng khác nào một tay lướt sóng trẻ tuổi đang cởi trần lảng vảng trên bãi biển Kuta ở Bali.
Yihyun chăm chú quan sát bạn đời của mình.
“Sau này đừng đội trước mặt người khác nhé.”
“Anh biết là nhìn anh không hợp với kiểu bụi bặm này mà.”
Liu định nâng vành mũ lên để cởi ra, nhưng Yihyun đã ngăn lại. Anh đoán sai rồi, sai quá sai. Yihyun nắm lấy cổ tay Liu kéo xuống, mắt không rời khỏi anh trong chiếc mũ ấy.
“Anh không nói thật đấy chứ?”
“Chẳng phải em bảo đừng đội vì không hợp sao?”
“Ngược lại đấy.”
“Chắc là không hợp đâu.”
“Ngầu lắm, ngầu đến mức… em chỉ muốn mình em được nhìn thấy thôi.”
Cậu đã lấy hết can đảm để nói, vậy mà Liu lại cười khẩy như thể không tin, như thể Yihyun chỉ đang nịnh nọt đãi bôi.
Từ nhỏ, chỉ riêng ngoại hình của Liu đã đủ để thu hút sự quan tâm và hảo cảm của mọi người. Yihyun biết rõ anh từng là một thiếu niên nổi tiếng thế nào qua lời kể của Marcus và Ellen, và cho đến tận bây giờ vẫn vậy. Yihyun biết chỉ cần Liu bước vào đâu đó, anh sẽ thu hút mọi ánh nhìn lẫn sự trầm trồ. Chỉ khác là ánh nhìn đó lộ liễu hay kín đáo, chứ không ai có thể dửng dưng lướt qua khi nhìn thấy anh.
Vậy mà anh lại đang nghi ngờ lời khen ngợi của Yihyun.
Yihyun khẽ nắm lấy cằm anh, bắt anh nhìn mình. Môi dưới sưng vù và méo mó một bên đập vào mắt cậu đầu tiên.
Đêm qua, đó là dấu vết của việc anh tự kiềm chế bản thân để không ‘cưỡng đoạt’ Yihyun khi lý trí đã bị cơn động dục thổi bay. Vì hiểu rõ điều đó, nên với Yihyun, vết thương này vô cùng đặc biệt. Cậu biết về mặt lý thuyết, việc chống lại động dục đã bùng phát là điều gần như bất khả thi. Chính vì thế, đôi môi này giống như hiện thân cho tình yêu mà Liu dành cho cậu.
Ngón cái của Yihyun đang giữ cằm anh khẽ vuốt ve nhẹ nhàng vùng da dưới môi.
“Môi sưng thế này mà nhìn vẫn đẹp trai.”
“Chứ không phải nhìn như mấy tay đánh lộn à?”
“Cũng có thể gọi là vẻ đẹp hoang dã.”
“Đến Yuni nhìn thấy cũng hỏi ngay là có đánh nhau không mà.”
Dù sở hữu ngoại hình xuất sắc đến mức từ “đẹp trai” chẳng còn là lời khen mà chỉ là một sự thật hiển nhiên, nhưng Liu lại không chịu thừa nhận điều đó, khiến Yihyun cảm thấy mình có trách nhiệm.
“Có phải em quá ít thể hiện không?”
“Thể hiện gì cơ.”
“Trong lòng em lúc nào cũng nghĩ, rằng mình thực sự đã có được một người bạn đời tuyệt vời.”
Liu chống tay lên nệm, nghiêng đầu sang một bên vai rồi cười khẽ.
“Hôm nay em hào phóng lời khen ngoại hình thế?”
“Sau này em sẽ nói thường xuyên hơn, rằng Kun tuyệt vời, đẹp trai và quyến rũ đến nhường nào.”
Lần này đến lượt Liu đưa tay chạm vào tai Yihyun.
“Em không biết đâu.”
“Gì cơ ạ.”
“Đôi mắt em khi nhìn anh đã nói lên điều đó thường xuyên đến mức nào.”
“May quá.”
Gương mặt của Liu dưới vành mũ lưỡi trai tiến lại gần. Anh nghiêng đầu để vành mũ không gây cản trở, sau đó ngậm lấy môi trên của Yihyun, mút nhẹ như đang thưởng thức một lớp kem ngọt ngào rồi buông ra. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng xoa bóp gáy cậu rồi thì thầm.
“Mắt đầy vẻ buồn ngủ rồi kìa. Ngủ đi thôi.”