Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 320
Đó là một cửa hàng giống dạng cửa hàng dược phẩm kết hợp mỹ phẩm hơn là một hiệu thuốc thông thường ở Hàn Quốc, có lẽ do trời mưa nên cửa hàng vắng tanh. Vì Yihyun là vị khách duy nhất nên ánh mắt của những nhân viên trẻ tuổi đang buồn chán đều đổ dồn về phía cậu. Một tình huống khá áp lực đối với một vị khách đến mua que thử thai.
“Anh tìm gì ạ? Tôi có thể giúp gì không?”
Một nhân viên có vẻ thân thiện bước lại gần hỏi Yihyun.
“Tôi, tôi… hừm, tôi đang tìm que thử thai.”
Yihyun ho khan để lấy lại giọng rồi trả lời. Khi phát âm từ “thử thai”, cậu cảm thấy có sự kháng cự nơi thanh quản. Thật không dễ để thốt ra từ đó.
Ánh mắt nhân viên lóe lên sự tò mò ngay lập tức. Liệu đây là một Beta nam đang mua que thử cho bạn gái hay vợ, hay là một Omega nam định dùng cho chính mình? Ánh mắt đó chứa đầy sự thắc mắc, như thể chỉ cần nhìn chằm chằm vào Yihyun là sẽ biết được câu trả lời mà không rời mắt khỏi cậu.
“Vâng, nó ở đằng kia ạ. Phía trước bức tường treo bàn chải đánh răng ấy ạ.”
“Cảm ơn.”
Yihyun cúi đầu cảm ơn nhẹ rồi vội vã lẩn đi.
Chiếc khăn tay nhét trong quần lót cứ cọ xát vào phía dưới khiến cậu bận tâm. Cảm giác như ai đó chỉ cần nhìn dáng đi là sẽ phát hiện ra cậu đang lót khăn trong quần, nên Yihyun cứ liên tục kéo vành mũ xuống thấp hơn.
Cậu dễ dàng tìm thấy que thử thai ở kệ hàng mà nhân viên đã chỉ, vơ đại các loại sản phẩm của nhiều hãng khác nhau cho vào giỏ. Yihyun từng đọc được nhiều thông tin rằng nếu không đến bệnh viện kiểm tra chính thức, thì việc dùng que thử thai một hai lần vẫn chưa chắc chắn.
Cậu đặt chiếc giỏ nhỏ chứa hơn mười cái que thử thai lên quầy thanh toán, lần này lại phải chịu đựng ánh mắt tò mò của nhân viên thu ngân.
Không cảm thấy ác ý trong ánh nhìn của họ, nhưng đó là sự tò mò chẳng mấy dễ chịu. Tuy nhiên, lúc này cậu có thể dễ dàng bỏ qua những điều đó, vì ngoài việc kiểm tra xem có thai hay không, chẳng có vấn đề nào khác quan trọng hơn cả.
Yihyun cầm túi đựng mười hai que thử thai bước ra khỏi cửa hàng. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi gấp ô và lên xe, mưa lớn đến mức làm ướt cả mũ và quần áo cậu.
Yihyun đặt túi đồ xuống ghế phụ, mỗi khi dừng đèn đỏ lại liếc nhìn nó, rồi tự cảm thấy mình thật to gan nên một mình lặng lẽ đặt tay phải lên bụng dưới. Sau đó, phì, một tiếng cười khan vô lý bật ra.
Cậu biết quá rõ mà, sao có thể mang thai được chứ. Cả hai đều uống thuốc tránh thai kỹ càng như thế, làm sao mà có thai được.
Có lẽ lúc này Liu không có ở đây lại là chuyện may mắn. Cứ một mình mình hí hửng thử, rồi xác nhận sự thật là không phải, sau đó giấu nhẹm đi là xong. Vài năm nữa nếu thực sự có em bé, lúc đó kể lại cho Liu nghe cũng được.
Yihyun nhìn những dòng nước mưa chảy xuống như rèm cửa ngay sau khi cần gạt nước vừa gạt qua, bồn chồn cắn nhẹ môi dưới.
Tuy đã đỗ xe trong gara nhà, Yihyun vẫn ngồi yên ở ghế lái một lúc.
Lúc nãy thì sốt ruột muốn kiểm tra ngay, nhưng khi về đến nhà rồi, dường như cậu vẫn chưa sẵn sàng tâm lý để xác nhận sự thật rằng mình không mang thai.
Yihyun ngồi thẫn thờ trong tiếng mưa bao trùm cả thế giới, lặng lẽ lắng nghe bản nhạc đang phát.
Aaron Kellim – ‘Stay In Love’.
Bài hát mà Liu đã giới thiệu cho cậu.
Kỷ niệm gắn liền với bài hát hiện lên thành nụ cười trên môi Yihyun.
Đó là một ngày Chủ nhật, chưa đầy một tháng sau khi họ chuyển đến Bali. Khi cậu thức dậy sau một giấc ngủ nướng muộn hơn thường ngày, Liu không có ở bên cạnh. Yihyun không thay pijama mà đi ra khỏi phòng ngủ tìm Liu.
Mùi bột bánh pancake thơm ngọt ngào vờn quanh mũi, không khí trong lành và ánh nắng của buổi sáng muộn Chủ nhật tràn vào qua mọi ô cửa sổ phòng khách và bếp. Chiếc loa Bluetooth trong bếp đang phát bài hát này, Liu đứng trước bàn bếp vừa hát theo vừa nướng bánh.
Yihyun đã đứng ở cửa bếp ngắm nhìn bóng lưng anh thật lâu, cho đến khi bài hát kết thúc.
Liu đổ bột lên chảo, dùng xẻng lật để tạo hình, đoạn nào không thuộc lời thì ngân nga qua loa, chân phải cọ cọ vào bắp chân trái như đang tận hưởng buổi sáng Chủ nhật của mình.
Khi đó, Yihyun mới kết thúc khoảng một tháng thích nghi và thực sự chấp nhận nơi đây là nhà.
Nơi Liu vừa ngân nga hát vừa nướng bánh pancake cho cậu vào sáng Chủ nhật. Bất cứ nơi nào trên thế giới này có anh, nơi đó là nhà của cậu, và người đàn ông này là bạn đời của cậu. Đó là ký ức giúp cậu cảm nhận điều đó bằng cả tâm hồn.
Cậu đã lặng lẽ tiến lại, ôm chặt lấy lưng anh, áp má vào lớp áo phông mỏng, cảm nhận hơi ấm, chuyển động cơ bắp và sự sống đang hiện hữu trong anh.
「Em ngủ ngon không?」
「Em ngủ say lắm.」
「Em ngủ như em bé ấy. Anh nhìn mãi mà em chẳng biết gì?」
「Đã bảo không được nhìn trộm em ngủ nữa mà.」
「Pancake năm cái là đủ nhỉ?」
Yihyun bật cười khi nhớ lại cảnh anh lảng sang chuyện khác để đánh trống lảng.
Bảo rằng thật may vì Liu không có ở đây lúc này là nói dối. Giây phút này, cậu ước gì anh ở bên cạnh dù chỉ là để xác nhận rằng cậu không mang thai.
Chờ bài hát kết thúc, Yihyun tắt máy và bước xuống xe. Có vẻ giờ cậu đã có chút dũng khí để chấp nhận kết quả.
Yihyun cầm túi đồ đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Cậu đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trên bao bì, sau đó bật cười vu vơ khi nghĩ rằng nhờ cấu tạo bộ phận sinh dục mà việc thử thai của mình có lẽ tiện lợi hơn so với Beta nữ hay Omega nữ.
Cậu làm theo hướng dẫn, thấm nước tiểu vào đầu que thử, rồi đặt nó lên chiếc khay nhỏ đã chuẩn bị sẵn ở gờ bồn tắm.
Sau khi cài đặt hẹn giờ 3 phút trên điện thoại, cậu đi đi lại lại trong phòng tắm.
Đọc tin tức, xem bạn bè làm gì trên mạng xã hội, dù cố gắng tập trung vào việc khác nhưng đều thất bại.
Giờ này chắc Liu đang bay đến Hồng Kông, phải còn hơn hai tiếng nữa anh mới hạ cánh.
Bíp bíp bíp, bíp bíp bíp.
Tiếng chuông hẹn giờ vang lên khiến bước chân đang đi lại của Yihyun khựng lại. Cậu quay phắt người nhìn về phía chiếc khay cách đó vài bước chân, cắn môi đến mức tay phải đưa lên day day, tim đập loạn xạ.
Biết là không phải rồi mà sao cứ căng thẳng thế nhỉ.
Cậu không thể bước đi đàng hoàng mà phải đi ngang từng bước một để tiến lại gần, mắt Yihyun dần mở to.
“Ơ… ơ… ơ?”
Chưa kịp cầm que thử lên, Yihyun đã vô thức lùi lại phía sau, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc khay.
Hai vạch đỏ hiện lên rõ nét dưới chữ T và C.
Là có thai.
Da gà nổi lên từng đợt trên má phải, sườn và đùi Yihyun, sau đó là cảm giác tóc gáy dựng đứng cả lên.
Không biết cậu đã đứng thẫn thờ bịt miệng bao nhiêu phút.
Ào ào ào. Tiếng mưa lọt vào tai Yihyun, nơi mà một lúc lâu rồi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của thế giới. Tiếng mưa lớn như tiếng gầm khiến màng nhĩ cậu ù đi.
Bây giờ Yihyun lại bắt đầu hành động một cách bình tĩnh đến lạ.
Chỉ một que thử thì khó mà khẳng định chắc chắn là có thai. Cậu lục lọi trong chiếc túi để trên kệ phòng tắm, tìm một sản phẩm của hãng khác với cái vừa dùng, tuy khác hãng nhưng cách sử dụng cũng tương tự.
Yihyun lại rửa tay sạch sẽ một lần nữa, lấy que ra và lặp lại quy trình. Cậu lo lắng vì vừa mới đi tiểu xong, nhưng may mắn là vẫn đủ để dùng que thử.
Lần này kết quả vẫn là hai vạch đỏ.
“Không thể nào, chuyện này đúng là không thể nào.”
Dù trong thâm tâm có mong đợi, nhưng cậu biết đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Vì thế khi đối mặt với kết quả này, thay vì vui mừng, cậu lại thấy bàng hoàng ngơ ngác.
Yihyun muốn thử thêm ít nhất hai cái nữa, nghe hơi buồn cười nhưng cậu cần thêm nước tiểu.
Cậu đi ra bếp để uống thêm nước, mở tủ bát để lấy một chiếc cốc mới.
“A.”
Chỉ khẽ chạm vào cánh cửa tủ mà ngực cậu đau nhói một cách bất thường. Yihyun hơi cúi người xuống, dùng tay nắm lấy ngực mình. Chưa cảm thấy sự thay đổi về kích thước như căng lên hay gì cả, nhưng không biết có phải do tâm lý không mà cậu cảm giác nó cứng hơn bình thường một chút.
Thật sao? Là thật ư?
Tim cậu lại bắt đầu đập nhanh. Yihyun rót đầy nước vào cốc rồi đi ra phòng khách. Cậu ngồi xuống ghế sofa, hít thở sâu rồi uống nước chậm rãi. Do trời mưa nên trong nhà tối om nhưng cậu cũng chẳng buồn bật đèn.
Yihyun ngồi trong phòng khách mờ tối, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Những kỷ niệm quý giá với Liu, gia đình và bạn bè được trưng bày trên tủ trang trí, và trên bức tường phía sau treo một bức tranh sơn dầu cỡ nhỏ. Đó là bức tranh bố Yihyun mang đến làm quà trong đám cưới của cậu và Liu.
Vách đá trên ngọn đồi phía Nam của Biển Đông. Bố cậu thường leo lên đó một mình, ngồi thẫn thờ trên ghế băng nhìn ra biển.
Đó cũng là nơi Yihyun lần đầu tiên phá vỡ sự im lặng, phá vỡ sự xa cách với bố để thú nhận rằng mình đang biến đổi thành Omega.
Bố đã vẽ lại khung cảnh đó. Bầu trời trong xanh, mặt biển lấp lánh, và hai người đàn ông ngồi cạnh nhau trên ghế băng.