Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 323 - Kết thúc
Yihyun mỉm cười và gật đầu, Liu liền bước vào phòng để thức ăn nối liền với nhà bếp và mang ra một bọc đồ. Đó là một chiếc giỏ đựng nhiều hộp giấy nhỏ.
“Thế rốt cuộc là bao giờ mới công bố đây? Tò mò chết mất!”
Từ phía bàn ăn, ai đó hét lớn về phía hai người chủ nhà với giọng đầy tinh nghịch.
Liu và Yihyun nhìn nhau cười toe toét trong lúc chuyển những chiếc hộp sang một cái khay lớn.
Thấy Liu bưng bánh kem và đĩa, còn Yihyun bưng khay đựng những chiếc hộp xuất hiện, sự chú ý của các vị khách đồng loạt đổ dồn về phía họ.
“Ồ, cái gì đấy?”
“Quà à?”
Phản ứng của mọi người khá tích cực.
Những chiếc hộp màu kem được thắt nơ cùng màu lần lượt được đặt trước mặt từng vị khách. Trắng kem là màu sắc mà hai người chủ nhà hôm nay đã chọn cho lễ phục của họ.
Có người cầm hộp lên lắc lắc, có người giơ cao soi dưới ánh đèn. Vị khách nhí duy nhất là Leo là người đầu tiên tháo nơ và mở hộp ra.
“Bóng bay kìa! Bố ơi, là bóng bay!”
Ngay khi Leo hào hứng reo lên, Liu lập tức nhắc nhở bố cậu bé.
“Phải dùng kim chọc vỡ đấy, nhắc Leo cẩn thận nhé.”
Các vị khách khác theo sau Leo cũng lần lượt mở hộp.
Một quả bóng bay nhỏ nằm trong hộp giấy, kèm theo một chiếc kim ghim nhỏ đính trên hộp để làm vỡ bóng. Người đầu tiên nhận ra công dụng của nó là Im Morae và Seo Yihan, bởi họ cũng từng tổ chức tiệc công bố giới tính cho người mang thai hộ bé Parang.
“Bảo là không làm tiệc công bố giới tính riêng cơ mà, chuẩn bị cái này từ bao giờ thế?”
“Tụi này bảo sẽ tổ chức tiệc cho mà.”
“Không đâu, em cũng không định làm rầm rộ thế.”
Yihyun đứng cạnh Liu trước bàn ăn, mỉm cười nhẹ. Việc trở thành nhân vật chính của một bữa tiệc vẫn khiến cậu thấy ngượng ngùng.
“Mời bọn này đến ăn tối rồi hai người hì hục làm cái này ban ngày đấy hả?”
“Hai người dễ thương thật đấy, quá dễ thương luôn.”
Các vị khách khác cũng cầm hộp trên tay, thích thú như những đứa trẻ.
“Cái gì thế? Chơi thế nào đây?”
Michelle tốt bụng giải thích cho Yuni chẳng hề biết tiệc công bố giới tính thường diễn ra như thế nào.
“Trên hộp có ghi này, con gái là màu tím, con trai là màu vàng.”
Bố Leo đang để con trai ngồi trong lòng cũng giải thích cho cậu bé đang tò mò về quả bóng.
“Leo à, là em bé của chú Kun và anh Yihyun đấy. Nếu là em gái thì giấy màu tím sẽ bay ra từ quả bóng, còn nếu là em trai thì là giấy màu vàng.”
Liu chống hai tay lên mép bàn, cúi người xuống ngang tầm mắt Leo và hỏi.
“Leo thích màu tím hay màu vàng nào?”
“Màu tím ạ!”
Cậu bé không cần suy nghĩ, giơ cao tay lên và hô to dõng dạc.
“Màu tím á? Tại sao?”
“Em với em Parang đều là con trai rồi, nên có thêm một em gái chơi cùng thì vui hơn ạ.”
Nghe câu trả lời của Leo, Liu và Yihyun bí mật trao nhau ánh mắt và nụ cười chỉ hai người mới hiểu.
“Leo à, đếm một hai ba rồi tất cả cùng làm vỡ bóng nhé?”
Một, hai, ba.
Bụp, bụp bụp, bụp.
Có người không đâm dứt khoát ngay lần đầu nên bóng chỉ xì hơi xì xì. Nhưng hầu hết mọi người đều làm vỡ bóng gần như cùng lúc chỉ chênh lệch nhau tích tắc.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng bao trùm phòng ăn.
Khi những quả bóng vỡ ra, thứ bay lả tả xuống bàn và sàn nhà là những mảnh giấy vụn màu tím.
“Yihyun à, là con gái sao?”
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là giọng nói đầy phấn khích của Morae. Yihyun cười tươi gật đầu.
“Vâng, chị ạ. Em bé nhà em là con gái.”
“Trời ơi, chắc là em bé xinh đẹp lắm đây!”
Morae đứng dậy đi về phía Yihyun. Không chỉ cô, các vị khách khác cũng đứng dậy theo ôm lấy hai người chủ nhà hoặc hôn lên má để chúc mừng và ban phước lành.
“Liu Wei Kun ngốc nghếch vì con gái, nhìn là thấy trước tương lai rồi nhỉ?”
Seo Yihan vỗ vai Liu trêu chọc, những người khác cũng hùa theo mỗi người một câu.
“Chắc không cho con bé đi bằng hai chân đâu, lúc nào cũng bế trên tay cho xem.”
“Quý như vàng thế thì sao mà gả chồng được?”
Liu nhún vai, chun mũi.
“Đã nói đến chuyện gả chồng rồi á? Quá trình nuôi lớn đâu hết rồi?”
Yuni và Michelle gom những mảnh giấy màu tím rơi trên bàn rắc lên đầu Liu và Yihyun. Liu vừa gỡ những mảnh giấy dính trên mặt Yihyun vừa nói đùa với khách khứa.
“Nào, giờ biết giới tính của em bé rồi thì mọi người về đi. Yihyun mệt rồi.”
“Mới ăn được một miếng bánh thế mà đã đuổi khách à?”
Seo Yihan giơ cái nĩa lên làm vẻ mặt oan ức. Baek Yuni vừa lấy thêm bánh ra đĩa vừa tiếp lời Seo Yihan.
“Người ta bảo lúc mang thai mà chồng làm gì phật ý là nhớ cả đời đấy ạ. Nhưng mà em có hỏi Yihyun rồi, em ấy bảo chẳng có tí tẹo nào buồn phiền về Giám đốc cả.”
“Không có là phải thôi, chăm sóc tận tình thế kia cơ mà.”
“Nhưng mà tụi này buồn đấy nhé? Từ lúc Yihyun có bầu, anh hắt hủi bọn này quá đấy?”
Ánh trăng tràn vào qua khung cửa sổ lớn cạnh bàn ăn. Những mảnh giấy màu tím vương vãi quanh bàn phản chiếu ánh trăng, lấp lánh như thể có sinh mệnh.
Tiễn khách ra tận cổng và quay trở lại thì đã hơn 11 giờ đêm. Cũng khá lâu rồi Yihyun mới thức đến giờ này. Vừa đóng cửa chính lại và chỉ còn hai người, Liu nhẹ nhàng ôm lấy eo Yihyun và vuốt tóc cậu. Sắc mặt Yihyun trông có vẻ hơi mệt mỏi.
“Em mệt rồi đúng không?”
“Một chút thôi ạ.”
“Em vào tắm rửa trước đi.”
“Còn Kun?”
“Anh chỉ chuyển đĩa vào bếp rồi vào ngay. Seo Yihyun nên nằm nghỉ sớm đi thì hơn.”
Việc rửa bát và dọn dẹp sẽ để ngày mai người giúp việc lo, nhưng thói quen của Liu là ít nhất cũng phải tự mình chuyển bát đĩa vào bồn.
“Em làm cùng anh.”
“Chúng mình đã thống nhất là không cảm thấy có lỗi vì những chuyện này rồi mà.”
Yihyun vuốt nhẹ cánh tay Liu, một lúc sau cậu gật đầu.
“Vậy, nhờ anh nhé.”
Liu nhìn bóng lưng Yihyun đi dọc hành lang về phía phòng ngủ, khẽ thở ra một hơi hừm rồi bước vào phòng ăn.
Bàn ăn nơi bảy người, tính cả Leo, vừa ăn uống khá bừa bộn. Chuyển bát đĩa, dọn sơ qua những mảnh giấy vụn trên sàn và bàn cũng tốn nhiều thời gian hơn anh tưởng.
Sau khi tắt đèn phòng ăn và bếp, anh kiểm tra khóa cửa chính một lần nữa, kéo kỹ rèm cửa phòng khách, tắt đèn phòng khách ngay trước khi bước vào hành lang.
Khi bốn bề tối om, ánh sáng yếu ớt lọt ra từ cuối hành lang bỗng trở nên rõ rệt.
Ánh đèn ngủ ấm áp hắt ra từ khe cửa phòng ngủ đang mở hé khoảng một gang tay. Ánh sáng ấy như tín hiệu báo rằng Yihyun đang đợi, khiến Liu mỉm cười.
Đúng như Liu dự đoán, Yihyun đã ngủ thiếp đi. Cậu kê cao gối ở đầu giường và ngủ trong tư thế ngồi dựa vào đó.
Cậu đã định đợi Liu mà không ngủ.
Liu chỉnh đèn tối hơn nữa, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ của Yihyun một lúc.
Căn phòng yên tĩnh đến mức sự ồn ào náo nhiệt ban nãy như chuyện của quá khứ xa xôi, chỉ có tiếng thở đều đều của Yihyun vang lên êm ả.
Có lẽ là hành động trong vô thức, Yihyun đặt nhẹ tay trái lên bụng như để bảo vệ chiếc bụng bắt đầu hơi nhô lên. Liu cẩn trọng đặt bàn tay trái của mình chồng lên bàn tay ấy.
Dưới hai bàn tay đan vào nhau, em bé của họ đang thở những nhịp thở khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng Liu vẫn không thể tin nổi rằng một con người có thể mang lại hạnh phúc nhường này cho một người khác. Liệu mình có đang mang lại hạnh phúc cho Seo Yihyun nhiều như Seo Yihyun mang lại cho mình?
Có lẽ là không. Chắc chắn là không. Làm sao có thể so sánh được với hạnh phúc lớn lao này.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, đó là anh sẽ đánh đổi tất cả, dùng cả thể xác, tâm hồn và cả cuộc đời này để yêu thương Yihyun. Như lời anh từng hứa với cậu, anh sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ sự lựa chọn và niềm hy vọng của Yihyun. Và giờ đây không chỉ Yihyun, mà là Yihyun và em bé, sinh linh như một phép màu mà Yihyun đang hy sinh và chịu đựng để nuôi dưỡng trong cơ thể mình.
Lời Seo Yihan nói rằng có con không có nghĩa là kết thúc thời kỳ trăng mật là đúng, bởi vì cuộc sống với Yihyun mỗi ngày đều sẽ là tuần trăng mật.
Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau trên đôi tay đan cài tỏa sáng dịu dàng như ánh trăng.
Chính Liu đã từng mỉa mai cay độc rằng ngay cả kim cương cũng chẳng phải là vĩnh cửu. Nhưng anh biết ánh sáng này, ánh sáng tỏa ra từ “Diamond Dust” của anh sẽ không bao giờ lụi tàn.
Mãi mãi, hoặc chí ít là rất lâu, lâu đến mức gần như vĩnh cửu, đó sẽ là ánh sáng soi rọi và gắn kết hai người thành một.
Diamond Dust – Ngoại truyện 2 Diamond is Forever (Kim cương là vĩnh cửu) HẾT
mimi
thức cả đêm để đọcc đến end huhu tôi luỵ quá là luỵ, thế là chúng ta đã có đủ cầu hôn, lễ cưới, cuộc sống tân hôn của 2 bạn, chờ đón con đầu lòng <3 chỉ có chút hơi bùn nhẹ là chưa thấy mặt cháu tui cơ mà ksao vẫn quá là tuyệt vời <3
Hihi
Huhuhuh hết thật rồi ạ nhớ quá điiiii em biết ơn nhà dịch nhiều lắm ạ 💕💕💕🫂