Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 94
Đáng lẽ phải nói lời cảm ơn, nhưng những cảm xúc phức tạp cứ dập dềnh khiến tôi khó mở lời, miệng cứ mấp máy định nói rồi lại thôi, cuối cùng đành cắn chặt môi dưới.
Trong căn phòng không treo nổi một chiếc đồng hồ treo tường, một hồi lâu chỉ còn lại tiếng hít thở khi hút thuốc của anh lặng lẽ trôi qua.
“Lần trước em đã hỏi tôi có thích bức tranh… bức <Sự cô lập> không.”
“…….”
Ánh mắt đang nhìn đâu đó trên ga giường của tôi tự động ngước lên. Mắt mở to, nhịp tim đập nhanh hơn. Không ngờ anh vẫn còn nhớ câu hỏi đó.
“Bố mẹ đã ly hôn vì tôi.”
Và tôi cũng không ngờ câu hỏi liệu anh có thích tranh của tôi không lại dẫn đến câu chuyện theo hướng này.
Trong lòng tôi, anh được định nghĩa là người chôn sâu những câu chuyện của bản thân, nhưng giọng nói của anh khi thú nhận một phần quá khứ lại bình thản, đều đều như đang đọc sách.
“Đó là một vấn đề phức tạp, giải thích thì dài dòng lắm, cũng chẳng phải chuyện để kể chi tiết cho người ngoài nên tôi sẽ lược bớt và nói ngắn gọn… Họ đã thực hiện một cuộc ly hôn giả để bảo vệ tôi, dù mối quan hệ giữa họ chẳng có vấn đề gì cả. Tuy họ vẫn lén lút qua lại tránh ánh mắt người đời, nhưng trong tình huống đó, làm sao tôi có thể không cảm thấy tội lỗi cho được.”
Anh gõ nhẹ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn đặt giữa chúng tôi, dùng bàn tay không cầm thuốc vuốt ngược mái tóc.
“Không ai nói là tại tôi cả, nhưng lớn lên tôi tự khắc hiểu ra, rằng tôi chính là nguyên nhân chia cắt một cặp đôi hoàn hảo vốn dĩ phải ở bên nhau mới trọn vẹn.”
Giọng điệu khô khốc dường như hơi run lên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và sự cân bằng.
“Mọi người thường chỉ đơn giản gọi họ là ‘cặp vợ chồng lý tưởng’, nhưng là đứa con duy nhất, ở vị trí gần gũi nhất, tôi cảm nhận được điều gì đó còn hơn thế nữa. Họ không cãi vã, kết hôn đã lâu nhưng ánh mắt nhìn nhau vẫn ngọt ngào như tình nhân, vẫn tận hưởng những buổi hẹn hò chỉ có hai người… Một mối quan hệ vượt xa mức độ đó….”
Thấy anh chật vật tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả một ý nghĩa không bình thường, tôi buột miệng xen vào.
“Em nghĩ là em hiểu.”
Anh đang dùng răng cửa cạo nhẹ môi dưới ngập ngừng bỗng quay lại nhìn tôi, điếu thuốc trên ngón tay anh chẳng mấy chốc đã ngắn đi.
Anh không phản bác kiểu “Em thì biết cái gì”, thay vào đó, vẻ mặt cứng ngắc vì ngạc nhiên khi nhìn tôi dần giãn ra, và nụ cười nở trên môi anh. Một nụ cười bao dung cho việc đối phương chấp nhận và hiểu câu chuyện của mình theo cách “riêng”.
Khi xét đến việc hầu hết mọi người thường tỏ ra khách quan, lý trí trước nỗi đau của người khác nhưng lại dễ dàng nổi giận khi vết thương dù nhỏ như gai đâm dưới móng tay của mình bị xem nhẹ, thì nụ cười dịu dàng pha chút cam chịu và cô đơn của anh cho thấy anh không chỉ là một chàng hoàng tử dễ dàng có được mọi thứ nhờ sức mạnh của hoàn cảnh sẵn có.
Nhưng về phía tôi, đó tuyệt đối không phải là sự giả vờ đồng cảm hời hợt.
Tuy không thể hoàn toàn chắc chắn sự hiểu biết của tôi có trùng khớp chính xác với câu chuyện anh muốn kể hay không, nhưng tôi cũng biết rất rõ một cặp đôi có mối quan hệ vượt trên cả định nghĩa vợ chồng lý tưởng thông thường mà mọi người hay nói.
“Bố tôi là người tôn sùng thế giới nghệ thuật và mọi tinh thần cấu thành nên nó của mẹ tôi, đồng thời là người bạn nghệ thuật của bà. Còn mẹ tôi coi người bố thấu hiểu hoàn toàn bản thân và tác phẩm của bà là tri kỷ theo đúng nghĩa đen. Nhiều người nghĩ rằng không tồn tại một mối quan hệ cân bằng hoàn hảo không thiên lệch về bên nào… đặc biệt họ cho rằng quan hệ giữa nghệ sĩ và người ủng hộ là mối quan hệ bất bình đẳng nghiêng về phía nghệ sĩ, nhưng hai người họ thì không phải vậy.”
Anh dụi tắt điếu thuốc đã cháy đến tận đầu lọc vào gạt tàn.
“Đó không phải là mối quan hệ dựa trên cảm xúc lãng mạn đơn thuần với người khác giới hay cái tình nghĩa tích lũy theo thời gian. Để vun đắp cho cuộc đời những ý nghĩa cao cả hơn là việc duy trì cuộc sống cơ bản qua cơm áo gạo tiền… hai người họ bắt buộc phải có nhau. Và hai người như thế… vì tôi… mà buộc phải chia tách.”
Anh hầu như không yêu cầu sự đồng cảm từ tôi, mà chỉ dừng lời, nhìn vào hư không như đang hồi tưởng lại một điểm nào đó trong quá khứ, để mặc bản thân tự gánh chịu cảm xúc của chính mình. Với tôi, anh chỉ kể như một câu chuyện, một thông tin.
Rằng tôi đã vất vả thế này, đau khổ thế kia. Có lẽ anh coi việc say sưa trong cảm xúc và biến người nghe thành khán giả cho nỗi bất hạnh của mình là một điều xấu xí.
Dù tôi đồng ý rằng việc giữ khoảng cách như thế là sự trưởng thành theo “nghĩa thông thường”, và bản thân tôi cũng là kẻ thấy không thoải mái khi phải phơi bày bản thân, nhưng bỗng nhiên tôi lại nảy sinh lòng tham muốn thấy anh bộc lộ phần yếu đuối nhất, muốn thấy cảm xúc của anh trào dâng và áp đặt lên tôi. Nhưng đúng như tên gọi, đó chỉ là lòng tham.
Sau một hồi chìm trong suy tư, anh đứng dậy đi lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn rồi quay lại chỗ ngồi. Anh châm lửa cho điếu thuốc mới, nhả khói bằng động tác thành thục rồi nói tiếp.
“Trong quá trình trưởng thành, tôi đã phải tự hỏi rất nhiều lần rằng liệu mình… có xứng đáng với điều đó hay không.”
Tôi cảm thấy thôi thúc muốn trả lời thay anh, nhưng tất nhiên tôi không có quyền phát ngôn về câu trả lời đó, và cũng không phải là người mà anh đang tìm kiếm câu trả lời.
“Lạ thật đấy. Họ đã hy sinh cả mối quan hệ quý giá nhất vì tôi, tại sao tôi lại không trở thành một con người tràn ngập tình yêu thương mà ngược lại còn nghi ngờ sự tồn tại của chính mình. Dù biết họ đưa ra quyết định đó không phải để tôi cảm thấy tội lỗi… nhưng thời gian càng trôi qua, cảm xúc tôi dành cho hai người lại là sự hối lỗi nhiều hơn là biết ơn… Và vì biết rằng nếu tôi không hạnh phúc trọn vẹn thì dự án của hai người sẽ trở thành thất bại, nên mặc cảm tội lỗi càng lớn thêm… Đại loại là, tôi đã trải qua thời kỳ trưởng thành trong cái vòng luẩn quẩn như thế đấy.”
Anh cố tình nói câu cuối bằng giọng điệu nhẹ tênh rồi rít một hơi thuốc ngắn. Để điếu thuốc cháy dở gác lên gạt tàn, anh chống tay lên đầu gối, hai bàn tay đan hờ vào nhau rồi bẻ khớp ngón tay răng rắc từng cái một, sau đó liếc nhìn tôi cười.
“Thế nên khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh đó, tôi đã nghi ngờ. Cái gì thế này? Mình đã từng vẽ cái này bao giờ chưa nhỉ?”
Nhưng tôi không những không thể cười đáp lại, mà ngay cả cử động cũng không làm được. Anh đang nói về một trong những tế bào cấu thành nên con người anh, hay ít nhất đối với tôi lúc này, anh đang nói về bí mật đáng tò mò nhất thế giới, và bằng việc nhắc đến <Sự cô lập>, tế bào ấy giờ đây đang kết nối với tôi.
Cảm giác bị cô lập mà anh phải chịu đựng vì một lý do không bình thường.
Bố mẹ yêu thương nhau lý tưởng và sự hy sinh họ quyết định vì tình yêu dành cho con, còn đứa trẻ bắt buộc phải hạnh phúc trong cái lồng bảo bọc ấy.
Dù không hoàn toàn trùng khớp, nhưng cho dù tôi có nghĩ nó khá tương đồng với câu chuyện của mình, thì đó có lẽ cũng không phải là ảo giác gượng ép được tạo ra bởi sự nôn nóng muốn tìm điểm chung với anh.
Anh cầm lại điếu thuốc lên tay.
“Nghĩa là tôi đã đồng cảm đến mức ấy. Những lời tôi muốn gào thét vào mặt bố mẹ, hay gào lên với cả thế giới… đều nằm trọn trong bức tranh đó. Tôi có thể hiểu ngay lập tức tác giả muốn nói điều gì..”
Anh nhìn tôi như muốn yêu cầu xác nhận xem mình có hiểu đúng bức tranh không, nhưng tôi chưa từng nghĩ về việc mình sẽ đón nhận sự lý giải của người khác về tranh của mình như thế nào.
Nếu anh cảm thấy như vậy, và nếu đó là một niềm tin mãnh liệt, thì chẳng phải đối với anh nó sẽ trở thành bức tranh như thế sao, thế thì chẳng phải là đủ rồi sao. Tôi chỉ phỏng đoán mơ hồ như vậy.
“Sinh ra giữa bố mẹ có tài năng xuất chúng và yêu nhau tha thiết, lớn lên trong tình yêu đầy hy sinh của họ thì đương nhiên phải hạnh phúc chứ. Ai cũng nói vậy, nhưng tại sao tôi lại không làm được? Tôi không thấy hạnh phúc là do tôi kỳ lạ sao? Sau này, tôi trở nên giận dữ với những người cứ ép buộc tôi phải hạnh phúc.”
Sự ép buộc về hạnh phúc, hơn nữa lại là sự ép buộc của những người xung quanh về một hạnh phúc hoàn hảo như trong tranh vẽ, như cái kết của truyện cổ tích hay phim gia đình kiểu Hollywood. Tôi cũng hiểu được phần nào sự ngột ngạt đó.
Khi tôi vẽ <Sự cô lập>, bạn bè tôi đều đang theo đuổi những thứ mình không có. Đứa bị bố mẹ bỏ mặc thì ghen tị với đứa được bố mẹ quan tâm sát sao, ngược lại đứa được quan tâm quá mức lại thấy đó là sự can thiệp và thèm khát tự do. Đó là cái tuổi như thế.
Tôi vẽ <Sự cô lập> không phải vì nỗi uất ức thê thảm nào như mọi người nghĩ.
Tôi yêu bố mẹ mình, và cũng hạnh phúc vì điều đó. Chỉ là nó không phải là thứ hạnh phúc hoàn hảo không tì vết như những người ghen tị vì tôi có thứ họ không có áp đặt lên tôi vì lý do tương đối mà thôi.
Họ nói với người vốn đã biết ơn và hạnh phúc bằng vẻ mặt hậm hực, rằng mày phải biết ơn hơn nữa, phải hạnh phúc hơn nữa.
Hơi nóng từ cuộc ân ái giữa anh và tôi chưa kịp tan nên không khí trong phòng vẫn ấm áp, nhưng tôi bỗng vuốt chậm cánh tay được bao bọc bởi lớp áo pijama như người vừa cảm thấy lạnh.
Anh rít thêm một hơi thuốc, vuốt tóc bằng bàn tay đang kẹp điếu thuốc, rồi nghiêng đầu nhìn lại tôi.
“Nhưng bức tranh đó lại nói một câu chuyện khác. ―Không phải chỉ mình cậu kỳ lạ đâu. Tôi cũng kỳ lạ mà.”
Trước vẻ hài hước kiểu diễn kịch chẳng biết là đang bắt chước ai của anh, tôi nãy giờ vẫn cứng đờ đến mức không nuốt nổi nước bọt, đành phải thả lỏng vai và bật cười.
Và trong tiếng cười dần lắng xuống, tôi nhớ lại câu chuyện của cô Suki Kim.
Chuyện cô kể rằng <Sự cô lập> đã là niềm an ủi đối với anh.
Giờ đây, tôi mới được nghe rõ ràng từ chính miệng anh rằng bức tranh <Sự cô lập> được treo trong phòng khách không chỉ vì anh đánh giá cao tài năng của tôi với tư cách là một nhà sưu tầm hay người buôn tranh… mà vì chính bản thân anh đã tìm thấy sự đồng cảm cá nhân trong đó.
Sự thật rằng ít nhất một phần nỗi cô đơn mà anh phải mang theo suốt cuộc đời đã được sẻ chia cùng bức tranh của tôi… gợi lên một cảm xúc đặc biệt mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây. Không biết có ai tin không, nhưng cảm xúc này còn mê hoặc hơn cả tình dục mà tôi vừa chia sẻ với anh lúc nãy. Tôi muốn biết thêm về anh.
“Vì thế tôi mong Seo Yihyun vẽ tranh trở lại, bởi vì tôi muốn xem tác phẩm tiếp theo của tác giả đó.”
“…….”
Anh nhìn tôi và nói, rằng anh muốn xem tranh tôi vẽ.
Ngay cả khi anh nói muốn nhìn thấy cơ thể trần trụi của tôi, linh hồn tôi cũng không thể rung động hơn thế này.
“Câu hỏi của Seo Yihyun thì ngắn gọn, mà câu trả lời thì hơi… dài quá nhỉ?”
Anh có vẻ ngượng ngùng vì đã kể lể quá dài dòng nên cười hơi gượng gạo rồi dụi mắt. Giờ tôi mới nghĩ, chắc anh cũng mệt rồi, sao mà không mệt cho được. Anh đã ôm lấy thân hình không hề nhỏ bé của tôi và dùng sức suốt mấy tiếng đồng hồ như thế…
“Cho em… xin một điếu được không?”
“…….”
Anh nhìn tôi không nói gì, sau một hồi im lặng thì đưa điếu thuốc cho tôi mà không phản ứng gì đặc biệt. Tôi nhìn sang khi thấy anh chỉ đưa thuốc mà không đưa bật lửa, còn, anh hất cằm ra hiệu tôi ngậm vào miệng. Tôi ngậm lấy đầu lọc bằng động tác vụng về, rồi anh đưa ngọn lửa từ chiếc bật lửa đến đầu điếu thuốc.
Tôi giật mình lùi lại một chút, rồi qua ngọn lửa, từ từ nghiêng đầu nhìn vào mắt anh. Anh cũng không rời mắt khỏi tôi trong suốt lúc châm lửa.