Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 97
Anh nhận được câu trả lời không sao thì lại hắng giọng nói tiếp.
“Ngay cả việc cảm nhận được mùi đậm hơn ở những nơi tuyến mồ hôi phát triển, nơi có mùi cơ thể mạnh, niêm mạc hay dịch thể cũng trùng khớp với đặc tính của pheromone. Em ấy cũng phản ứng nhạy cảm hơn với pheromone của tôi, trở nên thành thật với dục vọng đến mức không thể tưởng tượng nổi so với tính cách thường ngày. Khi tôi thâm nhập… cả hai đã hoàn toàn bị pheromone chi phối, mất hết lý trí, và khi tôi tỉnh lại thì… đã thực hiện xong cả thắt nút lẫn biến đổi rồi. Tôi không thể… kiểm soát hay phòng vệ được bất cứ thứ gì….”
Càng về cuối giọng người đàn ông càng đuối đi, trở nên thẫn thờ. Anh ném cái nhìn vô định vào hư không bằng ánh mắt hư vô như người bị tước đoạt quyền lợi cuối cùng của con người là quyền tự kiểm soát bản thân, thứ còn tồi tệ hơn cả sự tự trách .
Người đàn ông nheo mắt, lắc đầu chậm rãi như đang cố lục lọi lại ký ức về một giấc mơ mờ nhạt.
“Tôi đã nghĩ đó là sai sót có thể xảy ra. Tôi đã cố nghĩ như vậy để giữ bình tĩnh. Sao lại không cơ chứ? Nhưng, trong tình trạng em ấy không uống thuốc tránh thai, nếu là Omega thì xác suất mang thai lên tới hơn 90%, còn nếu là Beta thì thành ra tôi đã cố thực hiện Biến đổi… Làm sao… tôi có thể bình thường được chứ.”
Người đàn ông uống cạn một hơi chút rượu còn sót lại trong ly, sau đó dùng mu bàn tay nổi gân xanh lau mạnh môi, cúi người vò rối mái tóc.
“Tôi biết, một hai lần thử Biến đổi sẽ không gây ra thay đổi ngay. Nhưng… bức tường phòng vệ chưa từng bị xâm phạm trước đây của tôi lại bị xuyên thủng quá dễ dàng, lại còn bị sụp đổ trước một kẻ địch yếu ớt nhất mà tôi chưa từng mảy may đề phòng. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Đôi vai trần và lồng ngực người đàn ông phập phồng mạnh hơn vì cảm xúc kích động.
“Điều đáng ngạc nhiên hơn là dù trải qua việc xuất tinh trong trạng thái thắt nút, bên trong em ấy vẫn bình an vô sự.”
Anh cầm ly rượu lên, nhưng rượu đã cạn đáy.
“Tôi đã bảo là chuyện không thể xảy ra mà. Beta mà chịu đựng được thắt nút của tôi không một vết xước nhỏ? Lại còn hai lần? Không thể nào. Anh biết mà, Omega thường cũng phải khổ sở ít nhất một hai ngày, đến Golden Omega cũng còn thấy quá sức. Vậy mà em ấy….”
Có vẻ đối phương đã ngắt lời nên người đàn ông im bặt, ngập ngừng như đứa trẻ bị mắng.
Beta mà chịu đựng được cú thắt nút của tôi không một vết xước nhỏ? Lại còn hai lần?
Dường như bị trách móc rằng tại sao đã có sai sót như vậy mà còn tạo ra tình huống thâm nhập lần hai, người đàn ông cụp mắt, cắn môi.
Anh đã lấy cớ là lực hấp dẫn của pheromone mạnh hơn sau lần thâm nhập đầu tiên, nhưng việc anh không chủ động tránh né tình huống đó thì có thể lừa được người bên kia, chứ không lừa được chính mình.
Nếu cậu không lên phòng ngủ của anh thì sao? Liệu anh có ngoan ngoãn đi ngủ không?
Điều có thể chắc chắn là, khoảnh khắc nhìn thấy cậu ướt sũng, run rẩy trước cổng nhà mình, cùng với cơn thịnh nộ dữ dội muốn phá hủy bất cứ thứ gì đã khiến cậu ra nông nỗi ấy, thì dục vọng đối với cậu cũng bùng lên mãnh liệt ngang ngửa với cơn giận đó.
Thông qua giáo dục, anh biết loại bản năng đáng sợ nào bao gồm cả cơn giận dữ và dục vọng đang cuộn trào như muốn nhấc bổng sự tồn tại của mình lên không trung.
Bản năng bảo vệ mà Alpha dành cho Omega của mình khi duy trì mối quan hệ bền vững với một Omega duy nhất trong thời gian dài. Ít nhất đó là cảm giác tương đồng nhất.
Dù đến thời hiện đại, những tình huống vật lý đòi hỏi điều đó không còn nữa nên chuyện này trở nên hiếm gặp, nhưng anh cũng biết về đặc tính của Alpha: một Alpha giữ trọn trinh tiết với một Omega duy nhất sẽ không ngần ngại hy sinh tính mạng vì Omega của mình.
Lời giải thích mang tính công việc của giáo viên giáo dục giới tính năm xưa rằng, do đặc tính sinh học ưu tiên sinh sản và duy trì nòi giống của Alpha – Omega, nên sự an toàn của Omega có khả năng mang thai được đặt lên hàng đầu… đã khiến anh thời niên thiếu cảm thấy khó chịu vì nó quy định sự tồn tại của anh chỉ để phục vụ cho việc sinh sản.
Tuy nhiên, nếu cơn giận và dục vọng bao trùm lấy anh trước cổng nhà thực sự là bản năng gần với ý chí bảo vệ Omega của Alpha, thì cảm giác thực tế đó lại không hề khó chịu như sự phản cảm anh dành cho lý thuyết.
Trái lại, khoảnh khắc đó, trong mắt anh không tồn tại đối tượng nào đáng thương và đáng yêu hơn thế. Cảm giác như nếu có thể bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm và khiến cậu cười trong bình yên, thì anh sẵn sàng vứt bỏ tất cả… Anh cảm nhận được toàn bộ năng lượng của mình tập trung một cách đơn giản đến kinh ngạc vào đối tượng trước mắt.
Tuy không thấy khó chịu với tinh thần hy sinh chẳng hề hợp với mình đó, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi.
Thứ nhất, cậu không phải là Omega đã gắn bó lâu dài với anh. Không, khoan nói đến việc có phải của anh hay không, cậu còn chẳng phải Omega, làm sao bản năng Alpha của anh lại có thể bị kích thích bởi một kẻ mà sự tồn tại còn mơ hồ như thế?
“Lần thứ hai, tôi hoàn toàn bị pheromone của em ấy chi phối, gần như bị lôi đi để thắt nút và lại thực hiện biến đổi. Vì đã có sai sót lần đầu nên tôi đã cố gắng vùng vẫy để không mất kiểm soát… nhưng vô ích. Pheromone của em như thể cố tình dẫn dụ, ép buộc tôi phải thắt nút và biến đổi vậy. Giờ không còn ở mức pheromone của tôi kích thích gọi pheromone của em ấy ra nữa….”
Người đàn ông mấp máy môi, rồi thở dài như đẩy hết luồng gió lạnh đọng trong lòng ra ngoài và nói:
“Rốt cuộc… em ấy là cái gì vậy?”
Dường như cả câu chuyện dài nãy giờ chỉ để thốt ra câu hỏi đó.
“Không. Không, không phải.”
Phản ứng của người đàn ông trước câu trả lời của đầu dây bên kia rất dứt khoát. Anh lắc đầu phủ nhận liên tục.
“Pheromone của một Omega không ổn định và chưa trưởng thành ư? Một Golden Alpha cỡ tôi… lại bị kích thích đến mức mất kiểm soát bởi pheromone không ổn định của một Omega chưa trưởng thành, thậm chí còn không phải Golden Omega, chuyện đó có khả năng sao?”
Người đàn ông ôm đầu đau đớn trong cơn kích động dâng trào.
“Nếu đúng là vậy… thì tôi là cái gì? Tôi có thực sự là Golden Alpha không? Có đúng là GHOST không?”
Đôi vai gục xuống ôm lấy đầu của anh phập phồng dữ dội trong bóng tối.
“Tôi đã cố bình tĩnh và lý trí rất nhiều lần.”
Giọng nói sắc nhọn găm đầy sự hối hận, tự trách và sự tuyệt vọng đặc trưng của con người khi bị giam cầm trong sự bất định của tương lai.
“Nhưng gần đây, hễ đối mặt với em ấy là tôi cảm thấy mình bị cuốn theo không cách nào chống đỡ, cố gắng kìm nén để không giải phóng pheromone lung tung đã là hết sức rồi. Thậm chí… chỉ cần có không gian và điều kiện để xác thịt chạm nhau là tôi lập tức rơi vào trạng thái thèm khát đến phát điên. Nếu em ấy chủ động thả pheromone về phía mình thì tôi không thể kháng cự chút nào. Ý chí kháng cự trong cơ thể hoàn toàn biến mất, bản thân tôi trở nên vô lực vô hạn trước pheromone của….”
Người đàn ông chống khuỷu tay lên đùi rồi ngẩng đầu lên. Anh xòe bàn tay to lớn vuốt mạnh lên phần hàm dưới như muốn nghiền nát nó.
“Bị chiếm đóng bởi thứ pheromone… như thế, mất hoàn toàn khả năng tự chủ và phát dục… Chẳng lẽ tôi đã rèn luyện bản thân bấy lâu chỉ để trở thành một con thú, một Golden Alpha thảm hại thế này sao.”
Giờ đây giọng người đàn ông trở nên dịu lại nhưng đầy trống rỗng, ánh mắt nhìn vào hư không trước mặt cũng vậy.
Nghe lời an ủi từ đầu dây bên kia, anh cười khẩy như vừa nghe một câu đùa nhạt nhẽo.
“Tôi không sợ, tôi đang hoang mang.”
Cuối cùng vẫn không có câu trả lời thỏa đáng, nhưng anh vốn cũng không mong đợi sẽ có ngay lời giải cho tình huống phức tạp này. Đến cả người khá am hiểu về kiến thức Alpha – Omega như anh còn chưa từng nghe qua trường hợp này, thì đối phương chắc cũng bối rối không kém.
Anh muốn nghĩ rằng chỉ cần nói ra với người đáng tin cậy là đã nhẹ lòng phần nào… nhưng không phải vậy. Vấn đề vẫn còn nguyên đó, và anh phải đối mặt với nó hoàn toàn bằng sức lực của chính mình.
“Tháng 9 tôi sẽ đến Chicago vì công việc triển lãm. Khi đó tôi sẽ trực tiếp đến gặp. Trước lúc đó nếu… anh biết thêm được gì thì hay tìm ra được gì thì…. Vâng, chào anh.”
Sau khi cúp máy, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế đổ người về phía trước cứng đờ. Một lúc lâu sau, anh mới thẳng lưng, ấn tay lên hốc mắt và lẩm bẩm chửi thề.
Anh đứng dậy định đi ra quầy bar mini để uống thêm ly nữa thì chân vướng vào dây điện của chiếc đèn đứng vắt ngang tấm thảm. Anh vội vươn tay định đỡ chiếc đèn đang đổ ập về phía trước, nhưng thanh kim loại mảnh khảnh đã trượt qua tay anh trong gang tấc.
Dù đã dùng đùi và đầu gối đỡ lấy, ngăn không cho chao đèn và bóng đèn vỡ tan tành, nhưng trước sai lầm không đáng có thường ngày này, người đàn ông buông ra câu chửi thề nặng nề hơn.
Quên cả việc đi lấy rượu, anh đặt chiếc đèn nằm xuống thảm rồi ngồi bệt xuống sàn. Anh chớp mắt liên tục, cố dùng sức ở mí mắt, cuối cùng như cam chịu tựa lưng vào ghế sofa phía sau và nhắm mắt lại.
Anh bảo rằng không phải sợ hãi mà là hoang mang, nói như thể sợ hãi là điều không thể xảy ra với mình, nhưng thực ra anh không dám chắc.
Anh không còn chắc chắn về bất cứ điều gì nữa, kể cả về sự tồn tại của chính mình.
Nếu đối diện với gương mặt trong gương lúc này, có lẽ người đàn ông sẽ không tìm thấy hình dáng của mình trong đó nữa. Không thể nói đó không phải là nỗi sợ hãi.