Eighteen's Bed Novel - Chương 59
Tôi đã có một đồng phạm để chia sẻ bí mật của mình.
Thường thì những thiếu niên sắp bước vào tuổi trưởng thành đều kỳ vọng về cuộc sống của mình khi trưởng thành sẽ ra sao. Còn tôi, tôi đã từng mơ về cuộc sống trưởng thành như thế nào nhỉ? Chẳng biết nữa. Có lẽ chỉ là một phiên bản trưởng thành của Kang Jun thôi. Một cuộc sống như thế cũng có sức hút riêng, nhưng đôi khi tôi lại khổ sở và bật khóc vì những ham muốn nhỏ bé mà tôi giữ cho riêng mình. Tất nhiên tôi chỉ dám khóc thầm, vì không muốn để lộ điểm yếu của mình cho người khác.
Người ta nói rằng chúa chỉ trao thử thách mà bạn có thể vượt qua.
Tôi đã nghe câu nói này ở đâu đó. Nhưng ai nói câu này thì tôi không nhớ. Có thể là từ một chương trình truyền hình? Hay trong một bộ phim nào đó? Vậy tại sao người lại ban cho tôi thử thách là phải yêu đàn ông? Có gì để đạt được từ điều này chứ?
Nhưng dù có đặt ra những câu hỏi như vậy cũng chẳng giúp ích gì, mà ngược lại đôi khi còn khiến cơn sóng mang tên bất công nhấn chìm tôi, siết chặt lấy cổ tôi đến nghẹt thở. Nghĩ vậy nên tôi đành từ bỏ.
Mãi đến hôm nay, tôi mới tìm ra một manh mối cho câu hỏi đó. Một manh mối đầy kiêu ngạo.
Có lẽ tôi sinh ra với thử thách phải yêu đàn ông chỉ để chứng kiến nỗi buồn của Go Yohan.
Nếu nhìn từ góc độ của một kẻ thực dụng, Go Yohan là một người được ban phước. Cậu ấy đẹp trai, cao ráo, thông minh, và sinh ra trong một gia đình giàu có. Được ban phước nghĩa là được chúa che chở đúng không? Người ta thường nghĩ vậy mà.
Đến giờ ăn trưa, chiếc vòng tràng hạt trên cổ tay Go Yohan lắc lư khi cậu ấy múc canh. Lúc đó, tôi chợt cảm thấy một chút cắn rứt lương tâm.
Tôi đã tưởng tượng phản ứng của bố mẹ mình nếu họ phát hiện ra xu hướng kỳ lạ của tôi. Từ trước đến giờ, bố mẹ chưa bao giờ tức giận với tôi. Dù cố gắng hết sức, tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi gương mặt bố mẹ khi họ quay lưng với tôi. Có lẽ nếu biết, họ cũng sẽ không nổi giận như bố mẹ của Go Yohan.
Nếu vậy, có thể tôi đã may mắn hơn Go Yohan ngay từ khi sinh ra. Tôi lại nghĩ đến chiếc vòng hạt tràng lắc lư dưới cổ tay cậu ấy. Nó trông hệt như một chiếc còng tay.
“À, chết tiệt. Làm mất cả khẩu vị.”
Go Yohan gõ muỗng lên khay cơm cau mày. Tôi chậm rãi quay đầu nhìn theo ánh mắt của Go Yohan. Ở đó là Park Dongcheol, Kim Minho, Lee Seokhyun, và Kim Seokmin đang nhìn về phía này. Park Dongcheol đứng hơi lệch khỏi nhóm tỏ vẻ dè dặt. Kim Minho thì cố ý không nhìn về phía này nhưng rõ ràng cậu ta vẫn đổ dồn sự chú ý về Go Yohan, trông hơi kệch cỡm.
Còn Kim Seokmin thì nhiệt tình vẫy tay với Go Yohan, trong khi Lee Seokhyun chỉ nhẹ nhàng mỉm cười mà không nói gì.
“Bọn chúng không biết nhìn tình hình à?”
Go Yohan giơ ngón giữa lên. Cậu ấy quay đầu, phớt lờ lời chào của bọn họ. Nếu nhìn lướt qua, hành động này có vẻ như là đùa giỡn, nhưng qua những gì tôi quan sát, rõ ràng đây là hành động thật lòng. Go Yohan có vẻ hơi tức giận. Nhưng Kim Seokmin lại tưởng là đùa, cũng giơ ngón giữa lên giống Go Yohan. Go Yohan cười nhạt, mỉa mai hành động của họ.
“Chắc nó nghĩ tôi đã chào lại nó. Đồ ngu.”
Tôi buột ra một tiếng cười khẩy. Bỗng dưng tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Lee Seokhyun và Kim Minho trong nhà vệ sinh. Gì nhỉ? Kang Jun biết rõ tình hình nhưng vẫn không chịu rời đi à? Lúc đó, những kẻ đáng lẽ phải biết điều hơn lại chính là bọn chúng.
“…Hà.”
Chắc như thể tôi là “gì đó” của Go Yohan mà họ đã đánh giá tôi.
Họ đáng lẽ phải tìm cách sống sót thay vì thế. Tôi cười nhạo dáng vẻ thảm hại của bọn họ.
Cuối cùng người được Go Yohan chọn là tôi. Điều đó khiến tôi vô thức nhướn vai đầy tự hào. Mấy kẻ kia chỉ dựa vào việc có tiếng nói lớn trong lớp và tình cờ được học chung với Go Yohan từ năm hai mà may mắn sống sót. Khác hoàn toàn với tôi, người luôn sống một cách chăm chỉ.
Chiếc mũi kiêu ngạo của tôi cứ thế vươn cao, cho đến khi nhận ra suy nghĩ đó chẳng khác gì một cung phi được hoàng đế sủng ái, lúc ấy tôi mới dừng lại niềm vui ghê tởm này. Nhưng khoảnh khắc đó không kéo dài lâu. Bởi bốn người kia sau khi dọn sạch đồ thừa vào thùng, đã lững thững bước về phía này.
“Yo, Go Yohan.”
Họ ngay lập tức gõ nhẹ vào bạn ngồi cạnh chúng tôi ý bảo nhường chỗ. Rồi Kim Seokmin dẫn đầu, bắt đầu tỏ vẻ thân thiết.
“Yohan à, mày quá đáng thật đấy. Từ khi chia lớp chẳng thấy nhắn tin gì cả. Bọn này buồn muốn chết đây.”
“Đúng thật nhỉ.”
Go Yohan trả lời một cách hờ hững, ai nhìn vào cũng nhận ra sự không mặn mà này. Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Có vẻ phản ứng của Go Yohan không như mong đợi, nên cả bốn người đều tỏ ra lúng túng. Park Dongcheol cười gượng lén nhìn xung quanh, còn Kim Minho nở nụ cười dù mặt méo xệch. Bất ngờ thay, chính Kim Minho là người lên tiếng trước.
“Này, chết tiệt, Go Yohan, mày tưởng mình là học sinh lớp đặc biệt hả? Chẳng phải bố mẹ mày đút tiền mới được sao?”
“Đúng, đúng thế! Vừa nãy bọn tao cũng bàn chuyện đó. Này, Kang Jun thì không nói, nhưng sao mày lại vào lớp một? Nhìn quanh toàn học sinh ưu tú, tự nhiên lại có mày ở đó, trông… kỳ lạ lắm đấy. Rõ ràng là nhờ đút lót rồi, đúng không? Nhà mày giàu lắm mà.”
Kim Seokmin bật cười ha hả, tiếng cười lớn hơn bình thường. Chắc cậu ta đang cố phá vỡ bầu không khí căng thẳng này. Kim Seokmin vốn dĩ luôn là người khuấy động không khí, không chịu được sự gượng gạo bất an. Đó cũng là lý do cậu ta chấp nhận Park Dongcheol ngay cả khi không ưa. Nói cho cùng, Kim Seokmin là một người có trái tim yếu mềm.
“Này, mày thực sự đi tiền đấy à?”
“……”
“Gì đây, nói gì đi chứ. Vào lớp một thấy thế nào? Làm sao mà vào được? Có phải lấy đề thi từ Kang Jun không? Mẹ nó, đừng nói là mày học một mình sau lưng bọn này nhé?”
Go Yohan chỉ nhếch môi cười không trả lời Kim Seokmin, tiếp tục múc canh bằng thìa và đưa lên miệng. Trông cậu ấy có vẻ khó chịu, ít nhất là theo góc nhìn của tôi.
“……”
Tôi cúi xuống nhìn đống thức ăn rẻ tiền mà mình chẳng muốn động đũa. Định ngẩng lên hỏi “Lớp các cậu thế nào? Chắc cũng bị chia lớp chứ?” nhưng rồi tôi lại thôi.
Trong một lớp học với 30 người, đôi khi có những kẻ không chịu nổi sự yên lặng, dò xét lẫn nhau nên chọn cách làm người hòa giải. Phần lớn sống sót nhờ những nhận xét mờ nhạt như: “Tốt bụng, khá được,” nhưng nếu nghĩ kỹ đó không hẳn là lời khen.
“Này, nhìn nó im lặng thế kia, chắc là thật rồi.”
Đôi khi những kẻ phá hỏng bầu không khí lại nhận được nhận xét tốt hơn. Các mối quan hệ con người là thế. Tôi biết nếu cố nói gì để chuyển bầu không khí, chắc tôi chỉ nhận được cái mác “người hòa giải,” nên tôi quyết định im lặng.
“Chà, chẳng lẽ là thật à?”
Đây là lúc thứ bậc được thiết lập. Mọi người khẽ va chạm, âm thầm đánh giá lẫn nhau. Đúng lúc ấy, tôi cảm nhận một thứ chạm vào chân mình, là bàn chân của Go Yohan.
“……”
Trên bàn Go Yohan vẫn đang chống cằm nhai những miếng ăn cuối cùng. Tôi nghĩ có lẽ mình nhầm, liền nhẹ nhàng rụt chân lại.
Nhưng không, tôi không nhầm. Cảm giác đó đuổi theo tôi, bàn chân ấy bắt đầu chạm vào mắt cá chân và vuốt ve bắp chân tôi. Trước sự tiếp xúc rõ ràng này, mặt tôi đỏ bừng. Tôi bối rối ngẩng lên nhìn thẳng phía trước. Go Yohan vẫn điềm nhiên uống nước như chẳng có gì xảy ra.
Cậu đang làm cái quái gì thế?
Tôi quay đầu lại, liếc nhìn bốn người đang nhìn Go Yohan bằng ánh mắt đầy khó chịu. Trong tình huống này, tôi không thể hỏi “Cậu đang làm gì vậy?” với Go Yohan được. Có phải cậu ấy đang cố tình làm thế không? Đúng vậy, rõ ràng là thế. Đây không phải là một sự nhầm lẫn. Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ dâng lên từ bụng dưới và nhấc chân ra khỏi vị trí. Rồi tôi đá mạnh vào bàn chân đang chậm rãi vuốt ve phía dưới bắp chân mình. Một tiếng “Cộp” vang lên khi xương chạm vào nhau.
“A, chết tiệt!”
Go Yohan hét lên, ôm lấy chân mình. Đúng là cậu ấy rồi. Tiếng hét đột ngột làm ánh mắt đầy căng thẳng của cả bốn người chuyển hướng ngay lập tức.
“Gì vậy? Sao thế, Yohan? Mày bị va vào đâu à?”
Kim Seokmin đặt tay lên lưng Go Yohan, nhìn xuống bàn chân mà Go Yohan đang ôm lấy rên rỉ. Go Yohan từ từ gạt tay Seokmin ra và đứng dậy, vừa xoa vai vừa nói mà không kịp suy nghĩ.
“Jun à, sao cậu lại đá bắp chân tôi?”
Tên này lại giở trò trêu đùa nữa rồi. Tôi ngớ người, nhất thời không biết nói gì. Rõ ràng cậu ấy nói to để tất cả mọi người đều nghe thấy vì biết tôi không thể phớt lờ cậu trước mặt người khác. Vì cậu ấy hiểu tôi luôn lo lắng ánh mắt của mọi người. Thật ranh mãnh.
“…Người ta nói gì thì cậu cũng nên nghe chứ. Không nên cư xử thô lỗ như thế.”
“Đúng là điên mất thôi.”
Go Yohan đang cắn môi không nói gì, chợt chỉnh giọng, và nói một cách vui vẻ như thể chưa từng phớt lờ ai cả.
“Đúng rồi. Có vẻ cha tôi đã đút tiền vào trường để cứu sống cái tên rác rưởi này đấy.”
Lần này, bốn người đang im lặng khó chịu, cuối cùng cũng cười phá lên. Không khí bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng dường như họ không vui lắm với giọng điệu cay nghiệt của Go Yohan.
“Này, cái gì thế? Yohan, mày đang gây sự với bọn này đấy à?”
“Ai là người gây sự trước hả?”
Cuối cùng không thể chịu nổi, Kim Seokmin nói lời sắc nhọn. Go Yohan không thèm nhìn Seok Min mà chỉ cười nhếch mép. Đang quan sát tình hình với gương mặt nhăn nhó, Kim Minho đột nhiên chen vào.
“Seokmin à, giờ mày mới nhận ra nó là một tên khốn hả? Yohan vốn dĩ đã là một kẻ thối nát rồi.”
“Này! Cái gì đấy? Chúng ta là bạn mà!”
“Trước đây, tao cũng nghĩ thế đấy. Điên thật. Này, mày không nhớ nó luôn gọi chúng mình là rác rưởi à? Cái đồ khốn kiếp. Thằng này thực sự coi thường người khác. Mày không nhận ra điều đó à? Tin tao đi!”
“Mày nghĩ mình là ai mà bắt người ta tin lời mình? Chính trị gia à?”
Go Yohan vẫn cười khúc khích giữa tình huống đó. Lee Seokhyun thì không nói gì, chỉ nhìn qua lại giữa Go Yohan và Kim Minho, còn Park Dongcheol thì cắn môi đầy lo lắng. Thậm chí, ánh mắt xung quanh cũng dần đổ dồn về phía này. Chết tiệt. Cuối cùng tôi buộc phải can thiệp.
“Này, đừng cãi nhau nữa.”
“Gì đây? Kang Jun, cậu nghĩ mình là ai mà xen vào thế?”
“Minho à, thôi đi.”
“Gì cơ?”
“Mọi người đều đang nhìn đây này.”
Cậu không có mắt hay sao mà không nhìn thấy à? Tôi ngầm cảnh cáo. Kim Minho nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi.
“Nếu cậu tức giận, hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau. Làm thế này chẳng ích gì cả.”
“Cái gì? Cậu nghĩ mình là ai mà dạy đời vậy? Đúng là đáng ghét mà. A, chết tiệt!”
Trước khi tôi kịp nói xong, Kim Minho đã hét lên. Điều đó khiến hàng trăm ánh mắt trong nhà ăn lập tức đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi lẩm bẩm chửi thề rồi cúi đầu. Thật xấu hổ.
Trong khi đó, Go Yohan từ từ cầm khay thức ăn trên tay đứng dậy. Khuôn mặt cậu vẫn giữ vẻ trầm lặng, lạnh lẽo, với biểu cảm rõ ràng là đang chế nhạo bốn người kia.
“Sao lại tự dưng lại hét lên như lợn bị chọc tiết thế? Giọng khó chịu quá, làm ơn giữ yên lặng chút đi.”
Rồi cậu ấy khẽ nghiêng đầu và nói.
“Jun à, ăn xong rồi thì đi thôi.”
“Ừ, ừ.”
Không cần nói thì tôi cũng đã sẵn sàng đứng dậy, ngồi lại đây chẳng được ích lợi gì. Thật ra, tôi còn cảm thấy biết ơn vì Go Yohan đã tạo cơ hội để rời khỏi. Trước sự khinh thường lộ liễu đó, Kim Minho đứng đơ ra không nói được lời nào, chỉ há hốc miệng như cá mắc cạn rồi bất ngờ bật dậy và hét lên:
“Lũ khốn này, chúng mày coi thường tao sao?”