Eighteen's Bed Novel - Chương 61
Cuối cùng Go Yohan vẫn lấy luôn bộ đồ thể dục của tôi. Tôi cố cản, nhưng cậu ấy cứ khăng khăng mặc vào. Chiếc áo ngắn đến mức lộ cả cổ tay trông thật buồn cười. Tôi không nhịn được cười nghiêng ngả, đến mức ngã lăn ra sàn.
“Nhìn xem, cậu đúng là thảm hại.”
“Ah, chết tiệt… Bộ này chật quá.”
“Là vì cậu to lớn như trâu ấy. Sao không mượn đồ của người khác?”
Go Yohan chẳng có ý định cởi ra, chỉ làm bộ mặt ngớ ngẩn. Cậu ấy kéo căng chiếc áo chật ních và ngửi thử. Tôi lập tức vỗ mạnh vào tay Go Yohan khi cậu cúi đầu ngửi áo tôi. “Đừng làm thế.”
May thay, mấy đứa bạn cùng lớp bận học nên chẳng ai quan tâm đến tôi và Go Yohan.
Đúng lúc đó, tôi vô tình chạm mắt với Han Taesan đang đứng ở hành lang đối diện. Vừa thấy mặt tôi, cậu ta liền quay lưng bỏ đi.
Tối hôm đó, Han Taesan cuối cùng cũng gọi điện tới.
***
“Xin lỗi vì gọi bất ngờ…”
Han Taesan bắt đầu lời chào bằng một giọng đầy lưỡng lự, sau đó tiếp tục bằng những lời dài dòng.
“Thật ra… có chuyện này… tớ muốn nói với cậu, nên mới gọi điện.”
“Với tôi á?”
“Ừ… đúng vậy.”
Làm gì có chuyện cậu ta lại có điều gì muốn nói với tôi chứ? Chỉ toàn là rắc rối thôi. Lỗi tại tôi đã nhận cuộc gọi từ một số lạ. Vì không muốn cúp máy đột ngột làm tình huống trở nên kỳ quặc, tôi cứ chờ mãi cơ hội để kết thúc cuộc trò chuyện.
“Han Taesan à, cậu ổn chứ?”
– …Ừ, tớ… ổn mà.
Ý tôi là hỏi liệu cậu ta có thể nói chuyện được không, nếu không thì cứ cúp máy cũng không sao. Nhưng thôi, tôi cố kìm nén sự khó chịu và lắng nghe. Sau một hồi do dự rất lâu, Han Taesan cuối cùng cũng mở lời khi tôi gần như đã mất hết kiên nhẫn.
– À, thì… Cậu còn nhớ chuyện có con gián trong tủ đồ của cậu không?
“À, chuyện đó hả?”
Tất nhiên là tôi nhớ. Chỉ cần nghĩ tới đã khiến tôi nhăn mặt vì khó chịu. Nhưng có một điều kỳ lạ: làm sao Han Taesan biết chuyện đó?
“…Sao cậu lại nhắc tới chuyện đó?”
– Nếu tớ nói điều này, cậu có thể không tin, nhưng… Dù vậy, biết vẫn tốt hơn là không biết. Ừm, biết vẫn tốt hơn mà…
Ồ, Han Taesan biết gì đó. Tôi bất giác mỉm cười. Đúng như dự đoán, nỗ lực không bao giờ là vô ích.
“Han Taesan à.”
– …Ừ?
“Có phải cậu biết gì đó không?”
Han Taesan im lặng, nhưng tiếng thở nhẹ của cậu ta cũng đủ cho tôi hiểu cậu ta đang dao động. Tôi dùng ngón tay gõ nhẹ lên chăn. Tình huống bất ngờ lại dẫn đến một hướng đi thú vị.
“Đừng lo, tôi tin cậu. Tôi không nghĩ cậu là người nói dối. Cậu là người trung thực nhất mà tôi biết, Taesan à.”
Vì quá trung thực nên cuộc sống của cậu toàn gặp khó khăn.
“Cậu cứ thoải mái nói ra hết đi Taesan.”
Vì vậy, làm ơn, hãy giải đáp thắc mắc của tôi đi Han Taesan. Tôi lặng lẽ thúc giục cậu ta. Qua ống nghe, tôi nghe thấy tiếng cậu ta nuốt nước bọt. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cuối cùng cậu cũng mở lời.
– À, cái đó…
“Ừ.”
– Là… là Go Yohan.
“…Khoan đã.”
Đầu óc tôi như bị bao trùm bởi một màu đen trống rỗng. Go Yohan sao?
“Sao lại là Go Yohan?”
Vì không thể tin được, tôi hỏi lại một lần nữa. Tim tôi đập mạnh vì bất an, mí mắt run rẩy. Lúc đó, tôi đã nghĩ có thể chuyện này liên quan đến Go Yohan, nhưng lại không muốn tin rằng đó là sự thật. Cũng không muốn tin chút nào.
Han Taesan không hay biết về cú sốc của tôi, tiếp tục gieo rắc nỗi sợ hãi qua ống nghe.
– Thực ra, lúc đó tôi… tôi đã viết thư cho cậu. Vì tôi muốn chúc mừng cậu… chuyện tốt đẹp ấy.
“…À, vậy à.”
Lời nói đó làm sự nghi ngờ trong tôi giảm đi một nửa. Nếu Han Taesan đã viết thư, có thể trong quá trình đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng tôi không tin rằng Go Yohan đã bỏ con gián vào tủ đồ của tôi. Không thể nào. Không phải đâu. Go Yohan thích tôi mà. Niềm tự tin ngạo mạn ấy khiến tôi bác bỏ lời của Han Taesan. Ngược lại, ý nghĩ rằng Han Taesan đã viết thư chúc mừng khiến tôi nổi da gà.
– Nhưng mà Go Yohan đã nhìn thấy. Tớ định sáng sớm bỏ thư vào tủ đồ, nhưng Go Yohan đứng ở cửa sau lớp học…
“Rồi sao?”
– Lúc tớ nhìn thấy cậu ta, cậu ta không nói gì. Go Yohan không bắt chuyện với tớ. Chỉ đứng đó nhìn. Tớ… chỉ nghĩ rằng phải tránh khỏi chỗ đó. Vì vậy tớ rời đi. Nhưng sau đó… Go Yohan bảo tôi thật ghê tởm… Nói tớ như một con gián vậy. Rồi cười.
“…Ra vậy.”
– Tớ… tớ không tận mắt thấy Go Yohan làm. Nhưng tớ chắc chắn. Jun à, tớ biết mà. Tớ từng là nạn nhân nên biết. Go Yohan… Go Yohan…
“Cái gì vậy? Cậu còn chẳng chứng kiến gì cả. Thậm chí chỉ là cảm giác thôi à?” Tôi lén thở phào nhẹ nhõm.
“Taesan à.”
Một giọng nói đầy lo lắng vang lên. Nhưng tôi đã dập tắt ngay giọng điệu dịu dàng mà Han Junwoo hẳn rất muốn nghe ấy.
“Tôi ổn mà.”
– …Hả?
“Với lại, cậu biết mà, Go Yohan vốn nghịch ngợm lắm.”
Đúng vậy, Go Yohan không thể nào làm vậy được. Tôi lướt mắt, cố giấu đi sự nghi ngờ và lên tiếng bênh vực Go Yohan.
– Jun, Kang Jun à.
“Bạn bè đôi khi đùa như thế một hai lần cũng được mà. Lúc đó vốn là thời gian áp lực thi cử nặng nề đúng không? Tôi không nói là không tin cậu đâu, cậu hiểu mà đúng không? Tôi tin cậu. Nhưng tôi cũng hiểu cho Go Yohan nữa. Cậu ấy chắc phải chịu áp lực lớn thôi. Nên tôi ổn mà.”
– Cái đó… cái đó… Kang, Kang Jun à. Không phải vậy…
“Không phải vậy thì sao?”
Một lát sau, Han Taesan như đã quyết định, cậu ta lên tiếng với giọng nói quả quyết.
– G-Go Yohan hình như bị ám ảnh với cậu. Ý tớ là… theo nghĩa đó…
“Theo nghĩa đó?”
– …
“Taesan à. Ý cậu là gì? Cậu đang nói cái gì vậy?”
– Cậu ta… cậu ta đối với cậu…
“Đối với tôi?”
– Go Yohan, không giống với người khác, nhìn cậu theo cách đó… Cậu nên cẩn thận.
Dù cậu ta không nói hết câu, tôi vẫn hiểu được ý muốn nói gì. Tôi dừng việc gặng hỏi và giữ im lặng. Thành thật mà nói, tôi không ngờ cậu ta lại nói đến mức này. Chính xác hơn là tôi không ngờ Han Taesan lại nhận ra. Ngay cả tôi cũng không nhận ra, làm sao Han Taesan lại có thể khi chẳng có bằng chứng nào? Đúng là ngạc nhiên thật.
Nếu nghĩ theo cách khác, có lẽ đây chính là sự khác biệt về trải nghiệm. Han Taesan từng nhận được ánh nhìn ám chỉ tình dục từ đàn ông, và tôi, người chỉ từng bị Han Junwoo đánh đập, đã sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
“Taesan à.”
– Ừ… Ừ?
“Tôi nghĩ cậu quá nhạy cảm rồi.”
Và thế là tôi và Han Taesan, những người sống hai cuộc đời khác biệt, đưa ra hai quyết định khác biệt. Không ngờ rằng tôi lại phản ứng như thế, giọng nói lúng túng của Han Taesan vọng qua loa.
– Ơ… Hả?
“Chuyện như thế này, bạn bè đôi khi cũng xảy ra mà.”
– K-Kang Jun à.
“Hay là cậu có lý do hay bằng chứng nào khiến cậu nghĩ vậy?”
Tôi hỏi một cách hoàn toàn vô tư không chút ác ý. Có thể nói cho tôi biết không? Tôi nghe thấy tiếng thở bối rối của Han Taesan sau câu hỏi của mình.
– Á-ánh mắt…
“Ánh mắt? Cậu nghĩ hơi quá rồi.”
Han Taesan sẽ không thể thấy được nụ cười của tôi. Nhưng tôi thực sự đang cười rạng rỡ. Ánh mắt? Chỉ là ánh mắt thôi sao? Chỉ dựa vào điều đó? Không có bằng chứng nào à? Tôi ngay lập tức khẳng định rằng lời nói này chỉ là hoang tưởng của Han Taesan. Cậu ta quả thật thỉnh thoảng không được tỉnh táo. Tôi nhớ lại ánh mắt Han Taesan từng nhìn tôi. Nụ cười rạng rỡ của tôi dần trở nên méo mó. Han Taesan có lý do để ghét Go Yohan. Chắc chắn là vậy.
– Không. Không phải. Kang Jun à. Tớ biết. Cậu ta… cậu ta rất kỳ lạ.”
“Taesan à.”
Tôi dứt khoát cắt lời cậu ta. Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám gọi Go Yohan là kỳ lạ? Thật sự mà nói, nếu bảo tôi không tức giận thì là nói dối. Tôi chỉ kiềm chế để không thể hiện ra thôi.
“Tôi hiểu là cậu từng gặp chuyện buồn.”
– …
“Nhưng tôi nghĩ lần này cậu đã sai rồi.”
– Không. Thật sự mà…
“Cảm ơn cậu đã lo lắng và nói điều này vì tôi. Thật sự đấy.”
Nhưng cậu nghĩ cậu là ai mà lan truyền tin đồn về Go Yohan? Nếu tin đồn đến tai ai đó rồi dẫn đến một kết cục như Han Junwoo, cậu định làm gì? Nghe lời nói bốc đồng và thẳng thắn của Han Taesan, tôi âm thầm bày tỏ sự bất mãn như một lời cảnh báo rằng, đừng tiếp tục xen vào cuộc đời tôi nữa.
“Taesan à, thế này đi. Giờ chúng ta là học sinh lớp 12 rồi, hay là cùng hứa sẽ chăm chỉ học hành, được không?”
– …Ừm?
“Chỉ là lời nhờ vả của tôi thôi. Năm nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta, đúng không? Lớp 11 vừa qua cũng đã có nhiều chuyện không hay xảy ra rồi. Cậu lẽ ra đã có thể vào lớp của chúng tôi, nhưng vì những chuyện đó mà không vào được. Giờ thì phải giữ vững tinh thần và tập trung vào việc học thôi. Cả tôi, cả cậu nữa. Đúng không? Thi vào một trường đại học tốt để làm bà cậu vui lên chứ. Được không?”
– …Kang Jun à…
“Sao vậy?”
Tiếng thở nhẹ của Han Taesan vang lên, nghe có vẻ hơi nặng nhọc. Tôi nghe phản ứng của cậu ta mà lập tức đoán ra có chuyện gì. À… chắc là tên kia lại tìm đến gây rắc rối rồi đây. Một đứa thì bám riết, nổi giận; đứa còn lại thì tránh né, chạy trốn. Tôi lắc đầu trước sự phiền toái này.
Thế là đủ rồi. Tôi chẳng có hứng thú với câu chuyện của hai người đó. Sau một lúc cân nhắc, tôi cất tiếng:
“Taesan à, nhưng mà bố mẹ tôi vừa vào phòng, chắc tôi phải cúp máy rồi.”
– Hả?
“Gọi điện lâu quá sẽ bị mắng đấy. Xin lỗi vì không thể nghe hết chuyện của cậu. Để lần sau nói tiếp nhé. Được không?”
– …Ừm, ừ… Xin lỗi.
“Không sao đâu, không cần phải xin lỗi. Vậy ngủ ngon nhé?”
Không đợi câu trả lời tôi liền cúp máy đồng thời quyết định từ lần sau sẽ không nhận cuộc gọi từ số không hiện người gọi nữa.
Yêu nhà dịch nhắmm
Tự nhiên khúc này thấy tức bot ngang -)
Thôi thì pé Taesan cứ lo cho bản thân mình nhaa, nhìn ẻm ngây thơ quá à 🙁