Eighteen's Bed Novel - Chương 68
Chết tiệt. Tôi không nghĩ rằng mình lại tệ đến thế khi dùng tay trái. Khi nhìn đồng hồ, chỉ còn một phút trước khi kết thúc bài thi. Với những môn chỉ có câu hỏi trắc nghiệm, mọi thứ không thành vấn đề, nhưng lần này là môn toán. Tôi không có năng khiếu tính nhẩm, mà viết công thức bằng tay trái thì lại quá vụng về.
Tôi cố gắng tập trung cầm bút lên, nhưng khi tiếng chuông vang lên, tôi chỉ kịp tô đến câu 25. Tôi ngồi đờ ra, gục đầu xuống bàn. Trước khi giám thị lên tiếng, tôi vội vã điền nốt những ô trống còn lại.
“Đặt bút xuống. Thu bài từ cuối lớp lên.”
Những đường kẻ nguệch ngoạc trên phiếu trả lời trông thật tệ, nhưng không sao cả. Miễn là đã làm thì được rồi. Giờ chỉ cần lật sang mặt sau để viết phần tự luận. Nhưng chưa kịp làm, một bàn tay lạ chạm vào bàn tôi.
Một đứa ngồi bàn cuối rụt rè hỏi:
“Cậu vẫn chưa điền hết à?”
“…”
Chỉ còn ba câu tự luận nữa. Trái tim tôi như rơi xuống đáy khi nhìn vào mặt sau tờ giấy thi còn trống không. Thêm bất kỳ câu nào bây giờ sẽ bị coi là gian lận. Từ khi tám tuổi, quy định đó đã trở thành thứ siết chặt cổ tôi. Nếu bị trừ hết điểm phần tự luận thì sao? Phần đó chiếm tỷ lệ cao. Tỷ lệ chính xác là bao nhiêu nhỉ?
“Ôi trời, làm sao đây. Phần tự luận vẫn để trống kìa!”
Những đứa khác thì đang cầm bài thi so đáp án với nhau, còn hàng của tôi thì dừng lại ngay trước mặt, một vài ánh mắt hướng về phía tôi.
“Chuyện gì thế?”
“Nghe nói Kang Jun không điền hết phần tự luận.”
Những lời thì thầm vang lên.
Sự tập trung của tôi vốn đã rời bỏ tờ đáp án trống trơn, bất chợt quay trở lại. Điền đáp án ngay bây giờ là một việc điên rồ. Tôi không thể để bị bọn họ nắm thóp thêm được nữa, nhất là khi Go Yohan đã không đứng về phía tôi. Nếu tiếp tục bị ghét bỏ, mọi thứ sẽ chấm hết.
Phải rồi. Dù sai vài câu toán cũng không sao đâu. Điểm trung bình môn này thấp, nên tổn thất sẽ không lớn lắm. Không sao cả. Ừ, không sao. Mình có thể gỡ lại mà. Tôi tự trấn an bản thân.
Rồi gượng cười, tôi đưa tờ bài thi trắc nghiệm của mình lên.
“Không sao đâu. Cứ mang đi đi.”
Dù trong lòng nghẹn lại, tôi biết đây là điều tốt nhất tôi có thể làm. Tôi nghĩ đó cũng là lựa chọn khôn ngoan.
Khi giao tờ bài thi trắc nghiệm và đặt bút xuống, lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi lau tay vào đồng phục rồi nhìn xung quanh. Một vài bạn trong lớp nhìn tôi với đủ loại ánh mắt. Đa phần là sự thương hại. Điều đó khiến tôi muốn bật khóc.
Nhìn cái kiểu đó làm gì. Sai vài câu thì cũng không sao cả.
…Thật sự sẽ không sao, đúng không?
Nhất định phải như vậy. Tôi cố gắng tin vào điều đó. Lặng lẽ mím môi, tôi tự nhủ mọi chuyện vẫn ổn. Mọi thứ vẫn ổn. Điểm toán ra sao thì còn chưa biết. Dù có giảm đôi chút, tôi cũng nghĩ mình vẫn lọt vào top 5 toàn trường. Tôi định hài lòng với điều đó…
“Ơ? Jun không điền hết đáp án à?”
Chết tiệt, thầy thể dục đọc lớn tên tôi khi nhìn vào tờ đáp án. Nghe thấy thế, tôi lơ ngơ ngẩng đầu lên nhìn thầy.
“Dạ?”
“Đem bài thi lên đây xem nào.”
“…Sao ạ?”
“Sao cái gì mà sao! Mau mang lên đây!”
Thầy thể dục lúc nào cũng nói to, nay càng lớn giọng hơn. Ông ấy thường dùng cách này để khẳng định vị thế của môn học vốn thường bị xem nhẹ mà mình dạy. Và cách này rất hiệu quả. Tiếng quát tháo của một người lớn to con luôn khiến người khác trở nên yếu đuối.
Biết rằng nếu cãi lại thì chỉ chuốc thêm bực bội, tôi miễn cưỡng cầm bài thi lên bàn giáo viên.
Thầy giật lấy tờ bài thi từ tay tôi, lật ra mặt sau rồi nói:
“27, -1. 394, 0. Sao, vẫn điền hết đáp án mà?”
“…”
“Thằng nhóc này. Nếu không làm kịp thì cứ nói ra! Một đứa như em mà điểm tụt mạnh thì điểm trung bình của lớp sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, em không biết à? Em mà làm sai nhiều, giáo viên chủ nhiệm phải viết bản kiểm điểm đấy!”
Rồi thầy lôi bút ra từ túi áo.
“Thầy ơi!”
“Được rồi, quay lại chỗ đi. Để xem nào… 27… -1… 394… 0…”
“Thầy, khoan đã! Không sao đâu ạ. Em cố ý không điền phần còn lại vì hết giờ rồi.”
“Gì cơ? Thằng nhóc này nói gì vậy? Có đáp án mà không ghi vào à? Điên à? Lần này thầy giúp em, nhưng nhớ cẩn thận trong kỳ thi đại học.”
Thầy vừa ghi đáp án vào bài thi, vừa chỉ vào cánh tay tôi.
“Đừng để gãy tay lần nữa đấy.”
Tôi cảm nhận được những ánh mắt từ phía sau lớp học đang nhìn chằm chằm vào mình. Rõ ràng cả lớp đang chứng kiến tất cả.
Chết tiệt. Viễn cảnh tồi tệ nhất hiện ra trước mắt tôi. Lỡ sau giờ học bọn họ bàn tán sau lưng tôi thì sao? Lỡ bị cả lớp xem thường thì sao? Nếu từ giờ bị ghét bỏ thì sao?
Tâm trí sợ hãi của tôi vô thức tìm đến Go Yohan. Lúc nào cậu ấy cũng ngồi ở cuối lớp với dáng vẻ kiêu ngạo, không khó để tìm ra.
“…!”
Chết tiệt. Tôi hít một hơi thật sâu và nhanh chóng quay ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Go Yohan đang nhìn tôi.
Vừa bóc một thanh socola vừa ăn. Tôi chỉ ngây người nhìn bầu trời trống rỗng nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt đó, đến mức ngón tay tôi khẽ run rẩy. Có phải tôi tưởng tượng không? Cậu ấy dường như đang cười nhạo tôi.
Không được. Không thể để mắc bẫy. Không thể để bị nắm thóp.
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu. Tôi vội vàng quay đầu lại gọi thầy thể dục.
“Không! Thầy ơi, xin đừng ghi đáp án vào! Em thật sự không sao đâu!”
“Ôi trời, nói nhiều quá. Đừng bảo là em ngại ánh mắt người khác chứ? Này, các em, nhìn đây. Các em thấy cánh tay của Jun bị thương đúng không? Hãy xem đây là một bất lợi, và thông cảm cho bạn ấy. Được chưa?”
Đôi khi có những thứ mà ngay cả người lớn năn nỉ cũng không thể tác động được. Thầy thể dục không cần nghe thêm lời nào mà đã nhét bài thi của tôi vào trong phong bì đựng đáp án của các bạn khác. Không những thế, ông còn để lại một câu như thế này:
“Nếu là người khác thì đừng hòng được thế này.”
Rồi thầy rời khỏi lớp với dáng vẻ nghênh ngang. Tôi đứng sững, trống rỗng nhìn theo bước chân của thầy đầy oán hận. Mọi thứ kết thúc rồi. Tôi ôm lấy tuyệt vọng và quay về chỗ ngồi. Trên đường đi, tôi liếc nhìn góc bàn giáo viên, nơi ánh mắt của ba mươi người bạn trong lớp đang đổ dồn vào tôi.
“…”.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết làm gì ngoài việc vò nhăn chiếc quần đồng phục.
Các bạn trong lớp lại bắt đầu quay trở về những câu chuyện của riêng họ, nhưng vẫn có vài ánh mắt len lén liếc nhìn tôi. Chắc chắn họ đang nói về tôi. Đúng như dự đoán, một người có giọng hơi lớn nói:
“Ồ, Kang Jun được làm bài thêm 5 phút kìa.”
“Này, nghe rõ hết đấy.”
“Lần này nếu cậu ta lại đứng nhất toàn trường, chúng ta phải khiếu nại thôi.”
Những câu nói đùa nhắm vào tôi được buông ra ngay trước mặt, tạo thành chủ đề cười đùa. Lần này, ngay cả tôi cũng không thể nói gì hơn. Tôi chỉ biết gượng cười và trả lời một cách ngượng ngùng.
“Không lẽ… cậu làm đúng hết thật sao?”
“Chắc không đâu… Khoan đã, cậu trả lời là 27, -1, 394, 0 à? Vậy câu cuối cùng cậu trả lời gì?”
“…Tôi trả lời 2.”
“Ơ, tôi cũng vậy.”
“Thế là sai rồi à?”
Một ai đó trêu chọc nhưng giọng như đang trách móc. Và rồi ánh mắt tôi lại chạm vào Go Yohan.
Chết tiệt. Dù lo lắng nhưng tôi vẫn hy vọng, nhưng Go Yohan lại quay đầu đi, như thể chẳng quan tâm. Đó là một sự phớt lờ rõ ràng. Điều này lại khiến tôi đau lòng theo một cách khác. Cảm giác yên tâm và thất vọng xen lẫn nhau.
Dẫu vậy vào lúc đó, tôi vẫn nghĩ mọi chuyện chỉ dừng lại như một trò cười đùa thoáng qua.
Ít nhất thì Go Yohan cũng không mấy để ý, và tin đồn cũng không lan ra toàn khối. Một vài bạn lớp 2 biết chuyện, nhưng vài ngày sau dường như ai cũng quên hết.
Cho đến khi tôi nghe nói rằng mình lại đứng nhất toàn trường.
Hóa ra, môn thi khó nhất lần này là Toán. Không chỉ thế, khoảng cách giữa người đứng nhất và nhì toàn trường chỉ là 2 điểm, và đó vẫn là môn Toán. Minwoo, người đứng thứ ba lần trước, đã cố gắng học rất chăm chỉ nhưng vẫn không vượt qua tôi vì đã trả lời câu tự luận cuối cùng là “2”. Trong khi đó, người đứng thứ hai lần trước là Jisoo lại có phần chủ quan và trả lời câu tự luận thứ hai vốn đáng giá tới 4 điểm là “21”, nên lần này tụt xuống hạng ba. Thầy Toán tự hào nói:
“Trong cả khối, chỉ có Kang Jun lớp 1 nắm được ý định của thầy khi ra đề. Các em, hãy cố gắng hơn nữa nhé.”
Câu nói ấy đối với tôi như một liều thuốc độc. Hạt giống của sự ghen tị và hiềm khích được gieo xuống, nở thành quả đắng trong tháng Năm kinh hoàng.
Nếu lúc đó, Go Yohan chỉ thản nhiên như mọi khi, buông một câu “Ồ, cũng bình thường thôi,” thì có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi thật sự nghĩ như vậy. Nhưng ánh mắt của Go Yohan khi ấy không nhìn tôi mà dán chặt vào điện thoại. Khóe môi cậu ấy khẽ nhếch lên một đường cong. Tôi chắc chắn mình đã thấy điều đó. Ánh mắt tôi rời khỏi cậu ấy theo bản năng rồi nhìn xuống đầu ngón chân mình.
Chuyện lớn rồi. Tai họa đang kéo đến.
Kang Jun cuti quée
Đừng vô tâm với vk nữa coan ơi :((