Eighteen's Bed Novel - Chương 109
Nếu phớt lờ bây giờ, tôi chắc chắn sẽ bị cắn xé tơi tả sau lưng. Biết vậy nên tôi không thể bỏ qua được.
Cái cuộc sống học đường đầy rẫy thứ bậc chết tiệt này. Tôi chỉ quay người lại, nhìn hắn với ánh mắt hỏi tại sao.
Kim Minho đứng nghiêng người, tay vẫy vẫy, chân đá đá sàn, bày ra đủ kiểu tỏ vẻ khó chịu. Sau đó như đã quyết tâm, hắn vươn tay ra, túm chặt lấy áo đồng phục của tôi, kéo mạnh về phía mình.
Dù biết rõ xung quanh chẳng có ai, hắn vẫn hạ giọng thì thầm:
“Bọn khốn đó nói xấu tao, đúng không?”
“Cậu đang nói đến ai cơ?”
“Ai nữa, đệt! Nghe cái là biết ngay, cái bọn mà chỉ cần không dùng não cũng đoán ra ấy.”
Lực siết trên áo tôi theo nếp nhăn mà lan ra, càng lúc càng khó chịu. Khi những nếp vải bị bàn tay hắn bóp nát bắt đầu làm tôi bực mình, Kim Minho lại tiếp tục hỏi:
“Bọn chúng nói xấu tao, đúng không? Mày nghe thấy đúng không? Đúng không?”
“Nói xấu á…?”
Đột nhiên tôi phải đối mặt với một lựa chọn mà mình chẳng hề mong muốn. Bây giờ tôi nên trả lời thế nào đây? Nếu tôi thừa nhận rằng bọn chúng nói xấu, có thể Kim Minho sẽ đến gặp chúng và bảo rằng Kang Jun là kẻ lắm lời. Nhưng nếu tôi phủ nhận, thì câu hỏi của hắn lại quá rõ ràng, cứ như đã định sẵn câu trả lời.
Tôi suy nghĩ thật kỹ, cố gắng chọn cách tốt nhất. Cuối cùng câu trả lời mà tôi nghĩ phù hợp nhất là:
“Không chắc lắm, chỉ là tôi nghe loáng thoáng thôi. Có vẻ không nghiêm trọng lắm đâu.”
Đổ trách nhiệm sang một kẻ không xác định.
“Không phải chính mày nghe thấy à?”
“Ừ.”
“Thế rốt cuộc mày nghe được gì? Nói rõ xem nào.”
“Tôi cũng không rõ nữa… Chỉ là bầu không khí lúc đó có vẻ kỳ lạ.”
“Đệt, ai nói thế? Mày nghe thấy ở đâu?”
“Tôi chỉ tình cờ nghe được ở gần căng tin, cũng chẳng rõ là ai nữa.”
“Thằng khốn nạn, mày biết cái gì? Đệt, cái gì cũng không biết, không biết hả? Mày chẳng nghe được cái gì ra hồn à?”
“Tôi phải có chỗ mà nghe chứ.”
Tôi bắt đầu bực bội. Hắn cứ hỏi tới tấp, thật sự làm người ta phát mệt. Biết rằng nếu cứ để thế này hắn sẽ không buông tha, cuối cùng tôi buộc phải nói ra điều mà mình không muốn.
“Tôi thì nghe được cái quái gì? Lúc đó chẳng ai thèm bắt chuyện với tôi cả, đồ khốn nạn.”
Nếu nói dễ hiểu, ý tôi là thế này: Nếu hắn đã khiến tôi trở thành như vậy, ít nhất hắn đừng mong sẽ moi được thông tin gì từ tôi. Thằng vô liêm sỉ này. Tôi cố tình chọn những từ ngữ thô tục, vì dù trông có vẻ mạnh mẽ nhưng cuối cùng lại là những lời yếu ớt, gần như là lời thừa nhận việc bị tẩy chay.
Chắc là hắn không ngờ tôi lại hạ mình đến mức phản bác như vậy, Kim Minho chỉ lẩm bẩm những âm thanh kiểu “ừ, à”, rồi tiếp tục lảm nhảm những câu còn buồn cười hơn.
“À, đợi đã! Đệt, tao cũng có chuyện muốn nói! Mày làm tao xấu hổ chết đi được. Tao biết lúc đó mày đã làm sai cái gì rồi. Đúng là thằng điên. Sao lại cãi nhau với Go Yohan? Nếu mày không cãi thì mọi chuyện đâu đến nỗi vậy? Hồi nào mày cũng khoe là tình bạn ngàn năm cơ mà.”
Với câu hỏi ngớ ngẩn này của hắn, tôi chỉ cần đáp trả kiểu ờ, tôi hiểu rồi. Nếu nói vậy thì sẽ dễ dàng hơn, nhưng kỳ lạ là miệng tôi không thể nói như mình nghĩ được. Trong lòng tôi, sự tức giận vì sự bất công đã chất đầy.
“Cậu nghĩ nếu là cậu thì sẽ bỏ qua à?”
“Ồ, Kang Jun, mày tức à?”
“Tức…! Ha, dù sao thì sự cũng đã rồi.”
“Thì Go Yohan cũng đúng là thằng khó chịu thật.”
Tôi cố gắng che đậy sai lầm của mình, nhưng Kim Minho lại đột ngột đồng tình với tôi. Hắn vươn tay đặt lên vai tôi, kéo tôi về phía góc cầu thang. Tôi bị đẩy đi một cách vô thức, không ngờ lại nghe thấy những lời mà tôi không hề nghĩ sẽ nghe từ miệng của Kim Minho.
“Tao biết hết rồi. Tao biết mày làm sao mà hòa giải với thằng khốn đó.”
“…Cậu đang nói gì vậy? Cậu bảo biết lý do vì sao tôi và Go Yohan hòa giải à?”
“Ở đây ngoài cái thằng khốn đó ra còn ai nữa?”
“Làm sao mà cậu biết lý do vì sao tôi và Yohan hòa giải?”
“Hòa giải cái gì chứ, thực tế là chẳng hòa giải gì hết đúng không? Mày với nó nhìn gay gắt chết đi được. Cái hôm
Go Yohan la hét rồi làm loạn ở lối vào ấy, cả trường đồn ầm lên luôn. Kang Jun, mày không thể cứ như thế này được đâu. Mày mà cứ vậy thì sẽ bị Go Yohan chơi cho tơi bời đấy, biết không? Mày cũng biết rồi mà, nó đối xử thế nào với mấy đứa mà nó không thích. Nhìn cái thằng Han Junwoo mà xem. Cái thằng gay đó giờ còn chẳng dám đến trường, vì sợ Go Yohan đấy.”
Việc Han Junwoo không đi học không phải vì sợ Go Yohan, mà là vì hắn đang mê đắm đàn ông. Nhưng chỉ có tôi và Han Taesan là biết sự thật đó.
“…Cậu nói có vẻ quá phóng đại rồi đấy.”
“Phóng đại á? Kang Jun, mày ngây thơ hơn tao tưởng đấy. Tao cứ tưởng mày là thằng khốn nạn, ai ngờ… không, không phải, tao đã nhìn nhầm người rồi. Thằng điên, thằng ngu ngốc. Tao thấy mày thật đáng thương. Tao nói rồi mà, mày bị đồn khắp nơi rồi đấy. Vết thương trên tay và chân của mày, đó là do Go Yohan làm mà.”
Cái gì? Tôi nhíu mày lại, Kim Minho nghĩ tôi không hiểu ý hắn, hắn vui mừng nói tiếp:
“Đúng không? Đúng rồi! Tao đã biết mà. Tụi nó đồn ầm lên là Kang Jun dính phải Go Yohan, rồi bị thằng đó bẻ gãy tay chân đó. Nó đâu phải loại điên vừa đâu, mày biết rồi còn gì? Go Yohan là thằng cuồng tín, điên khùng, bệnh hoạn, quái gở. Nhưng này, tao tốt đến mức nào cơ chứ? Với lại tao thân với mày nên cũng hiểu chút chút. Tao còn bảo tụi nó mày hiền quá, không nói gì chuyện do Go Yohan làm đâu, mày chỉ âm thầm chịu đựng để tính kế lâu dài. Không giống thằng thất bại họ Han kia, bởi vì mày cứng cỏi hơn, đâu giống kiểu của Han Taesan đúng không? Tao nói thế đấy! Rồi tao làm mấy tin đồn nhảm của mày chìm nghỉm luôn. Tao thật sự giỏi quá còn gì?”
“Cái gì…?”
Và rồi sự tò mò trong tôi thực sự được giải đáp thoáng qua. Thật là một điều đáng kinh ngạc. Lại là Kim Minho, cái tên mà tôi chẳng thể ngờ lại là người đã bảo vệ tôi.
“Là cậu làm vậy thật sao…?”
“Đúng rồi, đồ ngốc!”
Cảm giác này là gì đây? Cái cảm giác mà những “hạt giống” thiện ý mà tôi từng gieo trong quá khứ, bằng cách nào đó đang trở lại như một cơn bão. Nếu tôi của quá khứ thông minh hơn một chút, liệu tôi có biết được không? Không, chắc chắn không. Làm sao tôi có thể ngờ rằng Shin Jaehyun, người mà tôi không hề biết đến, và Kim Minho, người mà tôi ghét nhất, lại trở thành lá chắn bảo vệ tôi?
“Dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã nói như vậy. Nhưng chuyện này không phải do Go Yohan đâu. Tôi thấy thật vô lý khi có mấy tin đồn kiểu đó.”
“Mày bảo sao lại có mấy tin đồn đó à?”
Kim Minho bật cười không kìm được. Hắn cười khúc khích, rồi đột ngột vỗ mạnh vào mông tôi.
“Không đồn mới lạ đấy!”
“Này, cái thằng…!”
Trước khi tôi kịp buông lời chửi rủa, Kim Minho đã làm như thể tay hắn vừa đụng vào nơi bẩn, liền cọ mạnh vào đùi để lau. Sau đó, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, rồi ghé đầu lại gần tôi hơn.
“Mày có biết Lee Seokhyun, Kim Seokmin, và thằng Park Dongcheol nói xấu sau lưng mày nhiều thế nào không? Bọn nó rảnh đến nỗi cứ đi rêu rao khắp nơi. Đấy là lý do tao biết ngay là chúng nó nói xấu tao. Cái bọn mồm nhẹ như lông hồng ấy mà.”
“…”
“Mày có biết bọn nó nói gì không? Chúng nó bảo Go Yohan nhìn chằm chằm mày, kiểu… Ôi mẹ kiếp, phát ói thật!”
“Cái gì? Này, mấy chuyện vô lý thế làm sao…!”
“Này, này, nghe này. Nhưng mà nghe tao nói đã, chuyện này nghe vô lý nhưng lại có lý đấy. Nghe tao nói đi, nghe tao nói đi mà! Tao cũng thấy kỳ lạ lắm chứ. Còn nhớ chuyện hồi lớp 10 không? Lúc đó cái thằng khốn đó chỉ vào mày trong căng-tin và hỏi tao : ‘Đó là ai?’ Tao lúc đó tưởng nó đang nói về Han Junwoo, nên bảo là Han Junwoo. Nhưng nó lại lườm tao như kiểu tao vừa làm gì sai ấy. Mày biết không, tao xấu hổ chết đi được.”
“…Khoan, khoan đã.”
“Mày muốn chửi đúng không? Thằng khốn thật sự. Nó bảo tao làm trò xấu hổ mà không chịu nói làm gì. Nhưng lúc đó ai đứng bên cạnh Han Junwoo ngoài mày? Rõ ràng nó nhắm vào mày đấy. Chết tiệt, tao hồi đó còn nghĩ đùa thôi. Giờ thì thấy rõ ràng là không phải.”
Bức ảnh tôi từng thấy trong điện thoại của Go Yohan lặng lẽ ăn khớp với lời của Kim Minho. Những bức ảnh đó, những kỷ niệm năm lớp 10 mà tôi từng muốn quên đi, giờ đây khiến tôi không thể nói thêm lời nào.
“Này, thấy rợn chưa? Tao nghĩ đã đến lúc mày nên cẩn thận. Nhưng không sao đâu, giờ thì đã có cách rồi.”
“Cách gì cơ?”
“Tao định xử lý thằng khốn đó một chút. Này, đừng hỏi sâu quá, được chứ? Nó vẫn nghĩ tao dễ bị bắt nạt mà.”
Khỉ thật, Shin Jaehyun nói đúng.
Kim Minho cười toe toét nhìn tôi đang không thể thốt ra lời nào.
“Tao ghét bọn Lee Seokhyun, Kim Seokmin, Park Dongcheol, và cả những thằng ngu dám xem thường người khác. Cái mồm của bọn nó đúng là không giữ nổi bí mật. Còn thằng Go Yohan, cái cách bọn nó tâng bốc khiến tao phát tởm. Nhưng mà này, tai nghĩ mày thật sự là một người tốt. Mày có sự can đảm đấy.”
Tâm bão đã mở ra.
Suốt những năm tháng đi học, tôi luôn lo sợ sự sụp đổ sẽ ập đến. Điều duy nhất tôi lo lắng là sở thích của mình sẽ phá hủy tương lai tươi sáng. Tôi đã cố gắng hết sức để cẩn thận hết lần này đến lần khác. Nhưng hóa ra, nỗi lo lắng của tôi chỉ là vô ích.
Người đã bảo vệ tôi một cách tùy tiện này thậm chí còn biện minh cho những vết thương mà Go Yohan chưa từng gây ra cho tôi. “Park Dongcheol là thằng khốn.” Chỉ một câu đó thôi. Dù khó tin, nhưng nhờ một hành động tử tế mà tôi từng làm, tôi đã được bảo vệ mà không hề hay biết.
“……”
Người ta thường nói không khí nóng sẽ bốc lên trên. Sức nóng ngột ngạt len lỏi, leo lên đỉnh kim tự tháp, hóa thành một cơn gió lớn.
“Nhà mày có nhiều tiền mà, đúng không? Với gia cảnh nhà mày thì đâu kém gì nhà Go Yohan.”
Đột nhiên, lời nói xen ngang của Kim Minho khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tiền bạc ư? Ý đồ của hắn thật quá rõ ràng.
“Mày sống gần khu của Go Yohan đúng không? Ở đó toàn dân giàu có cả mà.”
“Khoan, đừng nói với tôi là cậu đang bảo tôi lấy tiền của mình để xử lý hậu quả nếu cậu gây chuyện đấy nhé?”
“Sao mày nói gì kỳ vậy? Mẹ kiếp, nghe mà thấy tổn thương. Tao đâu có nói mày phải gánh, chỉ là tao muốn hợp tác công bằng thôi. Tao lo sức mạnh, mày lo tiền. Hiểu chưa? Mày có đầu óc, tao có quan hệ. Kết hợp lại đi. Nghe này, tao đã nghĩ ra một kế hoạch cực hay rồi.”
KaiYuan
Ủa nhưng mà ông Minho có từng bảo vệ Jun thiệc hông hay chỉ nói vậy để dụ Jun về phe mình dị? : )))
Little Squid
Tính ra đầu óc của thằng Minho cũng ko phải để trưng, huhu kịch tính quáaa
yêu nhà dịch nhắmmmm
ê tính phản bội ck hả con :)) hông sao hông saoo vậy càng cuốnn