Eighteen's Bed Novel (Hoàn Thành) - Chương 147
“Cậu biết là cậu đã gây phiền phức cho tôi, đúng không?”
Đó là câu nói mà tôi bất ngờ nghe từ một người từng học cùng môn đại cương với tôi. Bị hỏi bất ngờ như vậy thì cũng hơi bất ngờ, nhưng vì đúng là tôi có lỗi nên chỉ biết im lặng.
“Trong khi đang làm bài tập nhóm, tự dưng biến mất là sao?”
Đây chính là tội của tôi. Tôi đã không tham gia bài tập nhóm của môn đại cương kỳ trước. Nếu có lý do thì cũng chỉ là vấn đề cá nhân của tôi, nhưng đại học không phải nơi dễ dàng thông cảm cho những chuyện cá nhân như thế. Kết quả là điểm số của tôi chạm đáy, và cuối cùng tôi phải học lại môn này.
Và trong kỳ một năm nhất, khi tôi học môn đại cương cùng An Jisoo, có một kẻ cứ nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh như thể tôi đang làm trò cười. Đó chính là Kang Soohyun. Hắn chính là kẻ đứng trước mặt tôi bây giờ. Vì vậy, Kang Soohyun hoàn toàn có quyền trách tội tôi. Tôi chỉ biết mím chặt môi.
Không còn gì để nói cả.
“Cậu không biết là vì cậu đột ngột rút lui mà tôi phải vất vả thế nào sao?”
Thú thực tôi không ngờ sẽ gặp lại hắn. Trong một trường đại học rộng lớn, giữa bao nhiêu môn đại cương như thế, tại sao cứ phải tình cờ gặp nhau lần nữa. Đúng là thế giới này nhỏ thật, mà cũng xui xẻo thật.
“Hồi đó tôi cũng đã nói rồi, thật sự xin lỗi.”
“Xin lỗi à? Ừ, tất nhiên cậu phải xin lỗi rồi. Nhưng tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho cậu, với điều kiện cậu phải tham gia buổi gặp mặt mà tôi sắp xếp.”
“Gặp mặt á?”
Tự nhiên lại nhắc tới gặp mặt làm gì? Khi tôi còn đang ngơ ngác vì không hiểu sao câu chuyện lại chuyển sang chủ đề này, thì hắn giơ bốn ngón tay ra phía trước khiến tôi phải nhăn mặt lại. Đây là kiểu ám ảnh tôi mắc phải từ kỳ trước.
Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy những ngón tay bình thường như thế, tôi lại cảm thấy không thoải mái.
“Này, bỏ tay xuống đi…”
“4 người nam với 4 người nữ. Tại quán rượu Yang Yeong. Địa chỉ cụ thể lát nữa tôi sẽ gửi. Thời gian là 7 giờ tối thứ bảy tuần này. À, và cậu phải rủ thêm một người bạn đi cùng nữa đi. Tìm một người ra hồn, xứng tầm một chút ấy.”
Quán rượu Yang Yeong? Gặp mặt kiểu gì mà lại ở quán rượu? Hay gặp mặt vốn dĩ là ở quán rượu? Tôi đang suy nghĩ về một điều mà trước giờ chưa từng nghĩ đến trong đời, khi bỗng nhiên bị cắt ngang bởi câu nói thẳng thừng. Kẻ chỉ biết nói thao thao bất tuyệt ấy nở một nụ cười đầy tự mãn.
“Nếu cậu không đi, lần này tôi sẽ thật sự xóa tên cậu khỏi bài tập nhóm đấy. Vì tội đáng ghét.”
“Khoan đã, sao chứ? Gì cơ?”
“Thế sao lúc đó tự dưng lại cắt liên lạc? Hả? Không thèm đi học, bạn học kia của cậu thì chưa làm được gì đã bỏ giữa chừng. Bộ trường các cậu ai cũng có nhân cách kiểu đó à? Thật là bực mình.”
Hắn liếc tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. Tôi vội lảng tránh ánh mắt đó và im lặng, bởi dù sao tôi cũng là người có lỗi. Cảm giác như đang bị kéo vào một cái bẫy khiến tôi không thoải mái. Thấy tôi gật đầu đồng ý trong tâm trạng ngán ngẩm, hắn liền nói:
“Được rồi. Nếu cậu không đến vào thứ Bảy, thì tên của cậu… sẽ bị hiệu ứng ‘bay mất khỏi danh sách’ trong phần trình chiếu PPT đấy.” Hắn nói và siết chặt nắm đấm như muốn đe dọa.
Nhắc mới nhớ, Kang Soohyun chính là trưởng nhóm. Hình như hắn chịu trách nhiệm làm PPT. Tôi còn nhớ lần đầu gặp nhau trong buổi họp nhóm, hắn xung phong làm trưởng nhóm một cách đầy nhiệt tình khiến tôi nghĩ hắn thật tài giỏi. Hóa ra là vì lý do này.
“Và đưa số điện thoại của cậu đây.”
“Số tôi? Để làm gì?”
“Để phòng khi cậu lại biến mất, tôi còn có cái mà đảm bảo. Thời buổi này thật đáng sợ.”
“……”
Tôi do dự đưa tay ra, và hắn nhanh chóng đặt điện thoại của mình lên tay tôi. Thật sự lần trước tôi không cố tình cắt đứt liên lạc, chỉ là vì rắc rối cá nhân của tôi mà thôi. Dù vậy, tôi cũng không muốn giải thích thêm. Đó không phải chuyện của tôi, mà là vấn đề của Go Yohan.
Chờ đến khi tôi bấm đến số cuối cùng, điện thoại bị hắn giật lấy như thể cướp đoạt.
“À.”
“Tôi sẽ gọi xác nhận số này.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắc lẹm. Ngay sau đó, điện thoại tôi vang lên tiếng chuông. Nhưng dường như vẫn chưa hài lòng, hắn còn kiểm tra số của mình hiện trên màn hình rồi nhìn tôi, làm động tác chỉ vào mắt hắn rồi chỉ vào tôi và nói:
“Thứ bảy phải đến đấy. Rõ chưa? Không đến thì cậu còn chẳng bằng một kẻ vô dụng đâu.”
Kang Soohyun hiên ngang bước đi. Nhưng hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu và bước nhanh về phía tôi. Bước chân của hắn vội vã đến kỳ lạ. Hắn đến gần và thì thầm:
“À này, tôi học ngành kỹ thuật cơ khí.”
Một bên mắt tôi giật nhẹ. Chẳng lẽ hắn đang cố nháy mắt? Làm ơn, đừng làm vậy.
“Tôi cùng khóa với cậu. Cùng tuổi luôn.”
“…Ừ, rất vui được gặp.”
Ngay khi tôi vừa trả lời, Kang Soohyun lại vội vã bỏ đi.
Tôi ngồi lại đó, nhìn thực tại đầy trống rỗng như vừa trải qua một cơn bão.
***
“Thằng đó đúng là đồ điên.”
“Cậu tưởng chỉ mình cậu nghĩ thế à?” Tôi liếc nhìn kẻ mặt dày đó bằng ánh mắt nửa khinh bỉ, nửa ngao ngán. Không có chút lương tâm nào cả. Liệu khi nói mấy lời đó, cậu ấy có thấy xấu hổ với chính mình không? Mà trước khi nói, cậu ấy không nghĩ xem mình có tư cách gì hay sao? Tôi tự hỏi trong đầu một cách dè dặt.
“Đúng vậy, điên thật.”
Nhưng lý do tôi không nói thêm gì nữa là vì tôi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Tuy nhiên ít nhất tôi chấp nhận bản thân mình. Tôi không phủ nhận sự thật rằng mình cũng có chút lương tâm.
Ngay cả khi tốt nghiệp trung học rồi, việc ăn ở căng tin cũng chẳng có gì thay đổi. Chỉ là từ bữa ăn ở trường phổ thông chuyển sang bữa ăn ở căng tin đại học mà thôi. Nói cách khác, dù lớn lên thì mọi chuyện vẫn như cũ. Và cuộc đời tôi cũng chẳng khác gì hơn.
Cứ nhìn người ngồi đối diện trước mặt là biết.
Go Yohan, gã khổng lồ cao 1m91 mà cuối cùng cũng dừng cao thêm năm nay. Một trong những kẻ điên nhất mà tôi từng biết. Hơn nữa cậu ấy thậm chí còn không biết cách dùng đũa. Quả trứng cút trong món thịt kho cứ liên tục rơi xuống vì cách dùng đũa vụng về của cậu. Tôi dừng ăn, dùng ngón trỏ gãi sống mũi, sau đó đặt đũa xuống, cầm lấy tay Go Yohan và xiên quả trứng bằng đôi đũa của cậu.
“Đừng gặp nữa, xiên mà ăn.”
“Cậu thông minh thật đấy.”
“……”
Không biết Go Yohan có ghét tôi không. Nhưng nhìn khuôn mặt bình thản nhai nuốt quả trứng xiên trên đũa, cậu ấy trông chẳng bận tâm chút nào. Trái lại, lòng tôi như đang trải qua chiến tranh. Tôi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào món ăn tiếp theo mà cậu ấy sắp lấy. Từ hôm đó, Go Yohan đã thay đổi cách cầm đũa. Nhưng dù thay đổi, cậu ấy vẫn vụng về như cũ, giống như mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng trở nên mơ hồ.
Tôi đưa tay gãi sau gáy, lén nhìn Go Yohan. Như thường lệ, ánh mắt tôi lại hướng đến đôi môi của cậu.
Thói quen mà tôi vẫn chưa thể bỏ. Ngay khi nhận ra ánh nhìn của mình, tôi vội quay đi giả vờ nhìn nơi khác. Dưới bàn, hai chân tôi vô thức đan chéo vào nhau.
“Lớp học ổn chứ?”
“Ổn gì mà ổn, chán muốn chết thì có.”
Go Yohan vừa nhai quả trứng vừa trả lời, rồi nuốt ực một cái. Tôi hạ tay xuống, bóp chặt đùi mình. Trên bàn, Kang Jun vẫn tỏ ra bình thản.
“Chúng nó sớm đã tụ tập thành phe nhóm nào là dân trường chuyên, trường dân lập rồi. Toàn bọn học thói xấu.”
“À, cái đó tôi cũng từng thấy.”
Tôi gật đầu khi nhớ lại. Cách đây mấy ngày, có một tiền bối cùng ngành biết tôi học từ trường nào, đã chủ động chào hỏi và vỗ vai tôi. Anh ta chỉ bảo rằng nếu có gì không biết thì cứ hỏi, rồi rời đi. Chỉ có vậy thôi.
“……Hỏi cái gì?”
Giọng nói của Go Yohan bỗng hạ thấp. Bàn tay đang cầm đũa của cậu ấy khựng lại. Phản ứng nhạy cảm đó khiến tôi cảm thấy ngại ngùng. Tôi đặt đũa xuống, đưa tay vuốt cánh tay mình, cố gắng trả lời một cách bình thản nhất.
“Có vẻ tiền bối cùng trường cùng học ngành của tôi. Chắc anh ấy nghe từ các thầy cô mà biết được. Chỉ chào hỏi và bảo giữ mối quan hệ tốt thôi. Sau đó thì cũng chẳng liên lạc gì thêm, thỉnh thoảng gặp trong giờ học chuyên ngành thì chào hỏi thôi.”
Phản ứng sắc bén của Go Yohan vẫn không rời khỏi tôi, cứ lởn vởn xung quanh.
“À…” Câu trả lời ngắn gọn của cậu ấy chẳng hề làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nó giống như một phản ứng bắt buộc hơn là câu trả lời thật sự. Một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi vang lên, chỉ có tiếng va chạm của bát đĩa.
“Là con trai à?”
“Ừ.”
Tôi vội vàng nói thêm:
“Nhưng sau đó, tôi cũng chẳng nói chuyện gì thêm với anh ta.”
Tại sao tôi lại cố biện minh như vậy? Dù tự hỏi, tôi vẫn không thể dừng lại.
Tôi liên tục quan sát biểu cảm của Go Yohan, rồi cầm đũa lên lần nữa, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn khi đưa món ăn vào miệng. Chắc chắn không phải do món ăn, mà là chính miệng tôi đang khó chịu. Đôi đũa khi định xiên trứng cút, lại trượt đi và đâm mạnh xuống khay cơm, phát ra âm thanh chát chúa. Tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ. Khuôn mặt của Go Yohan lạnh lẽo như một con rắn.
“Tên là gì?”
A, tôi lỡ lời rồi. Tôi cắn nhẹ vào nướu mình một cách không tiếng động.
“Tôi không biết, không nhớ nữa.”
“Tại sao không nhớ?”
Tôi tiếp tục gẩy đũa vào món ăn mà mình không muốn ăn chút nào, trả lời:
“Chỉ là… tôi không để ý nhớ thôi.”
“……”
Trong không khí yên lặng đến nỗi tiếng nhai của món ăn dường như vang lên trong đầu, tôi chịu đựng sự im lặng này, chờ đợi Go Yohan lên tiếng. Điều đó không khó, vì cuối cùng cậu ấy cũng nói.
“Làm gì có ai không nhớ tên tiền bối. Muốn thất bại trong xã hội à?”
“Thất bại thì cứ thất bại thôi.”
Tôi lén nhìn lên. Khuôn mặt của Go Yohan đã trở lại như bình thường, nhai nhồm nhoàm món ăn trước mặt. Giọng nói của cậu ấy vẫn trầm thấp, nặng nề, đôi đũa vẫn nằm yên trên khay cơm không nhúc nhích. Cậu ấy như đang chìm vào một suy nghĩ dài. Lòng ngực tôi bỗng cảm thấy nhói nhói. Dù không thoải mái, nhưng cũng không hẳn là cảm giác khó chịu.
Chân tôi ở phía dưới bàn vặn vẹo không yên. Trái tim tôi như có một con cá đang nhảy loạn xạ bên trong. Khó khăn lắm tôi mới mở miệng:
“Dù sao thì tôi cũng sẽ đi cùng cậu, nên chẳng cần quan tâm đến xã hội làm gì.”
“……”
Không biết là cậu ấy hài lòng với câu trả lời của tôi hay chỉ đơn giản là nén nhịn. Tôi lén nhìn vào chân mày của Go Yohan, nhưng nó không hề động đậy. À, có lẽ cậu ấy hài lòng thật. Hình ảnh khuôn mặt thoáng hiện lên rồi biến mất như giấc mơ giữa đêm hè của cậu ấy khắc sâu vào trí nhớ tôi, rồi nhanh chóng tan biến. Giọng nói từng sắc bén bỗng trở nên dịu dàng hơn một cách kỳ lạ.
“Lần sau sắp xếp thời khóa biểu cùng nhau đi. Cùng học mấy môn đại cương.”
“Được thôi.”
“Nhưng đừng tự ý chọn bừa như lần này nữa.”
“Ê, tự ý chọn bừa á? Tôi suy nghĩ kỹ lắm rồi đấy. Không như cậu nghỉ học một năm, tôi phải phục hồi điểm số đây này.”
“Điểm năm nhất thì ai chẳng tệ hại. Đó là truyền thống lâu đời rồi mà.”
“Thế sao cậu không làm tệ trước đi? Còn bỏ hết mấy môn đại cương nữa.”
“Sao cậu nói nghe khó chịu thế? Cậu cũng đâu có ý định tham gia thị trường việc làm.”
“Còn cậu thì có chắc không?”
Cả hai chúng tôi đều giống nhau, không có nơi nào chắc chắn để đi. Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt khó tin, còn Go Yohan cũng đáp trả bằng ánh nhìn y chang. Rồi cậu ấy nhếch khóe môi lên.
“Không, tôi khác chứ. Tôi đang ở nơi mà những đối thủ cạnh tranh sẵn sàng cắn xé nhau, mắt thì mở to hết cỡ.”
“À… phải rồi.”
“Cái gì mà anh chị em là món quà chứ? Đừng nói vớ vẩn như thế. Kẻ cười cuối cùng là những đứa con một.”
Go Yohan cười lớn, để lộ hàm răng trắng. Thấy vậy, tôi cũng không nhịn được mà bật cười nhẹ nhõm.
“Vậy sau này cậu cũng chỉ sinh một đứa con thôi nhé.”
“Wow, Kang Jun tuyệt thật đấy.”
Cậu ấy khẽ nghiêng đầu, vừa như đùa cợt vừa như chế giễu.
“Còn dám nói muốn mang thai trong cơ thể đàn ông nữa chứ.”
“…Ê!”
“Đùa thôi mà.”
Go Yohan khẽ vẫy tay, rồi quay đi, nhỏ giọng:
“Đừng coi trọng quá.”
“…”
Mối quan hệ giữa chúng tôi thật mơ hồ. Không thể nói rõ, nhưng cả hai giữ một khoảng cách nhất định như thế.
fan anh maris
mập mờ cỡ đó
Tồ
“Vậy sau này cậu cũng chỉ sinh một đứa con thôi nhé.”
“Wow, Kang Jun tuyệt thật đấy.”
=> ê cái khúc này :))))))))
Rey619
ôi… chuyện này buồn cười quá🤣
fancuonggaumeoteam
trêu vợ là giỏi
kẻ đọc vị ''/
ee tự nhiên khúc này tui hơi bùn . Ước j đây là ABO để hai ẻm có thể mang thai…
miah
Ê~=))))))))))))))))))))))))
Hhlinhhh
Má hài vl