Eighteen's Bed Novel (Hoàn Thành) - Chương 163
Thật trùng hợp, người gọi đến lại là Kang Soohyun. Liệu có thể coi là may mắn hay xui xẻo?
“Tại sao táo Cheongsong lại rẻ thế? Có phải táo rụng không? Có giao hàng đến Seoul không?”
“…”
“Thấy chưa, đó là lừa đảo.”
Go Yohan vừa nói, vừa cười nhạo. Ngón tay của cậu ấy run rẩy.
“Có vẻ vui nhỉ?”
Tuy nhiên giọng tôi cũng rung lên khi tôi trả lời, và tôi vội vàng ngậm môi lại. Cả tay tôi cầm điện thoại cũng run rẩy theo. Kang Soohyun đúng là đồ ngốc. Cuộc trò chuyện chúng tôi đã diễn ra mấy hôm trước mà giờ còn hỏi lại. Để làm dịu sự khó chịu trong lòng, cậu ta tiếp tục gửi tin nhắn:
“Chết rồi, hóa ra là Jun.”
“Nhà cậu có vườn táo không?”
“Này, không đáng trả lời đâu.”
“Đúng thế.”
Tôi đồng ý, rồi lướt qua tin nhắn và tắt điện thoại. Nhìn vào chiếc điện thoại đang tắt dần, một cảm giác bực bội bỗng trào dâng. Tôi không hiểu tại sao tôi lại phải chịu đựng điều này. Và còn cả sự thật cứ làm tôi lo lắng mãi. Tôi cũng có quyền được xem số điện thoại của Go Yohan. Tôi cố gắng mở mắt thật to giống như Go Yohan vừa nãy rồi chìa tay ra.
“Cậu cũng đưa đây.”
Go Yohan nhìn tôi như muốn hỏi tôi đang nói gì, rồi đột nhiên thốt lên “A!” và lục tìm trong túi.
“Điện thoại của tôi à? Đây.”
“Hả? Hả, hả… Cái này?”
Không ngờ cậu ấy lại đưa nó một cách tự tin như vậy. Tôi cố gắng kìm nén cảm giác không thoải mái khi cầm lấy điện thoại. Tôi kéo nó lại nhưng chỉ có thể cảm nhận được Go Yohan giữ chặt, ngón tay cậu ấy trắng bệch vì siết quá mạnh.
“…”
“…”
Tôi nhìn Go Yohan với ánh mắt sắc bén. Cậu ấy ngượng ngùng cười và thả tay ra.
“Không, tôi chưa tỉnh ngủ.”
“Hôm qua thì nói là say rượu.”
“Thực ra tôi luôn không tỉnh táo.”
“…”
Đó là sự thật, tôi không thể phản bác được…
Tôi gãi đầu rồi mở khóa điện thoại. Sau khi mở xong, tôi nhận ra mình vừa vô tình tiết lộ cách mà tôi có thể nhìn thấy bí mật của Go Yohan. Liệu trước đây khi cậu ấy mở mật khẩu và nhìn tôi, có phải cũng là với cảm giác như thế này?
“…”
“…”
Chúng tôi nhìn nhau im lặng, nhưng có vẻ như giờ đây tôi đã hiểu ra tất cả. Cậu ấy chưa bao giờ xóa dấu vân tay của tôi, và tôi nghĩ đó là chủ đích của Go Yohan. Bây giờ tôi không cần phải giả vờ nữa. Tôi tự bào chữa trong lòng và tiếp tục lướt qua tin nhắn.
“… Một nghìn?”
Có lẽ tôi đã nhìn nhầm số liệu nên chớp mắt một cái rồi nhìn lại. Số liệu vẫn không thay đổi. Thậm chí số lượng tin nhắn còn hiện lên là ‘999+’. Đây là thật sao? Hay tôi đang nằm mơ? Rõ ràng cậu bảo không có bạn bè mà. Vậy thì những con số khổng lồ này là gì? Đến cả mắt mình tôi cũng không thể tin nổi, nên ngước lên nhìn Go Yohan. Go Yohan nghiêm nghị, nghiêm túc, và dứt khoát nói:
“Bạn trên ứng dụng Plus.”
“…Cái đó là cái gì?”
“Như kiểu nhà hàng hay chuỗi cửa hàng franchise ấy.”
“…Tên nhà hàng hay franchise là Moon Kiyoung, Kim Hakmin à?”
“Đám đó không phải bạn tôi.”
Không tin nổi. Sau bao nhiêu chuyện tôi đã chịu đựng từ cậu, làm sao mà tin được? Tôi ấm ức đến nỗi nheo mắt nhìn cậu ấy.
“Vậy thì đưa bằng chứng đi. Bằng chứng là họ không phải bạn cậu.”
“Cái đó dễ mà.”
Cậu ấy thản nhiên đưa tay cầm lại điện thoại từ tôi. Nhìn chiếc điện thoại bị giật lại một cách vô vọng, tôi há hốc mồm. Chết tiệt, dài tay có khác. Tôi bực bội nhìn chằm chằm vào lưng Go Yohan khi cậu đứng dậy từ ghế sofa. Go Yohan không ngần ngại bước thẳng vào bếp thông với phòng khách, và ném chiếc điện thoại vào bồn rửa. Rồi cậu ấy mở vòi nước, để nước chảy xuống chiếc điện thoại. Tiếng nước chảy mát lạnh vang lên, và cái miệng hơi mở của tôi dần há to hơn. Vì tình huống không thể tin nổi ấy.
“Này, cậu đang làm cái gì thế…?”
“Chờ chút.”
Go Yohan vuốt mũi bằng ngón tay rồi bước vào phòng mình, mang ra cả laptop, ổ cứng di động, và vài chiếc USB. Sau đó như chẳng có gì đáng bận tâm, cậu ấy đổ hết chúng vào dưới vòi nước bồn rửa. Tôi hoàn toàn cạn lời.
“Này, sao cậu lại làm vậy…!”
“Giờ không còn cách nào sao lưu danh bạ nữa. Chấm dứt hoàn toàn với mấy kẻ không quen biết.”
Go Yohan ném ra một câu nói đầy dứt khoát và nở nụ cười, đuôi mắt cong lên.
“Cậu tin tôi chứ, rõ ràng rồi đúng không? Không nói dối đâu, phải không?”
“…”
Ý cậu là, đây đều là những mối quan hệ mà cậu có thể vứt bỏ chỉ trong một giây. Tôi ngồi bệt xuống, chẳng còn sức lực gì. Thật không hiểu nổi cậu ấy là loại người gì nữa.
“À, phải rồi.”
Nhưng đột nhiên, mặt Go Yohan biến sắc tái mét vì sợ. Gương mặt vốn đã lạnh lùng, giờ trắng bệch như tuyết rơi trên một cánh đồng hoang vu. Thấy sự thay đổi rõ ràng đó, tự nhiên tôi cảm thấy bất an.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Go Yohan đứng chết lặng, chẳng thể động tay, chỉ lặng lẽ nhìn bồn rửa và nói:
“…Tôi chưa nộp bài tập.”
“Không phải là bài báo cáo cũ à?”
“Ừ.”
Sắc mặt của Go Yohan càng lúc càng tái hơn. Và theo đó, tinh thần tôi cũng trở nên hoang mang.
“Cậu không sao lưu trước à?”
“Chỉ lưu trong USB… thôi.”
“Đến, đến bao giờ phải nộp?”
“Tối nay.”
“…”
“Xong đời rồi. Cha sẽ giết tôi mất.”
Cuối cùng, tôi cũng hiểu lý do vì sao mặt Go Yohan tái xanh như vậy.
“…”
Có hai người duy nhất mà Go Yohan cúi đầu trước họ: cha của cậu ấy và tôi. Với tôi thì không hiểu tại sao cậu ấy lại làm vậy, nhưng đáng buồn thay, Go Yohan vẫn đang sống trong một gia đình bất hạnh. Những lúc như thế này, tôi không thể không nghĩ về cuộc đời của Go Yohan. Một người nói dối mà như không nói dối. Một Go Yohan lạnh lùng nhấn chìm cả ngàn người xuống nước mà không mảy may suy nghĩ. Và một Go Yohan tái mét, hoảng hốt.
Đó là Go Yohan mà cha cậu ấy đã tạo nên. Go Yohan vẫn chưa thoát ra khỏi cái bẫy đó.
“Yohan à.”
Nghe tiếng tôi gọi, Go Yohan đang nhìn chằm chằm vào bồn rửa với mồ hôi lạnh chảy dài, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt trong suốt của cậu ấy, tôi thấy sự tuyệt vọng. Tôi cần phải biết điều này.
Suy cho cùng, Go Yohan cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Chúng tôi còn quá trẻ để giải quyết mọi vấn đề, và cũng chưa đủ trưởng thành để chấp nhận chúng.
Nhưng tôi mang nợ Go Yohan. Tôi biết cậu ấy đang bất an đến nhường nào, nhất là khi đột ngột bảo lưu học kỳ vì bệnh tật. Tôi cũng biết nguyên nhân của chuyện đó. Tiếng giày da nặng nề vẫn mãi ám ảnh trong đầu tôi. Dù ở cảnh nào, tình huống nào, cha của Go Yohan cũng luôn hiện diện với một sức nặng khủng khiếp. Có lẽ trong cuộc đời của Go Yohan, nhân vật lớn nhất không phải là tôi, mà là cha cậu ấy. Sự tuyệt vọng trong đôi mắt nhợt nhạt của cậu ấy chỉ làm món nợ của tôi thêm nặng nề.
“Dùng laptop của tôi viết lại đi. Tối nay vẫn kịp mà.”
Tôi gượng cười, cố kéo khóe môi lên thật tươi. Ít nhất tôi không cần phải làm Go Yohan bất an hơn. Có lẽ thời gian cũng chẳng dư dả gì, nhưng nếu làm nhanh, chắc vẫn kịp sát giờ. Bây giờ vẫn còn sáng mà. Gạt bỏ cảm giác nặng trĩu trong lòng, tôi đứng dậy.
Nhưng vừa đứng lên, quần tôi đã tụt xuống. Chết tiệt, tôi biết ngay mà. Go Yohan chết tiệt. Làm gì cũng phải nghĩ đến vóc dáng của mình chứ. Khỉ thật. Tôi hoảng loạn, vội túm lấy chiếc quần đang trượt xuống cùng với quần lót. Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt. Chẳng cần soi gương tôi cũng biết mình trông thảm hại thế nào.
“…”
Go Yohan nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, rồi chậm rãi đưa tay bịt miệng lại.
“Khụ.”
Âm thanh nghẹt thở của cậu ấy vang lên từ phía sau bàn tay đang cố giấu đi tiếng cười.
“…”
Cái thằng này, đang cười nhạo tôi đây mà. Tôi cắn môi, cúi gằm mặt xuống. Khốn kiếp. Tôi túm lấy quần và đồ lót rơi trên sàn, vừa bực bội vừa xấu hổ.
“Muốn làm thì vào phòng mà làm, không thì thôi.”
Giọng tôi run lên vì xấu hổ. Mẹ kiếp. Tôi thầm rủa, vừa ôm đồ vừa chạy thẳng vào phòng mình đóng sầm cửa lại. Chưa đầy vài giây sau, tiếng cười của Go Yohan vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Tôi chửi thề lần nữa, mặt đỏ bừng dựa lưng vào cửa mà nghĩ.
Ừ thì, miễn là Go Yohan cười được là tốt rồi.
Feliciaaaa
Jun: Dù xấu hổ, nhưng ảnh cười là được rồi. Jun thật ra thương ck phết :)))
Panh
Go yohan chứng minh cho em iu bằng cách thực tế quá, nma chỉ áp dụng với người có kinh tế thoi
Panh
Đôi này hài 🤣