Eighteen's Bed Novel (Hoàn Thành) - Chương 247
Sau khi ăn trưa, tôi nảy ra một ý tưởng hay ho gần cửa hàng tiện lợi. Chắc hẳn đó là lời mách bảo của Chúa, bảo tôi phải trêu nó một trận. Và tôi quyết định làm theo ngay lập tức.
“Sunghyun à, tao không mở được cái nắp chai này, mày mở giúp tao được không?”
“Mày vừa nói gì cơ? Không mở nổi cái nắp chai nhựa á? Yohan, mày yếu thế.”
“Ừ, tao yếu xìu đấy.”
Tôi không định làm gì xấu mặt ai cả, chỉ là một trò đùa thôi. Vì tôi thích đùa mà.
Choi Sunghyun định giật lấy chai nước từ tay tôi, nhưng tôi giữ chặt lại. Nhìn nó cố kéo mà không lấy được, tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Chà, mới tưởng tượng ra chuyện sắp xảy ra mà đã buồn cười muốn chết rồi. Phải làm sao đây?
Choi Sunghyun cuối cùng cũng bỏ cuộc. Nhìn cái mặt nó đầy nghi hoặc vì hành động của tôi, tôi không nhịn được nữa mà hít mạnh một hơi từ mũi, như thể cố nén cười vậy.
“Gì đấy, sao cười?”
“Tao bị viêm mũi.”
“Mày bị viêm mũi hồi nào thế?”
Tôi khẽ vẫy tay, rồi gật đầu về phía cái nắp chai.
“Mở nhanh lên đi. Tao khát nước lắm rồi.”
“A, chết tiệt. Đúng là phiền phức. Mở cái này thì phải trả tao 10.000 won đấy.”
“Ừ-được thôi.”
“Cái này không phải soda chứ?”
Lần này, tôi giơ tay làm dấu tròn. Choi Sunghyun nhìn tay tôi rồi cười tươi, sau đó dùng lực vặn mạnh nắp chai. Cách! Cái nắp chai chưa từng mở lần nào bật ra dễ dàng. Choi Sunghyun có vẻ hơi tự hào, khẽ nhún vai, còn tôi thì cuối cùng cũng bật cười thật sảng khoái sau khi cố nhịn nãy giờ.
Cùng lúc đó, tôi siết chặt bàn tay đang cầm chai nước. Miếng nhựa mềm oằn lại thảm hại trong tay tôi, và dòng nước không còn chỗ chứa cứ thế bắn tung tóe, làm ướt sũng gương mặt đắc ý của Choi Sunghyun.
“Haha, ahaha!”
“Cái… Cái đéo gì-! Địt mẹ!”
“Wow, điên thật, Yohan à! Thằng này lừa tao thật à? Ah, chết tiệt, đúng là thằng đần mà! Sao lại làm cái trò này chứ!”
“Khặc khặc.” Những tiếng cười đầy ác ý đồng loạt vang lên. Những khán giả đã chờ đợi trò đùa của tôi suốt từ nãy giờ cuối cùng cũng có dịp tận hưởng. Tôi đã đường hoàng tuyên bố rằng mình sẽ hất nước vào Choi Sunghyun khi đi mua nước về. Mọi người đều mong chờ kế hoạch của tôi, và chúng nó thích thú với trò đùa đó. Hạnh phúc lớn nhất dành cho số đông nhất. Chủ nghĩa công lợi cuối cùng đã xuất hiện trong lớp học.
“Giật cả mình đấy, đồ khốn!”
Ngay sau đó, Choi Sunghyun cũng xóa đi vẻ bối rối và cười theo. Có vẻ cậu ta thấy vui thật. Một lớp học rộn rã thế này khiến tôi hài lòng.
Nhưng mà cậu ấy lại không thích mấy trò như thế này. Tôi nhìn chằm chằm vào chai nước còn chưa đầy một nửa, rồi ném nó về phía Choi Sunghyun.
Sau đó tôi liếm đi phần nước dính trên đầu ngón tay và nói.
“Này, tụi mày đi trước đi.”
“Cái đéo gì, Yohan, mày làm sao thế?”
“Ở với tụi mày lâu quá tao cũng thấy bẩn lây.”
Nước cấp một thì không thể đứng cạnh nước cấp năm được, đúng không? Đồ bẩn thỉu.
Tôi ân cần giải thích cho đám rác rưởi tương lai lý do tại sao tôi và bọn chúng không thể đi chung một con đường.
“Cứ sống kiểu đó rồi chết đi. Bye.”
“Thằng khốn nạn này……”
Vài hôm trước, Kim Minho, cái thằng từng bị tôi đánh cho nhừ tử mở miệng nói năng láo toét, thế nên tôi giơ ngón giữa lên chào nó.
Thế là cuộc đi dạo ngắn kéo dài mười phút bắt đầu. Dưới đế dép đi trong nhà, những hạt cát lạo xạo dưới chân. Khu tòa nhà phía tây gần cửa sau có đường nhựa, nhưng tòa nhà phía đông, gần cổng chính, lại toàn cát từ sân thể dục thế này.
“Nghĩ lại thì mình cũng thích mấy thứ như thế này nữa.”
Kiểu cứng nhắc này. Tôi cũng thích nó thì phải.
“Ừ, mình cũng thích.”
Lời nói dối của tôi bắt đầu khi sự thật khiến tôi khó chịu. Và tôi cứ lặp đi lặp lại nó cho đến khi quên mất sự thật. Giữa một sự thật khó chịu và một lời nói dối vui vẻ, thì rõ ràng là lời nói dối vui vẻ vẫn hơn. Cứ chạy theo những thứ tốt đẹp mãi, cuối cùng lời nói dối vui vẻ cũng trở thành cuộc đời tôi.
Giáng sinh năm ngoái, Go Rosa đã hỏi tôi.
“Những gì anh nói là thật à?”
Thật á? Đồ ngu. Sao tôi có thể thích con trai được? Tôi cười nhạo Go Rosa thậm chí còn không có mặt ở đây, rồi đột nhiên ngừng cười. Dưới hành lang nối giữa tòa nhà phía tây và phía đông giữa con hẻm tối om, ở đó có một người.
……Là cậu ấy. Cậu ấy, Kang Jun.
Kang Jun đứng đó, cầm một cây kem trà xanh đã tan chảy hết, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt ngu ngốc đến khó tin.
“……Ồ.”
Tại sao?
Kỳ lạ thay, gần chỗ tim tôi thấy tê rần, còn hơi thở thì nghẹn lại. Tôi đè chặt lòng bàn tay lên ngực và xoa mạnh.
“A, đệch……, cái gì đây……”
Tôi đấm mạnh vào giữa ngực mình. Dù vậy tôi vẫn không ngừng bước thêm một bước về phía trước. Cậu ấy thực sự đang nhìn tôi đúng không? Vì sao? Chẳng lẽ định chào tôi? Sự nghẹn thở trong lồng ngực siết chặt hơn.
Và rồi tôi cảm nhận được có người ở thùng rác giữa tôi và Kang Jun.
Thủ phạm hút thuốc ở một góc giữa hai tòa nhà. Thuốc lá à. Nhìn khói trắng phụt ra từ mũi hắn khiến tôi nhăn mặt vì quá sức bẩn thỉu.
Thằng chó này chắc chắn sẽ xuống địa ngục. Nội quy trường thì cứ tùy tiện mà phá vỡ. Có hút thì cũng phải đợi làm người lớn đã chứ. Kang Jun cứng nhắc thế kia chắc chắn sẽ ghét mấy thứ này lắm. Cảm giác thỏa mãn trào dâng. Tôi không hút thuốc. Cậu cũng vậy, đúng không? Tôi cứ tưởng tượng cậu ấy đang khinh bỉ Han Junwoo cùng tôi, rồi lại nhìn về phía cậu.
Nhưng cậu ấy lại cười rạng rỡ. Tôi vội vàng nhìn xung quanh. Cũng có vài người qua lại, nhưng chẳng đứa nào có vẻ đủ thú vị để cậu ấy quan tâm. Vậy thì người cậu ấy đang cười với chỉ có thể là tôi. Tim tôi đập rộn lên ngay bên tai. Và rồi giọng nói của cậu ấy vang lên như hạt lựu vỡ tung trong nắng.
“Junwoo à!”
“……Cái gì?”
Kang Jun chạy về phía thùng rác. Chạy thẳng đến nơi đầy khói thuốc đó. Tôi nhìn theo cậu ấy, và bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Rồi Kang Jun đứng ngay bên cạnh thằng tội phạm đang ngồi hút thuốc, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trìu mến.
Kang Jun, hóa ra lại là con chó của Han Junwoo.
“Đệch.”
Thằng chết tiệt này lúc nào cũng nghiêm túc và cứng nhắc vô ích. Thế mà lại nhìn chằm chằm vào cái thằng đần bẩn thỉu đang hút thuốc rồi còn cười được là sao? Nực cười thật. Nực cười ư? Nghĩa là thằng đó làm trò hề à? Nhưng mà xét về mặt logic thì câu này lại chẳng hợp lý chút nào. Nếu không có gì vui thì sao lại buồn cười được chứ? Liệu điều đó có khả thi không?
Tôi ấn cổ tay lên ngực, cố đè nén cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng và chìm vào một suy nghĩ triết học. Không có gì vui mà vẫn buồn cười. Một ý nghĩa mang tính nước đôi. Nghĩa là Kang Jun là một kẻ hai mặt à? Chết tiệt, điên thật rồi. Chuyện này.
Tôi ngày càng không vừa mắt với Kang Jun. Điểm cộng vốn có rớt thẳng xuống đáy không phanh.
Đêm hôm đó, tôi không kìm được sự thôi thúc nên đã túm lấy mặt Kang Jun bằng một tay như muốn bóp nát nó. Cái cảnh cậu ấy thở hổn hển, bấu víu lấy tay tôi mà giãy giụa thật đáng xem.
***
Mùa hè sắp kết thúc. Trong khu vườn nơi cây mộc lan từng nở rộ giờ chỉ còn lại những cành cây rũ rượi, cạn kiệt sức sống. Hồi mùa xuân, nó rực rỡ đến thế, vậy mà khi những bông hoa diễm lệ tàn đi, những quả xù xì, quái dị bắt đầu lộ ra. Cây mộc lan trơ trụi trông chẳng đẹp chút nào, có phần còn tàn tạ nữa. Vậy chẳng phải đây là một căn nhà chỉ đẹp được vài ngày trong một năm thôi sao?
“Đâu phải cứ đến mùa xuân mới ngắm vườn.”
Không, cũng có lý đấy chứ? Tôi mới chuyển đến ngôi nhà này và sống cạnh cây mộc lan của nhà hàng xóm chưa bao lâu, nhưng chưa một lần thấy chủ nhà xuất hiện. Chỉ có một người phụ nữ trung niên thỉnh thoảng ra vào, nhưng bà ta chẳng có vẻ gì là người có đủ tiền để sống trong một căn nhà như thế này.
“Chẳng lẽ là nhà ma?”
Đúng là một căn nhà đáng ngờ.
Từ cửa sổ bên phải phòng khách, tôi có thể nhìn thấy cánh cổng của ngôi nhà đó theo hướng chênh chếch. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn chằm chằm vào cái nơi im lặng như tờ ấy mà thả trí tưởng tượng bay xa.
Có khi nào trong đó là một ông già đang chờ chết không? Hoặc có khi nào là tình nhân của lão già đó? Mà nghĩ lại, nếu là bồ nhí thì chắc lão ta không phải hạng xoàng đâu. Nhưng mà đến tuổi này rồi thì cái đó còn hoạt động được không nhỉ?
Tưởng tượng thật thú vị. Vì trong thực tế, tôi chẳng thể nào giải tỏa được những tò mò này.
Nhất là với tôi, một kẻ sống như một cái cây bị nhốt trong nhà thì càng không thể. Người thực vật không chỉ tồn tại trong bệnh viện đâu. Tôi chính là một ví dụ điển hình.
Tôi xoay người, quăng mình xuống giường. Và thế là dòng suy nghĩ của tôi lại trượt dài khỏi những tưởng tượng vu vơ mà rơi thẳng xuống vực thẳm mang tên Kang Jun, hay đúng hơn là Han Junwoo.
Trong tầm mắt tôi, khuôn mặt quen thuộc ấy cứ chập chờn. Kang Jun. Cậu ấy đang bò lê trên sàn, vừa khóc lóc thảm thiết vừa kéo lê thân xác nhơ nhớp của mình. Nước mũi tèm lem, nước dãi nhỏ giọt xuống đất. Làn da trắng nõn giờ đây chi chít những vết bầm tím, những vết thương mới toang hoác xen lẫn với những vết đã đóng vảy.
A, trông tuyệt lắm.
Lần này vì bị bịt mắt nên tôi không thể nhìn rõ nét mặt của cậu. Nhưng tôi thấy rõ cậu đang ra sức vùng vẫy để trốn chạy, rồi bất lực ngã sấp xuống nền đất. Không biết bị đánh ở đâu, nhưng từng đường gân máu hiện lên rõ mồn một, lớp da bị bong tróc lộ ra cả thịt đỏ tươi.
“Hợp lắm.”
Khóe môi tôi vô thức nhếch lên. Nghĩ đến những điều thú vị làm cả cơ thể tôi nhẹ bẫng. Tôi bật dậy khỏi chiếc giường, đưa tay nắm lấy mái tóc không ngừng lay động của Kang Jun mà giật mạnh.
Rõ ràng là trông có vẻ đau đớn, nhưng thằng khốn này cứng đầu đến mức không hề hét lên dù chỉ một tiếng. Thật đáng ghét, không chịu mở miệng lấy một lần. Tôi buông tay, nhấc mép chăn lên và trùm kín lấy người đang quằn quại của Kang Jun. Rồi tôi quấn chăn chặt lại đến mức khó thở hơn.
Tôi đè lên cơ thể đang vùng vẫy, kéo chăn chặt hơn nữa. Cơ thể bên dưới giãy giụa dữ dội vài lần rồi nhanh chóng mất sức, mềm nhũn hẳn. Cảm giác trong tay tôi trở nên kỳ lạ.
Tôi nhíu mày vì khó chịu rồi ngồi dậy, vuốt ngược tóc mái ra sau.
…Mình có vấn đề không vậy? Không. Mình chỉ tưởng tượng thôi mà.
“Nếu tưởng tượng cũng là tội, thì đám người trên đời này phải bị treo cổ hết.”
Tôi cố bình tĩnh suy nghĩ lại. Hình ảnh phần thân trên bị vùi trong chăn, cơ thể vùng vẫy một cách vô nhân tính vẫn còn đọng lại trong đầu. Một cảm giác nặng nề không thể diễn tả được lan khắp người tôi.
“Sao mình lại làm vậy nhỉ.”
Tôi không định tưởng tượng đến mức đó. Dù chỉ là gián tiếp, nhưng nghĩ về việc giết ai đó… rõ ràng là tôi điên rồi. Phải làm sao đây? Mình có bị đày xuống địa ngục thật không?