Eighteen's Bed Novel (Hoàn Thành) - Chương 114
“Dạo này giá đất ở khu đó chắc chắn tăng vọt rồi. Dù sao cũng sẽ có nhà ga KTX được xây mà.”
“Thật sao? Tôi nghe nói dân cư ở gần đó phản đối khá nhiều.”
“Không đâu, sau khi chính quyền này kết thúc, ít nhất là vài năm nữa trạm sẽ được xây dựng ngay thôi. Tôi sẽ chỉ vị trí cho chị, đầu tư ở khu vực gần đó cũng không tệ đâu.”
“Chắc chắn chứ?”
Nụ cười nhẹ nhàng của mẹ Go Yohan biến mất, ánh mắt bà chuyển sang sâu lắng và chăm chú nhìn mẹ tôi. Mẹ tôi nhấp một ngụm trà rồi điềm tĩnh đáp lời:
“Cứ tin tôi. Xem như lời cảm ơn. Đáng lẽ tôi cũng nên trả ơn như thế này chứ.”
“Ôi, tôi đâu làm được gì to tát để nhận được thông tin quý giá thế này. Chị quả thực rất tài giỏi. Tôi thì không học hành đến nơi đến chốn, mấy chuyện như thế này tôi chẳng rành, con cái cũng vậy, tôi còn nhiều thứ phải học lắm.”
“Chị đang làm rất tốt mà. Con trai cả của chị đã vào được trường danh tiếng ở nước ngoài rồi còn gì.”
“Thật sao? Chị cứ khen tôi mãi. Nhưng tôi vẫn thấy nuôi dạy con cái rất khó khăn.”
“Nuôi ba đứa chắc chắn là vất vả rồi.”
“Đúng vậy. Cùng sinh ra từ một bụng, mà sao tính cách mỗi đứa lại khác nhau đến thế.”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện một cách hời hợt, để những lời nói lọt tai này trôi ra tai kia. Ánh mắt tôi vẫn dán vào chiếc tủ kính. Rõ ràng trước đây không có gì ở đó, nhưng giờ đây, tôi nhìn thấy Go Yohan nhỏ hơn hiện tại rất nhiều, nụ cười rực rỡ của cậu ấy như muốn làm bừng sáng cả căn phòng. Cậu ôm một bó hoa đầy đến mức tràn ra ngoài.
Tôi lau lòng bàn tay đầy mồ hôi vào đầu gối.
“…Yohan chắc hẳn rất đặc biệt nhỉ?”
Tôi vẫn nhìn vào chiếc tủ kính như bị thôi miên, rồi bất giác lên tiếng.
“Tính cách cậu ấy độc đáo mà.”
“Con cảm thấy vậy sao?”
“Cô không cảm thấy thế ạ?”
Cuối cùng ánh mắt tôi rời khỏi tủ kính và vô thức nhìn thẳng vào mắt mẹ Go Yohan. Có lẽ vì ánh nhìn đó giống như một sự chất vấn nên tôi vội quay đi. Nhưng bà ấy chỉ đáp lại bằng một câu khó hiểu:
“Ừm, cũng không biết nữa.”
Chỉ vậy thôi. Tôi ngẩng đầu lên bối rối. Chỉ có vậy thôi sao? “Không biết nữa” nghĩa là gì? Nụ cười khó hiểu của mẹ Go Yohan khiến tôi càng bối rối hơn.
“Tôi thì thấy nuôi dạy con gái út mới khó.”
“Tôi không có con gái nên chẳng giúp được gì. Thật đáng tiếc.”
“Cả hai ta đều từng là con gái, nhưng sao giờ lại thấy khó khăn với con gái thế nhỉ.”
Một chút trầm lặng xen giữa những tiếng cười nhẹ. Tiếng chạm khẽ của những tách trà vang lên. Khi mọi người đang cười xòa để lấp đầy khoảng thời gian yên lặng, mẹ tôi như chợt nhớ ra điều gì, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống và lên tiếng:
“Nhắc mới nhớ, càng nghe về đứa thứ hai nhà chị , tôi lại càng thấy tò mò. Nghe nói thằng bé có chút gì đó độc đáo, có phải kiểu thiên hướng nghệ thuật không?”
“Không đâu. Chỉ là bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng vậy thôi. Phức tạp lắm. Chẳng phải Jun cũng thế sao?”
“Ừ nhỉ, đúng thế.”
Mẹ tôi chậm rãi vuốt nhẹ tóc tôi rồi dịu dàng nói:
“Nhưng nuôi Jun thì dễ hơn. Thằng bé luôn tự làm mọi thứ rất tốt.”
“Thật đáng ngưỡng mộ. Con tôi thì ngược lại.”
“Chắc thằng bé hay làm nhõng nhẽo lắm nhỉ.”
“Đúng vậy. Nó thật sự rất hay nhõng nhẽo.”
Bà ấy bảo Go Yohan chỉ giống như những đứa trẻ khác sao? Hơn nữa còn bảo cậu ấy là một đứa trẻ hay nhõng nhẽo à? Đúng là nực cười đến mức tôi không thể thốt nên lời. Không ngờ sau khuôn mặt dịu dàng ấy lại che giấu một chiếc mặt nạ dày đến vậy. Người mẹ của Go Yohan đang đứng trước mặt tôi, trông như một người đầy lòng nhân ái và yêu thương con trai mình thật lòng.
Dối trá. Bà ta đã dung túng khi con trai mình bị cô lập.
“Nghĩ lại thì, chắc Jun đã phải chịu đựng Yohan nhõng nhẽo nhiều lắm nhỉ? Xin lỗi cháu nhé.”
Rồi bà ấy nói với tôi như vậy. Một lời xin lỗi bất ngờ khiến tôi cảm thấy lúng túng.
“Dù vậy, nếu sau này Yohan có phạm lỗi, cháu có thể chăm sóc cho thằng bé được không, Jun?”
“À…”
Trong tình huống này, tôi có thể nói gì đây? Tôi chỉ khẽ gật đầu yếu ớt.
“Dạ vâng.”
“Yohan? Tên là Yohan sao?”
“Đúng thế, chúng tôi đặt theo tên thánh. Gia đình chúng tôi theo đạo Công giáo, chắc anh chị cũng biết rồi nhỉ?”
“Tôi biết chứ, nhà mình nổi tiếng mà.”
Câu trả lời yếu ớt của tôi như tan biến vào không khí, và chỉ còn lại cuộc trò chuyện của các bà mẹ tiếp diễn. Tôi quét mắt xung quanh với vẻ không thoải mái.
Phải chăng họ đã nghe nói tôi sẽ đến và cố ý đặt bức ảnh đó trên chiếc tủ kia? Cố tình sao? Mặt tôi nóng bừng lên. Tôi không biết mình nổi giận hay xấu hổ vì ký ức lúc đó chợt ùa về. Nhưng cảm xúc rõ ràng nhất tôi cảm nhận được là sự sợ hãi, khởi nguồn từ cảm giác xấu hổ. Tôi sợ rằng cảm xúc trên gương mặt mình sẽ bị lộ ra. Cuối cùng tôi quyết định rời khỏi đó.
“Cháu xin phép đi vệ sinh một chút.”
“Ôi, được chứ. Cháu có biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
“Dạ biết.”
“Thế thì tốt. Đi cẩn thận nhé.”
Khuôn mặt thanh tao dịu dàng ấy lại nở một nụ cười ân cần. Tôi phản xạ quay đầu đi.
Đáng tiếc nhà vệ sinh duy nhất tôi biết chỉ là phòng vệ sinh trên tầng hai mà Go Yohan đã chỉ cho tôi. Dẫu sao, mục đích của tôi cũng không phải để giải quyết nhu cầu mà chỉ muốn dành chút thời gian ở một mình, nên cũng không quan trọng. Khi đến nơi, tôi chỉ rửa tay. Đồng thời, tôi ngắm nhìn mình trong chiếc gương mà đã lâu rồi không soi.
“…Làm thế nào đây.”
Vòi nước vẫn mở, tiếng nước chảy khiến đầu óc tôi lạnh lẽo. Dù tay đã rửa sạch, tôi vẫn tiếp tục xả nước và rửa lại một cách vô nghĩa.
Tôi chìm trong cảm giác thất bại nặng nề. Tôi cảm thấy mình thật nực cười khi đã định tìm hiểu ý đồ của mẹ Go Yohan mặc dù bà ấy đã giúp đỡ tôi. Lại kiêu ngạo rồi. Kang Jun. Không, tôi đâu có sai. Thắc mắc là điều đương nhiên mà. Dù nghĩ thế nào thì tôi cũng không hiểu nổi lý do tại sao bà ấy lại đối xử tử tế với tôi như vậy. Tôi chỉ phát hiện ra được một điều duy nhất.
“À, thật ra hôm qua tôi đã nói rồi. Tôi may mắn quen được một người tốt lúc chuẩn bị cho đứa lớn vào đại học. Người đó bận rộn đến mức có cả danh sách chờ, nhưng lại giúp tôi, dù biết điều đó chẳng khác gì chen ngang. Chỉ mong chị đừng nói với các phụ huynh khác nhé.”
Câu nói đó cho thấy mẹ Go Yohan chỉ mới đề nghị tư vấn với mẹ tôi cách đây không lâu. Thời gian bà ấy giúp tôi không dài lắm. Trong những nghi ngờ có thể đặt ra, tôi chọn ra giả thuyết hợp lý nhất.
“Không lẽ Go Yohan đã nhờ bà ấy sao?””
Không phải như thế thì lạ quá. Chẳng phải Go Yohan nói rằng cậu ấy bị xa lánh ngay tại nhà sao? Chính cậu ấy đã nói như vậy. Chẳng lẽ điều đó cũng là lời nói dối? Không đâu, không phải không khí đó. Thực sự bữa tối hôm ấy quá đỗi kỳ lạ và rùng rợn. Bữa tối mà chỉ mình Go Yohan không có mặt.
Tôi đã bước chân vào gia đình này để tìm hiểu thế giới đáng ngờ của Go Yohan, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một cái bẫy. Giống như đang lạc trong một mê cung khổng lồ.
Chết tiệt, chắc chắn ngôi nhà này có vấn đề.
“Quỷ thật, mình đã dây vào chuyện không đâu. Hoàn toàn dây vào rắc rối rồi.”
Tôi cọ mạnh gương mặt bằng đôi tay ướt át trong cơn bực bội. Có lẽ vì tạt nước hơi mạnh, phần tóc mái phía trước đã ướt đẫm. Tôi dùng mu bàn tay vuốt phần tóc đang nhỏ giọt và tắt vòi nước. Trong gương, một Kang Jun với đôi mắt đen chỉ nhìn thẳng vào tấm gương sạch bóng.
“Giờ thì sao đây.”
Người trong gương hỏi tôi. Tôi mở miệng như định trả lời, rồi ngẩng thẳng người dậy. Hỏi để làm gì chứ. Chết tiệt. Tôi phải lựa chọn thế nào để có được một tương lai hạnh phúc đây? Tôi hoàn toàn không biết.
Những bước chân rời khỏi phòng trở nên nặng nề. Khi tôi đang cúi xuống nhìn mũi chân bước đi, bất chợt cảm nhận được hơi người lạ tiến gần, tôi vội ngẩng đầu lên.
“Ah.”
“Ah…”
Đó là em gái của Go Yohan. Cô bé lùi người lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Tôi suýt va phải cô bé khi bất ngờ bước ra từ nhà vệ sinh. Ánh mắt non nớt của cô bé chạm phải tôi, khiến tôi lập tức chìm vào tuyệt vọng. Dù đã cố gắng không như vậy, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng trước một cô bé nhỏ tuổi như vậy, tôi sẽ mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên tôi lại không thể không yếu lòng trước ánh mắt đã nắm bắt trọn điểm yếu của mình.
“X-xin lỗi.”
“Gì chứ.”
Một bên chân mày cô bé nhướn lên. Đôi mắt dài liếc tôi từ trên xuống dưới.
“Đến đây làm gì?”
Mọi lời nói đều có sắc thái. Dù là người vô cảm đến đâu, cảm xúc thể hiện qua lời nói vẫn không thể che giấu được. Go Rosa, em gái của Go Yohan cũng vậy. Cô bé nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh thường. Vì ánh nhìn đó mà tôi chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào đó. Tuy nhiên lòng tự trọng của tôi luôn cho tôi sức mạnh để giữ vững chính mình.
“Mẹ của em đã giúp đỡ anh, nên anh nghĩ phải gặp trực tiếp để bày tỏ lòng biết ơn.”
“À….”
Khuôn mặt xinh xắn khẽ chu môi lên và gật đầu. Đáp lại được mỗi câu như vậy sao. Lúc nào cũng lạnh lùng, mỉa mai như thế. Đúng là máu mủ một nhà. Bình thường tôi sẽ ngang bướng im lặng đáp trả lại, nhưng lần này vì để ý thái độ, tôi mở miệng hỏi một câu chuyện xã giao.
“… Em tan học sớm à?”
“Không biết là đang nghỉ hè sao?”
“À, đúng rồi.”
Tôi lén xòe tay ra để che giấu đi sự lúc túng rồi thêm vào một lời bào chữa.
“Nhưng mà mỗi trường có thời gian nghỉ hè khác nhau mà.”
Câu trả lời của Go Rosa vẫn là sự im lặng. Nhưng biểu cảm của cô bé như đang nói: Rồi sao?
Tôi siết chặt đầu ngón tay, cố giữ bình tĩnh và hít một hơi thật sâu. Toàn thân tôi như bị nhấn chìm trong sự ngượng ngùng.
Go Rosa nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy dò xét rồi bật một tiếng cười khẩy nhẹ nhàng. Sau đó cô bé định lách qua bên cạnh tôi để đi tiếp. Thế nhưng tôi lại bất ngờ quay người, chặn đường cô bé.
“Gì đây nữa?”
“À… chuyện là…”
Thú thật, trong đời tôi chưa từng phải mở miệng cầu xin ai điều gì. Nếu có vấn đề, tôi sẽ chọn giải quyết bằng tiền, chứ không phải bằng những lời cầu khẩn. Có lẽ vì tôi chưa bao giờ phải rơi vào vị trí của kẻ yếu như này. Đây không phải cảm giác của việc bị xa lánh mà là cảm giác bị thua cuộc. Một gánh nặng, một áp lực đè nặng lên vai tôi, buộc tôi phải nhờ vả. Và điều khiến tôi khó chịu nhất là phải đối mặt với cô gái nhỏ bé này.
“Em không nói với ai về chuyện đó đúng không?”
Giọng tôi nhỏ dần, đến mức gần như không ai bên cạnh có thể nghe thấy.
“Chuyện đó.”
“Hừ, tôi cứ tưởng anh định nói gì chứ.”
“Em không nói ra, đúng không?”
kẻ đọc vị ''/
rosa ơi rosa :))