Eighteen's Bed Novel (Hoàn Thành) - Chương 216
Nhưng chuyện nhỏ nhặt đó tạm gác qua một bên đã vì tôi cảm thấy mình đã làm rất tốt. Đây chẳng phải là lúc để vênh váo một chút sao? Đâu có nhiều cơ hội để tôi lên mặt với Go Yohan thế này. Phải không nào? Tôi liền ưỡn ngực, tự đắc nói.
“Tớ mua đó.”
“Thật hả? Giỏi ghê.”
“Thậm chí còn mua được giá rẻ nữa.”
“Cậu giỏi thật đấy.”
Go Yohan vừa cười khúc khích vừa vỗ nhẹ vào mông tôi. Được khen làm Kang Jun cũng muốn nhảy múa đấy. Nhưng niềm tự hào của tôi chưa kịp kéo dài thì đã xẹp xuống. Nguyên nhân là thứ mà Go Yohan vừa rút ra từ túi quần.
Trên bàn tay to lớn ấy là một miếng nhựa nhỏ hình chữ nhật.
“Cái gì… Khoan đã, đó là chìa khóa xe à?”
Tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn. Không sai. Dù có nhìn thế nào đi nữa thì đó cũng là chìa khóa xe.
Không thể tin được. Tại sao thứ đó lại ở trong tay Go Yohan? Khoan đã… cậu ấy có bằng lái à? Không, khoan đã… cậu ấy có xe sao? Tôi biết cậu ấy có một chiếc mô tô, nhưng… Tôi đột nhiên cảm thấy mấy tấm vé mình vừa khoe trông thật thảm hại, và một cơn bối rối như cơn mưa rào ập đến. Tôi lẳng lặng nhét vé vào túi rồi hỏi.
“Sao cậu lại có thứ đó?”
“Bằng chứng cho thấy tớ không phải thằng đần.”
“Hả?”
“Bộ cậu định cuốc bộ đến thế giới của những giấc mơ và ảo tưởng à? Ngay cả Lọ Lem cũng phải nhờ phép thuật để cưỡi bí ngô mà.”
Tôi cau mày trước câu trả lời kỳ quặc đó. Go Yohan liền giơ tay phải ra trước mặt tôi rồi nói.
“Tớ có bằng lái.”
“Sao có được?”
“Sao cái gì? Yohan là người Mỹ mà.”
Cái kiểu nói chuyện tự xưng mình ở ngôi thứ ba này là gì vậy?
Sau khi nói ra câu đó đầy trơ trẽn, Go Yohan nhét hai ngón tay vào túi quần sau và lấy ra một tấm thẻ. Cậu ấu kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi đưa cho tôi. Tôi do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy. “Không thể nào” – suy nghĩ đó vẫn không thay đổi. Mà thật ra, có bao giờ suy nghĩ “không thể nào” của tôi trở thành sự thật chưa?
“…Cái gì đây?”
Tấm thẻ chỉ là một chiếc thẻ tín dụng bình thường nhưng trên đó lại ghi: “Yohan được phép lái xe”.
“Hãy cùng lao về phía trước với sự che chở của Chúa!”
“Cậu điên rồi hả? Tớ không muốn chết đâu.”
“Hah, đồ khó tính.”
Go Yohan bĩu môi, rồi nhét thẻ tín dụng vào túi quần sau của tôi như thể đang đưa tiền boa vậy. Cậu ấy điên thật rồi. Thật không thể tin nổi lại có một tên tâm thần như vậy tồn tại trên đời. Bỏ ngoài tai vẻ mặt bàng hoàng của tôi, Go Yohan lại lấy ra một tấm thẻ nhỏ hơn từ ví của mình và đưa cho tôi. Tôi nhíu mày nhận lấy, và phát hiện đó là một tấm bằng lái xe quốc tế.
“Giờ thì tin chưa?”
Giọng điệu đầy tự mãn của cậu ấy chẳng khác gì một đứa trẻ mẫu giáo khoe món đồ chơi mới. Tôi nhìn kỹ cả mặt trước và mặt sau, quả thật là bằng lái xe. Chiếc bằng trầy xước như thể đã bị quăng quật trong góc nào đó suốt một thời gian dài. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng lại vô thức bật cười.
“Nếu có bằng lái, sao cậu lại đi taxi?”
“Chẳng lẽ tớ có xe tàng hình chắc? Tớ lấy xe đâu ra.”
“Nhưng cậu có mô tô mà?”
“Cậu vẫn nhớ cái đồ phế thải đó à?”
“Bỏ rồi hả?”
“Ừ. Tớ sợ chết sớm vì cái thứ hai bánh đó. Rồi cậu sẽ đau khổ mà đi tìm thằng khác để lấp đầy khoảng trống mất. Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình, nên tớ vứt nó luôn rồi. Tớ thà đi xe kéo còn hơn. Thật ra tớ bắt đầu sợ hãi quá mức rồi. Hai đứa tớ quen đã chết vì chạy mô tô cách đây không lâu.”
Tôi không thể hiểu nổi cậu ấy đã tưởng tượng ra đến mức nào nữa. Tôi nhìn Go Yohan với vẻ mặt ngao ngán rồi nói.
“Bạn cậu bị thương nặng lắm à?”
“Nói gì thế? Tớ bảo là chết rồi mà.”
Go Yohan cau mày, như thể muốn hỏi “Cậu có nghe tớ nói không đấy?”. Khoan đã… “chết” thật sao? Tôi chớp mắt vài lần, cảm thấy đầu óc mình mơ hồ. Go Yohan có hiểu khái niệm “tôn trọng mạng sống” là gì không vậy?
“Có khi nào ‘quen biết’ theo ý cậu chỉ là ‘người quen của người quen’ thôi không?”
“Tụi tớ từng chơi chung hồi cấp hai. Một đứa làm bên bán dẫn, đứa kia làm ở công ty chế tạo nhạc cụ.”
“Cậu nói là quen mà không biết tên à?”
“Cần biết à?”
“Tất nhiên… Nếu quen thì ít nhất phải gọi nhau bằng cái gì chứ.”
“Tớ gọi một đứa là ‘Bán dẫn’, đứa kia là ‘Nhạc cụ’.”
“Vậy cậu là ‘Linh hồn’ à?”
“Nếu tớ bị gọi vậy thì chắc bọn nó không chết gần đây đâu.”
“….”
Thật là một tên khốn nạn. Dù tôi thích cậu ấy, nhưng người này có lẽ gần với quỷ Satan hơn là con người. Tôi nghĩ lại thì, người coi thường mạng sống có lẽ không nên là kẻ từng tự nhổ răng của chính mình…
Làm thế nào mà cậu ấy lại có thể gọi đúng tên mình như vậy? Hồi cấp ba, số người gọi chính xác tên tôi chỉ có thầy cô giáo và Go Yohan mà thôi. Đúng là trớ trêu. Không biết có nên coi đây là một vinh dự không nữa.
“Ừ… Giỏi lắm.”
“Điên à? Giỏi cái gì chứ? Người ta chết mà lại bảo là giỏi à? Cậu có vấn đề đấy.”
Tôi mất hết hứng trả lời và cứ lặng lẽ bước đi. Đột nhiên tôi cảm thấy chán nản với gu của mình. Tôi đúng là chỉ thích mấy thứ rác rưởi mà. Tương lai của tôi bỗng chốc trở nên xa vời. Gu của tôi là rác rưởi, mà Go Yohan thì dù có già đi cũng sẽ vẫn là rác rưởi, nên có lẽ mối quan hệ giữa tôi và Go Yohan sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Một cảm giác vừa giống như linh cảm, vừa giống như nỗi sợ.
“Vậy nghĩa là dù đi đâu thì tớ cũng không thoát khỏi cậu nhỉ.”
Câu nói đùa của tôi không nhận được câu trả lời. Mà cũng phải thôi, chỉ là một câu đùa vô nghĩa chẳng đáng để đáp lại.
Cảm thấy có chút lúng túng, tôi giả vờ chăm chú quan sát tấm bằng lái một lúc rồi đưa trả lại. Ngón tay dài và to của Go Yohan lướt qua ngón cái của tôi khi cậu ấy giật lấy tấm bằng lái.
“……”
Tại sao lúc nào cũng phải chạm vào như vậy? Mỗi lần như thế, hơi ấm còn đọng lại trên da khiến tim tôi cứ bồi hồi kỳ lạ. Tôi cúi đầu xuống, lén xoa xoa ngón tay cái mà Go Yohan vừa chạm vào.
Cậu ấy chẳng thèm đút tấm bằng lái vào ví mà cứ nhét thẳng vào túi quần một cách cẩu thả. Thảo nào mà trên đó đầy vết trầy xước. Nhìn cái cách cậu ấy làm mọi thứ, tôi cũng hiểu được vì sao nó lại như vậy. Đúng là kiểu Go Yohan.
Không còn để ý đến chủ đề bằng lái nữa, Go Yohan bấm vào nút trên chìa khóa xe. Đúng lúc đó, đèn pha từ đâu đó lóe lên. Ở nơi ánh sáng chớp lên, có một chiếc xe trông y hệt như Go Yohan.
“Chẳng phải cậu nói là không có xe à?”
“Hôm qua thì không có.”
“……”
“Nhưng giờ thì có rồi.”
“Cậu mua à?”
“Không.”
“Thuê à?”
“Ừ, chắc thế?”
Chắc thế là sao?
“……Thuê của ai?”
“Tớ cũng không rõ. Chỉ là qua mấy người quen biết rồi nhìn mẫu xe mà quyết thôi.”
Trước câu hỏi của tôi, Go Yohan chỉ nhún vai. Trời ạ. Cậu ấy thậm chí còn không biết mình thuê xe của ai sao? Không thể tưởng tượng nổi cậu đã làm thế nào để thuê được xe mà đến người cho thuê cũng quên luôn danh tính. Vậy thì định trả lại kiểu gì đây?
Cuối cùng tôi bỏ cuộc, không muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa. Dù sao cũng chẳng quan trọng. Người cho thuê chắc cũng giàu lắm.
“Ừ, dù sao thì xe hơi cũng vẫn tốt hơn xe máy.”
“Vậy à?”
Go Yohan vốn đã cao sẵn, còn nhón cả gót chân lên. Gã khổng lồ ấy cứ thế nhấc lên rồi hạ xuống, bộc lộ niềm vui nho nhỏ một cách đầy thành thật. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Niềm vui ấy biến mất ngay khi gót chân chạm lại mặt đất.
“Tớ cố ý chọn loại có ghế trước rộng đấy. Dù ghế sau thì không có.”
Mà đúng là kiểu Go Yohan thật. Chiếc xe mà đèn pha vừa nhấp nháy trông giống như một chiếc xe máy được biến thành xe hơi vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi trên một chiếc xe thể thao hào nhoáng như thế này. Ấy vậy mà màu sắc lại là đen nhám, giờ thì tôi đã biết phân biệt giữa nhám và bóng rồi. Thật khó hiểu. Một chiếc xe có vẻ ngoài hào nhoáng mà lại toàn những gam màu u ám.
“Cậu lúc nào cũng lái những chiếc xe giống hệt bản thân mình nhỉ.”
“Ngầu không?”
“Trông chẳng đứng đắn chút nào.”
“Vô lý. Đang bôi nhọ nhân cách nhau đấy à? Trên đời này còn ai đứng đắn hơn tớ chứ.”
Ai mà tin nổi? Nếu cái ác sinh ra dưới hình dạng con người, thì nó chắc chắn chính là Go Yohan. Ngay cả khi không làm gì cả, cậu ấy vẫn trông nguy hiểm và đầy lệch lạc.
“Trông quá nguy hiểm.”
Đó là định nghĩa của tôi về Go Yohan. Tôi đã lờ mờ đoán trước rằng cậu ấy sẽ trở thành như vậy khi lớn lên, nhưng mà…
Không biết có phải cậu ấy không nghe thấy hay không, nhưng Go Yohan nhíu một bên mày, ra vẻ bảo tôi nhắc lại. Điên à, làm sao tôi có thể nói ra được chứ. Dù có chết, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ nói.
Tôi lao xuống cầu thang như chạy trốn, hướng về phía xe của Go Yohan rồi mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào không chút do dự. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dùng ánh mắt ra hiệu.
“Cậu còn đứng đó làm gì?”
Thấy tôi hất cằm về phía ghế lái, Go Yohan bật cười nhạt, nghiêng cổ một chút rồi bước đến. Nhưng khác với tôi vừa chạy đến hụt hơi, cậu ấy lại bước đi một cách thong thả, đầy ung dung. Thậm chí, tốc độ của cậu ấy còn gần bằng tôi khi chạy. Thật bực mình.
Cửa ghế lái mở ra, không khí lạnh ùa vào cùng với sự xuất hiện của Go Yohan.
Bây giờ thì tôi hiểu tại sao cậu ta chọn chiếc xe này rồi. Với đôi chân dài như thế, chắc là ngồi thoải mái lắm. Chết tiệt.