Eighteen's Bed Novel (Hoàn Thành) - Chương 275
Dưới chân cậu ngổn ngang rác nhựa. Hộp sandwich bị bóc dở, vỏ hộp lăn lóc, chai nhựa bẹp dúm, mảnh vụn thức ăn vương vãi khắp mặt sàn và bàn ăn. Go Yohan đang chất đầy đồ ăn trên bàn, ăn ngấu nghiến như thể phát điên vì đói. Và cậu ấy… chẳng mặc gì cả.
Cái quái gì thế này… Sao lại ăn nhiều đến vậy…?
Kỳ quái đến mức đáng sợ vì lượng thức ăn nhiều khủng khiếp. Cậu ấy liệu có nhai quá hai lần không? Go Yohan thô bạo với lấy món ăn mới bằng đôi bàn tay vẫn còn dính nước sốt rồi ngấu nghiến nuốt chửng. Nhìn cảnh tượng ấy, thật khó để nghĩ đây là hành vi của một con người văn minh. Khi nghẹn, cậu ấy cầm chai nước 2 lít bằng một tay, dốc ngược vào miệng và uống ừng ực.
“Ghê quá!”
Tôi từng thấy cảnh này trong một bộ phim tài liệu. Trước khi ngủ đông, rắn hoặc gấu sẽ ăn điên cuồng để tích trữ năng lượng. Không hiểu sao hình ảnh đó bỗng nhiên hiện ra trong đầu tôi. Những món ăn bị nghiền nát trong miệng Go Yohan trông hệt như những con cá hồi bị xé toạc da thịt. Thậm chí cả trứng cũng bị cậu ấy nuốt chửng mà không thèm nhai.
“Đau quá…”
Tôi ôm lấy cái bụng nóng rực và run rẩy, cảm giác như sắp không còn sức để giữ nổi nữa. Các ngón tay bấu chặt vào bên hông, cố gắng chống đỡ cơn đau. Mỗi lần nuốt nước bọt, cổ họng lại bỏng rát và nhức nhối.
“Chóng mặt quá…”
Nhịp thở trở nên ngắn và gấp gáp. Tầm nhìn dần mờ đi, chân tôi cứ khuỵu xuống.
“Phải quay lại nghỉ ngơi thôi… Phải ngủ…”
Khi ốm thì nên ngủ, điều đó là hiển nhiên. Tôi biết tôi nên làm gì. Chỉ cần quay lại giường và phục hồi năng lượng. Nhưng cơ thể tôi lại bị cuốn về phía kẻ săn mồi trước mặt, như thể bị trói buộc bởi một thứ mùi hương vô hình. Cảm giác giống như một làn khí mờ ảo đang siết chặt cổ họng tôi và kéo tôi tiến về phía trước.
Rắc.
“…..”
Tôi giẫm lên một chai nhựa đã bị bóp méo.
Chai lăn lóc dưới sàn, tôi chỉ thoáng nghĩ vậy rồi càng siết chặt vòng tay quanh bụng. Tôi từ từ ngước nhìn lên, nhịp thở chẳng biết từ lúc nào đã trở nên dồn dập.
“…..”
Ánh mắt chạm nhau.
Quanh miệng Go Yohan vẫn còn vương đầy dấu vết của thức ăn. Giữa những hàng mi mảnh mai, đôi mắt xám lấp lánh như viên ngọc khẽ rung động, trông như thể đang bối rối. Dẫu đôi môi còn dính đầy đồ ăn, cậu vẫn không cưỡng lại được ham muốn, nhét vào miệng những mẩu thức ăn đã bị nghiền nát trong tay. Sau đó, chiếc lưỡi dày liếm qua lòng bàn tay, rồi mút lấy ngón tay.
Cậu ấy ngậm lấy ngón cái và nhìn tôi như thể đang dò xét phản ứng.
“Không thể nào…”
Hơi thở tôi ngày càng dồn dập và nông cạn.
Hàng mi dài khẽ rung lên hai lần. Đôi mắt Go Yohan thật đẹp như một bó hoa rực rỡ. Ý nghĩ ngớ ngẩn ấy chợt hiện ra trong đầu tôi vào lúc này, thật là ngu ngốc.
“Jun à, lại đây.”
Hả?
Giọng nói nghe quen nhưng vẫn có gì đó lạ lẫm. Dù hơi trầm, nhưng vẫn rất quen thuộc.
“Tớ ăn nhiều quá à?”
“…..”
Go Yohan vừa vung đôi tay dơ bẩn vừa nhẹ nhàng cất tiếng: “Lại đây. Ngồi xuống đây nào.”
Là Go Yohan. Go Yohan của đầu tuổi hai mươi, không, giữa tuổi hai mươi, không, mới chỉ cách đây nửa năm thôi. Chiếc răng nanh lộ ra mỗi khi cười, đôi chân mày khẽ nhíu lại lúc ấy, giọng nói nhẹ nhàng với âm điệu mềm mại, tất cả đều là Go Yohan. Chính là người mà tôi yêu nhất.
Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Tôi nghĩ khoảnh khắc này là một món quà. Bàn tay đang vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, cơ thể hơi nghiêng về phía tôi, tất cả đều rực rỡ đến mức khiến tôi lóa mắt. Dù không gian này u ám như bị che phủ bởi màn chắn ánh sáng, nhưng nó vẫn sáng ngời như buổi chiều mùa hè lúc 2 giờ.
Cơ thể tôi tự động di chuyển. Tôi bước từng bước nặng nề đến chỗ Go Yohan vừa vỗ nhẹ. Muốn đi nhanh hơn, nhưng vội vàng đến mức vấp chân và suýt ngã.
“Ơ, ơ…”
Tôi cố với tay nắm lấy gì đó nhưng đầu óc quay cuồng khiến tay không thể cử động chính xác. Ngay khi tôi nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần cho cú ngã, một tiếng động vang lên, tiếng đồ đạc bị xê dịch và một hơi ấm nhanh chóng giữ lấy vai tôi.
“Cậu bị chuột rút khi ngủ à?”
“…”
“Còn làm gì nữa, Jun à.”
Bàn tay dịu dàng ấy dìu tôi ngồi xuống chỗ Go Yohan đã vỗ từ nãy. Tôi được nhẹ nhàng đặt xuống. Mới chỉ nửa năm trôi qua thôi. Cảm giác lạ lẫm khiến tôi ngượng ngùng, tay ôm bụng, khẽ ngẩng đầu lên, và rồi Go Yohan xoa lên bàn tay đang đặt trên bụng của tôi tôi.
“Đừng nói là tớ ăn nhiều quá nhé. Tớ ăn hết thảy chỉ để dành cho cậu thôi.”
“Tất cả những gì tớ ăn, sẽ trở thành dinh dưỡng tớ dành hết cho cậu.”
Go Yohan vừa nói những lời ngớ ngẩn vừa mở nắp hộp cá ngừ. Tôi thậm chí còn tự hỏi mình có mua thứ này không. Dù đang nghĩ mông lung nhưng ánh mắt tôi vẫn dõi theo gương mặt Go Yohan. Cậu ấy bỗng khựng lại như vừa nhớ ra điều gì, rồi chiếc lưỡi đỏ liếm nhẹ lên đôi môi khô.
“Có vẻ hiệu quả thật đấy.”
Thật ngớ ngẩn.
“…”
“Sao cậu nhìn chằm chằm tớ dữ vậy?”
Đó là một nụ cười tinh nghịch. Go Yohan định chạm vào mặt tôi nhưng nhìn thấy tay mình bẩn. “Ah, chết tiệt,” cậu ấy rít lên, cười rộ, để lộ chiếc răng nanh, rồi giơ cao cánh tay lên. Cánh tay rắn chắc, nổi gân ấy khẽ chạm vào má và khóe mắt tôi.
Sự ấm áp lan tỏa khiến khóe mắt tôi cay xè. Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được sự dịu dàng này.
Nhưng trong sự dịu dàng ấy lại có điều gì đó kỳ lạ. Go Yohan đang ăn cá ngừ đóng hộp bằng tay không, dầu chảy nhỏ giọt từ đầu ngón tay nhưng cậu ấy hoàn toàn chẳng bận tâm.
“…”
Chợt tôi nhớ ra một điều kỳ lạ khác.
Chuyện gì đã xảy ra với Go Yohan tối qua? Rõ ràng cậu ấy không có thuốc, nhưng lại hành động như thể đã dùng thuốc. Còn bây giờ, chẳng lẽ thuốc an thần đã hết tác dụng? Và điều lạ lùng nhất là Go Yohan không hề hỏi đây là đâu, cũng chẳng nhắc gì đến chuyện xảy ra tối qua. Ngay cả số thức ăn dự trữ đủ dùng cả tuần cũng đã biến mất.
Chẳng phải chuyện này rất kỳ lạ sao?
Dù Go Yohan ăn khỏe đến mấy cũng không thể ăn hết nhanh như vậy.
Rất kỳ lạ.
Khi nhìn kỹ thì tôi bỗng thấy làn da của Go Yohan đỏ bừng như thể máu đang lưu thông quá nhanh. Tôi lo lắng đặt tay lên má cậu ấy, và Go Yohan chỉ khẽ mỉm cười rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Chuyện này…
Không thể kỳ lạ được. Đúng, đây mới chính là Go Yohan thật sự. Go Yohan mà tôi biết, Go Yohan bình thường, cuối cùng cậu ấy đã trở lại. Tôi bật cười tràn ngập trong hạnh phúc. Tôi muốn tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc rực rỡ này.
Đúng, hôm qua… không, Go Yohan chỉ có chút bất thường thôi.
Có lẽ là do tác dụng phụ còn sót lại của thuốc an thần. Đúng rồi, thuốc an thần cũng được xem là một dạng ma túy. Không thể nào là bệnh được. Bệnh ư? Tôi thật ngốc khi tin vào mấy lời điên rồ đó. Tất cả những gì xảy ra tối qua chắc chắn là do mệt mỏi, hoang mang và tình trạng sức khỏe không tốt. Nếu không, chẳng lẽ tôi cũng trở nên kỳ lạ? Không, điều đó không thể xảy ra.
Đúng vậy, Go Yohan đang dần khỏe lại.
Ít nhất thì mình có thể tham lam chút này mà, phải không?
Có lẽ chính vì thế, tôi cố tình chôn vùi mọi điều kỳ lạ, chỉ để nhìn thấy những điều tốt đẹp.
Dù sao cũng còn tận một tuần cơ mà!
Sự tham lam khiến tôi trở nên trơ tráo. Phải chăng đây là kiểu người khi đã phạm tội một lần thì không thể dừng lại? Khi có đủ dũng khí để che giấu mọi thứ, con người ta sẽ dần quen với điều đó. Tôi khẽ nhấc chân, đặt lên đùi Go Yohan, rồi tựa trán lên vai cậu ấy. Tôi cong đầu gối như chiếc móc, kéo chân Go Yohan lại bằng bắp chân mình, đó là một trong những cách thể hiện tình cảm mà tôi vẫn hay làm.
“Gì đây.”
Và Go Yohan vui vẻ ra mặt. Khóe miệng cậu ấy giật giật đầy thích thú.
“Này, làm gì đấy.”
“Bảo cậu ăn nhiều vào.”
Cậu ấy mỉm cười và lắc đầu, mái tóc nhẹ nhàng lướt qua vai. Tiếng mở nắp hộp đồ hộp vang lên, và trong tầm mắt tôi, những ngón tay dính đầy dầu hiện ra. Ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt một miếng cá ngừ.
“Ăn đi.”
Go Yohan chẳng hề thấy có gì lạ, đưa miếng cá ngừ lên gần môi tôi. Làm sao tôi có thể từ chối hay ghét bỏ sự dịu dàng này chứ.
Tôi chậm rãi cúi đầu, thậm chí đưa cả ngón tay vào miệng. Tôi liếm sạch dầu và những vụn cá dính trên ngón tay ấy, rồi ngẩng lên. Khi ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt dịu dàng đang nhìn mình, bên dưới vẻ dịu dàng đó, tôi thấy một ham muốn đen tối, u ám đang cuộn trào. Ngay sau đó, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ giữ lấy cằm tôi.
Go Yohan hôn tôi mãnh liệt, như thể muốn nuốt trọn đôi môi này.
Nụ hôn trở nên sâu hơn khi cậu ấy luồn lưỡi vào.
Tôi như mê đi. Sự ấm áp và dịu dàng hòa quyện, tràn vào cổ họng tôi. Đây có lẽ chính là hạnh phúc. Tôi biết mình đang mất tỉnh táo, biết mình ngu ngốc, nhưng tôi không thể cưỡng lại cơn bốc đồng này. Có lẽ vì thế mà mọi người mới dễ dàng rơi vào nghiện ngập.
Chắc mình không bao giờ nên hút thuốc. Rượu cũng chỉ nên uống một tháng một lần thôi.
Khi tôi còn đang mơ màng với những suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên má tôi, như cách người ta vuốt ve một đứa trẻ.
Go Yohan tiếp tục bữa ăn, đặt chân tôi lên đùi cậu ấy. Một bữa ăn hoang dã bằng tay không với những miếng cá ngừ. Chỉ vài lần bốc lên, cá ngừ đã hết sạch, và Go Yohan lần mò trên bàn tìm hộp trái cây đóng hộp bị đổ.
Mình mua đủ thứ thật.
Vì không biết loại thực phẩm nào để được lâu, nên tôi đã mua cả đống đồ hộp. Ngay khi nắp hộp vừa được bật ra, Go Yohan lập tức co ngón tay lại như thể định thọc tay vào trong.
Không phải đâu. Chắc không phải đâu.
Tôi đưa bàn tay yếu ớt đẩy nhẹ vào ngực Go Yohan, nhưng cú đẩy yếu ớt ấy rơi thẳng xuống giữa hai chân tôi. May mắn thay, cậu ấy không phớt lờ tôi.
“Sao thế?”
Như mọi khi. Đúng vậy, đây mới chính là Go Yohan.
Tôi liếc nhìn quanh bàn, thấy gói khăn ướt và khẽ hất cằm chỉ về phía đó. Go Yohan nhìn theo hướng tôi chỉ, rồi nhìn xuống tay mình rồi thản nhiên hỏi.
“Cái này dính từ lúc nào nhỉ?”
Ánh mắt cậu ấy thực sự ngơ ngác.
“……”
Điều này làm tôi hơi nổi da gà.
Go Yohan với tay lấy khăn ướt, nhưng trước khi lau tay, cậu ấy lại khịt mũi. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, sống lưng tôi lạnh toát như thể có gai nhọn đâm thẳng vào người. Tôi vội ngước lên nhìn Go Yohan. Cậu ấy che mũi bằng cổ tay, hít thêm vài hơi rồi mới bắt đầu lau tay.
Sau đó, cậu lấy ra một miếng đào từ hộp trái cây. Nhưng thay vì ăn, Go Yohan lại đưa nó lên miệng tôi. Trời ạ, thật là bẩn.
Bẩn thật đấy…
Bẩn kinh khủng.