Hình Thái Tiến Hóa Novel - Chương 12
Ruth hơi ngỡ ngàng bèn lúng túng đứng dậy.
“Ngài đến đây có việc gì sao?”
“Nghe nói ngươi về thẳng thư phòng. Tay thế nào rồi?”
“Không sao.”
Thấy Ruth trả lời lạnh lùng, Ail khẽ nhíu mày rồi liếc xuống lá thư Ruth đang cầm.
“Ngươi đang đọc gì đó?”
“Thư của em gái thần, nói là trước khi cưới ngài Jesse sẽ tổ chức tiệc trà nhỏ, mời bạn bè đến dự.”
Ail không nói thêm gì, tự tiện ngồi vào bàn Ruth và cầm thư đọc. Ruth bị khí thế của hắn đẩy lùi đành đứng sang bên.
“Bạn bè… là Kamiel và Elsen?”
“Cả hai đều sẽ tham gia. Thần cũng định rủ Kaelan vì là đồng lứa nhưng chưa bao giờ uống cùng nhau. Với lại, Kaelan đã lập gia đình, tôi nghĩ cậu ấy có thể cho em gái tôi vài lời khuyên bổ ích.”
“Em gái ngươi khác hẳn ngươi nhỉ, biết lo cho bạn bè của anh trai đấy.”
“Em ấy rất ngoan.”
“Và ngươi thì định bỏ lại đứa em ngoan đó để bỏ trốn? Đúng là một người anh tệ bạc.”
Ail ném lá thư lên bàn, giọng đầy khiêu khích. Ruth đáp bằng giọng bình thản:
“Nếu có điều gì bất mãn, ngài cứ nói thẳng.”
“Không có gì cả, chỉ giả vờ quan tâm thôi.”
“Nếu giả vờ xong rồi thì xin ngài quay về. Thần còn rất nhiều việc.”
“Đọc thư cá nhân mà gọi là công việc sao… hay đang lên kế hoạch bỏ trốn? Hoặc mua nhà?”
“Thần đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ còn đợi thời điểm thích hợp.”
“Ồ, khôn khéo hơn ta nghĩ đấy. Cứ tưởng ngươi chỉ được cái chậm chạp, ai ngờ cũng biết lo liệu cho mình. Nhà ngươi sẽ cho một khoản lớn chứ? Nếu cần, ta cũng có thể giúp. Một thứ vướng víu mà tự biết biến đi thì chẳng phải xứng đáng nhận cả một lãnh địa hay sao?”
“Đã chuẩn bị đủ cả rồi. Không cần ngài bận tâm.”
“Còn tiền?”
“Thần có dư.”
Ail không có ý định đứng dậy, bắt đầu lục lọi trên bàn.
“Thế đất đai? Không cần à?”
“Không cần.”
“Dù sao cũng phải có chỗ ở chứ. Nếu không định lang bạt rồi đi ăn cướp sống qua ngày… À không, chuyện đó thì không được rồi, làm thế thì chẳng khác nào bôi nhọ tên tuổi của ta. Sẽ tốt hơn nếu ngươi tìm một nơi yên tĩnh sống như đã chết… Nhưng để thế thì cũng phải có lãnh địa chứ. Ta không muốn trở thành một đức vua vô tình đến mức đuổi tình nhân từng trân quý suốt bốn năm ra đường tay trắng như một kẻ ăn mày đâu đấy?”
“Thần đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi và thần sẽ quay về Vera. Không cần lãnh địa trong phạm vi Carilleum.”
Tay Ail đang lật danh sách các kỵ sĩ trên bàn đột ngột khựng lại. Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn Ruth.
“Nếu ta bảo ngươi đừng đến đó thì sao?”
“Điện hạ không có quyền can thiệp vào nơi ở của thần.”
“Ta không thể để tình cũ của mình đến sống ở một thành phố nổi tiếng vì kỹ viện được.”
“Thần không phải là người tình của điện hạ. Và những lời đồn đại đó cũng sẽ chẳng sống nổi quá một tháng. Khi thần biến mất, một tháng sau thì lời đồn cũng sẽ biến mất. Chẳng phải vì vậy mà điện hạ mới khởi đầu chuyện này sao?”
Trước câu hỏi sắc bén của Ruth, Ail không đáp mà chỉ lặng lẽ gập sổ danh sách lại rồi đứng dậy.
“Phải rồi, đâu phải việc của ta đâu.”
Vừa đứng lên khỏi ghế, Ail vừa thì thầm như vậy. Cùng lúc ấy, vết thương trên tay phải lại nhói lên dữ dội khiến Ruth cắn chặt môi. Không hiểu sao cơn đau lần này còn dữ dội hơn trước, đến mức choáng váng cả đầu.
Kỳ lạ thật. Thật sự kỳ lạ.
Ruth đưa tay trái siết chặt cổ tay phải, khẽ cúi đầu khi Ail lướt ngang qua, rồi đứng yên tại chỗ cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Nỗi đau thể xác khiến đầu cũng như rung lên, như thể cơn đau đầu dữ dội đang ập đến.
Ruth không ngừng nhắc nhở chính mình phải dằn cảm xúc sắp trỗi dậy một cách mãnh liệt đó lại.
Ail chẳng là gì đối với anh cả, vì thế không có lý do gì để bị tổn thương bởi hắn. Cũng như Ail không coi mình là gì, Ruth cũng phải xem hắn là một người hoàn toàn xa lạ.
Không được để bị kéo đi.
Phải cắt đứt trước khi bị lôi đi.
Phải chạy trốn, chạy đi thật xa, càng xa càng tốt, phá tan mọi mối liên kết giữa hắn và mình.
Hắn không phải là của mình.
Và về sau, mãi mãi cũng sẽ không là gì ngoài một con người xa lạ.
***
Ail ngồi vào bàn ăn đặt trong vườn được chuẩn bị đặc biệt để dùng bữa cùng công chúa Lindsay, nhưng tâm trạng hắn vẫn tệ hại, không chỉ tệ mà là tồi tệ đến cùng cực. Việc Ruth lại một lần nữa tự ý quyết định và chuẩn bị rời đi khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Thật khéo léo, Ruth làm mọi việc mà không ai nhận ra. Hơn nữa lại chuẩn bị một cách triệt để và hoàn hảo như thể cố thoát ra khỏi tầm tay hắn. Cảm giác như từng hạt cát trong lòng bàn tay đang từ từ trôi đi. Một thứ tưởng chừng không đáng kể, cứ ngỡ là có thể dễ dàng vứt bỏ, vậy mà cuối cùng lại đang bóp nghẹt trái tim hắn.
Không, không đến mức đó, đây là chứng rối loạn, là cảm giác bài xích trước việc một điều mình đã quen thuộc có thể biến mất. Là sự chiếm hữu. Chẳng qua chỉ là lúc này mình đang nhạy cảm quá mức thôi. Mọi chuyện đang rối ren, lễ hội rồi lễ thành nhân cũng sắp đến – thời điểm bận rộn và hỗn loạn nhất trong năm. Chưa kể, đây cũng là giai đoạn mà chuyện bị ám sát bất ngờ cũng không còn lạ gì.
Điều an ủi duy nhất là Nathan vẫn còn quá nhỏ. Dù bệnh tình của Hoàng đế ngày càng trầm trọng và Nathan còn quá non nớt, hắn tin rằng bọn họ sẽ chưa dám hành động liều lĩnh. Hắn đã chuẩn bị cho mọi tình huống, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được.
Nói ngắn gọn, đây là thời điểm vô cùng quan trọng. Không phải lúc để bận tâm đến những chuyện không đâu. Thế mà chuyện của Ruth cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn. Dù có bao nhiêu việc cần suy tính, Ruth cứ không ngừng chen vào tâm trí hắn.
Thật không ổn. Nếu cứ thế này, chẳng làm được việc gì cả. Có lẽ nên nhanh chóng “giải quyết” Ruth thì hơn. Không thấy mặt thì cũng đỡ phiền. Nhưng… vẫn chưa được, còn quá sớm.
Quan trọng hơn, người có quyền quyết định số phận của Ruth là hắn, không phải Ruth. Ruth không được tự ý quyết định hay hành động. Khi đến lúc, hắn sẽ ra tay xử lý nhưng không phải bây giờ. Chuyện đó, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Điện hạ, công chúa Lindsay, ngài Kamiel và ngài Jesse đã đến ạ.”
Nếu không phải vì Lindsay, chị hơn hắn bốn tuổi đã nói đây là chuyện quan trọng và nhất định phải gặp mặt, thì hắn đã hủy bữa trưa này từ lâu rồi. Ail miễn cưỡng mỉm cười, thong thả đứng dậy, rồi nở nụ cười dịu dàng khi thấy ba người đang tiến đến. Việc mời Jesse là ý của Lindsay. Nàng rất yêu quý Jesse, thậm chí có vẻ còn quý hơn cả chính hắn.
“Chào mừng, chị gái. Kamiel, lâu rồi không gặp.”
Ail ôm nhẹ Lindsay với nụ cười hiền hòa, rồi chào hỏi Kamiel. Kamiel cúi sâu người đáp lễ.
“Lâu ngày không gặp, thưa điện hạ.”
“Ừ.”
“Điện hạ, thần cũng ở đây đấy.”
Jesse tỏ vẻ không vui vì Ail không để ý đến mình, hắn chỉ nhún vai rồi ngồi xuống trước.
“Ngồi đi.”
Khi Ail ngồi xuống, những người còn lại cũng theo thứ tự an vị. Hầu cận dọn trà và tách ra. Ail hỏi Lindsay có muốn dùng bữa luôn không, nàng đáp là muốn chờ thêm chút nữa. Ail chậm rãi ra lệnh hoãn bữa ăn, rồi quay sang Lindsay bắt chuyện.
“Thế chị có chuyện gì mà lại chủ động mời gặp riêng thế này?”
“Có điều muốn thông báo.”
“Chuyện gì vậy?”
Ail nheo mắt hỏi, Lindsay liếc nhìn Kamiel rồi mỉm cười e thẹn.
“Chị sắp được làm mẹ rồi.”
Gương mặt Lindsay ngập tràn hạnh phúc. Ail giả vờ ngạc nhiên rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Đúng là tin đáng chúc mừng. Chúc mừng chị, và chúc mừng cả Kamiel nữa.”
“Cảm ơn điện hạ.”
“Thật là tin mừng. Chắc vì chuyện đó mà chị nhất định muốn gặp em hôm nay.”
“Vâng. Dù đã nói với mẫu hậu rồi, nhưng với điện hạ thì ta muốn tự mình nói. À, lẽ ra nên có cả ngài đoàn trưởng Kaiser ở đây nữa. Ta cứ tưởng sẽ gặp cậu ấy.”
Nhắc đến Ruth, vẻ mặt Ail lại suýt trở nên lạnh lẽo, nhưng hắn gắng giữ nét dịu dàng. Lindsay rất quý Ruth, đến mức suốt bốn năm qua luôn đối đãi Ruth như phi tử tương lai của hắn. Là bạn thân của Kamiel, lại là người khiến Ail thay đổi rất nhiều, Lindsay đánh giá Ruth rất cao. Dù Ail chẳng buồn đính chính, nhưng giờ việc Lindsay tìm Ruth khiến hắn thấy khó chịu.
“Ruth giận dỗi sau một trận cãi nhau với em nên giờ không chịu ló mặt ra nữa.”
“Trời, tại sao vậy?”
“Có chút hiểu lầm giữa bọn em.”
“Có phải vì điện hạ cho thiếu niên nhà tử tước Lindmay vào phòng không?”
“Cũng có thể.”
Ail cười khẽ như đang ngại ngùng né tránh ánh mắt chị gái. Lindsay lập tức trách mắng.
“Chị bảo rồi mà, đừng làm vậy nữa. Dù Ruth có trông hiền lành đến đâu thì vẫn sẽ tổn thương đấy. Có người yêu rồi còn đi trêu ghẹo người khác là sao?”
“Chuyện đàn ông mà, chị. Khi gặp người mình thích, cơ thể cứ phản ứng trước thôi, không kiềm được.”
Ail vẫn giữ vẻ mặt lãng tử dạn dĩ. Trước kiểu lấp liếm ấy, Lindsay chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Hãy đối xử tử tế với cậu ấy. Sắp tới sẽ là hôn lễ, rồi phải từ chức nữa. Chắc chắn Ruth sẽ rối bời. Thời điểm ấy mà không có sự dịu dàng từ em thì sẽ càng khó khăn hơn.”
“Từ chức? Sao chị biết?”
Sắc mặt Ail đột ngột trở nên lạnh lẽo. Giọng nói sắc như dao khiến Lindsay thoáng bối rối.
“Thì dĩ nhiên rồi. Sau khi em làm lễ thành nhân, phụ hoàng sẽ truyền ngôi ngay. Khi ấy, Ruth phải từ chức trưởng đoàn và vào cung làm hậu phi chứ. Không thể tiếp tục làm kỵ sĩ trong khi đã là phi tử của hoàng đế.”
“À…”
Ail gật đầu như vừa nhớ ra thêm một phương án giải quyết. Dù hắn vốn định xử lý Ruth sau khi lên ngôi, nhưng chưa từng nghĩ kỹ về bước tiếp theo. Giờ nghĩ lại thì đó cũng là một cách hay, không cần phiền toái làm gì, chỉ cần ném Ruth vào hậu cung là xong. Tuy chỉ là đứa con bị bỏ rơi, nhưng có Ruth trong tay như con tin vẫn là lợi thế.
“Ra là vậy. Em cứ tưởng chị nghe được chuyện gì khác cơ.”
Ail mỉm cười đáp, Lindsay lắc đầu tặc lưỡi.
“Nên mới bảo, hãy đối xử dịu dàng. Từ một kỵ sĩ trở thành phi tử rồi bị nhốt trong cung, cảm giác ấy khó chịu lắm. Ruth từng thấy mẹ mình từ một người sống rất tự do bị giam trong phòng suốt ngày, nên đau lòng lắm. Cậu ấy mà cũng rơi vào hoàn cảnh đó thì chắc sẽ tuyệt vọng lắm.”
“Em hiểu rồi. Em sẽ suy nghĩ kỹ.”
Thấy Ail đáp như vậy và nở nụ cười, Kamiel nãy giờ vẫn im lặng mới mở lời.
“Thưa điện hạ.”
“Nói đi.”
“Sao ngài không để Ruth ra ở tại một dinh thự riêng?”
“Hả?”
Trước lời đề nghị bất ngờ, Ail cau mày, nhưng Kamiel vẫn tiếp tục:
“Chắc ngài cũng rõ, Ruth là người có nội tâm rất phức tạp. Cậu ấy luôn nhớ quê nhà Vera, càng khiến khát vọng tự do mãnh liệt hơn. Thật ra, ban đầu tôi không tin chuyện giữa Ruth và ngài, vì cậu ấy luôn phản đối những gì mang tính ràng buộc. Cậu ấy từng nói sẽ không bao giờ có người yêu ở Carilleum, luôn sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Một người như vậy mà bị nhốt trong cung điện thì quá tàn nhẫn. Cậu ấy không chịu được đâu.”
Đáng lẽ nên đáp “Chuyện đó không liên quan đến ta”, nhưng Ail đành nuốt lời vào trong, rồi đáp lại bằng giọng điệu trầm tĩnh:
“Nhưng để anh ta ra khỏi cung thì cũng khiến ta thấy bất an… Ta sẽ suy nghĩ thêm.”
“Xin hãy cân nhắc thật kỹ. Ruth là đứa trẻ rất đáng thương. Dù đau cũng không nói, cứ một mình gặm nhấm, để rồi khi vết thương mưng mủ đến mức vỡ ra cũng lại một mình xử lý. Đến khi đau đến mức gần chết, cậu ấy cũng muốn chết một mình. Ruth cần một người để có thể mở lòng mà trò chuyện. Xin đừng để cậu ấy cô độc.”
Kamiel đã sống cùng phòng với Ruth từ những ngày đầu vào đoàn, đến nay đã được mười ba năm. Tuy bề ngoài có vẻ không can dự sâu, nhưng không ai quý Ruth hơn Kamiel. Cảm xúc chân thành ấy lan tỏa qua từng lời nói, khiến Ail không hề che giấu vẻ khó chịu mà thốt lên:
“Đó chẳng phải việc ngươi phải lo. Với Ruth, chỉ cần ta là đủ, không phải sao? Ta quý anh ta đến mức này cơ mà?”
Jesse vẫn đang chờ cơ hội chen vào, lập tức nắm bắt khoảnh khắc ấy và nhanh chóng lên tiếng:
“Chính vì điện hạ gieo rắc tình ý khắp nơi nên người ta mới lo lắng đấy ạ. Cả người vợ ta sẽ cưới là Lea cũng lo lắng lắm. Nghe nói Đoàn trưởng Kaiser là người chỉ yêu một người, không bao giờ phản bội, và cũng không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của đối phương. Điện hạ thấy sao nếu từ bỏ biệt danh ‘hoàng tử gió’ đi thì hơn?”
Jesse vừa thăm dò vừa nói. Vốn dĩ, cậu ta không tin vào mối quan hệ giữa Ruth và Ail, thực lòng thấy chuyện đó chẳng hợp lý chút nào. Một con người lạnh lùng như Ail lại vì được cứu mạng mà dành tình cảm cho Ruth? Nghe đã vô lý. Ail là kiểu người sẽ nói rằng được cứu là chuyện đương nhiên, huống hồ hành động của Ruth thì lại quá gượng gạo, cứng nhắc. Ánh mắt lúc nào cũng căng thẳng như đang cảnh giác với Ail, chẳng thấy chút gì là yêu thương.
Và hơn cả, chính là ánh mắt tuy nở nụ cười nhưng băng giá kia của Ail thì không sao che giấu được. Đó là ánh mắt lạnh lẽo không vương chút cảm xúc, đẹp đẽ như đá quý nhưng vô hồn. Dù vậy, đôi mắt ấy đôi khi lại chao đảo khi nhìn Ruth. Chính điều đó khiến Jesse bối rối, không thể nào phân biệt được đâu là thật.
Và đó là lý do cậu ta muốn xác minh.
Hiểu rõ ẩn ý của Jesse, Ail càng thêm điềm nhiên đáp lại bằng gương mặt thản nhiên:
“Mọi người có vẻ quan tâm đến chuyện yêu đương của ta quá nhỉ. Ta thừa nhận mình hơi lăng nhăng, nhưng cũng tại Ruth quá bận, chẳng đoái hoài đến ta. Đã thế lại hay giận, hay tránh né. Hôm nay cũng giận dỗi bỏ đi, chẳng buồn nhìn mặt ta nữa cơ mà.”
“Vậy thì điện hạ phải đối xử tốt hơn chứ. Nhỡ đâu anh ta bỏ trốn thì sao?”
Jesse đang đùa, vẫn kiểu giễu cợt vô thưởng vô phạt thường ngày, chỉ định chọc Ail chơi một câu. Cậu ta còn tưởng Ail sẽ cười nhạt mà đáp lại kiểu như “Thế thì ta sẽ đau khổ đến chết mất thôi.” Thậm chí còn cầm tách trà lên, ung dung chờ câu trả lời tếu táo đặc trưng của Ail.
Nhưng lần này thì khác.
Ail đột nhiên xoá sạch biểu cảm, mỉm cười nhạt nhưng lạnh như băng.
“Nếu bỏ trốn… thì bắt về, trói lại… và nhốt vào.”
Câu nói dịu dàng, nhẹ bẫng, nhưng nội dung rợn người khiến cả ba người kia bất giác cứng đờ. Ail thì vẫn điềm nhiên nâng tách trà, mỉm cười:
“…… Ta muốn làm thế lắm, nhưng chắc không nên. Thôi, bắt đầu dùng bữa đi.”
Ail tự nhiên chuyển chủ đề, ra hiệu cho thị tùng dọn bữa như thể chẳng có gì xảy ra. Trên gương mặt vẫn là nụ cười hiền hòa quen thuộc, cái vẻ ngoài phù hợp hoàn hảo với danh xưng ‘hoàng tử gió’ chỉ hứng thú với tình trường, chẳng màng chính sự. Hắn tiếp tục dẫn dắt cuộc trò chuyện bằng những lời bâng quơ vô nghĩa. Linsay và Kamiel thì vẫn tự nhiên nghe theo lời hắn, chỉ có Jesse là vẫn nhìn Ail với vẻ mặt không mấy tin tưởng.
Có gì đó chắc chắn không bình thường. Nếu không thì đâu thể thành ra như thế này.
Một cảm giác tò mò mãnh liệt dâng trào trong Jesse, linh cảm rằng sắp có chuyện thú vị xảy ra.