Hình Thái Tiến Hóa Novel - Chương 5 - Truy lùng
Đó là một buổi sáng dễ chịu.
Chiếc gối lông vũ mềm mại, chăn lông vũ, ga trải giường sạch sẽ và nệm êm ái không gây khó chịu, thêm vào đó còn có hệ thống sưởi ấm thích hợp.
Ánh nắng len lỏi qua khe rèm, lướt qua vùng mắt tôi. Tôi ôm gối, cuộn mình thêm một chút giữa chiếc nệm êm ái và chiếc chăn lông vũ dày cộp rồi đứng dậy.
Phòng ngủ dành cho khách này có một phòng tắm riêng, và ở đó đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cần thiết, bao gồm cả kem đánh răng và bàn chải dùng một lần, tất nhiên có cả áo choàng tắm và khăn mới nữa. Tôi đi chân trần trên những viên gạch màu be ấm áp nhờ hệ thống sưởi, đứng trước bồn rửa mặt không một hạt bụi và đánh răng rất lâu.
10 giờ 48 phút sáng.
Đó là một giờ buổi sáng thích hợp, không quá muộn cũng không quá sớm.
Giờ thì chỉ cần một đĩa salad bít tết với măng tây nướng và trứng luộc lòng đào, cùng với một ly nước cam là hoàn hảo.
Tôi rời phòng. Phòng khách lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Dinh thự rộng lớn của Lomas được trang trí bằng gạch đất nung và đá cẩm thạch cũng tốt, nhưng căn penthouse cao tầng ở Seoul nhìn xuống các tòa nhà chọc trời của thành phố cũng không tồi.
Trên bàn phòng khách được sắp xếp gọn gàng, không một chút lộn xộn, có một thứ gì đó đã được đặt sẵn. Tôi nhặt nó lên, là một chiếc thẻ chìa khóa, và một mẩu giấy nhắn được viết bằng chữ ngay ngắn.
[Đây là thẻ chìa khóa ra vào. Xin hãy giữ lấy vì cần thiết khi ra vào. -Kwon Shinwoo]
Đó là một nét chữ đẹp như chính bàn tay của anh ta vậy.
Lúc đầu tôi cứ tưởng là in. Mẩu giấy nhắn thoang thoảng mùi mực. Tôi nhìn nó một lúc, rồi đặt mẩu giấy xuống, chỉ bỏ chiếc thẻ chìa khóa vào túi.
Tiện thể, tôi quyết định tham quan thêm một chút căn nhà này.
Có năm phòng, tất cả đều rất lớn, ba phòng có phòng tắm riêng, và một trong số đó là phòng khách tôi đã tá túc đêm qua. Từ tất cả các phòng đều có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời của Seoul và xa xa là sông Hàn lấp lánh. Hai phòng còn lại có vẻ là không gian riêng tư của Kwon Shinwoo. Vì phép lịch sự, tôi đã không vào.
Nhà bếp hiện đại liền kề với phòng ăn, và giống như phòng khách, cây cối và hoa được chăm sóc cẩn thận đặt khắp nơi. Tôi đứng trước máy pha cà phê, đắn đo một lúc không biết có nên pha cà phê uống không, nhưng nghĩ rằng làm vậy là không lịch sự nên lại rút lui.
Sau khi tham quan cả bên trong tủ lạnh, cơn đói bụng chợt ùa đến.
Trong tủ lạnh có vài món ăn đã chế biến sẵn và nguyên liệu, nhưng giống như máy pha cà phê, tôi quyết định không động vào tùy tiện.
Thay vào đó, tôi rời khỏi căn hộ.
Trời lạnh và có gió.
May mắn thay, đi bộ không lâu thì tôi đã đến một quán cà phê. Thấy chữ “Brunch” viết to đùng bằng tiếng Anh, tôi không chút do dự mà bước vào, gọi một suất brunch, bốn chiếc bánh sandwich, một cốc latte lớn nhất, và hai chiếc bánh tart trứng.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, chờ đồ ăn ra và nhìn ra ngoài.
Trên con đường rộng, mọi người đi lại thong thả. Trong cái lạnh này. Thật đáng ngạc nhiên.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được mang ra, và nói thực là nó khá ngon. Ly latte tôi không mong đợi cũng ổn áp.
Sau khi ăn hết mọi thứ, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, nhân tiện đó tôi cũng sắp xếp lại tình hình hiện tại của mình.
Đầu tiên, việc tìm một đối tác kinh doanh quả là một quyết định đúng đắn, không chỉ vì chỗ ngủ thoải mái đêm qua. Dù sao thì đây là Hàn Quốc, và mặc dù đây là quê hương của mình, nhưng tôi không biết nhiều về Hàn Quốc, nên việc tìm một đối tác người bản xứ là một việc làm đúng đắn.
Thứ hai, tôi không thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn. Tôi không biết có thể tin tưởng người đàn ông tên Kwon Shinwoo đến mức nào, và việc chỉ đi theo một cách ngớ ngẩn không phải là phong cách của tôi.
Thứ ba, vậy tôi nên hành động như thế nào? Trước hết là chủ trại chó. Đã giết. Ông chủ. Đã giết. Từ khóa còn lại là nền tảng… Tôi nên tìm thông tin này ở đâu? Nhờ đối tác giúp đỡ, hay tự mình hành động? Nếu tự mình hành động, tôi nên bắt đầu từ đâu?
Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ đến sàn đấu bất hợp pháp ở Pocheon. Ông chủ đã chết, nhưng sàn đấu vẫn còn đó. Những nơi như vậy thường không kết thúc chỉ vì người điều hành đã chết, chắc hẳn có rất nhiều lợi ích và mối quan hệ phức tạp…
Sau khi nghĩ đến đó, tôi quay lại quầy và gọi một thứ đồ uống tên là “kem su” gì đó, chắc chắn là cực kỳ ngọt. Đúng như dự đoán, một ly đồ uống cực kỳ ngọt đã được mang ra. Sau khi uống cạn, tôi có thêm dũng khí để rời khỏi quán cà phê ấm cúng và thoải mái này, bước ra con phố lạnh lẽo đầy gió.
Rời quán cà phê, tôi rảo bước thật nhanh.
Khi cho tay vào túi thì tôi chạm vào chiếc thẻ chìa khóa, mân mê nó một lúc và nghĩ về Kwon Shinwoo. Người đàn ông đó không giống một Alpha.
Dù sao thì việc anh ta đưa cho tôi chiếc thẻ chìa khóa này có nghĩa là tôi được phép tự do ra vào đó phải không?
Tôi quay lại căn hộ của Kwon Shinwoo và bước vào thang máy. Ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, một người vội vã chạy vào.
Một Alpha trẻ tuổi, khoảng giữa hai mươi, mùi rượu và mồ hôi nồng nặc, không hợp với buổi trưa đẹp trời này. Tôi liếc nhìn cậu ta. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trông tên này có vẻ hơi ngốc, giống như tất cả các Alpha khác khiến tôi nhanh chóng mất hứng thú.
Tôi dựa vào góc tường, lấy điện thoại ra và tìm kiếm Kwon Shinwoo cả bằng tiếng Hàn và tiếng Anh. Đáng ngạc nhiên là có rất nhiều kết quả, ảnh cũng hiện lên. Tôi tìm thấy từ “tài phiệt” cả tiếng Hàn và tiếng Anh. Đáng ngạc nhiên là lời của Pedersen đã đúng, cái gọi là tỷ phú Hàn Quốc này có vẻ thực sự rất quyền lực.
“Này!”
Đúng lúc đó, một giọng nói hung hăng gọi tôi lại.
Tôi ngẩng đầu lên.
Gã Alpha nồng nặc mùi rượu và mồ hôi đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thề rằng ở Hàn Quốc, mình chưa bao giờ làm điều gì đáng để bị nhìn bằng ánh mắt như vậy khi đi trên đường. À không, không phải là chưa bao giờ. Theo kinh nghiệm của tôi, nếu làm khoảng 50 lần thì sẽ bị gây sự khoảng 3 lần khi đi trên đường, nhưng ở Hàn Quốc thì mới chỉ vài lần…
“Cậu là ai?”
Gã ta nói với giọng rõ ràng là gây sự.
Tôi không trả lời, tại sao tôi phải trả lời câu hỏi mang tính triết học về sự tồn tại của mình cho một kẻ ngốc ven đường chứ?
Hắn ta tiến lại gần tôi.
“Người giúp việc à? Làm thêm à? Thay người à? Không thể nào…”
Và cậu ta nói những điều nực cười, đó là sự phân biệt chủng tộc khủng khiếp. Không có lý do gì để nhầm tôi là người giúp việc chỉ vì tôi đến từ Mexico.
Tôi lướt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới khiến tên này nổi giận như một con mèo bị đánh vào mũi.
“Gì chứ, thằng khốn xui xẻo này!”
Và cậu ta gào lên.
“Mày là thằng nào? Mày vào đây bằng cách nào?”
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo vang lên và thang máy dừng lại.
Tôi đẩy người ra và bước khỏi thang máy, nhưng thằng này vẫn đi theo tôi. Không dừng lại ở đó, cậu ta còn nắm lấy vai tôi từ phía sau.
“Tao hỏi mày vào đây bằng cách nào, đồ khốn kiếp, con điên này.”
Khó chịu vô cùng, tôi quay người lại và hất tay ra thật mạnh khiến cậu ta giật mình kêu “Ối!” .
“Thì cứ quẹt thẻ vào thôi chứ. Có bảo mật ghê gớm gì đâu mà.”
“Mày, mày…”
Miệng cậu ta đang giật giật bỗng há hốc ra, rồi khuôn mặt ngớ ngẩn đột nhiên biến dạng đỏ bừng.
“Mày, Shi, Shinwoo hyung… lẽ nào…”
Shinwoo hyung? Đó là ai… À ha.
Lúc đó tôi mới nhìn kỹ khuôn mặt cậu ta từ trên xuống dưới. Nhìn lại vẫn thấy ngớ ngẩn, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy một chút điểm chung rất nhỏ ở giữa trán, hình dạng lông mày, sống mũi. Có lẽ tên này là họ hàng xa của Kwon Shinwoo.
Tôi lấy chiếc thẻ chìa khóa ra khỏi túi và đưa ra.
“Kwon Shinwoo đưa cho tôi đấy?”
Miệng của tên ngốc há to hơn.
“Shinwoo hyung…”
“Hả,” cậu ta thốt lên một tiếng rồi từ đầu đến chân của tên ngốc đó bắt đầu đỏ bừng lên.
“Xi, xin lỗi, không phải, xin lỗi…”
Cậu ta vội vàng lùi lại. Rầm! Lưng va vào cửa thang máy. Cửa thang máy từ từ mở ra một lần nữa và cậu ta vội vã chạy vào đó, chắc đã ấn nút đóng liên tục nên cửa nhanh chóng đóng lại.
Tôi nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng thương của tên ngốc qua khe cửa đang đóng trong khoảng 0.01 giây rồi quay người lại.
Có vẻ như có một sự hiểu lầm lớn, nhưng tôi lười nên cứ mặc kệ.
Căn hộ vẫn yên tĩnh và Kwon Shinwoo không có ở đó.
Trong tủ lạnh có nước có ga và nước khoáng. Tôi lại nghĩ về chiếc thẻ chìa khóa. Việc anh ta đưa tôi chiếc thẻ chìa khóa có nghĩa là anh ta muốn tôi dùng nơi này, tức là tôi cũng có thể uống nước có ga và nước khoáng trong tủ lạnh… Trong ngăn rau cũng có chanh. Tôi cắt chanh tại một quầy bar kiểu đảo bếp sang trọng, đổ đầy đá vào chiếc cốc pha lê lấy từ tủ, rồi cầm cốc và đi đến cửa sổ phòng khách.
Tôi nhìn ra những tòa nhà chọc trời và chìm vào suy tư một lúc. Ngay cả bầu trời xám xịt, tồi tàn cũng có gì đó rất thơ mộng…
Khoảng 3 phút sau khi ngắm nhìn cảnh thành phố, điện thoại reo. Không nhiều người biết số điện thoại trả trước này của tôi. Tôi không ngần ngại nhấc máy.
Đúng là Edmundo.
[Này!]
Hắn ta bắt đầu cuộc trò chuyện một cách khá vội vã.
“Chào buổi chiều. Cậu khỏe không?”
Ngược lại, tôi vẫn giữ phép lịch sự.
[Chào buổi chiều cái quái gì, ở đây là mười giờ đêm rồi!]
Tôi nhún vai, không có ý định giải thích về đất nước lễ nghĩa phương Đông cho Edmundo.
[Cậu bỏ ngay việc đó đi và quay về ngay lập tức.]
Edmundo còn nói thêm một câu nữa, bảo tôi phải làm gì và đừng làm gì. Dù sao thì tôi cũng không biết cúi đầu.
[Thằng đó ấy, thằng đó! Cái thằng cậu bảo tôi tìm ấy!]
“À, Kwon Shinwoo?”
[Đúng là Kwon Shinwoo hay cái gì đó! Thằng đó là tay buôn vũ khí. Tay buôn vũ khí!]
Tôi cũng nghĩ anh ta không phải là một doanh nhân nghiêm túc đâu.
Edmundo vừa nói vừa bắn nước bọt (tôi không trực tiếp nhìn thấy, nhưng tôi có thể chắc chắn như thể mình đã nhìn thấy) và nhảy cẫng lên.
[Seoran Bangsan! Từ vũ khí hạng nặng đến máy bay không người lái sát thương… Này, không có thằng nào dính dáng đến bọn buôn vũ khí mà có kết cục tốt đẹp cả! Cậu biết bọn chúng luôn làm việc có dính dáng đến chính phủ mà! Chết tiệt, nếu biết sớm thì tôi đã không cung cấp thông tin cho cậu ngay từ đầu rồi… Nếu Martin biết chuyện này thì sẽ bóp cổ tôi mất… Dù sao thì hãy rút lui một cách thích hợp và quay về nhanh đi!]
Tay buôn vũ khí sao. Tôi nhớ lại tấm danh thiếp có chữ Seoran gì đó… Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ thấy một tay buôn vũ khí nào tốt cả. Nhưng tôi cũng chưa gặp tất cả các tay buôn vũ khí trên thế giới, nên khẳng định như vậy có lẽ còn hơi sớm chăng?
[Sao không trả lời? Cái đồ khốn này, cậu lại cúp máy đúng không? Đúng không? Cậu cứ cúp máy như thế…]
Đúng là hiểu rõ tôi thật.
Tôi cúp điện thoại.
Tôi không phải là kẻ vô nghĩa đến mức có thể tùy tiện ruồng bỏ đối tác chỉ vì một cuộc điện thoại. Không phải là không tin Edmundo, nhưng bây giờ tôi cần phải quan sát tình hình một cách thận trọng hơn một chút.
Tôi đặt cốc xuống bàn và leo lên ghế sofa. Tôi không tự tin về chiến tranh thông tin, nhưng tôi biết cách sử dụng Google, điều đó có nghĩa là tôi biết cách tìm kiếm tên công ty như Seoran gì đó… Seoran Bangsan, Tập đoàn Seoran, để tôi xem. Đủ loại thông tin về quy mô và lịch sử xuất hiện lộn xộn. Tôi nheo mắt đọc kỹ chúng.
Sau khoảng một giờ lang thang trong biển thông tin lộn xộn như một bãi rác, tôi đã hoàn thành việc thu thập thông tin.
Tập đoàn Seoran bao gồm một số công ty con, trong đó có Seoran Bangsan (công ty vũ khí đáng ngờ), và là một công ty gia đình. Điều này hoàn toàn không đáng ngạc nhiên. Khi thực hiện những công việc nhạy cảm và cẩn trọng như buôn bán vũ khí, còn ai đáng tin hơn gia đình chứ?
Chỉ có một điểm khác biệt nhỏ giữa Seoran Bangsan và những tay buôn vũ khí mà tôi biết là Seoran Bangsan trực tiếp phát triển, sản xuất và bán vũ khí?
Nói cách khác, Seoran Bangsan là tên đầy đủ của SR. Đúng vậy, SR mà tên tuổi được xếp ngang hàng với Lockheed Martin hay Boeing.
Edmundo đã đúng. Kwon Shinwoo là một tay buôn vũ khí, chỉ là quy mô lớn hơn một chút so với bình thường.
Đối phó với tay buôn vũ khí cũng không khác gì đối phó với chính phủ. Đặc biệt, những tay buôn vũ khí có quy mô nhất định luôn bị chính phủ theo dõi sát sao.
Tôi dựa vào tay vịn ghế sofa và chìm vào suy nghĩ một lúc.
Nghĩ khoảng 2 phút thì đầu tôi bắt đầu đau, lúc này đưa ra kết luận nhanh chóng sẽ tốt hơn cho cơn đau đầu.
Thứ nhất, Kwon Shinwoo là một tay buôn vũ khí. Dính dáng đến tay buôn vũ khí quả thực là một việc rắc rối. Thứ hai, Kwon Shinwoo là đối tác của tôi. Và chỉ hai giờ trước, tôi đã tự nhủ rằng việc tìm được một đối tác là một điều đúng đắn.
Vậy thì thứ ba, tôi sẽ không nói hai lời.
Kết luận được đưa ra, cơn đau đầu biến mất. Tôi đột ngột đứng dậy khỏi ghế sofa và chuyển chiếc điện thoại thông minh đã reo liên tục sang chế độ im lặng.
Tôi đợi trời tối.
Thời gian trôi qua thật nhanh, TV rất lớn và có hàng trăm kênh. Xem các kênh mua sắm tại nhà bán những món đồ thú vị, thời gian trôi đi vùn vụt.
Khoảng năm giờ, hoàng hôn bắt đầu buông xuống bên ngoài cửa sổ lớn.
Seoul nhuộm một màu đỏ rực.
Tôi nhìn về phía khung cảnh kỳ lạ đó, nhìn thoáng qua giữa vô số tòa nhà, tự hỏi nơi mình sinh ra rồi đứng dậy.
Kwon Shinwoo vẫn chưa đến.
Có vẻ như căn hộ này là một trong những biệt thự phụ của anh ta. Việc các tỷ phú có hàng chục căn hộ hoặc dinh thự không sử dụng đến là một sở thích thông thường nên tôi hoàn toàn hiểu được.
Dù sao thì nếu anh ta không thường trú ở đây, thì việc tên ngốc lúc nãy nồng nặc mùi rượu cố gắng chui vào đây cũng có lý. Chắc là tên này muốn dùng biệt thự của họ hàng xa làm nơi trú ẩn ngắn ngày vào cuối tuần?
Hứm, xin lỗi nhé, nhưng tạm thời sẽ không được đâu.
Tôi đi vào bếp vì nhớ ra có sữa còn hạn sử dụng rất lâu trong tủ lạnh. Tôi lấy ngũ cốc ra khỏi tủ (Ôi! Vị yến mạch!), rồi lục sâu hơn và tìm thấy siro phong, một thành công lớn. Ngũ cốc vị yến mạch cứng như nhai bìa các tông cũng trở nên dễ ăn hơn khi rưới siro phong. Sau khi ăn hết một hộp ngũ cốc đứng trước quầy bar kiểu đảo bếp, tôi rời khỏi căn hộ.
Tôi mua một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây ở khu thương mại ga tàu điện ngầm. Trời quá lạnh.
Liếc nhìn tấm gương dài đặt trước cửa hàng quần áo, tôi thấy mũi mình đỏ hoe, không chỉ mũi mà hai má cũng đỏ bừng như người say rượu. Tôi kiểm tra nhiệt độ trên điện thoại thông minh. 3 độ… Đây có phải là nhiệt độ của Trái đất vào tháng 3 không? Câu hỏi từ lâu về việc tại sao Yoon Eunkyung lại rời Hàn Quốc và định cư ở Mexico 22 năm trước cuối cùng đã được giải đáp.
May mắn thay, bên trong tàu điện ngầm có hệ thống sưởi mạnh, cũng rất đông người vì giờ đang là tối thứ Bảy mà. Tôi chen chúc giữa dòng người, chia sẻ hơi ấm và di chuyển đến Yeoksam-dong.
Sòng bạc hợp pháp lộng lẫy và đông người.
Tôi đứng ở sảnh trải thảm đỏ, quan sát xung quanh một lúc. Những người mặc quần áo tùy ý đang cười nói rôm rả, một nửa là người da trắng, phần còn lại là người nước ngoài trông giống người Hàn Quốc. Có vẻ có khách du lịch, nhưng không có gia đình. Nơi đây có bầu không khí hoàn toàn khác với Las Vegas.
Tôi đổi tiền mặt thành chip tại quầy, vì mục đích không phải là đánh bạc nên tôi chỉ đổi một ít.
Đi qua hành lang dài đầy máy đánh bạc, rồi xuống ba bậc cầu thang lớn rộng khoảng 5 mét, đến một sảnh nhỏ được trang trí bằng ánh sáng nhân tạo lờ mờ và hoa. Vì đã từng đến đây một lần nên tôi không bị lạc.