Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 116
“Con thích Haewon ở điểm nào? Trước đây mẹ thấy cậu ấy có năng khiếu violin. Nhìn cậu ấy chơi đàn, mẹ rất ấn tượng.”
Mẹ anh hỏi một cách tự nhiên về người yêu của con trai. Woojin nghĩ đến một câu trả lời mà bà sẽ hài lòng.
Mập mờ và khó nắm bắt. Vì họ luôn thích những thứ mập mờ và khó nắm bắt.
“Rất khó để diễn tả bằng lời.”
“……”
Mẹ anh gật đầu, xúc động đến nghẹn lời.
Dù là nam hay nữ thì Woojin cũng đang có tình cảm với ai đó.
Với một người mẹ từng tuyệt vọng bấu víu vào sự bình thường của anh thì sự thay đổi này khiến bà vui mừng đến mức tay cũng run lên.
Woojin xác nhận phản ứng của mẹ rồi tiếp tục dùng bữa.
Sau khi rời nhà ba mẹ, anh lên xe, để mẹ tiễn rồi quay đầu xe lại, hạ cửa kính xuống và ngước lên nhìn bà.
“Lái xe cẩn thận nhé.”
“Mẹ vào nhà đi.”
“Nhớ gửi lời hỏi thăm đến Haewon nhé.”
“Vâng.”
Đôi mắt vô cảm của anh lướt qua mẹ một lần. Rồi cửa kính từ từ kéo lên. Chiếc xe của Woojin không chút chần chừ lao ra khỏi gara đang mở.
Woojin mở khóa cửa và bước vào.
Tiếng nhạc chát chúa vang lên bên tai.
Haewon đang thưởng thức một đĩa DVD thu âm buổi biểu diễn trực tiếp. Cậu ngồi thả lỏng trên ghế sofa, hoàn toàn không hay biết Woojin đã đến, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào những giai điệu cổ điển dường như chỉ là những âm thanh lặp đi lặp lại.
Trên màn hình là một vị nhạc trưởng già nua đang vung tay đầy đam mê, dẫn dắt dàn nhạc đến một nơi nào đó. Có lẽ đó là một thế giới mà Woojin mãi mãi không thể hiểu được.
Anh tò mò điều gì có thể khiến Haewon chìm đắm đến mức ấy. Chính vì có thể cả đời này cũng không hiểu được nên anh lại càng muốn biết.
Haewon giống như đang chìm vào nước, hoàn toàn đắm mình trong âm nhạc, còn Woojin lặng lẽ quan sát cậu mà không tạo ra một tiếng động nào.
Nhận thấy bóng dáng đổ xuống người mình, Haewon ngước mắt lên. Woojin đưa tay nắm lấy má cậu, cúi xuống áp môi mình lên môi cậu. Ngay lập tức anh siết lấy gáy Haewon.
Cả hai ngã xuống sofa. Trong miệng Haewon phảng phất hương vị tươi mát của trái cây, có lẽ cậu vừa mới đánh răng xong.
Cảm giác mà anh không thể diễn tả bằng lời với mẹ mình, giờ đây lại trào dâng mãnh liệt.
Khi môi anh hòa quyện với môi Haewon, khi anh quấn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt ấy và hút sâu đến tận gốc, khi Haewon táo bạo kéo khóa quần anh xuống và trượt tay vào bên trong, và khi đôi môi cậu khẽ cong lên, tạo ra một đường nét kỳ lạ mỗi khi hai người chạm vào nhau, những cảm giác ấy thật khó để diễn tả bằng lời.
Nếu có thể, anh muốn làm chuyện này đến giới hạn mà thể lực cho phép.
Dẫu biết rằng điều này chẳng đáng để tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực đến vậy, nhưng chỉ với một nụ hôn, ý thức anh đã trở nên mơ hồ. Bằng cách nào đó, anh chỉ muốn gia tăng diện tích tiếp xúc giữa hai người, muốn chạm nhiều hơn, cảm nhận càng nhiều càng tốt hơi ấm, làn da, và mùi hương của đối phương.
Đó là một hành động mang lại khoái cảm.
Nếu trước đây anh tiếp xúc với người khác chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, thì bây giờ anh lại bị ám ảnh bởi tình dục đơn giản vì chính bản thân hành động ấy khiến anh say đắm.
Anh kéo áo sơ mi của Haewon lên qua đầu, để lộ mái tóc nâu rối bời.
Bờ vai thẳng tắp, xương quai xanh hõm sâu, khuôn ngực phẳng lặng, và đôi nhũ hoa nhạt màu khẽ nhô lên. Khoái cảm dâng trào quá nhanh khiến không gian bên trong chiếc quần lót của anh trở nên chật chội.
Haewon kéo cà vạt của Woojin xuống, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, ánh mắt cậu chạm thẳng vào mắt anh.
Anh vuốt ve đôi mắt tựa búp bê với hàng mi dài, đôi môi ướt át đỏ hồng, cùng những đường nét tinh tế trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Haewon bằng bàn tay to lớn của mình.
Haewon đã cởi hết cúc áo sơ mi của Woojin, sau đó kéo áo khỏi vai anh. Phần tay áo vẫn mắc lại nơi cánh tay. Woojin giơ một bên tay lên, Haewon liền giúp anh trút bỏ nó, rồi làm điều tương tự với cánh tay còn lại.
Woojin nắm lấy cạp quần cùng đồ lót của Haewon và kéo xuống một cách thô bạo. Khi phần dưới của Haewon bị phơi bày một nửa, anh vội vã cởi bỏ cả quần và đồ lót của chính mình.
Cả hai để lộ nửa thân dưới, Woojin đè lên người Haewon, cọ xát bộ phận cương cứng vào cậu như thể sắp tiến vào.
Đôi mắt Haewon khẽ khép lại. Giống như lúc cậu đắm chìm vào một thế giới mà Woojin không thể hiểu được khi nghe bản thu trực tiếp, giờ đây cậu cũng đang dần chìm vào khoái cảm mơ hồ ấy.
Anh ép chặt cơ thể đang tràn đầy dục vọng vào làn da Haewon, hông khẽ chuyển động, âm thanh phát ra của lớp da sofa nhàu nát dưới sức nặng của cả hai.
Woojin đang cố gắng kéo quần và đồ lót của Haewon xuống hoàn toàn thì bị cậu ngăn lại, vòng tay ôm lấy lưng anh.
“Đừng đưa vào. Ha… cứ như thế này thôi. Em thích thế này.”
“……Nhưng anh muốn vào.”
“Đừng. Cứ như thế này… cứ… ah.”
Haewon dịch chuyển hông bên dưới Woojin, điều chỉnh tư thế sao cho hai người hòa hợp hơn. Diện tích tiếp xúc giữa họ mở rộng, góc độ cọ xát cũng trở nên sâu hơn. Woojin siết chặt hơi thở, lồng ngực phập phồng khi anh áp sát, lướt hông theo những chuyển động gợn sóng của Haewon.
Haewon nhắm mắt, tìm kiếm đôi môi của Woojin. Đôi môi cậu lướt dọc theo cằm và má anh, rồi cuối cùng chạm đến môi anh.
Đôi môi Woojin vốn đang mím chặt nay hé mở, hơi thở nóng bỏng tràn ra. Haewon hít sâu lấy hơi ấm ấy, siết chặt gáy rồi khẽ cắn lên môi anh.
Hơi nóng bùng lên mãnh liệt. Thể xác và cảm xúc hòa quyện, dâng trào như những thanh âm của dàn nhạc khi chạm đến cao trào.
Chiếc lưỡi đỏ ướt át len lỏi giữa hàm răng Woojin, quấn quýt, càn quét bên trong, gấp gáp như một chú chim non đang đòi hỏi thức ăn.
Woojin nghiêng đầu, hạ hông xuống mạnh mẽ như thể đang xâm nhập. Từ đôi môi bị anh nuốt trọn, tiếng rên rỉ và hơi thở gấp gáp hòa vào nhau. Mỗi lần Woojin đổi tư thế, xương bả vai anh lại nổi bật lên, khiến Haewon vô thức siết chặt lấy. Ngón tay cậu ghì sâu vào da thịt anh.
Cả hai quấn lấy nhau trong cơn khát khao, liên tục cọ xát và ma sát những điểm nhạy cảm của đối phương. Lưng Woojin khẽ cong, run rẩy theo từng chuyển động. Haewon cũng đã bị hơi nóng thiêu đốt đến cực hạn, tuyệt vọng bấu chặt vào tấm lưng và đôi hông siết chặt của anh.
Nhưng chừng này thôi thì chưa đủ để chạm đến khoái cảm cuối cùng.
Woojin buông lỏng cánh tay đang chống đỡ, hoàn toàn đè lên người Haewon. Anh dồn toàn bộ sức nặng lên cậu, bàn tay trượt xuống phía dưới, siết chặt lấy hai bộ phận cương cứng áp sát nhau.
“Ah! Anh…!”
“Đau à?”
“Không… Ư ư, đừng chà xát mạnh quá. Em sắp ra mất…”
Gò má Haewon nóng bừng như sắp bốc cháy. Lời thì thầm run rẩy ấy lướt qua tai khiến máu trong cơ thể Woojin dồn mạnh xuống bụng dưới, thiêu đốt anh từ bên trong.
Woojin tăng tốc chuyển động của tay. Haewon thở dốc, giọng nói không ngừng run rẩy theo từng nhịp khoái cảm dâng cao. Cơ thể cậu khẽ co giật, tiếng rên đứt quãng bật ra từ đôi môi run rẩy chạm vào tai anh.
“Anh…anh Woojin… ah, ah… Ông cụ à, chờ đã. Đau quá… đợi chút… ông ơi, làm ơn dừng lại một chút…”
Cảm giác như sắp vỡ tung khiến Haewon hoảng loạn, cố gắng giãy giụa để ngăn bàn tay anh lại. Woojin nhíu mày, nghiến chặt răng đến mức quai hàm căng cứng.
“Anh, em… ah, ah…!”
“Khụ…!”
Woojin không thể kìm nén được nữa, nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn lại khi đạt cực khoái. Phần hông run lên dữ dội trong lúc xuất ra. Hơi thở dồn nén bấy lâu tuôn trào cùng lúc.
“Haa… haa…”
Woojin kiệt sức, hoàn toàn buông lỏng trên người Haewon. Đôi mắt mơ màng vẫn còn phủ một lớp sương mờ, cậu nằm dưới thân anh, ánh mắt đờ đẫn dõi lên trần nhà, cơ thể run rẩy nhẹ. Phải mất một lúc nhịp thở gấp gáp mới dần ổn định, nhịp tim đập điên cuồng cũng từ từ lắng xuống.
Woojin chậm rãi nhổm người dậy. Ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt ướt át của Haewon lặng lẽ ngước lên nhìn anh. Anh vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo người ngồi dậy rồi đặt lên đùi mình. Đôi mắt vừa rồi vẫn đang ngước lên nhìn nay lại đổ xuống, bàn tay dịu dàng ôm lấy gương mặt anh.
“Haa… ah… Xuất ra mất rồi.”
“Ừm.”
“Lâu rồi mới lên đỉnh cùng nhau nhỉ?”
Hai gò má Haewon ửng đỏ. Woojin ngây người nhìn gương mặt cậu, ánh mắt dừng lại thật lâu. Haewon khẽ vuốt lại mái tóc rối bời của anh, nhẹ nhàng lướt ngón tay trên má, đồng thời siết chặt phần thân dưới, áp sát vào anh hơn.
“Cụ à. Thích quá.”
“…Em có biết câu đó nghe kỳ cỡ nào không?”
“Biến thái. Nói vậy mà cũng hứng lên à?”
“Không được trêu người lớn.”
“Em cũng ba mươi rồi đấy. Ủa? Vậy tính ra em cũng là người lớn nhỉ… Ba mươi tuổi… Hình như qua ba mươi là chính thức thành người lớn rồi đúng không?”
Haewon đã bước sang tuổi ba mươi, đã bình an vượt qua hai mươi chín. Woojin không thể diễn tả được cảm giác nhẹ nhõm trong lòng mình.
Mọi thứ lúc này đều hoàn hảo.
Woojin đã xóa từng mục trong danh sách một cách cẩn thận, công việc cũng dần ổn định, và quan trọng nhất là Haewon đã bình an bước sang tuổi ba mươi đúng như anh mong muốn.
Anh tự hỏi liệu đây có phải là phần thưởng cho tất cả những nỗ lực của mình không.
Haewon đang ngồi trên đùi anh, và ngay cả hình ảnh của cậu lúc này cũng vậy, không chỉ đơn thuần là đẹp hay hợp gu, mà chính ánh mắt, biểu cảm, và từng cử chỉ khi nhìn anh mới thực sự khiến anh rung động.
Woojin vốn là người có khát khao được công nhận và bản năng kiểm soát người khác mạnh hơn bất cứ ai, nhưng cảm giác được Haewon yêu thương lúc này lại là một thứ hoàn toàn khác biệt, vượt xa mọi ham muốn thông thường.
Haewon vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa má lên vai.
Hai người tiếp tục cọ sát vào nhau, tận hưởng chút hơi nóng còn sót lại như thể chìm trong một giấc mơ kéo dài.
“Cùng đi tắm nhé?”
Mạch máu như cạn kiệt, Haewon mềm nhũn, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Cậu đứng dậy với thân thể ướt đẫm mồ hôi và bước vào phòng tắm. Bên ngoài cửa, quần áo bị vứt bỏ một cách cẩu thả, và rồi cả Haewon và Woojin đứng đối diện nhau dưới vòi sen, hoàn toàn trần trụi.
Woojin vặn vòi nước. Dòng nước ấm đổ xuống, tràn qua bờ vai họ khi hai cơ thể gần như chồng lên nhau.
Mi mắt Haewon chậm rãi chớp xuống, cơn buồn ngủ ập đến xen lẫn với sự mệt mỏi. Cậu dụi má vào lồng ngực Woojin.