Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 132
Woojin liếc về phía cây cột giữa phòng. Lee Seokjoong nhìn theo ánh mắt của anh rồi quay lại nhìn Woojin.
“Thử bị trói ở đó đi.”
“Đệch, anh nói cái quái gì vậy?!”
“Tôi chỉ muốn trói mày vào đó rồi đ*t đến khi cái lỗ của cậu rách toạc ra thôi.”
“Cái thằng khốn nạn này! Tao đã nể cái chức công tố rẻ rách của mày nên mới nhịn, vậy mà mày dám?!”
Lee Seokjoong thở hổn hển đứng bật dậy, hai nắm tay siết chặt như thể sắp lao vào tấn công Woojin ngay lập tức. Nhưng rồi những khớp ngón tay trắng bệch chỉ run lên đầy giận dữ mà không thể vung ra. Woojin nhả ra một làn khói thuốc, gương mặt Lee Seokjoong lập tức đỏ bừng lên, ngay sau đó là những cơn ho sặc sụa.
“Mẹ nó… khụ, khụ… cái thằng khốn nạn… khụ… cái thằng ăn mày thối tha…”
Woojin đứng dậy khỏi sofa.
Anh dí đầu điếu thuốc vào tờ tiền cháy dở trên gạt tàn, dụi tàn lửa một cách thản nhiên rồi chậm rãi tiến lại gần Lee Seokjoong. Bản năng khiến Lee Seokjoong theo phản xạ lùi về phía sau nhưng Woojin đã áp sát, mặt gần như chạm vào mặt hắn. Hô hấp yếu khiến Lee Seokjoong phải nín thở, hai mắt đỏ lên vì bị kìm hãm oxy.
“Nghe nói phía sau cũng có thể mang lại khoái cảm. Tôi sẽ cho cậu thử. Tin tôi đi.”
Woojin nở một nụ cười quyến rũ.
Lee Seokjoong hoàn toàn bị khống chế, không thể cử động, Woojin bất ngờ túm lấy gáy hắn rồi áp môi mình xuống. Im Hyosang bật cười phá lên. Gã vốn dĩ luôn cười một cách thái quá khi hút cần.
Woojin mạnh bạo bóp chặt hàm Lee Seokjoong, cưỡng ép tách môi hắn ra và đẩy lưỡi vào. Lee Seokjoong phản kháng quyết liệt, giãy giụa dữ dội đến mức cả hai ngã xuống sofa. Woojin cố tình chặn hết mọi khe hở, không để đối phương có một chút không khí nào để thở, liên tục áp đặt những nụ hôn cuồng bạo. Cơ thể Lee Seokjoong run lên bần bật, chống cự một hồi lâu rồi dần dần mềm nhũn.
Woojin rời môi ra. Lee Seokjoong lập tức ho sặc sụa như thể sắp nôn ra tất cả những gì có trong bụng. Hắn ho đến mức người co rúm lại, sau đó vội vã cầm lấy ly champagne trên bàn, ngửa cổ uống liên tục để cố xoa dịu cổ họng.
Woojin dùng mu bàn tay chùi mạnh lên môi như thể ghê tởm thứ vừa chạm vào. Anh cầm ly rượu súc miệng một lượt rồi nhổ phì ra, vẻ mặt đầy khó chịu.
Chàng trai thực tập sinh ngồi ở góc phòng đảo mắt qua lại liên tục, không thể hiểu nổi chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra trước mặt mình.
“Mẹ kiếp, thằng chó!”
“Muốn làm lại không?”
“Thằng khốn nạn!”
“Lee Seokjoong à, lại đây, bú cho tôi đi.”
“Mày điên thật rồi hả?! Mày nghĩ mày là ai mà dám giỡn mặt tao, cái thứ công tố viên rác rưởi!”
“Hôn cậu xong tôi cứng rồi. Mau lại đây đi.”
“Con mẹ nó… Biết điều thì dừng lại đi, dừng ngay đi.”
“Mau lại đây.”
“Được rồi! Tao sẽ thôi! Tao sẽ không nhắc đến nó nữa, được chưa? Mẹ kiếp, chỉ vì cái thằng em họ chết tiệt đó…”
Lee Seokjoong run lên vì bực bội, toàn thân rùng mình như thể ghê tởm chính mình, ánh mắt hắn trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Woojin.
Trong lúc đó, Im Hyosang rót rượu cho chàng trai thực tập sinh vẫn đang ngồi ngây ra. Người đàn ông trẻ cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng khi cậu ta cầm ly lên uống nó thì như thể đang nuốt độc dược. Im Hyosang đặt tay lên vai cậu ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lee Seokjoong nốc rượu liên tục để xua đi cơn giận, rồi hằn học nhìn chằm chằm vào Woojin.
“Thử làm thêm một lần nữa xem.”
“Cái gì, hôn à? Không thích sao?”
“Thằng chó đẻ…”
Lee Seokjoong khạc mạnh xuống sàn rồi quay đi như thể không muốn phí thêm lời với Woojin. Hắn ngồi xuống bên cạnh chàng thực tập sinh lúc này đã bắt đầu hôn Im Hyosang.
Woojin nhìn họ, rót cho mình một ly rượu khác. Anh cảm nhận rõ rệt vị đắng và cảm giác nóng rát trượt qua cổ họng rồi dọc theo thực quản. Độ cồn khá cao.
Không lâu sau, chàng thực tập sinh bị trói vào cây cột.
Khi Woojin tiến lại gần, Im Hyosang cất tiếng hỏi.
“Anh hết lậu rồi đấy chứ?”
“Mẹ kiếp, khỏi hẳn rồi nên mới dắt thằng em họ đến khách sạn… À, chết tiệt, được rồi, hiểu rồi.”
“Khỏi rồi thật chứ?”
Woojin không thích bị nghi ngờ, nên anh lập tức lên tiếng khẳng định.
Woojin túm lấy tóc cậu thanh niên đang run rẩy yếu ớt kia. Anh dùng tay nắm lấy bộ phận mềm oặt của mình, vuốt ve để kích thích, nhưng chẳng có phản ứng gì. Lee Seokjoong nhìn xuống háng Woojin với vẻ mặt kỳ quặc.
“Bị bất lực mà còn định đè ai hả… Mất cả hứng, biến đi.”
Lee Seokjoong đẩy Woojin ra, rồi như thể đang muốn phô trương điều gì đó, hắn nâng nơi đó đang dựng đứng của mình lên và đâm mạnh vào cơ thể người đàn ông kia.
***
Trước màn hình hiển thị biểu đồ chứng khoán của K1 đang lao dốc không phanh, Woojin đứng lặng im, dõi mắt ra sân trước viện kiểm sát, nơi người qua lại tấp nập.
Chỉ từng đó là chưa đủ. Woojin nhớ đến Lee Seokjoong, kẻ đã chép miệng khi nhắc đến Haewon. Gã tình cờ gặp Haewon tại khách sạn mà cả hai cùng đầu tư, chắc chắn đã tán chuyện về cậu như một món nhắm trên bàn rượu. Woojin đã bảo hắn bớt quan tâm đi, nhưng Lee Seokjoong vốn không phải kẻ biết nhìn sắc mặt người khác mà cư xử cho phải lẽ.
Khi nghĩ đến việc hắn đã đưa danh thiếp cho Haewon, một cảm giác rõ ràng và mãnh liệt bùng lên bên trong Woojin. Dù chẳng liên quan gì đến chuyện trước đó nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Haewon co người khóc cũng đã khiến anh cảm thấy thứ cảm xúc khó chịu tương tự.
Những cảm xúc mâu thuẫn khuấy đảo tâm trí anh gây ra một cơn đau đồng nhất. Một mặt anh muốn nghiền nát mọi thứ bằng gót giày; mặt khác anh lại không thể làm thế.
Woojin quyết định tận dụng các nguồn tin từ giới truyền thông và bộ phận chiến lược của Tập đoàn Hankyung để thu thập tài liệu về K1. Dữ liệu trong tầng hầm không phải thứ để đem ra cho người khác xem. Đó phải là con át chủ bài được sử dụng đúng lúc để siết chặt dây cương kẻ khác.
Tầng hầm bí mật không chỉ đơn thuần là một kho lưu trữ tội ác; nó còn là một căn phòng kín, nơi những âm mưu và mưu đồ diễn ra, hoàn thành vai trò của một không gian tuyệt đối bí mật.
Tiếng gõ cửa vang lên, Woojin đóng màn hình laptop lại. Người bước vào là Jung Homyung.
“Tiền bối, anh chưa ăn trưa sao?”
“Tôi định ăn đơn giản ở căng-tin thôi.”
“Ồ, em cũng tính xuống đó. Cùng đi nhé.”
Woojin cầm lấy điện thoại và đứng dậy. Hai người cùng xuống căng-tin trên tầng hai của Viện Kiểm sát Trung ương. Cả hai nhận suất ăn và chọn một chỗ trống để ngồi. Jung Homyung múc một muỗng canh thịt bò cay rồi cất giọng.
“Dạo này báo chí ca ngợi việc Hankyung trả hết quỹ công nhiều lắm.”
“Thế à?”
“Không lẽ anh đang tính vẽ nên một màn lật kèo ngoạn mục?”
“Tôi đâu cần làm vậy. Tôi đang nắm khá nhiều cổ phần của công ty đó mà.”
Woojin nói thẳng thừng.
“Vậy tại sao anh không nghỉ việc?”
Jung Homyung nhìn anh với vẻ không hiểu nổi. Nếu có chừng đó tài chính thì đáng lẽ nên làm tài phiệt, sao còn đi làm cái nghề kiểm sát viên này? Ánh mắt cậu ta bộc lộ rõ những suy nghĩ thực dụng và trần tục.
“Quyền lực không có tiền thì chỉ có thể phụ thuộc vào tiền mà thôi. Chủ nghĩa tư bản vận hành theo cách đó.”
“Phải rồi… cuộc đời này vẫn luôn xoay theo quy luật ấy.”
“Một khi đã nắm được sợi dây, đừng bận tâm đến lợi ích thiệt hơn nữa, cứ giữ chặt lấy nó là được. Đừng tính toán quá nhiều.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Jung Homyung gật đầu như thể vừa lĩnh hội được một chân lý vĩ đại.
Woojin chống khuỷu tay lên bàn, nhấm nháp bữa trưa một cách hời hợt. Thức ăn ở căng-tin dành cho nhân viên không ngon cũng chẳng chất lượng, nên dù đang trong giờ ăn trưa, nơi này vẫn vắng vẻ. Những người có mặt đều trò chuyện với giọng nhỏ tránh gây sự chú ý.
Woojin trầm ngâm, cầm đũa lên một cách vô thức.
Anh vô tình liếc nhìn chiếc TV lớn treo trên tường của căng tin.
Màn hình liên tục phát các bản tin pháp luật, thông tin đời sống, thỉnh thoảng là những video quảng bá do ngành tư pháp sản xuất.
Dù có vài người không biết đặt mắt vào đâu nên cứ nhìn chằm chằm vào đó nhưng hầu hết đều không thực sự để tâm, chỉ coi nó như một món đồ trang trí.
Ánh mắt Woojin cứng đờ, dán chặt vào màn hình treo tường.
Jung Homyung vừa nói gì đó và ngẩng lên thì thấy anh đang nhìn đăm đăm vào một điểm nào đó, cảm thấy kỳ lạ nên cũng nhìn theo hướng ấy.
Là Moon Haewon.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đang đứng trước dàn nhạc giao hưởng hơn trăm người chơi violin.
Haewon chìm đắm trong cảm xúc, biểu cảm của cậu vô cùng phong phú và tràn đầy cảm xúc, dường như có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.
Những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, bàn tay phải cầm vĩ kéo mạnh từ đầu này sang đầu kia với toàn bộ sức lực, mãnh liệt và dữ dội.
Woojin bỗng dưng đứng bật dậy như người bị hớp hồn.
Jung Homyung tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Woojin bước đến trước màn hình lớn mà chẳng ai buồn để ý, đứng sững lại ngay phía trước nơi màn hình cao hơn cả chiều cao của anh.
Gương mặt Haewon phủ kín khung hình.
Ngay khoảnh khắc ấy, không khí bỗng trở nên nặng trĩu đè lên vai Woojin.
Cảm giác như tất cả độ ẩm trong cơ thể bị hút cạn, một áp lực vô hình siết chặt lấy anh.
Đầu óc anh trở nên trống rỗng, tim đập thình thịch.
Đôi mắt Woojin cứng đờ, chăm chăm nhìn hình ảnh Haewon đang tràn ngập trong tầm nhìn.
Haewon đổ ập vào anh giống như con sóng lớn vỗ mạnh vào bờ, như cơn gió lốc cuộn trào.
Trước mắt Woojin, bóng dáng Haewon đang chơi violin hòa làm một với chính anh, một người đàn ông cao lớn, đứng vững chãi nổi bật giữa căn phòng.
Hơi thở trở nên nghẹn lại.
Đầu óc choáng váng.
Bàn tay trong túi quần siết chặt thành nắm đấm.
Đó là sự thức tỉnh đầu tiên.
Đó là mối tình đầu của anh.
Chương trình phát sóng về Lễ hội nhạc cụ hơi quốc tế Jeju nhanh chóng chuyển sang bản tin kiến thức pháp luật.
Woojin giật nảy người như thể có ai vừa vỗ mạnh vào lưng anh. Anh chớp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình đã không còn bóng dáng Haewon. Giờ đây những gương mặt trên màn hình chỉ là một luật sư đang giải thích về pháp luật và một phát thanh viên của ngành tư pháp.
Anh đứng đó thất thần một lúc rồi từ từ quay người lại về chỗ ngồi, cầm lấy thìa.
“Anh sao vậy?”
“……”
Woojin không đáp, như thể chẳng nghe thấy câu hỏi.
Trái tim và gương mặt anh nóng bừng, phải mất một lúc lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh. Woojin ngồi đó, cử động một cách máy móc như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ giữa đêm hè.
Yêu haewon
Phải lòng em lần nữa chứ gề