Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 143
Bà quay sang nhìn Haewon chỉ ngồi im lặng. Cậu như mất hồn, ánh mắt vô định nhìn vào đâu đó xa xăm.
“Haewon à?”
“…Vâng?”
Linh hồn đang lang thang vô thức của Haewon trở lại thực tại.
“Sao lại ngồi nghĩ gì thế? Có chuyện gì xảy ra với cháu à?”
“…Không ạ. Không có gì đâu.”
“Vậy sao đột nhiên lại muốn gặp cô? Cũng chẳng tham gia tiệc hậu diễn, lạnh lùng rồi biến mất.”
“Vì sắp tới cô sang Mỹ rồi, chắc sẽ khó gặp lại… nên cháu muốn đến chào một tiếng ạ.”
“Cháu mà cũng là đứa biết điều thế sao? Cô sẽ về Hàn vào lúc Tòa án Tối cao tuyên án chồng, khi đó chắc sẽ gặp lại cháu.”
Seo Ok Hwa mỉm cười như thể cảm động vì điều dễ thương nào đó. Haewon đang ngồi thất thần, cất tiếng hỏi.
“…Tiền bối ạ. Woojin tiền bối…”
“Woojin làm sao?”
Không lâu trước đây, khi lấy lại đồ đạc của Hayoung bị để quên trong penthouse, Seo Ok Hwa vừa sắp xếp chúng bằng đôi tay điềm tĩnh vừa hỏi lại.
“Chuyện này có thể hơi đường đột khi cháu nói ra…”
“Muốn nói gì thì cứ nói thoải mái đi.”
“Chuyện Soyoung thích tiền bối Woojin… cô biết rồi phải không ạ?”
“….”
Seo Ok Hwa khẽ thở dài. Các đầu ngón tay của Haewon run rẩy. Cậu bắt đầu cầu xin mọi thứ, cầu rằng chỉ riêng điều này là sự thật, rằng ít nhất chuyện này đừng là dối trá nữa.
“Có lẽ Woojin và gia đình cô là mối duyên không thể tách rời được rồi.”
Seo Ok Hwa nói bằng giọng như thể đã buông bỏ tất cả, chan chứa sự trống rỗng của sự từ bỏ.
“Chắc vì thế mà Woojin mất thời gian để dọn dẹp căn penthouse. Có lẽ vì thấy có lỗi với Hayoung… Hay là cũng có thể nó đã cố gắng để chuyện như thế không xảy ra ngay từ đầu.”
“Ý cô là sao…?”
Haewon vô thức lắc đầu chậm rãi như muốn chối bỏ điều mình đang nghĩ tới.
“Soyoung chắc chắn là đang nghĩ đến chuyện kết hôn. Mấy thứ như xem mắt hay hẹn hò giấu mặt gì đó, nó đều không thích. Chắc vì Woojin mà ghét thôi. Nhưng người trong cuộc là Woojin thì lại không có vẻ gì như thế cả. Rốt cuộc thì hai đứa con gái nhà cô đều thành ra như vậy. Đáng ra phải là con trai yêu nhiều hơn, nhưng ngược lại, chúng nó lại yêu người ta hơn.”
Bà than thở như thể không chịu nổi nữa.
“Khi chuyện của chồng cô xảy ra, Woojin đã bảo Soyoung nên rời Hàn một thời gian. Vì dù sao Soyoung cũng cần tiếp tục học, coi như là dịp để hai người giữ khoảng cách suy nghĩ lại. Chắc Woojin đã nói thế.”
“Vậy là… cô biết chuyện hai người đang qua lại ạ?”
Trước câu hỏi của Haewon, Seo Ok Hwa không hề tỏ ra ngạc nhiên.
“Cô đoán được bằng trực giác rồi.”
“….”
“Cô đã nhìn Woojin và Hayoung suốt một thời gian dài mà… nhìn ánh mắt của Soyoung là biết ngay thôi.”
“Cô không sao chứ ạ?”
“Ban đầu thì tất nhiên là không thể chấp nhận được rồi. Vì Hayoung, chuyện đó là điều tuyệt đối không nên xảy ra. Cô định giả vờ không biết chuyện giữa hai đứa cho đến cuối cùng. Nhưng sau khi chuyện của chồng xảy ra, cô nhận ra không có Woojin thì nhà này sẽ không thể tiếp tục được. Cả Soyoung, cả cô, cả chồng nữa… Đợi khi Soyoung học xong, chồng cô được giảm án và ra tù thì để hai đứa cưới nhau cũng được, có lẽ vậy. Hiện tại vì hai đứa chưa công khai nên cô đang giả vờ không biết, cứ chờ thôi.”
Cuộc đời là thứ không thể lường trước, mọi chuyện cứ thế rẽ sang những hướng không ngờ, sau khi trải qua quá nhiều chuyện, Seo Ok Hwa giờ đã nói một cách bình thản rằng việc để em gái kết hôn với vị hôn phu của chị gái đã khuất cũng chẳng còn là gì to tát, cuối cùng thì chuyện cũng thành ra như vậy.
Sau khi bị bẽ mặt trước cả nước, trải qua nỗi nhục nhã khi chồng bị tống vào tù thì dường như chẳng còn việc gì khiến bà cảm thấy đó là “chuyện lớn” nữa.
“Thì ra là vậy. Tiền bối cứ lo lắng. Chắc anh ấy không biết là cô đã biết hết mọi chuyện rồi.”
Mô hình khát vọng mà anh vẽ lên giờ đã gần như hoàn thành. Haewon gật gù, bảo rằng vậy thì tốt, hai người hợp nhau lắm.
“Có vẻ như người mà Woojin thật sự quý mến là cháu rồi. Woojin vốn là đứa cứng đầu, không thân thiết với ai ngoài đời cả. Cô luôn lo vì điều đó.”
“Tiền bối có nhiều người thân lắm mà cô.”
“Chắc là khi lớn tuổi rồi ai cũng bớt góc cạnh đi, trở nên tròn trịa hơn. Với Soyoung thì như vậy cũng tốt thôi. Hayoung thì quá nghe lời Woojin, cô nhìn mà phát bực luôn. Cái gì cũng vâng vâng, oppa, vâng vâng. Oppa quyết định đi, tuỳ oppa. Em thấy thích, thích lắm. Aigoo, may mà Soyoung giống cô có chút cá tính.”
Seo Ok Hwa nói chuyện như thể đang tán gẫu với một người bạn hợp cạ. Haewon cũng gật gù, thỉnh thoảng mỉm cười phụ họa theo lời bà.
Sau bữa trưa, Haewon chào tạm biệt Seo Ok Hwa.
“Lúc nào cháu qua New York chơi nhé. Từ căn hộ của cô nhìn xuống Central Park ban đêm đẹp lắm. Ban ngày cũng được, nhưng ban đêm mới thật sự đẹp. Cháu đến cô sẽ dẫn đi tham quan.”
“Cháu cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Nếu có thể đi được thì cháu sẽ liên lạc nhé.”
“…Con người ai rồi cũng chết, nhưng không phải ai cũng có tài năng như vậy. Chơi violin cũng phải chăm chỉ vào. Nghe nói cháu không nhận lời mời biểu diễn à? Cháu nghĩ vì sao Chúa lại ban cho mình tài năng như vậy? Là để chia sẻ đấy.”
“Đến mức đó sao ạ? Cô bảo cháu thua Henry Chang mà.”
“Là thiên tài khác nhau thôi. Henry Chang có sức hút riêng của mình, còn Haewon thì có nét cuốn hút của riêng Haewon. Cháu không nghe lời giáo sư Park nói à? Tại sao nhạc cổ điển lại ít người nghe như thế. Là vì những người như Haewon lại xem nhẹ tài năng của mình đấy.”
“Cháu đi đây. Cô cũng đi cẩn thận. Giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Ừ, Haewon cũng sống tốt nhé. Khi nào về Hàn thì liên lạc với cô.”
Haewon gật đầu đồng ý. Cậu lên xe và nhấn ga. Khi cậu đánh lái, hình ảnh Seo Ok Hwa vẫy tay chào từ gương chiếu hậu dần biến mất khỏi tầm mắt.
Đợi khi tỉnh lại thì cậu đã ở trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khu chung cư nơi sống cùng Woojin. Haewon bước xuống xe, đeo cây vĩ cầm lên vai rồi bước vào thang máy riêng dành cho căn hộ penthouse. Cậu nhấn nút tầng cao nhất.
Khi ra khỏi thang máy, cậu đã đứng trước cửa căn hộ penthouse mà Woojin đã chuẩn bị để sống cùng vị hôn thê. Cậu nhập vào dãy số giống với mật mã cửa căn hộ officetel của mình và bước vào trong. Ánh sáng của buổi chiều len qua tấm rèm nhẹ nhàng trong phòng khách, chiếu lên bức tranh của Damien Liu như ánh đèn sân khấu.
Người giúp việc Philippines bước lại, định cầm giúp chiếc hộp đựng vĩ cầm mà Haewon đang mang nhưng Haewon từ chối và bước vào phòng ngủ.
Cậu vứt cây vĩ cầm xuống sàn như thể ném bỏ, rồi ngã người xuống giường. Toàn bộ sức lực đã rút cạn khỏi cơ thể, đến mức lê thân mình đến tận đây thôi cũng đã là một nỗ lực quá sức. Khi cuối cùng cũng thả được cơ thể mỏi mệt xuống giường, một tiếng thở dài nặng trĩu bật ra.
Haewon không nhúc nhích. Như thể có vật nặng buộc vào từng chi, cậu thậm chí không thể cử động nổi một đầu ngón tay theo ý mình. Chỉ buông thả cơ thể, chớp mắt mà thôi.
Sau một lúc lâu nằm bất động như vậy, cậu khẽ động đậy rồi lấy điện thoại ra. Haewon nằm nghiêng, ánh mắt trống rỗng nhìn lên khuôn mặt người đàn ông hiện trên màn hình điện thoại đang cầm trong tay.
Chỉ là đang trên đường đi ăn trưa thôi, vậy mà khuôn mặt đó lại nghiêm túc đến kỳ lạ. Haewon nhìn chằm chằm người ấy thật lâu rồi mở đoạn ghi âm giọng anh lên nghe.
Giai điệu của Guarneri mà Haewon yêu thích vang lên, và giọng đàn ông trầm lặng, nặng nề bắt đầu đọc một cách khô khan kịch bản mà Haewon đã viết. Một giọng nói không tô vẽ, không thêm thắt ngôn từ, chỉ là thanh âm đơn sắc.
Giọng nói gượng ép đọc những dòng kịch bản vốn không muốn nói, lại hờ hững nói yêu Haewon.
“Tôi yêu em, Haewon.”
“Nói lại lần nữa đi.”
“Tôi yêu em, Moon Haewon.”
“Yêu đến mức nào?”
“Trong kịch bản không có câu đó. Cứ làm đúng cái có thôi.”
“Yêu đến mức nào?”
“Được chưa?”
“Anh yêu em đến mức nào cơ chứ?”
“Ha… Đến mức nào à? Nếu có thể biểu hiện bằng con số thì chắc tôi cũng đỡ khổ rồi.”
“Vậy thì dùng sao đi.”
“Sao?”
“Nếu là một trăm ngôi sao thì là yêu rất nhiều.”
“Ý tưởng hay đấy. Không cần phải đau đầu suy nghĩ ‘bao nhiêu’ nữa.”
“Vậy anh yêu em bằng bao nhiêu ngôi sao?”
“Một trăm.”
“Em cũng vậy, em cũng yêu anh bằng một trăm ngôi sao, anh à.”
Và thế là hết. Haewon cứ thế nghe đi nghe lại giọng nói của anh. Trong giọng nói của Woojin phát ra từ đoạn ghi âm ấy có sự dịu dàng như khơi dậy phần yếu mềm nhất của con người, khiến người ta rơi nước mắt.
Yêu bằng một trăm ngôi sao.
Haewon nhớ đến ngày mình trút bỏ quần áo trước mặt anh. Trong vòng tay anh, cậu quá đỗi hạnh phúc đến bật khóc, van nài, toàn thân run rẩy trong ham muốn mãnh liệt. Sau đó cũng có nhiều lần như thế. Quá nhiều đến mức không thể đếm nổi.
Mỗi lần như thế, Haewon đều trao tất cả cho Woojin. Mỗi lần như thế cậu trao đi da thịt, xương cốt, linh hồn, trái tim. Trao đi tất cả, để rồi giờ đây không còn gì nữa. Không còn lại gì cả. Bên trong hoàn toàn trống rỗng. Woojin đã mang đi tất cả không để lại chút gì.
“Ah…”
Haewon ôm lấy ngực, gập người lại. Đau đớn lan tỏa. Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể từ lồng ngực.
Haewon không biết cảm giác muốn chết bắt nguồn từ đâu hay nó đến bằng cách nào, cũng không hiểu vì ai mà lại nảy sinh ra cảm xúc muốn chết này. Nước mắt nóng bỏng tuôn ra nhiều đến mức che mờ cả tầm nhìn.
Nếu có thể, Haewon muốn đập vỡ cửa sổ phòng ngủ và lao mình xuống. Muốn lập tức vứt bỏ cái cơ thể trống rỗng, vô nghĩa này ra ngoài và phá hủy nó. Vì đã trao hết cho người ấy mà chẳng còn gì sót lại, vậy mà thứ nảy mầm mãnh liệt trong lòng Haewon lúc này lại là khát khao phá hoại. Là mong muốn mãnh liệt muốn tự sát.
Vì yêu, vì yêu Woojin mà Haewon muốn chết, chỉ nghĩ đến cái chết mà thôi. Cậu cắn môi. Vì cắn quá mạnh nên máu rỉ ra. Máu hòa cùng nước mắt nóng hổi. Nước mắt lẫn máu rơi lã chã xuống chiếc gối trong căn phòng tân hôn mà Woojin đã chuẩn bị cùng vị hôn thê, trông như dịch tiết của một con vật vừa bị chém đầu.
Cậu nhớ lại buổi sáng từng cùng nhau thức dậy hạnh phúc và say đắm đến nhường nào, lại càng muốn chết thêm. Nhớ đến khuôn mặt của Woojin lại càng muốn chết gấp bội. Trong đầu tràn ngập những từ ngữ liên quan đến cái chết.
Giờ thì cậu đã hiểu vì sao họ lại rời khỏi thế gian khi đang ở độ tuổi rực rỡ nhất.
Vì Hyun Woojin không yêu cậu, và Haewon không thể chịu đựng nổi vết thương ấy. Vì Woojin không thể mãi mãi yêu một ai và Haewon không thể gánh nổi sự mất mát đó.
htht003
tới đoạn ngược rồiii, t rất thíchhhh
Mymy
AAAAAAA SAO LẠI HẾT ĐÚNG ĐOẠN NÀY LÀM ƠN huhu Haewon muốn chếc vì Woojin còn tôi thì muốn chếc vì đói truyện 😭😭😭 cảm ơn subteam nghìn lầnnnnnnn Into The Thrill vạn tuế
Cb92
Thương H quá. Nhưng H thông minh ghê. Mình đoán H sẽ vờ như ko biết gì để tìm hiểu thêm.
Qq
Tới ròi tới ròi
marcy
Nó bắt đầu rồi🥲 ngược time