Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 172
Ngay sau khi nghe tin về Woojin, chưa qua được một ngày thì Choi Hyunmi đã gọi đến nhưng cậu không thể nghe máy.
Nghe nói trừ công tố viên phụ trách và luật sư ra thì anh không chấp nhận bất kỳ ai đến thăm. Mẹ anh cũng vậy, và Haewon cũng không ngoại lệ. Choi Hyunmi chắc chắn đã nghĩ Haewon sẽ gặp được Woojin dù bà bị từ chối.
Haewon nhìn vào màn hình khi tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy tên Choi Hyunmi rồi lại đặt điện thoại xuống.
Người khiến Woojin thành ra như vậy chính là Haewon.
Chính cậu đã bảo anh đi chết đi. Muốn được tha thứ thì hãy chết đi, hãy bò bằng cả tứ chi như chó mà sủa lên, sẽ khiến anh phát điên đến mức muốn chết, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cậu đã trút hết tất cả những lời độc địa và nguyền rủa có thể thốt ra rồi cuối cùng thì còn định hủy hoại bản thân ngay trước mặt anh.
Cậu đã cầu xin tất cả những gì có thể cầu xin, đem chính bản thân ra làm vật hiến tế để cầu xin.
Cầu cho Woojin suy sụp… cầu cho Woojin mất đi tất cả…
Chính cậu đã khiến Woojin thành ra như vậy.
Haewon đã biết trước Woojin sẽ xuất hiện ở đó. Cậu đã liên lạc với bọn họ chỉ để khiến anh đang bất an càng thêm bất an. Chỉ để lay chuyển anh mà cậu đã tự nguyện lên xe của Im Hyosang.
Cậu muốn Woojin thấy bộ dạng thảm hại của mình mà muốn chết. Cậu mong Woojin muốn chết, muốn giáng xuống anh một tổn thương không thể phục hồi.
Mọi việc đã diễn ra đúng như ý muốn. Chính Woojin đã tự tay hủy hoại cuộc đời mình.
Tiếng chuông điện thoại thúc giục Haewon như muốn hỏi rằng bây giờ cậu có thấy hạnh phúc không khi đã đập nát cuộc đời Woojin. Mọi chuyện diễn ra đúng như mong muốn nhưng chẳng có chút niềm vui nào cả. Lồng ngực cậu như muốn nổ tung.
Haewon lần mò lấy chiếc điện thoại nằm trên ghế bên cạnh, chỉ để tắt cái tiếng đang dằn vặt đó. Vừa cầm điện thoại lên thì trước mắt tối sầm lại.
Haewon đâm sầm vào đuôi xe phía trước.
Cản xe phía trước bật ra và xe của Woojin bị va chạm mạnh đến mức nắp capo bị móp. Haewon đập đầu vào vô lăng, khẽ rên lên rồi ngồi dậy. Cơ thể bị chấn động mạnh nhưng vì đã thắt dây an toàn nên có vẻ không bị thương.
Cánh cửa xe phía trước mở ra, tài xế loạng choạng bước xuống. Hắn nắm gáy mình rồi tiến lại gần.
“Á á, này, xuống coi nào… Ê!”
Gã đàn ông đập cửa kính bằng nắm đấm và quát lớn. Haewon run rẩy hạ kính xe xuống.
“Lái xe nhắm mắt à? Không biết giữ khoảng cách giữa các xe à? Hả?! Thấy không, cột sống đốt số 2 và 5 của tôi có vấn đề rồi đấy…”
“… Tôi xin lỗi.”
“Ơ, ơ, cậu không sao chứ?”
“Tôi xin lỗi.”
“À không, tôi không sao đâu nên đừng khóc nữa. Tôi không bị thương. Cái cản sau sinh ra là để va vào mà. Còn cậu thì sao, không sao chứ?”
“… Tôi xin lỗi.”
Haewon bật khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm hai má. Người đàn ông đang nắm gáy lúng túng không biết làm sao.
“Lái xe thì tai nạn là chuyện bình thường thôi, có gì mà phải khóc ghê vậy. Hả? Trời ơi… Làm sao bây giờ. Này, không sao đâu. Đừng lo quá. Cậu mua bảo hiểm ở đâu?”
“… Tôi xin lỗi.”
“Không, không cần phải xin lỗi đến mức đó đâu… À, chết thật. Này. Trời ạ.”
Người đàn ông thay Haewon gọi cho công ty bảo hiểm. Sau khi báo cáo tai nạn, xe được kéo đến một xưởng sửa chữa gần đó.
Mọi chuyện xung quanh được xử lý mà Haewon chỉ ngồi lặng như mất hồn.
Vì nắp capo bị hư hỏng nghiêm trọng nên sẽ mất thời gian sửa chữa. Trong thời gian đó, công ty bảo hiểm sẽ cho mượn xe khác. Họ gom đồ đạc trong xe của Woojin lại cho vào một cái hộp và đưa cho cậu.
“Có vẻ có cả đồ quý giá nên làm ơn kiểm tra lại. Sau này nếu mất rồi mới báo thì bọn tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“….”
Haewon nhìn vào trong hộp. Bên trong lộn xộn nào danh thiếp, ví đựng thẻ, điện thoại, khăn giấy ướt, giấy vệ sinh từ trạm xăng, tài liệu gấp đôi, một hộp nhung nhỏ trông như hộp nhẫn…
Cậu cầm lấy điện thoại của Woojin. Pin cạn kiệt hoàn toàn nên không thể khởi động được.
Người lúc nào cũng coi điện thoại như mạng sống hôm đó đã không mang theo cả cái này mà đến gặp cậu. Có lẽ anh thậm chí không nghĩ đến chuyện cầu cứu hay báo ai.
Haewon cầm lấy chiếc hộp nhung có vẻ không phải của Woojin.
Là hộp nhẫn.
“……”
Haewon mở hộp ra, thấy hai chiếc nhẫn kiểu dáng thô mộc nằm cắm trên lớp nhung. Haewon bán tín bán nghi lấy chiếc nhỏ hơn và đeo thử vào ngón áp út. Dù là đàn ông nhưng ngón tay cậu dài, không hẳn thon như phụ nữ.
Vừa đúng cỡ tay cậu. Haewon cứ mân mê chiếc nhẫn đã đeo lên tay.
Woojin từng nói muốn sống cùng nhau, đã gọi cuộc sống chung của bọn họ là “tuần trăng mật.”
Là chiếc nhẫn anh đã mua để tặng cậu.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi tí tách xuống chiếc nhẫn.
***
Hàng ngày, truyền thông liên tục đưa tin về việc công tố viên đặc biệt thú tội, ra đầu thú, tố cáo nội bộ. Trọng tâm của tin tức là Woojin đã phạm tội gì, phạm đến đâu, và sẽ bị tuyên án bao nhiêu năm tù.
Tất cả những người liên quan đều bị triệu tập, phần lớn bị bắt giam.
Là những người đàn ông mà Haewon đã thấy ở biệt thự Yangpyeong.
Đúng như Haewon dự đoán, họ là những người có vị trí đủ sức khuynh đảo cả đất nước. Và Woojin nằm trong số đó. Bọn họ là đồng phạm.
Việc một công tố viên đương nhiệm bị bắt đã đặt ra rất nhiều câu hỏi cho xã hội.
Bàn luận xôn xao về việc điều tra phi pháp và theo dõi bất hợp pháp vì mục đích điều tra sẽ được dung thứ đến đâu, và mức độ phạm pháp của hành động đó. Vì không có bằng chứng vật chất nào cho thấy anh làm vậy vì tư lợi cá nhân, mà chỉ là hành vi phạm pháp để phục vụ điều tra, nên các chuyên gia cũng chia rẽ trong việc áp dụng điều luật nào.
Khi có người nói tội hối lộ chỉ là tội nhận hối lộ nhẹ, theo dõi phi pháp là điều tra quá đà chứ không nghiêm trọng, thì phía khác lại cho rằng việc công tố viên vi phạm nghĩa vụ khách quan là một trọng tội.
Một luật sư nói rằng chỉ khi bị tuyên dưới ba năm tù thì mới có thể được hưởng án treo, nhưng dù Woojin có nhận tội thì phía công tố cũng không định nương tay. Cô ta dự đoán sẽ không có án treo.
Khi sự quan tâm của công chúng dần lắng xuống và mùa đông cận kề, phiên tòa của Woojin diễn ra. Trong lời biện hộ cuối cùng, anh nói sẽ khiêm tốn chấp nhận phán quyết của tòa và xin lỗi tất cả những ai đã bị tổn thương vì mình.
Bản án được tuyên là hai năm tù giam, không hưởng án treo, bị bãi nhiệm chức vụ công tố viên.
Những người bị lôi kéo theo trong quá trình Woojin tự thú thì bị tuyên án nặng hơn nhiều. Lee Seokjoong bị tuyên án nặng vì tội đưa hối lộ, và đặc biệt là ông nội hắn, chủ tịch K1 Financial Group cũng bị truy tố vì vi phạm luật tăng hình phạt tội phạm đặc biệt, đưa hối lộ và vi phạm luật liên quan đến đầu tư tài chính.
Woojin chấp nhận phán quyết sơ thẩm, không kháng cáo và bị tạm giam tại tòa. Sau khi phiên tòa kết thúc, anh được chuyển đến trại giam.
Cuộc đời anh đúng như ước nguyện của Haewon…
Tất cả những gì anh đã nỗ lực bao năm…
Đều đã kết thúc.
Đã đến lúc phải mặc áo khoác mùa đông.
Haewon vuốt ve chiếc áo lông ngỗng mà Woojin đã mua cho mình, anh đã bảo cậu đừng ăn mặc phong phanh, rồi chọn một chiếc áo khoác đó.
Hôm đó là ngày Jung Homyung đến thăm gặp Woojin. Haewon quyết định đi cùng. Khi gặp nhau ở bãi đậu xe trại giam, Jung Homyung ngạc nhiên khi thấy Haewon bước ra từ xe của Woojin.
“Anh ấy bảo là mình nợ Haewon, hóa ra là mang nợ cậu thật à? Có định gán xe trả nợ luôn không?”
“… Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Vào đi.”
Là đàn em công tố của Woojin nên chắc hẳn cậu ta cũng có liên quan đến vụ này, nhưng lại không bị buộc tội gì. Có vẻ như Jung Homyung tin rằng Woojin đã cố tình bảo vệ mình. Dù Woojin vốn không phải kiểu người biết quan tâm hay giữ nghĩa khí nhưng vì Jung Homyung vẫn luôn kính trọng anh nên Haewon đã không nói ra sự thật. Khi Haewon liên lạc, cậu ta thậm chí còn tỏ ra vui mừng.
Haewon bước vào phòng thăm gặp bên trong trại giam. So với trại giam nơi tiền bối Seungcheol từng bị giam giữ thì cơ sở vật chất ở đây tồi tàn hơn nhiều.
Woojin đang ở một nơi như thế này.
Dù là việc do chính mình gây ra, tim cậu vẫn nhói đau. Sau khi hoàn tất thủ tục thăm gặp, Jung Homyung quay sang nhìn Haewon đang không thể giấu được cảm xúc trên gương mặt, rồi lên tiếng đầy lo lắng.
“Anh giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng lo lắng quá nhiều. Trông anh ấy có vẻ vẫn ổn.”
“……”
“Phải nói sao nhỉ… trông anh ấy có vẻ… bình thản hơn rồi. Không còn khiến người đối diện căng thẳng như trước nữa.”
“Anh không nói với anh ấy là tôi sẽ đến đúng không?”
“Vâng, tôi không nói.”
“Tôi vào một mình cũng được chứ?”
“Lúc đầu tôi sẽ đi cùng, rồi tôi sẽ ra trước.”
Haewon khẽ gật đầu. Nếu biết cậu đến, chắc chắn anh sẽ không chịu gặp mặt.
Cậu ngồi trong phòng đợi, siết chặt hai tay vào nhau trong lúc chờ đến lượt.
Cậu đã khiến Woojin trở nên như thế này, vậy mà không hiểu sao vẫn đến tận đây với bộ mặt này để gặp anh, chính cậu cũng cảm thấy vô lý. Định nói gì chứ? Mọi thứ đã kết thúc rồi, mọi chuyện đều diễn ra đúng như mong muốn, vậy cậu định nói gì?
Haewon chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy Woojin. Cậu nhớ đến phát đau, hận đến mức cả cơ thể đều nhức nhối. Cậu muốn nhìn anh, ôm lấy anh, giữ anh trong lòng và dỗ dành cho ngủ yên nhưng đồng thời cũng muốn bóp cổ anh. Dù là cảm xúc của chính mình nhưng Haewon cũng không thể hiểu nổi đó rốt cuộc là cảm giác gì.
Đến lượt nên cậu đi vào trong.
Bản thân trại giam đã cũ kỹ, tồi tàn, mà phòng thăm gặp còn ảm đạm và tối tăm hơn cả nơi cậu từng gặp Seungcheol. Không chỉ có tấm kính ngăn cách, mà còn có cả song sắt chắn ở giữa.
Sau một lúc ngồi chờ cùng Jung Homyung, cánh cửa mở ra và Woojin bước vào.
Tim Haewon như ngừng đập.
Chỉ cần nhìn thấy Woojin trong bộ đồ tù nhân, nước mắt cậu đã suýt trào ra. Haewon cắn chặt môi, phải cố gắng hết sức để không bật khóc. Khi nhớ lại dáng vẻ thường ngày của Woojin, hình ảnh tiều tụy trước mắt khiến lòng cậu đau như thắt.
Đây là một kết cục không xứng với anh, nhưng lại là cái giá mà anh phải trả.
Ánh mắt Woojin dừng lại trong chốc lát khi nhìn thấy Jung Homyung rồi chuyển sang Haewon. Đợi Woojin ngồi xuống, Jung Homyung cúi đầu chào.
“Xin lỗi anh. Vì cậu ấy cứ nài nỉ mãi nên…”
“Không phải tôi đã dặn cậu rồi sao.”
“Vậy hai người cứ trò chuyện.”
Jung Homyung tránh ánh nhìn đầy bất mãn, vội vã bước ra ngoài như chạy trốn.
Haewon đứng lúng túng nhìn anh, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế khi Woojin ra hiệu bằng cằm. Khi hai người ngang tầm mắt, gương mặt Woojin hiện rõ sau lớp kính trong suốt.
“……”
“……”
Không ai trong số họ mở miệng.
Họ chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Ánh mắt Woojin chậm rãi lướt trên người Haewon.
Đó là ánh nhìn điềm tĩnh như muốn xác nhận xem có chỗ nào bị thương hay đau đớn không. Trong phòng thăm gặp u ám phủ đầy sắc xám, mỗi lần ánh mắt hai người giao nhau, Haewon đều phải siết chặt tay để đè nén cơn sóng cảm xúc trong lòng.
Anh không khác thường ngày là bao. Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như đang quan sát người đối diện, mà khi khoác lên người bộ đồ tù nhân lại càng toát ra vẻ thanh sạch kỳ lạ.
Dáng vẻ bị hủy hoại đúng như mong muốn cứ liên tục đập vào tim Haewon, khiến lồng ngực cậu như sụp đổ từng chút một.
Không kìm được nữa, nước mắt bỗng dưng trào ra. Gò má cậu đỏ ửng lên vì phải cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt rơi lã chã xuống mặt.
Woojin lặng lẽ nhìn cậu như vậy rồi lên tiếng.
“Chúng ta kết thúc rồi mà.”
“……”
“Vậy tại sao lại khóc?”
“……”
Anh hỏi vì thật sự không thể hiểu nổi. Haewon không đáp, chỉ im lặng nhìn anh. Nước mắt vẫn rơi từng giọt, từng giọt.
Woojin thở dài. Anh đưa tay vuốt tóc rồi xoa khuôn mặt khô khốc. Làn da mặt bị bàn tay to thô ráp miết qua lại.
“Tôi phải vất vả lắm mới có thể chấp nhận được điều đó, thế mà tại sao em lại khóc?”
“……”
“Đừng đến đây nữa.”
Woojin đứng dậy mà không hề nhìn vào mắt Haewon. Anh nói nói với người canh gác rằng buổi thăm gặp đã kết thúc. Woojin rời khỏi phòng thăm gặp mà không để lại dù chỉ một ánh nhìn.
Anh đã rời xa, đến một nơi mà Haewon không thể chạm tới, cũng chẳng thể với tới được nữa.
Những giọt nước mắt rơi tí tách ướt đẫm ngực áo, nhòe đi cả tầm nhìn.
Mọi chuyện với anh đã kết thúc.
Vậy là Haewon đã chia tay Woojin.
htht003
Đau quá 😣
Qq
Khóc một dòng sông