Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 181
Woojin có thể hiểu được lý do Haewon nhất quyết nằm trên chiếc giường này. Sàn gỗ cứng ngắc trong nhà tù cứng đến mức khiến những khớp xương lồi ra cũng phải đau. Anh đã trải qua một năm lăn lộn nơi như thế.
Cơ thể đã quen với nền đất cứng giờ lại thấy lạ lẫm với cảm giác mềm mại của nệm và chăn gối nâng đỡ toàn bộ trọng lượng, cộng thêm mùi hương quen thuộc khiến đầu óc như muốn chìm xuống, nên dù đã tỉnh giấc từ lâu, Woojin vẫn chẳng muốn rời khỏi giường.
Anh nằm im nhìn ra phía cửa sổ nơi bình minh mờ ảo đang dần ló rạng. Lúc đó, có lẽ cảm nhận được sự hiện diện lạ lẫm bên cạnh, Haewon trở mình.
Woojin nhắm mắt, khẽ nới lỏng cánh tay đang vắt ngang qua ngực Haewon.
Haewon khẽ rên một tiếng rồi mở mắt, quay đầu nhìn cánh tay đang đặt ngay trên ngực mình.
Gương mặt Woojin đang say ngủ hiện ra ngay bên cạnh. Anh nghiêng người về phía Haewon, một tay vẫn đặt trên ngực cậu như thế.
Haewon nằm đó, băn khoăn không biết nên tha thứ hay cự tuyệt người vừa nằm cạnh mình vì tội lỗi quá lớn của anh, trong khi Woojin thì lại ngủ ngon lành với vẻ mặt yên bình như thể chẳng có gì đang giày vò anh cả.
Thật chướng mắt. Cậu muốn đá bay anh đi nhưng không hiểu sao tư thế của anh lại khiến người ta thấy tội nghiệp. Anh nằm nghiêng co người lại, cánh tay đặt nhẹ lên ngực Haewon một cách rụt rè, má cứ dụi dụi vào chăn như thể đang mơ màng.
Haewon nhìn anh đầy trách móc rồi lặng lẽ rời khỏi giường. Cậu nhặt điện thoại vứt ở đâu đó. Trong lúc liếc nhìn Woojin đang ngủ ngon lành như chẳng có gì xảy ra, cậu giơ điện thoại lên bật camera. Haewon vén nhẹ mái tóc rối đổ xuống trán và sống mũi của Woojin, rồi tách, tách chụp ảnh gương mặt ngủ say ấy.
Tách, tách.
Gương mặt như thể chỉ học được mấy kiểu tạo dáng tội nghiệp trong tù của Woojin được lưu lại trong điện thoại. Sau khi chụp chán chê, một tiếng thở dài nhẹ vang lên. Giờ thì cậu đã có thứ để nhìn mỗi khi nhớ đến anh rồi. Dù không hối hận vì đã ném phăng chiếc điện thoại chứa giọng nói và ảnh của anh trước đó, nhưng không thể xem khi muốn thì vẫn thấy hơi tiếc.
Haewon nhìn Woojin đang ngủ say với ánh mắt khó chịu, rồi đưa điện thoại lại gần mặt anh định chụp thêm lần nữa thì đột nhiên mắt Woojin bật mở. Haewon chết sững như hóa đá.
“…Muốn anh nhắm mắt thêm chút nữa không? Muốn chụp thêm hả? Cởi áo nhé?”
Woojin lồm cồm ngồi dậy, cởi phăng áo ra. Anh chống cùi chỏ lên giường, người hơi ngả ra nhìn Haewon. Cậu vội hạ điện thoại xuống, giả vờ như chưa từng chụp gì cả, vờ như có việc gì đó trên điện thoại cần kiểm tra.
“Chưa thấy tin nhắn.”
“Không phải đang chụp anh à? Không sao đâu. Chụp đi. Anh bị em ám ảnh rồi.”
“Không cần.”
Haewon như chạy trốn mà bước thẳng vào phòng tắm.
Dù muốn nán lại chút nữa nhưng Woojin cũng bật dậy khỏi giường.
Chính vì Haewon đang nằm cạnh, đang ở trong vòng tay nên anh không thể ngủ thêm. Giấc ngủ không sâu nhưng chẳng hiểu sao anh lại không thấy mệt.
Mùi hương của Haewon lan tỏa trong không khí, hơi ấm vẫn còn đó. Tất cả những gì anh khao khát, những gì anh từng ao ước được có lại đều ở đây.
Woojin pha cà phê như thói quen.
Anh xay hạt, cho vào máy và thêm nước. Mùi cà phê mỗi sáng tại căn hộ của Haewon cũng là một trong những điều anh luôn nhớ nhung.
Cửa phòng tắm mở ra, Haewon bước ra với những giọt nước còn đọng trên người sau khi tắm.
Cậu cột chặt dây áo choàng quanh eo, rồi nhìn Woojin đang đứng yên nhìn mình chăm chăm với ánh mắt cảnh giác.
“Sao?”
“Thấy lạ quá.”
“Ở trong tù không được tắm hả?”
“Chỉ là… thật khó tin khi thấy Moon Haewon tắm xong bước ra như thế này chứ không phải trong tưởng tượng.”
Woojin cuối cùng cũng rời mắt, ánh mắt như bị kéo ra một cách nặng nề. Khuôn mặt Haewon khi lắc đầu như vừa được vớt lên khỏi suối lạnh, tươi mát như trái cây non.
Woojin cất tiếng hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
“Uống cà phê không?”
“…”
Haewon bước tới, cầm lấy chiếc cốc Woojin đặt xuống. Cậu nhấp một ngụm cà phê nóng.
Woojin lúc ấy mới vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên. Haewon đứng yên một chỗ, uống nốt phần cà phê còn lại.
Woojin chỉ choàng khăn ở dưới bước ra từ phòng tắm, nước nhỏ giọt theo mỗi bước chân. Anh định lấy phần cà phê còn lại mà Haewon để dở nhưng Haewon giật lấy chiếc cốc từ tay anh.
“Muốn uống thì tự pha mà uống.”
“Cứ thế này mãi à. Trở lại như trước kia đi.”
“Em như một kẻ ngốc chẳng biết gì sao?”
“…”
“Như con búp bê mà anh thích lúc nào cũng cười hì hì à?”
“Haewon à.”
“Gì.”
“…Ha, thôi đi.”
Có quá nhiều thứ chất chứa nên chắc cũng cần từng ấy thời gian để tháo gỡ.
Anh đã quen với việc nhẫn nhịn nên có thể chờ đợi. Dù cho những vướng mắc đó không bao giờ gỡ được thì cũng chẳng sao. Chỉ cần cậu ở cạnh thì dù có bị coi thường như rác rưởi cũng chẳng sao cả.
Woojin để trần nửa thân trên xay hạt cà phê rồi pha cà phê. Anh hít sâu mùi thơm lan tỏa trong không khí như thể đang thưởng thức. Khi dòng cà phê bắt đầu chảy xuống, một ngón tay chọc nhẹ vào lưng anh.
Haewon không nhìn vào mắt anh, chỉ chăm chăm nhìn tấm lưng anh rồi nói:
“Phải đi mua đồ ăn. Trong nhà chẳng có gì cả.”
“Định lát nữa đi. Mình đi chung không?”
“Anh cũng chẳng còn bộ đồ nào… Em vứt hết đi rồi.”
“Biết rồi. Phải mua ít quần áo nữa.”
“…Xin lỗi.”
Haewon lí nhí nói.
“Xin lỗi chuyện gì.”
“Vì nổi giận vô cớ, vì cứ kiếm chuyện. Nói là tha thứ rồi mà còn để bụng.”
“Anh không sao đâu, em cứ làm điều em muốn. Nếu cảm thấy khá hơn thì đánh anh cũng được.”
“Nói gì vậy.”
“Muốn đánh không? Đánh một cái cho hả rồi bỏ qua đi?”
“…Không thích. Phí lắm. Gương mặt này sao nỡ đánh.”
Ánh mắt Haewon từ tấm lưng Woojin dần chuyển lên gương mặt anh. Trên má Woojin vẫn còn nguyên dấu vết tối qua Haewon để lại. Vết bạt tai in rõ cả bàn tay, vết xước do nhẫn cào qua sau khi rửa mặt lại càng hiện rõ hơn.
“Vuốt ve rồi lại cho thuốc giải, em cũng làm nhiều thứ thật đấy. Làm một chuyện thôi đi.”
Vừa quay người lại định uống cà phê mới pha xong thì Haewon đã ôm lấy lưng Woojin. Haewon cọ trán lên tấm lưng trần của anh rồi chụt một cái, môi khẽ chạm vào vai anh vang lên tiếng nhẹ nhàng.
Woojin rụt cổ lại vì nhột. Nước từ mái tóc ướt của Haewon nhỏ xuống, chảy dọc theo gáy anh.
“Trông anh có vẻ gầy đi.”
“Vậy à?”
“…Anh đã rất vất vả sao?”
“Cái gì cơ.”
“Ở đó… trong tù.”
“À, ừm… cũng bình thường thôi.”
Woojin định nói như thói quen rằng rất vất vả để khiến Haewon cảm thấy áy náy nhưng rồi lại thôi. Anh đã quyết sẽ không nói dối nữa.
Ngay từ khoảnh khắc cầm ống sắt trên tay và cảm nhận được mùi tanh của máu lan khắp cơ thể, anh đã cảm nhận được rằng từ giây phút đó, mọi thứ của mình sẽ sụp đổ. Vì vậy, việc phải vào tù là kết quả của tất cả cũng không phải điều quá đau đớn hay khổ sở.
Dù đã thay đổi cách thức và phương pháp để đạt được thứ mình muốn, nhưng anh chưa từng từ bỏ mục tiêu, cũng chưa từng buông bỏ dục vọng. Việc từ bỏ tất cả, mất đi tất cả chỉ là một cách khác để có được Haewon.
“Ở đó anh làm gì?”
“Đọc sách, tập thể dục… chăm sóc hoa, gấp túi mua sắm. Còn đi lễ và đọc kinh thánh nữa.”
“Bị nhốt như vậy mà không thấy khổ sao?”
“Nếu ở thêm một năm nữa thì chắc khổ thật. Nhưng vì em kéo anh ra ngoài nên mới chịu đựng được. Đến mức đó thì còn chịu được.”
Woojin quay lại nhìn Haewon. Dù không có lỗi gì nhưng Haewon vẫn mang ánh mắt áy náy như thể chính cậu là lý do khiến Woojin phải vào tù.
“Vì ăn năn nên thời gian trôi qua nhanh lắm.”
“Anh có biết ăn năn là gì không?”
“Không biết, nhưng anh biết thế nào là hối hận. Anh đã hối hận suốt.”
“…”
“Có hôm anh thấy em lên truyền hình. Nhưng mà…”
Lại là “nhưng mà”. Dường như anh đang định phản bác điều gì đó. Không rõ là phản bác việc “không khổ sở”, hay việc “ăn năn và hối hận” nhưng rõ ràng là lại đang cố phủ nhận điều gì đó.
Haewon hồi hộp chờ lời anh nói tiếp.
“Trên tay em… có thứ này.”
“…”
“Cảm xúc lúc đó anh không thể diễn tả bằng lời. Rất kỳ lạ.”
Woojin chạm vào chiếc nhẫn trên tay trái của Haewon. Hôm đó anh chẳng thể tập trung nghe bản nhạc mà Haewon chơi. Mỗi lần ánh đèn chiếu vào chiếc nhẫn lấp lánh trên những ngón tay dài thoăn thoắt di chuyển trên phím đàn, anh lại cảm nhận được một cảm xúc mà trước giờ chưa từng có. Đó là sự an ủi, là niềm hân hoan dâng trào. Không phải là kết thúc mà là khởi đầu.
“Cái còn lại đâu rồi?”
Trước câu hỏi của Woojin, Haewon chỉ về phía nào đó. Nơi Haewon chỉ có mỗi cái tủ lạnh.
“Ở đâu cơ?”
“Ở đó.”
“Ở đây á?”
Là tủ lạnh. Woojin mở tủ ra, không thấy thứ gì giống nhẫn, cũng không có chiếc hộp nhỏ nào có thể đựng nhẫn. Trong tủ lạnh của Haewon chỉ có vài lon nước có ga không rõ đã để từ bao giờ và hai quả táo khô nước.
Haewon tiến lại gần, mở ngăn đá và bất ngờ lấy ra một khay đá. Chiếc nhẫn đang nằm bên trong một viên đá lạnh cứng.
Woojin sững sờ. Anh hết nhìn viên đá rồi lại nhìn Haewon.
“Tính vứt rồi mà nghĩ nó đắt tiền nên để lại. Định sau này đem bán.”
“Tưởng em để trong hộp đàn violin cơ. Thật không ngờ đấy.”
“Biết khi nào mới đeo lại cho ai được mà mang theo chứ.”
Haewon lấy viên đá có nhẫn ra. Woojin áp viên đá lên môi của Haewon. Haewon không rời mắt khỏi anh, từ từ hé môi.
Viên đá trượt vào trong miệng khiến một bên má phồng lên. Woojin nắm lấy má Haewon đang bận rộn lăn viên đá để làm tan chảy rồi nghiêng người áp sát.
Haewon nhắm mắt lại, môi chạm môi, đầu lưỡi nóng bỏng len vào khoang miệng lạnh giá. Haewon siết chặt vai trần của anh.
“Ưm…”
Tiếng rên khẽ vì nhột trào ra giữa hai làn môi. Lưỡi nóng liếm nhẹ lên vòm miệng Haewon, đồng thời liếm luôn cả viên đá. Viên đá dần tan ra, mảnh băng cũng nhỏ lại từng chút. Cổ họng cậu nuốt liên tục nước đá tan ra và cả nước bọt nữa. Trong lúc hai người mải mê cọ lưỡi nhau thì miếng kim loại sắc lạnh chạm qua.
Woojin rời môi ra. Đầu lưỡi Haewon đang ngậm lấy chiếc nhẫn. Cậu lấy chiếc nhẫn ra khỏi miệng.
“Sao em biết nó ở trong xe?”
Dù cố lờ đi và bỏ quên nó trong xe, nhưng mỗi khi chạm tay vào vô lăng, thứ đó vẫn cứ nằm đó, không ngừng đập vào tâm trí của Woojin. Đến mức anh phải giấu nó sâu hơn nữa, nơi mà không cố gắng tìm thì chẳng thể thấy.
Woojin ngẩn người nhìn chiếc nhẫn kim loại lấp lánh được lấy ra từ miệng Haewon.
“Hồi đó em bị tai nạn khi lái xe.”
“Cái gì cơ?”
Chỉ vừa nghe đến từ “tai nạn”, mắt Woojin đã trở nên dữ dằn. Dù chưa biết tai nạn gì nhưng anh đã nổi giận trước hỏi thằng nào dám làm vậy.
“Em đâm từ phía sau.”
“Có bị thương không?”
“Hỏi cũng chậm thật đấy.”
Anh cứ nghịch ngón tay của Haewon mà không có lý do gì đặc biệt. Woojin vuốt ve những ngón tay dài và mềm mại của cậu.
“Khi em mang xe đi sửa, họ đưa lại mấy thứ trong xe và nhẫn nằm trong đó.”
Haewon nắm lấy tay trái của Woojin. Khác với tay cậu, những đốt ngón tay của anh thô ráp và to lớn.
Trước kia cũng vậy sao?
Trước kia cũng thô ráp như vậy sao?
Anh đã phải chịu đựng suốt một năm nơi khắc nghiệt và khó khăn. Haewon nhẹ nhàng vuốt ve tay anh, rồi lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Woojin và Haewon lặng lẽ nhìn xuống hai bàn tay đang đeo cặp nhẫn lấp lánh.