Into The Thrill Novel - Chương 186
Ba cậu mang ví ra. Ông nhét hết tiền mặt mình có vào phong bì. Chắc cũng phải mấy trăm ngàn won. Quản lý bước vào nhà sau lưng dì giúp việc, vẻ ngại ngùng nhưng khi thấy Haewon thì ánh mắt rạng rỡ hẳn lên.
“Trời lạnh thế này mà để người ta chờ bên ngoài là không được rồi. Mau vào đây. Mời vào trong.”
Ba hồ hởi chào đón quản lý của Haewon. Ông mời ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Quản lý cúi đầu chào một cách lễ phép.
“Xin chào, tôi là Lee Jinsu, quản lý của nghệ sĩ violin Moon Haewon.”
“Trời ơi, chăm sóc cho Haewon nhà này chắc vất vả lắm nhỉ. Ngồi đi, ngồi đi.”
Quản lý liếc nhìn Haewon. Cậu chỉ tay về phía chỗ trống như ra hiệu rằng đừng bận tâm, cứ ngồi đi.
“Dì mang gì ngon ngon ra đây đi. Này, đi lấy chút trà bánh mời khách đi. À, đây là mẹ kế của Haewon.”
“Ồ…… Chào chị ạ. Chị thật là xinh đẹp. Rất hân hạnh được gặp. Tôi là quản lý Lee Jinsu.”
Nghe ông giới thiệu mình là mẹ kế, cô ta gần như nổi đóa đến mức gân trán nổi lên. Nhưng khi nghe lời khen “xinh đẹp” cùng ánh mắt ngưỡng mộ thái quá từ người quản lý, cô ta chỉ nhướng mày rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn ông một cái đầy ý tứ như thể “sống sướng thật, có vợ đẹp như thế,” rồi quay sang chìa tay ra với quản lý.
“Rất vui được gặp cậu. Nhờ cậu chăm sóc Haewon giúp nhé. Tính nó… chắc cậu hiểu rồi ha? Mấy đứa làm nghệ thuật hay có tí quái gở đó. Mà chắc chỉ mình nó hơi… kỳ thôi ha?”
“À, không… thật ra thì…”
“Dì ơi.”
Khi quản lý định lên tiếng bênh vực cho Haewon thì cô ta gọi lớn dì giúp việc rồi quay người một cách đầy duyên dáng.
Quản lý ngồi xuống với vẻ mặt ngại ngùng nhìn Haewon. Nhưng cậu chẳng có vẻ gì là thấy khó xử trước bầu không khí gượng gạo ấy.
“Album của Haewon khi nào thì ra mắt vậy? Cũng làm ở công ty đó đúng không? Mấy người bạn ba giờ chỉ chờ cái đó thôi. Có ông bạn sở hữu mấy cái khách sạn to vật vã ở châu Âu đang nóng lòng đợi cái album đấy. Ông ta bảo sẽ mở toàn bộ nhạc trong chuỗi nhà hàng khách sạn bằng bản thu của Haewon luôn đó. Chọn bài xong chưa? Nhân tiện thì đừng chọn bài gì nặng nề quá nhé, chọn kiểu nhẹ nhàng dễ tiêu hóa ấy. Sao, thấy sao?”
“Hiện giờ nhạc sĩ vẫn đang làm nên con cũng không rõ lắm ạ.”
“Haewon, con nhớ chú Jangseok không? Hồi nhỏ đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ cùng ba ấy, cái khách sạn mình ở là của chú ấy đó.”
“Chú nói thế chỉ để làm ba vui thôi. Ba đừng làm quá lên nữa.”
Haewon cau mày, bảo ông đừng có làm quá lên.
“Jangseok còn bảo muốn giới thiệu con gái ông ta cho rồi hỏi xin số con đấy. Bạn cũ của ba cũng xem truyền hình xong bảo phải cho con họ làm người nổi tiếng. Nhưng không được làm nghệ sĩ giải trí đâu, biết chưa? Con là nghệ sĩ âm nhạc cơ mà.”
Mẹ kế bưng khay đựng trái cây và trà đặt nhẹ lên bàn bằng dáng điệu nhã nhặn.
“Con có chuyện muốn nói riêng một chút.”
Haewon hướng về phía ba. Ông đang mỉm cười nghĩ xem lúc nào là thời điểm phù hợp để đưa phong bì mà không khiến quản lý khó xử thì quay sang nhìn Haewon.
“Gì thế?”
“Đã bảo là có chuyện muốn nói riêng mà.”
“Chuyện gì?”
Mẹ kế đang dùng nĩa gắp trái cây đưa cho quản lý với vẻ áy náy thì quay đầu lại, ánh mắt sắc lẻm nhìn hai người họ.
“Con có chuyện cần nhờ. Không liên quan đến tiền nên đừng lo ạ.”
“Ba chỉ tò mò hỏi thế thôi. Mà có là tiền thì sao chứ? Con trai nhờ thì ba có gì phải phản đối đâu? Có phải người ngoài đâu.”
Mẹ kế hừ một tiếng, rõ ràng là không tin.
Haewon nói quản lý đợi một chút rồi đi theo ba cậu vào thư phòng.
“Nói thật thì album lần trước chẳng ra sao. Âm u, chán chường. Không thể làm một cái gì tươi sáng hơn một chút được à?”
“Chuyện đó để con tự lo. Ba đừng nhắc nữa.”
“Dù ba có giỏi cỡ nào thì sao chứ. Nếu không nuôi dạy được con cho nên người thì cũng vô ích thôi. Nếu không phải làm việc bán vũ khí thì ba đã dán hình con lên khắp tòa nhà công ty rồi. Thậm chí cho lên cả màn hình LED. Có nên đầu tư vào mảng nghệ thuật không nhỉ? Lấy con làm hình ảnh đại diện.”
Ông vừa nói vừa mơ màng nhìn lên không trung như đang vẽ ra viễn cảnh.
“Đủ rồi đấy ạ.”
Haewon nói với vẻ thật sự bực bội, khiến ba cậu cuối cùng cũng im lặng. Ông bĩu môi, cất giọng khô khốc hỏi:
“Gì chứ. Muốn ba chuyển con sang officetel mới à? Sắp trở thành nghệ sĩ violin tầm cỡ thế giới rồi thì phải sống ở nhà tương xứng chứ. Phòng tập cũng phải thật hoành tráng nữa.”
“Đủ rồi. Đã bảo không liên quan đến tiền mà. Mọi chuyện của con, con tự lo được.”
“…Con tự lo liệu hơi quá rồi đấy. Gần đây còn chẳng dùng đến thẻ. Ba thấy buồn đấy.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng thẻ của ba chứ?”
“Bao nhiêu tuổi cũng vậy. Ba vẫn muốn lo cho con.”
Ông thì thầm một cách buồn bã.
“Vậy thì nhờ ba giúp con chuyện này.”
“Không liên quan đến tiền, không phải nhà, vậy là chuyện gì?”
“Một người quen… trước đây từng làm công tố, nhưng vì một lỗi gì đó mà phải ngồi tù. Có thể tìm cách giúp anh ấy quay lại làm công tố viên được không ạ?”
“Chuyện đó đâu phải muốn là được. Sao không mở văn phòng luật sư đi.”
“Anh ấy không muốn làm luật sư.”
“Từng là công tố viên sao? Hừm…”
“Nếu có chỗ nào phù hợp, có thể làm như thể bên đó chủ động liên hệ trước, kiểu như đang tuyển dụng như vậy được không ạ?”
“Chỗ phù hợp thì… xuất thân công tố à. Để ba xem thử.”
“Công ty ba thì không được. Đây là người quen của con, nên không thể để anh ấy biết là do con nhờ vả. Phải là nơi mà không ai biết chuyện này.”
“Người đi cửa sau mà còn đòi hỏi quá ha? Có chỗ gọi thì cứ cảm ơn rồi đến thôi.”
“Vì con nợ anh ấy nên mới thấy áy náy…”
Đó là lỗi của cậu, là việc Haewon đã làm. Với lòng thù hận rực đỏ trong mắt, cậu đã tự hủy hoại bản thân để khiến anh không thể chịu đựng được, để quỳ gối dưới chân cậu . Woojin buông tay không phải vì sợ mình sẽ sụp đổ, mà vì anh không thể làm gì thêm cho Haewon nữa.
“Để ba liên lạc với bạn bè xem bên pháp lý có vị trí nào phù hợp không nhé.”
“Không được là mấy vị trí vớ vẩn. Anh ấy không phải loại người làm mấy công việc như thế.”
“Chà… được rồi. Ba sẽ tìm một vị trí tốt, lương cũng thật ổn, công ty cũng tốt, tầm trưởng nhóm, được chưa?”
“Con nhờ ba đấy.”
Càng nghĩ đến chuyện này, tim Haewon càng đau nhói. Dù địa vị có to thế nào thì Woojin luôn nghiêm túc với công việc của mình. Nếu không dùng sai cách, nếu không mù quáng mà biết tính toán chính trị, chắc hẳn anh đã leo lên được vị trí cao rồi.
“Là ai mà con nợ vậy? Nếu là nợ ân nghĩa thì cứ trả bằng tiền.”
Vì Haewon chưa từng nhờ vả thế này nên cha cậu có vẻ rất tò mò về đối phương.
“Nếu giải quyết được bằng tiền thì con đã làm rồi.”
“Ồ ồ… Không giống con của ba chút nào.”
Ông vừa nói vừa che mắt lại như thể ánh sáng quá chói, rồi làm bộ làm tịch.
“Con đi đây ạ.”
Haewon thở dài rồi rời khỏi thư phòng.
Người quản lý nhận phong bì từ tay cha cậu thì vui ra mặt, tươi cười đưa Haewon về đến tận officetel.
“Khi nào có lịch trình tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp rồi nhắn cho cậu. Cậu muốn tôi mua gì cho bữa tối không?”
“Không, để tôi tự lo. Anh vất vả rồi.”
“Vâng, chúc cậu năm mới nhiều may mắn ạ.”
“À… ừ. Anh cũng vậy nhé, năm mới nhiều may mắn.”
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm. Haewon gật nhẹ đầu chào rồi bước xuống xe.
Cậu lê bước chậm rãi. Chiếc violin đeo trên vai hôm nay bỗng nặng trĩu.
Woojin có một niềm tin của riêng anh . Haewon đã tước đi công việc của người như thế. Cậu từng muốn trả lại tất cả những tổn thương mình nhận được, nếu không tương xứng thì cũng sẽ không tha thứ cho Woojin. Vậy mà giờ lại hối hận.
Cậu mở cửa officetel. Sáng nay đã sạch sẽ rồi mà giờ còn sạch hơn. Vị trí giường và ghế sofa cũng được thay đổi. Là cách sắp xếp không gian hiệu quả mà cậu chưa từng nghĩ tới. Không phải là không kịp nghĩ đến, mà là chưa bao giờ từng nghĩ đến. Haewon nhìn vào không gian nay rộng hơn và chợt nhận ra điều đó.
Ánh mắt cậu đảo quanh tìm anh. Có vẻ Woojin vừa đi ra ngoài. Cậu gọi điện nhưng chuông điện thoại vang lên trong officetel. Khi vừa ngắt máy thì cửa mở và Woojin bước vào.
“Anh đi đâu vậy?”
“Ra tiệm gần đây mua chút đồ. Em mới về à?”
Trên cổ tay Woojin là một chiếc túi lủng lẳng.Trên người anh là bộ quần áo quá đỗi thoải mái không giống như trước đây, lúc nào cũng gắn chặt với đồng phục.
Thấy Haewon nhìn chằm chằm vào mình, Woojin đặt túi lên bàn rồi tiến lại gần.
“Sao vậy? Ở ngoài có chuyện gì không vui à?”
“…Không. Hôm nay anh làm gì?”
“Không làm gì cả. À, dọn dẹp. Di chuyển vài món đồ. Nhìn thoáng hơn đúng không?”
Người từng khuấy đảo Viện Kiểm sát Trung ương giờ trở thành một anh chàng nội trợ chỉn chu, chu đáo.
Nhưng điều đó không khiến cậu ghét anh hay cảm thấy anh đáng thương, mà vì biết rõ năng lực của anh nên Haewon thấy tiếc nuối.
“Sao không muốn làm luật sư ? Dù từng ngồi tù nhưng qua thời gian vẫn có thể mở văn phòng được mà.”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Hôm trước nghe anh gọi điện cho ai đó, anh bảo ghét làm luật sư, bảo người ta đừng quan tâm nữa, còn nổi giận nữa mà.”
“Bỗng dưng hỏi chuyện đó làm gì?”
“Chỉ là… anh có vẻ sẽ làm rất tốt, mà lại nói ghét nên…”
“…”
Haewon nói lấp lửng rồi hạ nét mặt đầy tâm trạng.
Woojin nghiêng đầu trước câu hỏi đột ngột.