Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 235
Cậu hoàn toàn mất trí, không thể kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt mình trước mặt anh, miệng cậu rên rỉ và lẩm bẩm những điều vô nghĩa nhưng Haewon vẫn không hề hay biết.
Woojin luồn tay xuống dưới đầu gối Haewon, càng đẩy sâu hơn. Một lực mạnh mẽ như muốn đâm xuyên đến tận tinh hoàn khiến da thịt va chạm mạnh. Môi Haewon hé mở, một tiếng rên rỉ vừa đau đớn vừa khoái cảm bật ra.
“Ư…!”
“Nói nữa đi. Haewon à. Ha… nói nữa đi. Em vừa nói gì?”
“……Ư… y… yêu… yêu anh… yêu anh.”
“Em cũng nói thế với thằng khốn đó hả? Yêu nó hả? Ha… Haewon à. Trả lời anh đi. Sao em lại gọi cho nó?”
“……Ai… ai… ư… ư… anh… anh!”
Woojin nhấc hông lên, thúc một cú thật mạnh và nhanh, tiếng da thịt va chạm mạnh mẽ vang lên cùng với tiếng rên rỉ của Haewon như tiếng thét. Những ngón chân đang lơ lửng trên không gian xòe ra như nan quạt rồi lại co rút lại, eo anh gập sâu xuống phía dưới Haewon.
Cằm Haewon ngẩng lên, ngực cậu ưỡn cao, cổ cậu ngửa ra đến mức gần như gãy. Môi Woojin lao đến cần cổ đang ướt đẫm mồ hôi rồi cắn vào yết hầu đang run rẩy của cậu như ma cà rồng đang hút máu.
“Hức… hức… ư…”
“Chết tiệt, còn công ty nữa chứ… ha… sao em lại gọi trực tiếp cho tên đó? Hả? Sao em lại gọi?”
“Ha… ư… k… không… không hiểu… không hiểu gì cả…”
“Haewon à, chỉ được ăn của anh thôi. Chỉ được ăn tinh dịch của anh thôi. Anh… hự… anh nói khó hiểu lắm hả? Cái chuyện dễ như vậy mà… hả? Em không hiểu sao?”
Đầu óc Woojin cũng rối bời. Anh không hiểu sao tâm trạng mình tệ hại đến vậy, mọi thứ đều rối tung lên, dù làm gì cũng không giải quyết được. Nhưng khi ôm Haewon như thế này, sự hỗn loạn trong lòng anh dịu bớt đi. Anh có thể hoàn toàn tập trung vào một điều duy nhất.
“Sao em lại gọi cho thằng khốn đó… hức… nói chuyện gì? Ha… nói hết ra đi. Hộc… anh sẽ nghe. Hả?”
“Ai… ai… không… không gọi cho ai hết… hức… không… không gọi mà… ư…”
“Anh… xin anh mà…!”
Haewon lắc đầu, nước mắt ứ đọng trào ra, chảy xuống thái dương cậu khiến anh càng phấn khích thúc mạnh hơn xuống dưới. Haewon không có gì bám ví do bờ vai ướt đẫm mồ hôi của anh trơn tuột, đành phải nắm chặt lấy thành giường phía trên đầu. Các đốt ngón tay nắm chặt thành giường trắng bệch.
“Em gọi cho Kim Jaemin… ha… em gọi cho Kim Jaemin mà. Em định nói dối hả? Ha… chúng ta đã hứa… hức… hứa không nói dối nhau mà… hức… ư… em quên rồi hả?”
“Hả?”
Haewon mơ hồ nghe thấy Woojin nhắc đến tên Kim Jaemin nên chỉ biết lắc đầu. Đó là chuyện công việc, không có việc gì khác. Cậu đã bảo hãy đề xuất qua công ty, đưa ra điều kiện hợp đồng, chỉ có vậy thôi. Có mỗi vậy mà sao cậu không thể thốt ra lời, chỉ có tiếng rên rỉ ngắt quãng và tiếng thở dài đau khổ bật ra.
Hơi thở nóng rực của Woojin phả vào người cậu, da thịt họ cọ xát vào nhau khiến toàn thân cậu nóng rực như thiêu đốt, khoái cảm tan chảy khắp cơ thể không ngừng. Đôi môi cậu run rẩy, những tiếng rên rỉ đau đớn nghẹn ngào bị anh nuốt trọn vào cổ họng.
“Ư… ư… ư…”
Chiếc lưỡi dày đang khuấy đảo trong miệng rút ra. Haewon há miệng thở hổn hển.
Sự khác biệt giữa Woojin khi mặc quần áo và khi cởi trần rất lớn, và đôi khi cơ thể trần trụi của anh đè lên người khiến cậu cảm thấy nặng nề, nhưng chưa bao giờ cậu thấy sợ hãi như lúc này.
Haewon sợ Woojin, cậu cảm thấy như anh sắp nuốt chửng mình. Mùi tinh dịch nồng nặc lan tỏa khắp nơi, khi da thịt họ cọ xát vào nhau.
“Hứa với anh… ha… hứa với anh sẽ không bao giờ gọi cho nó nữa. Sẽ không bao giờ liên lạc với thằng khốn đó nữa. Hả?”
“Vâng… vâng… em hứa… em hứa…”
“Sao em không lưu số điện thoại của nó? Hả? Hộc… em tưởng làm vậy là anh không biết hả?”
“Hức… hức… tại… tại anh không thích… tại anh… tại anh không thích…”
“Anh đáng ghê tởm lắm hả? Haewon à, nói đi. Ha… anh… anh ghê tởm lắm hả?”
“Không… không… không phải…”
“Sao… ha… em lại nói những lời tệ hại như vậy… hức… làm tổn thương anh… hức…”
“Xin lỗi… em… em sai rồi… ư… anh… ra đi… lại ra nữa… đừng mà… a… anh! Em sắp ra nữa rồi… a… ư…!”
“Em lại sắp ra hả? Ha… anh sẽ giúp em ra.”
“Ra nữa… ra nữa đi anh!”
Phần dưới bị khóa chặt của cậu vặn vẹo. Haewon bắn tinh, run rẩy toàn thân như lên cơn động kinh,. Woojin dùng tay ôm chặt lấy, liên tục vuốt ve lớp da quy đầu đang tuột lên, khiến cơn co giật của Haewon càng dữ dội hơn, cơ bắp co rút lại, cắn chặt lấy dương vật đang đâm sâu vào trong cậu. Gân xanh trên trán Woojin nổi lên như muốn nứt ra.
“Em yêu anh không? Haewon à… hộc… em yêu anh không? Hả?”
“Ư… a… vâng… yêu… yêu anh…”
“Dang chân rộng ra nữa đi. Ha… anh sẽ bắn vào trong. Làm ướt hết bên trong em, ướt sũng hết. Hức…”
“Ư… vâng… đừng mà… không… không được… ư!”
“Ha… em… Haewon à… em có quá nhiều điều không được.”
“Không được… ư…!”
“Vậy thì… ha… chỉ mình anh biết thôi… ngoài anh ra… hộc… không ai biết… hộc… không ai được chạm vào… ha… anh phải cải tạo em thành của riêng anh.”
“Hức… anh… a… ư!”
Haewon đạt đến khoái cảm tột độ, lắc đầu rồi ngất đi, hai cánh tay đang nắm chặt thành giường yếu dần rồi buông thõng. Woojin nắm chặt hai bên mông Haewon, mân mê cái lỗ đang mở rộng hết cỡ để vừa với dương vật anh.
Woojin bắt đầu di chuyển hông nhanh hơn.
“Haewon à… ư… Haewon à… a… hộc… ư!”
Cơ thể anh đang điên cuồng thúc đẩy bỗng khựng lại, cứng đờ. Woojin giữ nguyên tư thế xâm nhập sâu bên trong, khẽ rên một tiếng, rồi bắn ra từng đợt tinh dịch nóng hổi. Tinh dịch tuôn trào như thác lũ vào bên trong Haewon khiến sống lưng Woojin oằn xuống, ướt đẫm mồ hôi bóng nhẫy.
“Ha… ha… a… phù…”
Anh dùng một tay nâng hai má Haewon đang bất tỉnh dậy. Đôi mắt cậu đỏ rực, ướt nhòe nước. Anh liếm mồ hôi và nước mắt trên mặt cậu, rồi buông hết sức lực, đổ gục lên người Haewon.
“Ha… ha…”
Sức nặng cơ thể anh đè lên ngực khiến Haewon dù bất tỉnh vẫn khẽ nhăn mặt.
Woojin cũng mệt mỏi không kém. Hơi thở dồn dập dần ổn định, nhưng rồi eo anh lại bắt đầu run rẩy. Woojin vẫn đè chặt lên người Haewon, chỉ cử động phần dưới. Bụng và ngực họ áp sát vào nhau, cảm giác hơi thở yếu ớt của Haewon lan tỏa khắp cơ thể anh.
“Ư… ư… ha… ư… Moon Haewon… Haewon à… ha…”
“……”
“Chết tiệt, tỉnh lại đi. Ha… hộc… nếu em không dậy… ha… Haewon à… anh sẽ làm theo ý mình. Vậy nên… ha… hức… tỉnh lại đi.”
“……”
“Haewon à… ha… thật lòng… hức… anh muốn nói thật lòng. Moon Haewon… ha… chết tiệt, anh muốn bắn vào trong em. Muốn bắn vào trong em đến phát điên. Ha… anh sắp phát điên rồi.”
Sâu bên trong Haewon, nơi không còn chỗ nào để tiến sâu hơn nữa, nơi đã ướt sũng tinh dịch của anh, bên trong cậu siết chặt lấy dương vật anh như muốn nuốt trọn.
***
Một tiếng động nhỏ khiến mí mắt Haewon đang ngủ say như chết khẽ giật mình. Đôi mắt run rẩy chậm rãi mở ra, toàn thân đau nhức như bị đánh đập. Cậu bất giác nhăn mặt.
“……ư…”
Một tiếng rên rỉ khẽ thoát ra, cổ họng cậu đau rát như bị gió bấc cào xé.
Haewon mở mắt, cố gắng cựa quậy để ngồi dậy, nhưng rồi cậu bỏ cuộc, buông xuôi toàn thân nằm im. Cậu thậm chí không dám khẽ nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đau đớn đến thế, đau đến mức không thể nhấc nổi người.
“……Hyun Woojin, thằng khốn. Cái… cái đồ vô lại…”
Tiếng tin nhắn đến lần nữa khiến Haewon khó khăn hé một bên mắt, vươn tay lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường.
Thời gian hiển thị trên màn hình là chín giờ sáng, có vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Bàn tay cầm điện thoại của cậu run rẩy. Điện thoại vốn là một vật nặng như vậy sao? Haewon nghĩ vẩn vơ, rồi mở tin nhắn ra xem.
[Tôi nghe thư ký nói cậu không khỏe, hôm nay cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé. Tôi đã để cháo trước cửa rồi, nhớ lấy vào hâm nóng mà ăn. Ngoài cửa còn có một hộp nữa, hình như là thuốc bắc thì phải. Tôi không biết là gì nên cậu đừng uống bừa, nhớ kiểm tra kỹ rồi hãy dùng nhé. Mai gặp lại cậu.]
Tin nhắn vừa đến là của Lee Jinsoo. Các cuộc gọi nhỡ đều là của Woojin, và còn có tin nhắn nhận được cách đây một tiếng.
[Dậy thì gọi cho anh.]
[Em vẫn chưa dậy sao?]
[Em giận anh hả?]
“…..”
Giận anh sao…?
Haewon không chỉ giận, mà là giận đến mức không còn chút sức lực nào để mà nổi giận, chứ không phải là không giận. Cậu giận Woojin đến mức không lời nào diễn tả hết.
Cái người này mà lại còn cho ăn lươn nữa chứ… Cô Choi Hyunmi, chuyện này thật sự không ổn chút nào.
Cậu muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không nghe lời. Haewon nằm dài chớp mắt. Woojin nói phải đi làm từ sáng sớm, nên hình như đã đi ngay mà không chợp mắt chút nào, không hề có dấu vết nào cho thấy anh đã ngủ.
Haewon khó khăn lắm mới cử động được, lấy điều khiển bật tivi. Xem tin tức buổi sáng là thói quen của cậu.
Vừa chuyển sang kênh thời sự, hình ảnh người phát ngôn của Văn phòng Tổng thống xuất hiện. Haewon dù đang đau đớn vẫn dụi mắt bằng mu bàn tay, lấy chiếc gối của Woojin đặt chồng lên gối mình, kê cao đầu nhìn màn hình tivi.
“……Thật rồi.”
Bản tin đặc biệt về cuộc họp báo tại Nhà Xanh đang được truyền hình trực tiếp. Woojin cũng có mặt trong khung hình. Anh đứng phía sau phát ngôn viên, kiểm tra nội dung cuộc họp báo. Woojin cầm điện thoại trên tay.
Anh là một người đàn ông có sự khác biệt rất lớn giữa lúc mặc quần áo chỉnh tề và khi cởi trần. Vẻ ngoài lịch lãm của Woojin khác hoàn toàn với cái đêm kinh khủng và man rợ hôm qua.
Anh cao ráo, trông nghiêm nghị và lo lắng vì công việc quốc gia. Anh không phải là người đàn ông đã vật lộn với cậu suốt đêm qua, dồn ép cậu đến nghẹt thở, không phải là cái tên khốn đáng ghê tởm đã không hài lòng dù cậu nói yêu anh hàng chục, hàng trăm lần, vẫn nhẫn tâm đâm dương vật đang nóng rực vào sâu bên trong cậu và liên tục đòi hỏi những lời yêu thương.
Việc cuộc họp báo được đưa tin đặc biệt trên bản tin thời sự cho thấy đây là một chuyện lớn. Haewon nhớ lại cảnh Woojin bỏ mặc cậu một mình tại buổi gặp mặt gia đình họ Hyun, vội vã rời đi vì cuộc gọi khẩn cấp của Chánh văn phòng Kwon.
「Có thông tin cho rằng danh sách các hành vi sai trái và tham nhũng của các quan chức đã bị rò rỉ. Văn phòng Tổng thống có ý kiến gì về nghi vấn đây là tài liệu do Văn phòng Tổng thống soạn thảo?」
Trước câu hỏi của phóng viên, phát ngôn viên Văn phòng Tổng thống trả lời chính thức, còn Woojin và Chánh văn phòng Kwon đứng phía sau ghé sát tai nhau thì thầm điều gì đó.
Haewon lặng lẽ nhìn anh. Dư âm của đêm qua khiến đôi mắt cậu đỏ ngầu.
Anh gật đầu đồng ý với lời của Chánh văn phòng Kwon, rồi nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, nhanh chóng thao tác.
Đúng lúc ấy, tiếng thông báo tin nhắn đến vang lên từ chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Haewon bán tín bán nghi nhìn người đàn ông trên màn hình rồi cầm điện thoại lên.
“……Không thể nào. Trừ khi anh ta điên rồi.”
[Dậy rồi thì nhắn cho anh một chữ thôi cũng được. Anh lo lắng.]
Haewon cạn lời nhìn Woojin trên màn hình, nhìn anh đứng sau tấm vách mỏng phía sau phát ngôn viên đang được lấy nét, rồi lại nhìn chiếc điện thoại trên tay mình.
Với chút hy vọng mong manh rằng không phải, cậu thực sự chỉ nhắn một chữ ‘ㅗ’ (ngón giữa). Ngay lập tức, Woojin trên màn hình vội vàng xem điện thoại.
Anh bày ra vẻ mặt khó hiểu, như thể đây là một tình huống nghiêm trọng cần liên lạc và trao đổi ý kiến gấp rút với nhiều bộ ngành, lại tiếp tục soạn tin nhắn trên điện thoại.
[Đêm qua anh hơi quá đáng. Em có sao không?!]
“Anh thật sự điên rồi sao?”
Haewon khàn giọng lẩm bẩm, rồi không đáp lại nữa chỉ nhìn anh.
Trước câu hỏi của phóng viên về việc có dấu hiệu cho thấy danh sách bị cố ý rò rỉ, phát ngôn viên nhìn Woojin với vẻ khó xử. Woojin tiến đến thì thầm gì đó vào tai anh ta, và phát ngôn viên sau khi nghe anh nói gì đó đã nhanh chóng trả lời phóng viên. Những câu hỏi và câu trả lời qua lại rất gay gắt. Trong suốt quá trình đó, Woojin vẫn cầm điện thoại trên tay.
Haewon không thể rời mắt khỏi anh. Woojin đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Chưa bao giờ cơ thể cậu tệ hại đến mức này. Haewon ghét những cuộc làm tình thô bạo, và Woojin biết điều đó. Woojin không bao giờ làm những điều cậu ghét. Thỉnh thoảng nếu có, anh cũng luôn để ý đến tình trạng của Haewon. Anh cẩn thận quan sát tâm trạng và sắc mặt cậu, nếu cảm thấy cậu chấp nhận thì trở nên mạnh mẽ, còn nếu không có vẻ gì là đồng ý thì lại rút lui như một con cáo.
Anh là một người rất dịu dàng, đáp ứng mọi yêu cầu và sở thích của Haewon. Hôm nay vì phải đi làm sớm nên anh đi trước, nhưng vào cuối tuần, anh thường nhẹ nhàng đánh thức cậu bằng mùi thơm từ cà phê hoặc mùi bánh mì.
Anh chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn với cà phê thơm lừng và bánh mì bơ béo ngậy trên chiếc khay đặt trên giường cho Haewon, như thể đó là hình ảnh lý tưởng về buổi sáng trong suy nghĩ của anh.
Chuyện tình dục đôi khi có hơi thô bạo, nhưng nói chung anh luôn cố gắng không làm những điều Haewon ghét, và anh cũng cố gắng kìm nén, nghiến răng chịu đựng để điều chỉnh mức độ.