Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 72
Cậu lên chiếc xe do thư ký riêng của Seo Ok Hwa lái, và chẳng bao lâu sau đã đến nơi. Căn biệt thự nằm giữa trung tâm Seoul, có thể nhìn ra sông Hàn, được bảo vệ bởi ba nhân viên an ninh cao lớn ngay tại cổng.
Mùi tiền bạc xa hoa lấn át cả không gian nhưng Haewon không bận tâm. Cậu đang bận suy nghĩ về lý do tại sao Hyun Woojin lại nói dối mình.
Hay là do sợ mình sẽ hỏi dồn dập?
Haewon cố nhớ lại xem mình đã bao giờ làm phiền anh chưa. Nếu anh nói có hẹn, cậu cũng chỉ “Ừ” một tiếng chứ chưa từng hỏi han kỹ càng, càng không bao giờ tra hỏi xem anh đi đâu, gặp ai, vào lúc nào.
“Mời cậu xuống xe.”
Thư ký riêng của Seo Ok Hwa mở cửa xe và chờ sẵn. Haewon đeo đàn violin lên vai rồi bước xuống. Người này vươn tay ra định giúp Haewon mang đàn nhưng cậu chỉ lắc đầu từ chối rồi đi theo.
Vừa bước vào biệt thự, một người phụ nữ mặc bộ váy công sở thanh lịch chào đón Haewon.
“Chào mừng ngài. Phu nhân đã dặn dò rồi. Mời đi lối này.”
Trông bà ta không giống người hầu mà có vẻ là người quản lý toàn bộ công việc trong nhà. Bà ta ra hiệu muốn cầm hộ chiếc violin, nhưng Haewon vẫn từ chối.
Căn biệt thự rộng đến mức chỉ đi lại thôi cũng đủ xem như vận động.
Bước qua hành lang dài, cậu đến được phòng khách, nơi gần như bị bao phủ bởi hoa. Đã có vô số họa tiết hoa rồi mà mỗi góc trống đều được điểm xuyết thêm hoa tươi, biến căn phòng thành một nhà kính tràn ngập màu sắc.
“Nhà nhiều hoa thật đấy.”
Haewon khẽ nói khi đi theo người quản gia. Bà ta chỉ mỉm cười như một sự đáp lại nhạt nhẽo.
Ừ thì cũng phải có ai đó tiêu thụ hoa thì ngành công nghiệp này mới duy trì được. Cậu nghĩ vu vơ rồi cuối cùng cũng đến nơi.
Seo Ok Hwa và Kim Jung Geun đang uống trà trên ghế sofa. Kim Jung Geun đeo kính sát mũi, chăm chú đọc báo, trong khi Seo Ok Hwa nhắm mắt, lắc nhẹ đầu theo giai điệu của bản Concerto piano Rachmaninoff đang phát trong phòng.
Nếu đứa con gái lớn của họ không gặp chuyện, có lẽ đây đã là một gia đình hoàn hảo. Có lẽ họ cũng đã có một chàng rể như Hyun Woojin.
Ban đầu Haewon đến đây chỉ để trêu tức Hyun Woojin vì đã dám nói dối mình, nhưng bây giờ cậu lại bắt đầu hối hận.
Nói muốn chọc tức anh chỉ là một cái cớ nông cạn. Thực chất Haewon muốn nhìn thấy, muốn biết nhiều hơn về gia đình của người phụ nữ đã từng đính hôn với Hyun Woojin, người mà anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
“Phu nhân, Moon Haewon đến rồi ạ.”
“Hửm? Ồ, đến rồi à? Ngồi đây đi.”
Seo Ok Hwa mở mắt, ánh nhìn sáng lên, rồi kéo Haewon ngồi xuống bên cạnh mình. Kim Jung Geun ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Chào cậu.”
“Chào ngài.”
“Nghe nói cậu và vợ tôi đã làm hòa rồi? Làm tốt lắm. Trên đời này người mà cậu không bao giờ nên biến thành kẻ thù chính là bà xã tôi đấy. Cứ nhớ kỹ điều đó.”
“Sao ông nói chuyện kiểu gì vậy hả?”
Seo Ok Hwa định vung tay đập ông bằng tờ báo, nhưng rồi lại tươi cười khi thấy Haewon đang nhìn mình.
“Chờ Hyun Geom với Soyoung đến rồi bắt đầu ăn tối. Đi chuẩn bị đi.”
Bà nói với người giúp việc.
Haewon hơi hồi hộp. Cậu mong đợi gương mặt của Hyun Woojin khi anh bước qua khu nhà đầy hoa này và nhìn thấy mình. Không phải vì tò mò về lý do anh nói dối, mà là mong chờ phản ứng của anh khi nhìn thấy mình.
Hyun Woojin hoàn toàn không biết mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Haewon mà vẫn vô tư nghịch ngợm. Chắc chắn anh không thể ngờ rằng chỉ vì một lời nói lỡ miệng, Seo Ok Hwa và Haewon lại trở nên thân thiết, thậm chí còn chia sẻ một sự đồng cảm sâu sắc hơn thế.
Việc đưa Haewon đến buổi biểu diễn với lý do giới thiệu cậu với Henry Chang là một sai lầm nghiêm trọng của Hyun Woojin. Nhân cơ hội này, Haewon quyết tâm giúp anh sửa thói quen xấu, để từ nay không còn có thể dối trá được nữa.
“Con đến rồi ạ.”
“Soyoung đến rồi à? Lại đây nào, có người mẹ muốn giới thiệu với con.”
Có vẻ như cô con gái thứ hai đã trở thành tiểu thư độc nhất vô nhị của tập đoàn Hankyung sau khi chị gái qua đời. Haewon đang định đứng dậy khỏi sofa thì bỗng khựng lại ngay tại chỗ.
“……”
“Haewon à, này, Haewon?”
Bàn tay sắc sảo của Seo Ok Hwa vỗ nhẹ vào cánh tay Haewon một cái. Mãi lúc đó cậu mới hoàn hồn, khẽ lắc đầu, rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước mặt.
Nếu không phải do nhìn nhầm, thì cô gái này chính là người đã ngồi cạnh Hyun Woojin trong khách sạn vào ngày cậu gặp anh lần đầu tiên. Đôi chân trơn láng đầy quyến rũ của cô bắt chéo lên nhau, đôi chân bóng bẩy lấp lánh dưới ánh đèn. Móng chân được sơn cẩn thận với màu đỏ satan lấp lánh. Chiếc váy ngắn ôm sát, đôi chân láng mịn không một sợi lông, cổ chân thon gọn được bao bọc bởi quai sandal, tất cả đều đầy gợi cảm.
Haewon đã nhiều lần bắt gặp ánh mắt của cô. Mặc dù đang khoác tay Hyun Woojin và làm nũng, nhưng ánh nhìn của cô lại chất chứa sự quan tâm đối với Haewon. Cô liên tục thì thầm gì đó với Hyun Woojin, nhưng cậu không nhớ rõ nội dung. Chỉ nhớ rằng khi đi cùng nhau trên thang máy lên tầng bốn mươi của khách sạn hôm ấy, ánh mắt hai người cũng đã chạm nhau không ít lần. Không thể sai được, chính là người này.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Tại sao cô lại ở đây…?
Có vẻ như cô không nhận ra Haewon. Hôm nay cô không còn diện chiếc váy ngắn gợi cảm với bộ móng chân quyến rũ như trước nữa, mà thay vào đó là một bộ trang phục thanh lịch, giản dị. Nhưng dù có thay đổi thế nào đi nữa, Haewon vẫn chắc chắn người phụ nữ đang đứng trước mắt cậu chính là người đó.
Haewon cố gắng trấn tĩnh bản thân và lên tiếng:
“À, chào cô. Tôi là Moon Haewon.”
“Chào anh. Tôi là Kim Soyoung. Anh là…?”
Kim Soyoung mỉm cười chào hỏi rồi quay sang Seo Ok Hwa hỏi.
“Cậu ấy là nghệ sĩ violin của dàn nhạc chúng ta. Là đàn em của Hyun Geum đấy.”
“A, vậy ạ. Rất vui được gặp anh. Tôi đi thay đồ một lát.”
Cô thực sự không nhớ ra điều gì cả. Dù gì thì cũng đã hơn một năm trôi qua. Haewon không giỏi trong việc ghi nhớ người khác, nhưng những ký ức sâu sắc thì vẫn còn rất rõ nét. Hình ảnh Hyun Woojin và cô gái trong khách sạn ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu.
Kim Soyoung rời đi mà không hề tỏ ra quan tâm đến Haewon.
Haewon không nhớ chính xác mọi chi tiết, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đôi sandal với dây quai thanh mảnh, bộ móng chân đỏ satan quyến rũ, và đôi chân láng mịn phản chiếu ánh sáng. Cậu cũng nhớ cô ta đã gọi Hyun Woojin bằng cách nào. Khi đó, cô gọi anh là “Hyun Woojin-ssi”.
Haewon muốn tin rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, rằng mình đang nhầm lẫn nên lặng lẽ nhìn theo. Nhưng không, đó chắc chắn là cô ta. Tim cậu đập thình thịch. Là vì quá sốc mà tim đập mạnh thế này sao? Hay vì sự vô lý của tình huống này mà hệ thần kinh đang rối loạn? Cậu không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa.
Hyun Woojin, anh điên rồi sao? Anh bị điên rồi à?
Bộ não cuối cùng cũng tiếp nhận được sự thật, và cơn lạnh lẽo len lỏi vào trong.
Tên điên này…
Hàm răng cậu nghiến chặt đến nỗi môi bị cắn rách, vị tanh của máu lan tràn trong miệng. Haewon cố gắng nuốt xuống cả máu lẫn nước bọt.
Hyun Woojin mà cậu tưởng rằng mình biết, hóa ra lại không phải là Hyun Woojin thật sự.
Cậu hoàn toàn sai về anh.
“Con gái cô xinh lắm đúng không? Nó đang học cao học, chuẩn bị viết luận án tiến sĩ đấy.”
“Vâng, rất xinh ạ. Giống cô lắm.”
Haewon mỉm cười nhưng đôi môi khẽ run lên. Cậu chỉ mong Hyun Woojin xuất hiện càng nhanh càng tốt. Chỉ mong tên khốn đó bước qua con đường đầy hoa kia và xuất hiện trước mặt cậu ngay lập tức.
Kim Soyoung sau khi thay đồ xong thì quay lại phòng khách. Cô vô thức đảo mắt một cách bối rối khi bắt gặp ánh nhìn sắc bén của Haewon. Đúng như dự đoán, cô hoàn toàn không nhớ ra cuộc gặp gỡ tại khách sạn.
Và rồi, Hyun Woojin mà Haewon đang mong chờ đã đến.
Anh vừa bước vào đã theo thói quen chào hỏi:
“Con đến rồi.”
“Ồ, Hyun Geom đến rồi à.”
“Oppa đến rồi ạ?”
Khoảnh khắc đó, cô ta chắc chắn đã gọi anh là “Hyun Woojin-ssi”. Nhưng bây giờ cô lại tự nhiên gọi anh là “oppa”.
Hyun Woojin đang bước vào chợt dừng chân trong giây lát khi nhìn thấy Haewon, nhưng ngay lập tức lại tiếp tục di chuyển như thể không có gì xảy ra. Anh ngồi xuống bên cạnh Kim Soyoung. Haewon nuốt xuống vị tanh của máu trong miệng và khẽ cúi đầu.
“Chào tiền bối.”
Rồi cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt điên rồ của Hyun Woojin.
“……Chuyện này là sao?”
“Bác gái đã mời em đến ăn tối.”
Haewon trả lời câu hỏi của anh, và Seo Ok Hwa cũng lên tiếng chen vào.
“Hôm nay ta đến dàn nhạc để bàn về vấn đề chuyến bay thì tình cờ gặp Haewon. Thằng bé là hậu bối của con ở trường luật nên nghĩ ăn tối cùng cũng không sao nên mời đến đây. Con không phiền chứ?”
“À, vậy ạ. Không sao đâu ạ.”
Anh gật đầu ra vẻ đồng tình với lời của Seo Ok Hwa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Haewon lại cứng ngắc.
Có vẻ hai người này không biết rằng Haewon đã nhìn thấy họ ở khách sạn. Hyun Woojin chỉ nhớ về bể bơi khách sạn mà không biết rằng đêm đó, Haewon đã ngồi ngay phía sau họ. Cũng như không nhớ rằng ba người đã cùng đi chung thang máy lên tầng bốn mươi.
Haewon chỉ vừa mới trấn tĩnh lại, nhưng lúc này những cảm xúc bị dồn nén lại như thể tiếp tục khuấy đảo, trỗi dậy cuồn cuộn. Đầu ngón cậu tay lạnh buốt. Cậu cắn mạnh vào phần da trong miệng nơi đang rỉ máu khiến mùi máu tanh đậm hơn.
Tên khốn nạn này…
Một cơn giận dữ vô cớ bùng lên.
“Bữa tối đã sẵn sàng. Mời mọi người vào dùng bữa ạ.”
Họ di chuyển vào phòng ăn khi nghe thông báo của người giúp việc.
Kim Soyoung từng thân mật cùng Hyun Woojin trong khách sạn, giờ lại hành xử như chỉ là một người em gái quen biết từ lâu. Khi lén lút gặp nhau bên ngoài, họ gọi nhau một cách xa lạ, nhưng ở đây thì vẫn là anh em ngọt xớt.
Cũng phải thôi.
Hyun Woojin là hôn phu của chị gái Kim Soyoung. Hai người họ vốn là anh rể và em vợ tương lai, bây giờ vẫn tỏ ra là như vậy. Không biết là Hyun Woojin điên hay Kim Soyoung điên, hay cả hai đều mất trí, nhưng dù thế nào đi nữa, đây không phải là một mối quan hệ bình thường.
Haewon ngồi xuống chỗ được chỉ định. Trên bàn ăn là một bữa cơm truyền thống Hàn Quốc.
“Món Hàn không sao chứ? Chồng cô đi công tác về là phải ăn cơm Hàn Quốc đấy.”
“Vâng, cháu thích lắm.”
“Haewon à, ăn nhiều vào nhé?”
“Cảm ơn cô.”
Seo Ok Hwa dường như nhìn Haewon như thể là hiện thân của đứa con gái đã khuất của mình, bày tỏ sự quan tâm chân thành. Kim Soyoung có vẻ khó chịu khi thấy mẹ mình như vậy, trông cô rất không thoải mái. Haewon lờ đi ánh mắt không rời của Hyun Woojin, cầm lấy đũa.
htht003
t cũng hơi sốc giống như Haewon -)))