Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 95 - HHH
Cảnh báo cho tình tiết cuonghieptapthe
Biệt thự nghỉ dưỡng của Kim Jung Geun nằm ở lưng chừng ngọn đồi hoang, là một nơi ít được sử dụng. Thỉnh thoảng nó được dùng để tổ chức các buổi họp mặt hay tiệc tùng, trước đó, khi Kim Hayoung thi trượt kỳ thi y khoa và phải ôn lại, nơi này trở thành chốn yên tĩnh để cô tập trung học hành.
Ngoại trừ những sự kiện như bữa tiệc gây quỹ từ thiện mà Seo Ok Hwa tổ chức vào cuối năm để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, hoặc các buổi gặp gỡ thắt chặt quan hệ với giới chính trị và kinh doanh do Kim Jung Geun đứng ra tổ chức, con đường đến đây vừa hẹp vừa bất tiện nên ngay cả họ cũng ít khi lui tới. Nhưng rồi sau khi Kim Hayoung treo cổ tự sát trên cây mai đen trong khu biệt thự ở Yangpyeong, nơi này hoàn toàn bị bỏ hoang.
Cái cây nơi cô treo cổ đã bị chặt bỏ. Kim Jung Geun thậm chí còn phóng hỏa, đốt trụi tận gốc một thứ có giá trị lên đến hàng chục tỷ won. Những vết cháy đen vẫn còn in rõ trên gốc cây bị cắt cụt.
Thế nhưng Woojin lại thường xuyên sử dụng nơi này. quản gia Choi, người chịu trách nhiệm quản lý biệt thự Yangpyeong của Chủ tịch Kim Jung Geun, vốn là người do Woojin cài vào. Những gì diễn ra dưới tầng hầm biệt thự Yangpyeong đều do quản gia Choi giám sát. Các tài liệu liên quan được Woojin cất giữ cẩn thận trong két sắt cá nhân.
Ngay từ khi thiết kế, tầng hầm của biệt thự đã được xây dựng như một hầm trú ẩn, đến cả Kim Jung Geun và Seo Ok Hwa cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó. Woojin đã biến nơi này thành hầm trú ẩn riêng cho mình. Để kiểm soát ai đó, anh cần phải nắm được điểm yếu của họ. Woojin cung cấp cho họ một nơi không thể bị nghe lén.
Trong bãi đỗ xe biệt thự, vài chiếc xe đã đậu sẵn. Khi Woojin bước xuống xe, quản gia Choi vội tiến đến, giương ô che cho anh. Không phải tuyết cũng chẳng phải mưa, thứ rơi xuống ẩm ướt và bết dính khiến hành trình đến đây kéo dài thêm hai mươi phút so với bình thường.
“Đã đến đủ chưa?”
“Chỉ thiếu Giám đốc điều hành của tập đoàn Daewon, còn lại đều đã có mặt.”
“Xác nhận xem hắn có đến không rồi khóa cửa lại đi.”
“Rõ, tôi hiểu rồi.”
Woojin đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ phía sau biệt thự dẫn lối xuống tầng hầm.
Đi xuống bậc thang cao tương đương tầng hai của một tòa nhà, trước mắt anh hiện ra một không gian được bài trí sang trọng như một phòng suite khách sạn. Kim Jung Geun có lẽ không bao giờ tưởng tượng nổi dưới tầng hầm biệt thự của mình lại tồn tại một nơi như thế này.
Âm nhạc trầm đục vang vọng, tiếng trò chuyện ồn ào, tiếng cười huyên náo lan khắp căn phòng. Cửa tủ trưng bày mở toang, mấy chai rượu trên bàn đã vơi đi một nửa. Có vẻ như những người này đã tận hưởng được một lúc rồi.
“Công tố Hyun, Hyun Pro của chúng ta đến rồi à.”
“Lâu rồi không gặp.”
Con trai của Thủ tướng lúc này đã ngà ngà say, lảo đảo bước tới đặt tay lên vai anh.
Đám con cái của những nhân vật quyền lực nhất giới chính trị và tài chính đều là thành viên chủ chốt của hội này. Họ bị trói buộc bởi những tội lỗi chung nên có một mối liên kết bền chặt và có thể xem là khá thân thiết.
Woojin quan sát tiềm năng của bọn chúng. Những kẻ này sẽ vươn lên những vị trí cao nhất trong xã hội và nắm giữ khối tài sản khổng lồ trong tương lai. Nếu muốn khống chế chúng, anh cần một thứ quyền lực mạnh mẽ hơn là những bí mật vặt vãnh. Woojin biết rõ điều đó từ kinh nghiệm bản thân. Anh cần một sợi dây xích để dẫn dắt và sai khiến họ theo ý mình.
Bên trong không khí oi bức. Woojin cởi áo khoác, tiện tay vắt lên ghế sofa rồi rót rượu. Anh bốc một viên đá từ xô đựng đá, đưa vào miệng nhai vỡ vụn.
Con trai của Chánh án Tòa án Tối cao đang phê thuốc, liếc nhìn Woojin rồi gật đầu chào. Cha hắn là Chánh án, mẹ hắn là giáo sư luật, các bậc trưởng bối trong gia đình đều là nhân vật lão làng trong giới tư pháp. Nếu nói Woojin học luật từ những cuốn sách do gia đình hắn viết cũng chẳng có gì sai.
“Càng ngày trông càng bảnh đấy, Woojin của chúng ta. Em gái tôi thế nào, không hợp khẩu vị anh à?”
Hắn vốn nghiện cần sa, mỗi khi phê thuốc lại trở nên tích cực hơn, cười nhiều hơn và chẳng tiếc lời khen.
Chúng chẳng hề hay biết mọi hành động của mình đang bị ghi lại. Cũng không thể ngờ rằng mười năm, hai mươi năm sau, những đoạn phim ấy sẽ trở thành sợi xích trói buộc cổ mình. Giờ phút này, bọn chúng chỉ tận hưởng khoảnh khắc hiện tại, tin tưởng tuyệt đối rằng tất cả đều là đồng phạm, không hề phòng bị.
Những người này cũng chính là kẻ sẽ giúp Woojin tiến lên vị trí mà anh mong muốn. Chỉ lắng nghe lời than khóc của kẻ yếu không thể thay đổi điều gì. Nếu không nắm trong tay quyền lực thì công lý chỉ là một thứ viển vông.
“Ai đây?”
Woojin hỏi cháu trai của Jeonju, kẻ có tầm ảnh hưởng lớn trong thị trường cho vay nặng lãi ở Myeongdong và là nhân vật cốt lõi trong nền kinh tế ngầm. Kẻ đó tu một hơi rượu, nở nụ cười mỉa mai rồi đáp:
“Nghe nói là idol. Hôm nay mới gặp lần đầu. Nhưng thật sự là idol sao?”
“Xinh đấy.”
“Đàn ông thì đẹp được đến mức nào chứ? Cái thằng khốn đó lúc nào cũng dẫn đàn ông về. Chẳng lẽ sở thích của hắn là vậy sao? Có lẽ tôi cũng nên lo cho sự an toàn của mình nhỉ?”
Cháu trai Jeonju cười khanh khách với câu đùa của chính mình. Nhưng hắn vẫn đứng dậy, loạng choạng bước về phía chàng trai bị trói vào cây cột giữa phòng.
Hai cổ tay cậu ta bị cố định chặt trên đỉnh cột, cả cơ thể run rẩy vì lạnh, kiễng chân cố gắng chịu đựng sức nặng của bản thân.
Con trai thứ hai của tập đoàn K1 – tập đoàn lớn thứ ba trong nước – đang đứng phía sau, ôm chặt eo cậu ta, ra sức đưa đẩy từ phía sau. Cháu trai Jeonju nâng cằm cậu idol, ngắm nghía một lúc rồi ghé sát, chiếm lấy môi cậu ta, hôn đầy thô bạo, để lộ chiếc lưỡi đang quét qua lại một cách dơ bẩn.
Ánh mắt Woojin lạnh dần, nhưng anh không hề quay đi.
Con trai thứ hai của tập đoàn K1 sau một hồi ra sức thọc sâu vào phía sau idol, cuối cùng cũng kéo quần lên, ngồi phịch xuống bên cạnh Woojin thở hổn hển.
“Cái đệt, ai đó chơi trước rồi. Chỗ đó lỏng lẻo quá, chẳng có cảm giác gì cả.”
“Chắc tại cậu quá nhỏ thôi.”
“Cái gì?!”
“Nhìn xinh mà, đúng không?”
Ánh mắt giận dữ quay lại nhìn khiến Woojin nhếch mày một ranh mãnh và lảng tránh bằng một câu nói khác. Dù chỉ là một công tố viên quèn, nhưng trong những buổi tụ tập thế này, Woojin lại có ảnh hưởng khá lớn, khiến người kia chẳng thể làm gì ngoài việc nuốt giận, rồi nốc cạn ly rượu lạnh như nước.
“Gã quản lý chỗ đó bảo sẽ giảm giá nên tôi dẫn nó đến. Nhưng hàng rẻ thì đúng là chỉ đáng giá rẻ. Lần trước anh dẫn đến một đứa khá ổn đấy.”
“À à.”
“Nếu dẫn đến nữa thì có vấn đề gì không?”
“Cậu ta tự sát rồi.”
“À, thế à? Biết thế thì tôi chơi thêm vài lần nữa. Tiếc thật, trông cũng dễ thương mà.”
Hắn chép miệng tiếc nuối. Lúc này, cháu trai của Jeonju đang đẩy dương vật đỏ lựng của mình vào cơ thể thần tượng kia. Khi gã lớn tiếng khen chỗ đó khít chặt, đứa con thứ hai của tập đoàn K1 liền buông ra một tràng chửi thề.
Hắn quay sang hỏi Woojin.
“Cậu bảo còn một đứa nữa đúng không? Anh nói anh đã chọn một người rồi. Sắp đến lượt anh rồi đấy.”
Việc dâng hiến “cống phẩm” là nghĩa vụ chung của tất cả những kẻ đồng lõa. Woojin kéo lỏng cà vạt, ngậm điếu thuốc vào miệng.
“Nó đã trốn rồi.”
“Đừng nói là anh tiếc quá nên không chịu đưa ra đấy nhé?”
Woojin không đáp, chỉ bật cười.
“Lần trước cũng không chịu giao thằng nhóc kia, hóa ra dạo này đang qua lại với nó thì phải.”
Đứa con thứ hai của tập đoàn K1 hất cằm về phía con trai Chánh án Tòa án Tối cao, kẻ đang ngồi khá đàng hoàng nhưng lại thản nhiên xoa nắn dương vật đang cương cứng của mình trong lúc chờ đến lượt.
“Bệnh lậu của anh vẫn chưa khỏi à?”
Đứa con thứ hai của tập đoàn K1 hỏi Woojin. Woojin liếc xuống hạ thân mình rồi gãi háng như thể bị ngứa.
“Đang uống thuốc.”
“Ghê tởm thật, đồ dơ bẩn. Hôm nay đừng có hòng đụng vào ai.”
Woojin không trả lời, chỉ hít một hơi sâu để lấp đầy lồng ngực bằng khói thuốc rồi từ từ nhả ra. Anh thường viện cớ mắc bệnh tình dục để tránh tham gia vào những trò này. Nhưng nếu có ai tỏ vẻ nghi ngờ, Woojin sẽ lập tức nhập cuộc để xua tan mọi nghi vấn.
Làn khói trắng lơ lửng trôi quanh Woojin. Đứa con thứ hai của K1 có đường hô hấp khá yếu, ho khan rồi di chuyển đến vị trí chính diện của ống kính máy quay. Đang bước về phía chiếc ghế sofa đối diện thì hắn ta đột nhiên đổi hướng và tiến về phía idol đang bị trói vào cột.
Hắn chạm vào bộ phận bên dưới đang cương cứng của nam idol run rẩy, rồi đi tiểu lên đó. Dòng nước tiểu vàng ướt đẫm háng của người đàn ông, chảy xuống giữa hai đùi và cuối cùng chảy vào cống rãnh. Hắn chửi rủa, nói rằng đường phố cháu Jeonju thật bẩn thỉu rồi vội vàng xuất tinh và đi tiểu lên cái mông trắng của idol.
Một chàng trai ở độ tuổi đầu hai mươi, kiệt sức vì phải tiếp sáu người đàn ông, gục đầu xuống mà không còn động đậy. Mặt trái của hầm trú ẩn cung cấp khoái lạc chẳng khác nào một lò mổ buôn bán thịt người.
Chỉ mới năm ngoái, nơi này vẫn chỉ là một địa điểm tiệc tùng trụy lạc, nơi người ta chơi bời với ma túy và quan hệ bừa bãi. Khi đó, Woojin từng nói với Taeshin rằng anh muốn đưa cậu đến những buổi tụ tập cùng bạn bè, nơi họ uống rượu và vui chơi. Anh bảo rằng nếu hòa nhập, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng thực chất, đó là cái bẫy để tròng dây xích vào cổ một người thừa kế của tập đoàn Kyungwon. Taeshin đã vui sướng đến mức cứ liên tục hỏi đi hỏi lại rằng liệu mình có thực sự được tham gia những buổi như thế không.
Ban đầu, đó chỉ là một buổi tụ tập uống rượu và vui chơi, nhưng rồi men rượu và ma túy khiến mọi thứ dần trượt dài vào sự trụy lạc không thể kiểm soát. Woojin rời đi một lúc để hút thuốc, để lại Taeshin một mình giữa bữa tiệc. Đứng sau bức tường kính, anh lặng lẽ quan sát cậu bị bỏ rơi giữa những kẻ đang chìm trong khoái lạc. Anh không hề định để chuyện này xảy ra, nhưng có vẻ những kẻ kia đã hiểu lầm rằng Taeshin là món đồ chơi mà ai cũng có thể tùy ý chạm vào.
Mà thôi, dù sao thì Taeshin cũng thích đàn ông nên chẳng có gì quan trọng cả. Chỉ cần tận hưởng một chút rồi coi như xong. Với lại Woojin cũng đang cần thêm tư liệu về cậu.
Cuối cùng, bọn họ treo Taeshin lên cột. Có vẻ như bọn chúng không có ý định dừng lại chỉ sau một trò tiêu khiển ngắn ngủi. Gương mặt Taeshin méo mó vì đau đớn và hoang mang, bị kéo vào những trò chơi nhơ nhuốc với sáu gã đàn ông, thử nghiệm đủ mọi tư thế. Cậu nhập vai như một nạn nhân thực thụ, tuyệt vọng cầu xin Woojin cứu mình, van nài anh hãy giúp cậu thoát khỏi đây. Nhưng Woojin chỉ đứng đó, vô cảm đối diện với bi kịch ấy. Taeshin khóc.
Đến rạng sáng, cậu biến mất. Trong hầm trú ẩn không còn bóng dáng cậu. Cậu đã bị nhốt trong rừng suốt ba ngày. Khi tìm thấy, cậu đang nằm vùi giữa những lùm cây, thân thể tàn tạ, rách nát. Woojin quấn cậu vào một tấm chăn rồi đặt lên xe. Cậu trông vô cùng kiệt quệ, có gì đó đã vụn vỡ trong cậu. Taeshin không thể thốt ra lời, chỉ im lặng suốt quãng đường về. Woojin đưa cậu trở lại nhà.
Woojin nhìn cậu, thắc mắc: “Rõ ràng cậu cũng khá tận hưởng mà, vậy sao lại lẳng lặng biến mất? Không thấy vui à?” Anh không hiểu nổi tại sao Taeshin lại khiến mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy. Có rất nhiều người thích bị làm nhục, thích bị chà đạp. Khi lên giường với anh, Taeshin cũng thường xuyên khóc, nhưng mỗi lần như vậy anh lại thì thầm rằng cậu yêu mình.
Taeshin với cơ thể tàn tạ, chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt trống rỗng chẳng buồn đáp lại. Cậu từng làm đủ trò chỉ để thu hút sự chú ý của anh. Chí ít thì trước khi bỏ chạy, cậu vẫn còn là một kẻ hữu dụng.
Và không lâu sau Taeshin tự sát. Mặc dù đã hứa sẽ giúp cậu trong cuộc điều tra, nhưng cuối cùng anh chẳng giúp được gì. Woojin không thể hiểu được tại sao Taeshin lại đột ngột nhảy xuống từ tầng thượng của chung cư cao cấp nơi cậu sống. Không có dấu hiệu nào báo trước, cũng không có lời than vãn nào về việc gặp khó khăn, vậy mà cậu lại bất ngờ kết thúc cuộc đời mình theo cách đó.
Việc này xảy ra chỉ vài ngày sau khi Woojin tìm thấy cậu trong rừng, khiến anh không khỏi bứt rứt, tự hỏi liệu có phải chính anh là nguyên nhân khi đã đưa cậu đến buổi tụ tập trong tầng hầm hay không. Nhưng đâu phải anh ép buộc cậu, cũng không phải cậu đã từ chối mà vẫn bị kéo đến. Chính Taeshin là người muốn tham gia.
Mùi thuốc lá, khói cần sa, mùi của đủ loại chất gây ảo giác, mùi hôi hám của những gã đàn ông bẩn thỉu, mùi tanh của máu thịt. Giữa cơn hỗn loạn của những mùi hương ngập tràn như một trận lũ, Woojin ngồi đó, vô cảm nhìn chằm chằm vào cậu idol đang ngất xỉu trước mặt mình.
giang
ai spoil hộ t top có bị quả báo vụ này ko chứ t ko dám đọc tiếp :D..
bongbibu
Sợ luôn á cha
htht003
Dù đã được spoil trước những vẫn ….😰😰
Qq
Wtf =)))