Into The Thrill Novel (Hoàn Thành) - Chương 98
Sau khi chào Kim Jung Geun đang ngậm xì gà và bảo rằng mình mệt rồi, Woojin rời khỏi thư phòng của ông ta. Anh tiến về phía bãi đỗ xe cùng trưởng phòng pháp lý đang chờ sẵn. Khi cả hai mở khóa xe, ánh đèn pha lóe lên. Trưởng phòng pháp lý cất giọng trầm thấp với Woojin.
“Tôi đã làm đúng như anh dặn.”
“Làm tốt lắm.”
Woojin đang nắm trong tay danh sách các khoản tiền mà trưởng phòng pháp lý đã biển thủ sau lưng Kim Jung Geun. Cũng có nghĩa là người kia hoàn toàn nằm trong tay anh. Trưởng phòng pháp lý là kẻ tinh ranh, chẳng cần nói nhiều cũng nhanh chóng hiểu được ý của Woojin. Làm việc cùng hắn khá thuận tiện, nhưng hắn cũng là kẻ tính toán quá nhiều. Cần phải giám sát chặt chẽ.
“Nếu bên công tố biết chuyện này, thì công tố viên Hyun sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Trưởng phòng pháp lý nói với vẻ như mong điều đó sẽ xảy ra.
“Nếu gặp rắc rối thì tôi chỉ cần nộp đơn từ chức thôi.”
Woojin thản nhiên đáp, lên xe rồi khởi động máy. Rời khỏi dinh thự của Kim Jung Geun, anh hòa vào dòng xe cộ trên đường và gọi cho người đang theo dõi Haewon.
“Vẫn chưa xong à?”
— Vừa mới kết thúc.
“Viết xong bài cảm nhận chưa?”
— Tôi thì biết gì về âm nhạc chứ. Là buổi biểu diễn dành cho trẻ con nên hơi ồn ào, khán giả còn vỗ tay sau mỗi chương, Moon Haewon thì cười đấy. Không phải cười nhạo đâu, chắc thấy bọn nhỏ đáng yêu.
“Có chụp ảnh không?”
— Tôi sẽ gửi ngay.
Một bản báo cáo dài được gửi đến, chi tiết đến mức ghi lại từng lần Haewon thở, chớp mắt, cắn môi hay liếm môi, đúng như yêu cầu của Woojin. Ảnh chụp cũng được đính kèm.
Woojin vừa lái xe đến nhà hát vừa xem qua ảnh và nội dung báo cáo.
Khoảng cách từ nhà Kim Jung Geun không xa lắm, nên chỉ mất hai mươi phút là anh đã đến nơi. Ngay khi bước xuống xe, anh gọi cho Haewon.
— Gì.
Giọng điệu có vẻ bực bội.
“Em đang ở đâu?”
— Anh không cần biết. Đừng để ý đến em nữa. Tôi cũng sẽ không để ý đến em.
“Lúc đó tôi đang họp, vậy giờ em bảo tôi phải làm sao? Bỏ họp để nghe điện thoại của em chắc?”
Lúc nãy khi Woojin đang ở thư phòng của Kim Jung Geun, Haewon đã gọi đến. Anh từ chối cuộc gọi và chỉ nhắn lại rằng mình đang họp.
— Ai bảo anh phải tán gẫu với em chứ? Em có chuyện muốn nói nên mới gọi.
“Chuyện gì?”
— Thôi quên đi. Giờ nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Với lại… thôi cúp máy đi.
Haewon có vẻ định nói gì đó nhưng rồi lại cúp máy trước.
Woojin bước vào sảnh nhà hát, nơi khán giả phần lớn đã ra về sau buổi biểu diễn. Anh nhìn thấy Haewon đang đứng gần những vòng hoa chúc mừng, chụp ảnh cùng các học sinh mặc đồng phục.
Đúng như báo cáo gửi về.
Có người xin chữ ký, Moon Haewon ngại ngùng nhưng vẫn ký. Mấy đứa trẻ quấn lấy cậu đòi chụp ảnh chung, và kỳ lạ là dường như đám con trai lại thích Haewon hơn cả những bé gái.
Đúng lúc đó, một nam sinh khá cao đứng cạnh Haewon, có vẻ hơi ngại ngùng nhưng vẫn đặt tay lên vai cậu và giơ điện thoại lên chụp ảnh selfie. Người đó hơi nhướn mắt lên, nhìn thẳng vào camera.
“Moon Haewon.”
Woojin bước tới.
Nam sinh đang khoác vai Haewon lập tức bắt gặp ánh mắt Woojin, ngượng ngập gật đầu cảm ơn Haewon rồi rút lui. Đôi mắt Haewon mở lớn khi nhìn thấy Woojin.
“Sao anh lại ở đây?”
Woojin dõi theo nam sinh vẫn còn lởn vởn quanh Haewon thay vì rời đi. Một cậu bạn đi cùng huých vào mạng sườn cậu ta bằng khuỷu tay, rồi kéo đi mất.
Không lẽ giờ mình phải để tâm cả mấy nhóc đó sao?
Woojin đối diện với gương mặt có thừa sức hút để khiến người khác yêu thích. Anh chỉnh lại phong thái của mình theo kiểu mà Haewon thích.
“Em tưởng tôi không đến à?”
“Anh bảo đang họp mà. Còn từ chối cuộc gọi của em nữa.”
“Vì em không gọi đến nên tôi đã không định đến. Nhưng rồi lại sợ em thấy tủi thân.”
“Có phải em gọi anh đến đâu…”
“Vậy mà em lại buồn bã ngồi một mình như thế?”
“Ai buồn bã ngồi một mình? Em cũng là dân chuyên nghiệp đấy.”
“Đừng nói dối. Em đã ngồi đó trông rất chán nản. Chẳng có chút hứng thú nào với Dvořák hay Vivaldi. Chỉ đến khi bọn trẻ vỗ tay rầm rộ sau mỗi chương thì em mới cười.”
“…Chỉ là hơi ồn quá nên em khó tập trung thôi.”
Vẻ mặt Haewon dần giãn ra, cơn giận biến mất như chưa từng tồn tại. Đôi mắt cậu ánh lên sự yêu thương, như thể lại càng yêu thích Woojin nhiều hơn.
“Em còn chẳng biết tôi đến, lại còn khoác vai chụp ảnh với nhóc con kia nữa. Nó còn định hôn lên má em đấy, em có biết không?”
“Bọn nhóc điên à?”
“Tự nhiên thấy bực mình.”
Tâm trạng của Woojin vốn đang rất tốt vì mọi chuyện với Kim Jung Geun diễn ra suôn sẻ, nhưng khi nhìn thấy cảnh đó, anh lại thật sự khó chịu. Dù chính bản thân cũng thấy mình có phần trẻ con.
“Với một đứa nhóc á? Nó mới học lớp mười thôi.”
“Nhưng lớp mười cũng có khả năng sinh sản đấy.”
“Khả năng sinh sản?”
“Ở độ tuổi đó, khi nhìn thấy thứ muốn bắn ra thì khả năng kiềm chế cũng giảm đi đáng kể.”
“Anh biết mình đang nói mấy lời kinh tởm lắm không?”
Haewon nhíu mày, không hiểu sao anh lại có thể nghĩ như vậy.
“Có nghĩa là thằng nhóc đó có thể bị kích thích về mặt tình dục và xuất tinh vì em đấy.”
“Anh đúng là kinh khủng. Mấy em ấy đáng yêu đến thế nào cơ chứ. Đám nhóc đó còn đứng dậy vỗ tay sau mỗi chương nhạc đấy.”
Haewon bật cười rồi nhìn quanh tìm cậu học sinh đã biến mất như thể thật sự thấy đáng yêu.
“Không ngờ em cũng có fan đấy.”
“Mấy em ấy bảo sẽ đăng ký làm hội viên chính thức của dàn nhạc giao hưởng chúng ta đấy.”
Woojin nhận lấy cây violin từ tay Haewon.
“Tôi đã mua cho em mấy cái áo phao đủ màu rồi mà.”
Nhìn thấy Haewon mặc phong phanh, Woojin lên tiếng nhắc nhở. Cậu giơ tay ra.
“Nhưng em có đeo găng tay trượt tuyết đấy thôi.”
Woojin đặt violin của Haewon xuống ghế sau xe. Chờ đến khi cậu ngồi vào ghế bên cạnh, tháo găng tay ra và thắt dây an toàn, Woojin mới khởi động xe rồi đưa tay ra. Haewon khẽ cười rồi nắm lấy tay anh. Woojin đan chặt các ngón tay vào nhau như thể thứ này vốn thuộc về mình.
“…Anh có biết tay anh ấm lắm không?”
“Chưa từng nghe ai nói thế bao giờ.”
“Ấm lắm.”
“So với tay của mấy thằng khác thì em thấy tay tôi ấm hơn đúng không?”
“Trong số những bàn tay em từng nắm thì tay anh là ấm nhất.”
“Giờ tâm trạng tôi lại tệ hơn rồi.”
“Người ta bảo tay ấm thì lòng cũng ấm mà.”
“Ừ thì lòng tôi cũng ấm thật mà. Ít nhất là sẽ không chặt đứt cổ tay mấy thằng con trai đã từng nắm tay em.”
Anh không đùa, nhưng Haewon lại bật cười như thể không thể tin được.
Woojin lái xe đến cây cầu bắc qua sông Hàn mà họ từng ghé. Trời lạnh nên chẳng có ai qua lại, cả xe cộ cũng vắng tanh. Anh đỗ xe dưới gầm cầu, lấy lon cà phê vẫn còn ấm trong ngăn taplo ra đưa cho Haewon.
Haewon mở nắp lon cà phê vẫn còn nóng, uống một ngụm rồi đưa lại cho Woojin. Anh cũng uống một ngụm thứ nước nhạt nhẽo, không có vị gì cả, chỉ có mùi cà phê ngọt ngào thoảng qua. Dù sao thì đây cũng là thứ Haewon thích.
“Hôm nay có chuyện gì vui à? À, anh bắt được Take 2 rồi hả? Hay cuối cùng cũng tóm được kẻ số ba?”
“…….”
Woojin vô thức nhìn chằm chằm vào mặt Haewon. Chắc cậu chỉ tiện miệng nói bừa thôi, nhưng trông cậu không giống kiểu người nói vu vơ. Cảm giác như cậu biết gì đó.
Woojin uống nốt lon cà phê còn lại rồi thản nhiên nói:
“Có chuyện tốt chứ.”
“Trông anh có vẻ ung dung quá nhỉ. Đây là lần đầu tiên em thấy anh với nét mặt như vậy đấy.”
Thực ra vì mải chạy đến chỗ Haewon diễn, Woojin đã bỏ lỡ công việc cần xử lý.
“Tôi ra ngoài gọi điện chút.”
Thấy Woojin định cầm điện thoại bước xuống xe, Haewon liền giữ tay anh lại.
“Gọi ở đây đi. Bên ngoài lạnh lắm.”
“Là cuộc điều tra mật.”
“Có nghe em cũng chẳng hiểu.”
Dù chỉ là vài câu rời rạc, không thể suy đoán được chuyện gì, nhưng vốn tính cách của Haewon cũng chẳng mấy quan tâm đến việc của Woojin. Chỉ là vô tình nhắc đến Take 2 hay Take 3 một cách hời hợt, khiến Woojin chột dạ.
Woojin tắt kết nối Bluetooth với xe, áp điện thoại lên tai. Điện thoại chưa kịp đổ chuông đến hai lần thì giọng của Jung Homyung đã vang lên.
— Vâng, tiền bối.
“Chuyển cho đám người của nghị sĩ Park đi. Với những gì có trong tay bây giờ đủ để truy tố rồi. Dùng điều khoản chắc chắn có án tù mà áp vào. Phải cho ông ta nếm mùi nhà giam chứ.”
— Rõ rồi ạ.
“Tôi sẽ đào bới cả Chánh Văn phòng Tổng thống.”
— …Gì ạ?
Trước khi Jung Homyung kịp đặt thêm mấy câu hỏi thừa thãi, Woojin đã nói trước.
“Không chỉ ông ta, mà cả bố mẹ, vợ con, bố mẹ vợ, anh chị em họ hàng, thậm chí cả bảo vệ nhà ông ta, tài xế, nếu có người giúp việc thì lôi cả người giúp việc ra. Phải moi sạch. Đừng báo cáo với Trưởng công tố.”
— Nhưng Park Yongho cũng là nghị sĩ đảng cầm quyền đấy. Nếu chúng ta đối đầu với Nhà Xanh thêm lần nữa, lần này thực sự có thể khiến Trưởng công tố mất đầu. Không ai đảm bảo anh và em cũng sẽ an toàn. Không khí hiện tại vốn đã căng thẳng lắm rồi. Tổng công tố viên và Bộ trưởng cũng đang đặt cược nửa mạng sống của mình vì vụ Hankyung.”
Jung Homyung nói với vẻ đầy nghiêm trọng.
“Tôi không trực tiếp điều tra.”
― Vậy tiền bối định bắt em làm sao?
Cậu ta giật mình hỏi lại. Woojin bật cười khẩy. Cái tính tự phụ của Jung Homyung đang ngày càng quá đà chỉ vì được giao việc thường xuyên.
“Đương nhiên là không phải cậu rồi.”
― Vậy ai?
“Đội điều tra đặc biệt sẽ xử lý. Tôi sẽ đề cử Kim Hanse làm công tố viên được biệt phái.”
― Công tố viên Kim Hanse? Đừng nói là tiền bối từ trước đến giờ đã…
Giọng Jung Homyung lộ rõ sự sửng sốt.
“Phải cố gắng lên thôi. Anh ta sắp làm chuyện lớn mà.”
― Được rồi, em đã hiểu.
“Tận lực đào bới. Lật cả đám trợ lý lên mà điều tra. Cả quản lý văn phòng luật thời còn làm luật sư cũng không được bỏ qua. Phải moi ra cái gì đó. Nhất định phải có thứ gì đó đủ chắc chắn để nắm thóp và khuấy động tình hình.”
― Em sẽ tiến hành ngay.
Nếu không tìm ra được gì ngay bây giờ thì sẽ rất phiền phức. Phải khiến Chánh văn phòng buông tay khỏi Kim Jung Geun. Cổ phiếu có quyền biểu quyết đang nằm trong tay anh. Nếu VIP không nhúng tay vào, Woojin có thể biến Kim Jung Geun – kẻ đã mất đi khả năng kiểm soát tập đoàn – thành một con rối vô dụng. Seo Ok Hwa và Kim Soyoung chắc chắn sẽ làm theo chỉ đạo của anh, vậy nên dù có nhìn thấy Hankyung bị nuốt chửng ngay trước mắt, họ cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Chỉ cần giao tài liệu tham nhũng cho Kim Hanse, Take 2 và Take 3 sẽ bị bắt gọn một mẻ.
bongbibu
Tr quơ chẳng lẽ cái lần em Haewon biểu diễn có cha kia tặng bông, ổng nói vơi nhỏ mấy điều mà tưởng rằng ổng đi coi em diễn thật cx là giả bộ sao????!