Kiss Me If You Can Novel - Chương 10.1
Bầu không khí trong biệt thự ngập tràn cảm giác bất an. Theo lời của Seth thì ngay khi nghe tin Grayson tới, Chase đã ném thẳng một cái ghế đi, may thay là không ném về phía Seth.
Dẫn Grayson vào phòng khách, Josh vừa thấy tò mò trước phản ứng của Chase, vừa thấy ngập ngừng không yên. Nếu đúng như lời Seth thì tâm trạng Chase lúc này chắc đang tồi tệ đến cực điểm, thật sự có nên bỏ trốn luôn không?
Cốc cốc.
Anh gõ cửa khẽ một cái rồi mở ra, một mùi hương ngọt dịu lập tức quấn lấy Josh. Trong khoảnh khắc, đầu óc anh chợt mụ mị, nhưng may là vẫn kịp lấy lại lý trí. Anh cắn “rắc” viên kẹo đang ngậm trong miệng, âm thanh vang lên rõ ràng khiến đầu óc thêm tỉnh táo.
Chase đang ngồi trên ghế sofa chờ Grayson. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi hồng nhạt, vài chiếc cúc được mở ra, phía dưới là chiếc quần vải trắng. Josh suýt nữa thì buột miệng thở dài cảm thán mà không hay biết. Cũng giống như Grayson lúc trước, Chase cũng đeo kính râm, chỉ khác ở chỗ khi ấy là ở ngoài trời, còn giờ thì trong nhà.
“Chase, bao lâu rồi mới gặp! Em trai yêu quý của anh!”
Grayson dang rộng hai tay định ôm lấy Chase, tất nhiên Chase không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Cái thằng khốn nạn nào cho anh ngóc đầu tới đây hả.”
Chase lập tức giơ chân đá thẳng vào bụng Grayson khi anh ta lao đến. Cú đá chắc chắn là không nhẹ, vậy mà Grayson chỉ “ái chà” một tiếng rồi lảo đảo lùi lại đôi chút, thế là hết.
Josh tròn xoe mắt. Theo những gì anh từng trải qua thì Chase không phải loại yếu ớt gì, vậy mà đối phương chỉ phản ứng đến vậy thôi sao? Do tên đó lì đòn, hay là Chase yếu đi rồi?
Nhưng sự kinh ngạc mà Grayson mang đến vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngay khi trông như sắp ngã thì anh ta lại bất ngờ vươn tay chộp lấy kính râm của Chase. Josh không kịp ngăn, mà Chase cũng không phản ứng kịp cứ thế mà bị cướp mất.
Dưới ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt Chase hiện lên rõ ràng. Ngay sau đó, Grayson ôm lấy mặt hắn bằng cả hai tay rồi rú lên như một diva đang hát aria.
“Ôi trời ơi! Đứa em trai chẳng có gì ngoài khuôn mặt của tôi sao lại ra nông nỗi này!”
Josh chết đứng tại chỗ, Chase cũng hoàn toàn cứng đờ. Trong sự im lặng ghê rợn ấy, chỉ có mình Grayson là đang gào lên như một nhân vật bi kịch.
“Anh đã tiên đoán sẽ có ngày này mà! Trời ơi, thế là xong rồi, em trai anh tiêu đời thật rồi.”
“Khốn nạn, ai cho phép anh quyết định kết thúc đời tôi hả!”
Chase gầm lên rồi vung nắm đấm. Nhưng đáng tiếc là lần này lại hụt. Grayson né được trong gang tấc, còn lắc đầu đầy tiếc nuối.
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi lao vào thì phải nhìn đối phương cái đã. Em chỉ được cái mặt, đến cái đầu cũng dốt, thế mà vẫn nhớ được lời thoại nhỉ.”
“Giết anh giờ…!”
Chase bật dậy khỏi sofa, lại vung tay đánh tới. Josh phân vân không biết có nên can ngăn. Anh căng người, nghĩ nếu thấy Chase thất thế thì sẽ nhào vào, nhưng Grayson một lần nữa né được đòn rồi thì thầm vào tai Chase:
“Anh bảo em sống ngoan ngoãn một chút mà, Chase. Hay là muốn bị kéo về nhà nữa?”
Giọng nói ngọt ngào như pheromone. Âm thanh trầm thấp, mềm mại như đang vuốt ve tai người nghe.
Nhưng gương mặt Chase sau câu nói ấy lại lạnh băng hơn bao giờ hết. Josh chưa từng thấy ai mang vẻ mặt như vậy, đến cả xác chết cũng còn sắc hơn thế. Chase trân trối nhìn Grayson như đang thấy ma.
Trước dáng vẻ như không thở nổi của Chase, Grayson lại nở nụ cười rạng rỡ y như lúc mới gặp.
“Phải rồi, em trai anh đâu phải đồ ngu.”
Nếu không biết thì ai cũng nghĩ anh ta là một người anh trai dịu dàng tuyệt vời. Nhưng đối với Josh, chưa bao giờ anh thấy Grayson đáng sợ đến thế. Đây là người khiến Chase hóa đá, nhưng bản thân thì vẫn thản nhiên mỉm cười.
Một người như thế có lẽ không cần dùng tay cũng có thể giết người.
Chỉ vài lời nói là đủ.
Josh lạnh sống lưng. Mới chưa đến một tiếng mà anh đã có cảm giác như vừa nhìn thấy gương mặt thật sau chiếc mặt nạ của anh ta. Đúng lúc anh còn đang đứng bất động, Grayson bỗng ngoảnh đầu lại, đôi mắt bất chợt giao nhau khiến Josh giật mình. Grayson vẫn giữ nụ cười lúc nãy mà nói:
“Có thể nhường chỗ cho chúng tôi một lát được không? Có chuyện gia đình cần nói riêng.”
Ánh mắt anh ta lại liếc xuống Chase.
“Giờ thì chắc Chase cũng sẵn sàng lắng nghe rồi.”
Grayson nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chase và điều không tưởng đã xảy ra. Chase ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Josh chớp mắt hoang mang, biểu hiện ngoan ngoãn thế kia cứ như thú cưng đã được huấn luyện kỹ càng, nhưng đó lại là điều không hề ăn nhập với hình ảnh Chase Miller mà Josh từng biết.
Không khí lại chìm vào im lặng. Grayson ngồi xuống ghế đối diện và nhìn Josh như thể hỏi: Còn đứng đấy làm gì?
Josh đứng đó nhìn Chase, có linh cảm rằng không nên để hắn lại một mình. Thật sự có thể bỏ đi sao?
Anh cũng chẳng hiểu vì sao đúng vào khoảnh khắc đó, gương mặt Chase lại trùng khớp với hình ảnh của Pete.
Josh từng lạc mất Pete trong công viên, dù chỉ mới mười phút nhưng anh như rơi vào địa ngục, gào khóc gọi tên Pete điên cuồng, rồi may mắn tìm thấy cậu nhóc đang đứng đúng chỗ cũ. Khi ôm lại vào lòng, anh suýt khóc vì quá nhẹ nhõm.
Tất nhiên, bây giờ mà ôm Chase như Pete để an ủi thì chắc răng cửa của anh sẽ bay mất. Josh không hề muốn làm răng giả khi còn trẻ. Vả lại trong khi chính Chase cũng không nói lời nào, thì Josh đâu có lý do gì để ở lại?
“…Nếu cần thì cứ gọi, tôi sẽ đợi ngoài hành lang.”
Đó là tất cả những gì anh có thể nói. Sau khi đợi một lát mà Chase vẫn không phản ứng, gương mặt không biểu cảm thì Josh đành quay người, bước ra khỏi phòng khách. Hình ảnh cuối cùng anh thấy là hình ảnh hai anh em họ vẫn đầy gượng gạo. Josh khép cửa lại mà lòng nặng trĩu.
*
*
Trong phòng tĩnh lặng, không ai lên tiếng trước. Grayson vừa cười tươi roi rói, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nhìn đăm đăm vào em trai mình. Tất nhiên Chase thì chẳng cười chút nào.
“Chuyện gì xảy ra với mặt em thế? Đừng nói là nổi khùng rồi bị vệ sĩ tẩn đấy nhé?”
Giọng điệu như thể thấy chuyện đó buồn cười chết được. Chase nghiến răng, cố nhịn không đá văng anh ta ra ngoài.
“Anh tới đây làm gì?”
“Ra là thật. Thật thất vọng, Chase à. Đến đánh nhau còn không làm được. Bảo em luyện tập đàng hoàng, uống steroid hay bột đạm gì đó đi mà.”
Grayson với cơ thể rắn chắc liếc nhìn thân hình mảnh khảnh hơn của Chase rồi thở dài.
“Không gãy chỗ nào là kỳ tích đấy.”
“Grayson…”
Đốt ngón tay Chase trắng bệch vì siết chặt nắm đấm. Grayson vốn biết sức nặng của cú đấm ấy, bèn thôi trêu chọc và chuyển chủ đề.
“Chắc đến lúc thấy nhớ rồi đúng không? Có một bữa tiệc đấy, đi thôi.”
“Không đi.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Grayson nheo lại trước câu trả lời dứt khoát.
“Anh đã kể với em chưa? Alex Jr. vừa sinh con tháng trước.”
Mặt Chase lập tức biến sắc, nhưng Grayson vẫn cười tươi như không có gì.
“Chính xác thì là chứng kiến cảnh sinh con. Con chó cái đó mê Alex Jr lắm, mà cũng đúng thôi, giống Alex đời đầu nên thằng nhóc đó cũng ra gì phết đấy chứ…. Mà em ghét chó mà nhỉ? Em thích chim hơn à? Nhưng chim chẳng có ích bằng chó, thị hiếu của em đúng là lạ lùng.”
Chase không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Grayson, người run lên nhẹ, mặt trắng bệch không chớp mắt. Grayson bình thản nói tiếp.
“Còn con đó lúc ấy em đã tìm được chưa? À mà chắc chắn là chưa rồi.”
“….”
“Chase.”
Giọng Grayson càng thêm ngọt ngào, mịn như tơ nhung.
“Nếu không muốn mọi chuyện tái diễn thì em phải khử hết pheromone đi.”
Tiếng tim đập dồn dập lấp đầy tai Chase. Hắn cắn môi, cố nén hơi thở hỗn loạn. Grayson cúi người thì thầm:
“Sao hả, giờ thấy muốn đi tiệc chưa?”
***
Cạch.
Nghe tiếng cửa mở, Josh liền ngẩng đầu thì thấy Grayson bước ra.
“Ồ, anh thật sự đợi ngoài này à.”
Anh ta nói như ngạc nhiên lắm. Phía sau là Chase. Josh nhanh chóng đảo mắt nhìn toàn thân hắn, không thấy có gì bất thường ngoài khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc. Có vẻ nhận ra ánh nhìn ấy, Grayson cất lời.
“Chase sẽ đi với tôi nên không cần bảo vệ đâu, đúng chứ?”
Josh ngước nhìn mặt Chase lần nữa trước lời nói bất ngờ đó. Nhưng hắn chỉ quay người đi, không thèm nhìn cậu lấy một cái. Josh cuống quýt gọi lại:
“Miller!”
Chase khựng lại rồi ngoảnh đầu, gương mặt cau có khó chịu. Josh cố mở lời:
“Dù sao cũng nên có người hộ tống… cậu có cần chuẩn bị xe không?”
“…Không cần.”
“Miller.”
“Bảo không cần mà! Để tôi yên đi, đừng có lắm chuyện nữa!”
Nghe Chase hét lớn đầy tức tối, Josh không thể cản được nữa. Chase chửi thề rồi quay người bỏ đi, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Grayson cũng nhìn theo hướng Chase vừa đi và khẽ huýt sáo. Josh liếc nhìn lên, thấy anh ta cười nhạt như không có gì nghiêm trọng.
“Nó chỉ đi thay đồ thôi. Không có nó, chắc các anh cũng thấy dễ chịu hơn, đúng không?”
Josh không đáp. Grayson cười như thể đã biết hết mọi chuyện.
Dù miệng thì nói xin lỗi nhưng Josh không cảm thấy chút chân thành nào trong lời đó. Câu nói ấy nghe như thể chỉ được buột ra đúng lúc, hệt như nụ cười giả tạo đang mang mặt nạ kia.
Josh chẳng còn gì để nói, đang im lặng nhìn anh ta thì đột nhiên Grayson nheo mắt lại.
Ơ…
Chưa kịp phản ứng, Grayson đã túm lấy gáy Josh kéo mạnh lại gần. Anh ta dúi mũi vào cổ Josh, hít sâu một hơi ― và Josh trong khoảnh khắc bối rối ấy, đã không ngăn cản. Grayson còn di chuyển mũi vài lần, hít ngửi khắp nơi trước khi ngẩng đầu lên.
“Anh là cái gì?”
Josh mất vài giây mới hiểu được ý câu hỏi ấy, giọng nói kia quá thấp, quá đột ngột.
“…Tôi là Beta.”
Cậu trả lời theo đúng quy định. Grayson gật đầu một cái rồi nghiêng đầu khó hiểu. Với pheromone vốn đã yếu lại còn uống thuốc ức chế thì chắc chắn không thể bị phát hiện.
Josh tự nhủ như thế nhưng trong lòng lại không khỏi bất an. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Grayson. Grayson liền chuyển tay từ gáy lên nắm lấy cằm anh.
“Kỳ lạ thật.”
Grayson không hề e dè mà giữ cằm Josh rồi xoay trái xoay phải. Lần đầu tiên anh thấy đối phương nhíu mày.
“Dạo này Beta trúng bức xạ tập thể à? Sao ai trông cũng chẳng giống Beta tí nào vậy.”
Josh không đáp, chỉ gạt phắt tay người ra. Grayson kêu “ấy da~” một tiếng lố bịch rồi bật cười khoái trá.
“Nghe nói lần này thanh tra đánh nhau với Nathaniel cũng là Beta? Mấy người cũng tới từ phương Đông à? Tôi có coi ảnh rồi, Với cái mặt đó mà là Beta thì đúng là lừa đảo. Không biết bên đó có cái gì mà…”
Anh ta vừa huýt sáo vừa nói đùa, nhưng Josh chẳng cười, chỉ lặng lẽ nhìn đối phương khiến Grayson nheo mắt lại lần nữa.
“Anh thật sự là Beta chứ?”
“Tôi xin phép lui trước.”
Josh không muốn phí sức vào cuộc đối đầu vô ích này nữa, liền quay người định đi, nhưng Grayson lại không để anh dễ dàng như vậy.
“Đợi đã.”
Chỉ một câu đó cũng đủ khiến Josh phải khựng lại. Anh ngẩng lên ý hỏi: Có chuyện gì?
Bỗng nhiên, một mùi hương ngọt lịm lan ra, đồng tử của Grayson chuyển thành màu vàng kim. Đây là lần thứ hai Josh thấy đồng tử của Alpha trội đổi màu, anh biết rõ điều đó có nghĩa là Grayson đang phóng thích pheromone, nhưng Josh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Ra là vậy.”
Grayson đổ pheromone xuống như thác lũ rồi nhún vai cười.
“Cho dù có uống thuốc thì cũng đâu đến mức tôi không ngửi ra mùi chứ. Vậy mà không có chút phản ứng nào.”
Anh ta trầm ngâm vuốt cằm như đang suy nghĩ.
“Là Omega trội, hoặc là…”
Lời nói ngập ngừng kỳ quặc ấy khiến Josh thấy rợn người. Anh vô thức nuốt khan. Và đúng lúc đó, một giọng nói khác chen vào.
“Omega trội mà lại xuất hiện ở nơi như thế này à? Cả đời có khi còn chẳng gặp được một lần.”
Josh quay đầu lại. Isaac đang đứng đó với vẻ mặt khó chịu. Grayson cũng quay đầu nhìn, rồi phá lên cười như thể đồng tình.
“Em tôi xuống dưới rồi chứ?”
Anh đổi chủ đề ngay lập tức. Isaac đáp cụt lủn:
“Rồi, đã về bằng xe của anh.”
“Ồ, cảm ơn.”
Một lời cảm ơn lại buông ra, vẫn chẳng có tí cảm xúc nào. Đối phương xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng hắn khuất dần dưới sự dẫn đường của Isaac, Josh cảm thấy lạnh toát sau lưng. Nếu không có dấu ấn ấy… Chắc chắn đã bị phát hiện.
Lần đầu tiên trong đời, Josh thấy biết ơn dấu ấn Chase để lại. Nhờ nó mà Josh không bị lay động bởi pheromone của bất kỳ Alpha nào khác, trừ khi có ai đó xóa bỏ đánh dấu ấy và thay thế bằng dấu ấn mới.
Nếu khi đó chính Chase là người trút pheromone lên người mình, thì mình chắc chắn đã rơi vào kỳ phát tình rồi.
Josh rùng mình, lúc này mới nhận ra bàn tay vuốt tóc đang run khẽ.
*
*
Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, Josh đến phòng điều khiển và chạm mặt Mark. Vừa nhìn qua, Mark đã nhận ra anh có vấn đề và hỏi ngay:
“Có chuyện gì thế? Cậu đụng độ gì với thằng đó à? Isaac vừa nói linh tinh gì đó.”
“Linh tinh gì cơ ạ?”
Josh nhíu mày hỏi lại, và Mark trả lời nhanh như sợ không kịp:
“Nó bảo thằng đó giở trò gì đó với cậu đấy. Trút pheromone lên một Beta là cái quái gì chứ. Nhỡ xảy ra chuyện thì sao. Cái lũ Alpha trội đúng là…”
Mark lắc đầu chán chường, tặc lưỡi liên tục. Josh im lặng giây lát rồi hỏi:
“Hai người đó đi rồi à? Cả hai?”
“Ừ, đi từ nãy rồi.”
Mark thản nhiên nói.
“Cậu biết rồi chứ? Là cái bữa tiệc thác loạn danh tiếng ấy.”
Josh tất nhiên biết, nhưng điều anh bận tâm lại là chuyện khác.
“Còn đội bảo vệ thì sao?”
Mark lại lặp lại lời Grayson đã nói:
“Thằng anh cũng nói không cần, mà cả C cũng làm loạn lên bảo không cần ai đi theo. Biết làm sao được, gắn thiết bị định vị rồi cho đi thôi.”
“Haa…”
Josh thở dài, lỡ xảy ra chuyện thì thể nào cũng đổ tại tụi này.
Đột nhiên anh nảy ra một suy nghĩ: có khi nào Chase cố tình khiến họ khốn khổ? Nếu là kiểu người thích hành hạ người khác thì cũng dễ hiểu thôi. Và Chase hoàn toàn có khả năng là kiểu người như vậy.
…Nhưng Grayson đi cùng.
Không biết đó là may mắn hay tai họa nữa. Đáng lẽ phải thấy yên tâm, nhưng ngược lại chỉ thấy bất an. Người anh trai của Chase mà Josh lần đầu gặp không hiểu sao lại khiến người ta rợn người. Một con người đen tối đến mức thấy rõ bên ngoài, và đối phương cũng chẳng buồn che giấu điều đó.