Kiss Me If You Can Novel - Chương 10.2
Rõ ràng Chase ghét anh trai mình.
Thứ Chase ghét thì nhiều như sao trên trời, nhưng Grayson Miller chắc chắn nằm ở top đầu. Vậy mà tại sao lại đi theo anh ta dễ dàng như thế? Như con thỏ đối mặt với trăn Anaconda sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Chase Miller mà là thỏ sao…
Josh đang choáng váng vì ý nghĩ ấy, thì Mark nói:
“Vấn đề là sau khi trở về. Hi vọng hắn thấy khá hơn chút.”
Mark thở dài, còn Josh không nói gì. Thường thì sau khi quan hệ ai cũng thấy dễ chịu hơn, nhưng với Chase thì… không ai dám chắc. Josh chỉ biết hy vọng lần này cũng vậy.
Nghe nói nếu được đánh dấu, pheromone sẽ ổn định và nguy cơ phát tình sẽ giảm đi. Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi người để lại dấu ấn tiếp tục chăm sóc thì ít nhất cũng phải ở bên cạnh để tạo cảm giác an toàn. Vấn đề là: ai có thể làm điều đó cho Chase? Và có ai dám đánh dấu hắn không?
Josh lắc đầu.
Dù nghĩ thế nào thì cái tính nết khốn kiếp đó đúng là bất lợi toàn tập cho hắn. Nhưng mà với kiểu người luôn nghĩ mình đúng như Chase thì chắc chẳng bao giờ tự thấy mình sai.
Bất giác, hình ảnh Grayson cười và thì thầm bằng giọng trầm thấp lại hiện ra.
Rốt cuộc trong cái nhà đó đã xảy ra chuyện gì?
Josh thấy lạnh buốt sau lưng.
*
*
Chase trở về sau nửa đêm. Đội bảo vệ lo lắng chờ đợi từ sớm vì định vị cho thấy hắn đang quay lại biệt thự. Không giống lúc đi, lần này Chase ngồi trong một chiếc sedan sang trọng, về đến trước cửa biệt thự.
“Miller!”
Chiếc xe vừa dừng, Mark đã vội mở cửa và gọi to. Cùng lúc đó, pheromone tỏa ra mạnh đến mức Josh đứng cách xa cũng ngửi được. Anh vô thức cắn nát viên kẹo trong miệng.
Qua cửa xe mở hé, Chase trông hoàn toàn mất ý thức. Mắt nhắm nghiền, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm điều gì đó, rõ ràng là bị thuốc làm mờ ý thức. Người đàn ông lái xe bước xuống, mặt không cảm xúc xác nhận:
“Ở bữa tiệc, ngài ấy đã dùng hơi nhiều thuốc nên giờ gần như không tỉnh táo, ngủ vài ngày sẽ tỉnh thôi. Trong thời gian đó xin chăm sóc cẩn thận.”
Ở những bữa tiệc như thế, Alpha trội sẽ dùng thuốc hay chất gây nghiện là chuyện thường. Nhưng khi thấy Chase trong trạng thái đó, Josh thấy lòng rối bời. Có lẽ vì vẫn còn nhớ rõ nét mặt cuối cùng của hắn trước khi rời đi.
“Cậu ấy dùng thuốc gì vậy? …Không có hại cho cơ thể chứ?”
Thấy anh dè dặt hỏi, tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Josh vội vàng nói thêm:
“Chỉ là… nếu xảy ra chuyện gì, tôi cần biết để gọi 911 ngay.”
Mark tặc lưỡi, còn người đàn ông đưa Chase về thì trả lời:
“Chỉ với chừng đó thì không sao đâu. Anh cũng biết mà, Alpha trội không dễ bị gì vì thuốc hay rượu. Dù lần này dùng nhiều hơn người khác, nhưng chắc sẽ ổn. Tôi nghe nói bình thường ngài ấy cũng hay dùng như vậy.”
Nói xong, hắn lên xe rời đi. Mọi người vội vàng dìu Chase vào phòng ngủ. Josh cũng theo sau.
Phòng của Chase lạnh lẽo như một nơi bị bỏ không. Trên tường từng treo tranh Warhol giờ trống trơn, tất cả vật trang trí đã biến mất, chỉ còn lại giường và bàn đầu giường. Josh là người rõ nhất lý do vì sao chúng biến mất.
“Hầy…”
Mark đặt Chase lên giường, còn Isaac và Seth đẩy Chase vào giữa giường.
Pheromone tràn ngập khắp không gian. Josh phát hiện điều lạ: mùi của Chase bị pha lẫn với một mùi của Alpha trội khác, và chỉ có mình anh nhận ra điều đó.
“Chắc có nhiều Alpha trội trong bữa tiệc nhỉ.”
Anh thử buông lời thăm dò thì nhận được câu trả lời thản nhiên của Mark:
“Chắc vậy, dù sao cũng là kiểu tiệc đó mà.”
“Hôi thật.”
Isaac lẩm bẩm lắc đầu, Seth cũng day trán vì nhức đầu. Mọi người phàn nàn mùi pheromone quá nồng, nhưng chẳng ai phân biệt được mùi, chỉ có Josh mới nhận ra điều đó.
Là do đánh dấu sao…?
Josh vô thức chạm vào vành tai được tai nghe che đi.
Mọi người vây quanh nhìn Chase nằm dài trên giường. Áo sơ mi nhăn nhúm, bung cúc, chỉ còn quần là còn nguyên. Josh bất giác muốn đưa tay vuốt mái tóc vàng rối bù của hắn. May mà trước khi hành động, Mark đã lên tiếng:
“Chắc không sao đâu, chúng ta ra ngoài thôi?”
Mọi người bắt đầu rời đi. Josh là người cuối cùng vào phòng và cũng là người cuối cùng rời khỏi. Khi ngoái đầu lại lần cuối, anh thấy Chase đang trở mình, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
*
*
Josh chỉ bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn là khoảng hai tiếng sau đó. Khi đang theo dõi màn hình CCTV chiếu toàn bộ khu biệt thự trong ca trực của mình, ánh mắt cậu bỗng khựng lại ở khung hình phòng ngủ của Chase.
Trông có vẻ như Chase vẫn chưa lấy lại được ý thức. Chắc chắn là vẫn còn đang phê thuốc, nhưng ngay cả vậy, trông hắn vẫn rất bất an. Cứ trằn trọc liên tục không yên, cảm giác rõ ràng có điều gì đó không ổn.
Josh phân vân trong chốc lát, trong tình trạng như vậy thì mình đến cũng chẳng giúp được gì. Hơn nữa với lượng pheromone hắn đang phát tán trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nếu đến gần mà mất kiểm soát thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cộng thêm việc đã dùng thuốc nữa thì e rằng tình trạng còn nghiêm trọng hơn.
Chỉ có kẻ ngốc mới lao vào hiểm họa đã nhìn thấy trước. Josh chăm chú nhìn màn hình, cân nhắc kỹ lưỡng.
Một người trưởng thành gặp ác mộng thì đã sao chứ, rồi cũng sẽ qua thôi.
Thế nhưng khi thấy Chase cuộn người lại và co giật trên giường với vẻ mặt đau đớn, Josh bỗng nhớ đến đứa bé từng đưa tay ra cầu cứu mình. Đứa trẻ từng bật khóc giữa cơn ác mộng.
〈Daddy.〉
Pete.
Josh gõ nhịp sốt ruột lên tay ghế. Trên màn hình, Chase đang rên rỉ, cơ thể giật mạnh, rõ ràng tình trạng đang xấu đi.
“Kh…!”
Một tiếng rên bật ra từ cổ họng, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Đồ ngốc chết tiệt!
Josh thầm mắng chính mình rồi bật dậy lao nhanh ra khỏi phòng.
*
*
“……!”
Ngay từ trước khi mở cửa, hành lang đã ngập tràn pheromone. Josh cố chịu đựng cơn chóng mặt đang ập đến, điều chỉnh lại khẩu trang. Mẫu mới này được quảng cáo là có thể chặn đến 98% mùi pheromone, nhưng thật oái oăm, chỉ 2% còn lại thôi cũng đủ làm não anh đảo lộn.
Josh cố gắng làm ngơ trước mùi hương ấy và đẩy cửa phòng. Ngay lập tức, pheromone tích tụ trong phòng tràn ra ngoài như vỡ đê.
Anh lập tức choáng váng, loạng choạng lùi về sau. Phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được và lấy hết can đảm để bước vào trong.
Chase vẫn nằm nguyên vị trí cũ trên giường. Nhưng vì liên tục trở mình nên ga trải giường nhăn nhúm tả tơi, một góc còn tuột hẳn ra ngoài nệm. Chiếc áo sơ mi trên người hắn thì chẳng còn mấy cái cúc là nguyên vẹn, vạt áo bung ra gần hết, để lộ cả cơ thể. Nếu nhìn thấy thì chắc ai cũng phải tự hỏi hắn mặc áo để làm gì.
“……”
Chase lại rên khẽ rồi trở mình, quay mặt về phía Josh khiến anh khựng lại.
A…
Josh buột miệng thở dài. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh vì khó thở của Chase vừa đẹp đến mức như thiên thần, lại vừa gợi cảm đến mức khó chịu.
Ánh mắt yếu ớt, cơ thể mệt mỏi lả đi nằm trên giường, nhìn lên đầy bất lực, hình ảnh ấy không ngờ lại khiến Josh dấy lên một ham muốn đầy tính chiếm đoạt. Chính anh cũng hoảng hốt trước cảm xúc đó. Không thể nào, đối tượng là Chase Miller kia mà! Dù lý trí anh ra sức gào lên như vậy, nhưng cơ thể thì không thể dối được. Josh thấy tội lỗi và hỗn loạn.
Haa… haa… haa…
Tiếng thở hổn hển của Chase vang lên từng nhịp rõ rệt. Josh cảm giác như cơ thể mình cũng đang nóng dần lên theo. Nhịp thở anh rối loạn, phía dưới phồng lên tức thì, phía sau cũng bắt đầu ươn ướt. Nếu lý trí của anh tan thêm 1% nữa thôi thì có lẽ đã đè lên Chase rồi.
Nhưng Josh gồng mình kiềm chế dục vọng, không phải lúc này, và cũng không được phép. Việc đầu tiên là phải đánh thức Chase, rõ ràng hắn đang mắc kẹt trong cơn ác mộng. Bằng chứng là cặp môi mấp máy kia… chết tiệt, cái đôi môi đó…
Josh không thể nghĩ tiếp, anh vả mạnh vào mặt mình trước khi phát điên thật sự.
“Á… chết tiệt!”
Anh buột miệng chửi thề, thật là ngu xuẩn hết chỗ nói. Josh vừa xoa bên má rát đỏ, vừa tiến lại gần giường.
Chase vẫn không thay đổi, lại cau mặt và lẩm bẩm điều gì đó, mỗi nhịp thở mạnh khiến cơ ngực săn chắc nhấp nhô dưới làn da. Josh nuốt khan một ngụm lớn.
“Miller, tỉnh lại đi. Miller.”
Anh nhẹ nhàng lay vai hắn nhưng không có dấu hiệu tỉnh táo. Một Alpha trội mà bị thuốc vật đến mức này thì đã dùng bao nhiêu kia chứ? Josh từng làm vệ sĩ cho nhiều người nổi tiếng nhưng chưa từng thấy ai phê đến mức này. Nếu là người thường thì có lẽ đã chết rồi.
“Guh… uh…”
Chase lẩm bẩm gì đó. Mơ sao? Josh nghiêng đầu, đưa tai lại gần thì mới nghe rõ.
“Đừng… đủ rồi… làm ơn…”
Josh chết lặng. Mình vừa nghe gì vậy? Chase Miller mà lại nói thế ư? Hay là tai mình nghe nhầm?
Trong lúc anh còn đang ngẩn ra, Chase lại nói tiếp.
“Xin lỗi… tôi sai rồi… tôi sẽ làm, tôi sẽ làm mọi thứ anh muốn… làm ơn… làm ơn…”
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đang gặp ác mộng, một cơn ác mộng cực kỳ kinh hoàng.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Chase vẫn tiếp tục rên rỉ, mồ hôi ướt đẫm cả tóc và cổ.
“Tha cho tôi… tôi sai rồi… làm ơn đừng làm vậy… Nathaniel, Stacy… cứu em với… dừng lại đi… làm ơn… tôi không muốn… làm ơn…”
“Miller!”
Josh vội vàng gọi to, phải đánh thức hắn, dù có bị đánh thì cũng được. Ngay lúc đó, Chase gào lên trong đau đớn:
“Làm ơn, đuổi con chó đó đi…!”
“Chase, mở mắt ra!”
Josh gào lên. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng nên giơ tay định tát một cái thì bất ngờ Chase bật mở mắt.
Đồng tử lẽ ra màu tím giờ đã chuyển sang vàng kim. Josh biết rõ ánh mắt này bởi vì Chase từng nhìn anh bằng đôi mắt đó khi làm anh mang thai Pete.
Khi ấy, Chase đã tràn ngập pheromone, gieo giống tận sâu bên trong anh.
Ký ức ấy vừa ùa về khiến cơ thể Josh như bốc cháy, suýt nữa thì khuỵu xuống.
Và rồi điều đáng sợ nhất xảy ra. Chase bất ngờ nhào đến, đè lên người Josh.
“……!”
Josh không kịp phòng bị, bị Chase đè ngửa ra sàn. Còn chưa kịp chống đỡ thì Chase đã áp sát, khẩu trang bị hất bay, môi chạm môi.
Không tỉnh táo.
Josh biết điều đó. Chase hiện tại không có nhận thức. Ngày mai tỉnh dậy hắn sẽ chẳng nhớ gì giống như lần trước.
Vậy thì cứ mặc kệ đi, có sao đâu?
Tiếng thì thầm ma quỷ vang lên trong lòng Josh. Anh khao khát ôm người đàn ông này, để hắn tiến vào trong cơ thể mình đến mức tê dại.
Nếu có thể quan hệ với Chase lúc này, anh sẵn sàng bán linh hồn. Mà không, linh hồn thôi là quá rẻ, nếu được, nếu được làm ngay bây giờ…!
Nhưng một lần là đủ rồi. Josh biết quá rõ hậu quả của việc để mình sa vào dục vọng, mà lần này còn là cùng một người.
Josh dồn hết sức đẩy tay Chase đang luồn vào áo mình ra, nghiêng đầu né nụ hôn, và vung tay tát mạnh.
Bốp! Một tiếng rõ ràng vang lên. Mong rằng cú tát này khiến Chase tỉnh lại, nếu không anh sẽ phải tát tiếp.
“Tỉnh lại đi, Miller!”
Josh hét lên, nhưng do đang nằm dưới, lại bị Chase đè lên thì có hô to đến mấy cũng chẳng dọa nổi ai.
Và đúng như vậy, Chase lại lao vào. Báo động trong đầu Josh rú lên nhưng không đủ mạnh. Khi môi lại một lần nữa bị chiếm lấy thì Josh buông xuôi tất cả.
Anh siết cổ Chase, cắn môi hắn như cùng nhau hòa quyện. Trong mơ hồ, Josh mới nhận ra: đã bao lâu rồi anh không được hôn như thế này?
Lần cuối là khi nào?
Anh không nhớ nữa. Mấy năm qua lo cho Pete nên việc hẹn hò còn không có thời gian.
Dù nụ hôn này là cuối cùng với Chase thì cũng chẳng sao cả.
Khi Chase đẩy áo Josh lên và vuốt ve da thịt, Josh cũng mặc kệ. Anh cũng muốn chạm vào Chase, muốn được xâm chiếm như lần đó, được lấp đầy, được tràn ngập bên trong.
Xin hãy bắn vào trong tôi…
Không rõ là anh đã lẩm bẩm thành tiếng hay chỉ nghĩ trong đầu, chỉ biết rằng lúc đó, chỉ có nụ hôn là quan trọng.
Chase trượt gối vào giữa hai chân Josh, tách rộng đùi anh. Josh cảm thấy phần dưới mình ướt đẫm. Anh vừa thở gấp, vừa mò mẫm thân thể đối phương. Một tiếng rên vang lên khi Chase cắn môi anh đến bật máu, không phải vì đau.
Josh cảm nhận được sự cương cứng của Chase, chuyển động cọ xát rõ ràng cho thấy hắn sắp xé toạc quần anh ra và xuyên thủng từ phía dưới. Josh biết thời khắc đó sắp đến.
Cảm giác vừa sợ vừa mong chờ bị xuyên phá bởi vật thể ấy khiến ký ức về lần trước lóe lên trong đầu Josh.
Nếu để Chase tiến vào lần nữa, Josh biết chắc mình sẽ không thể kháng cự và anh cũng biết điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Anh sẽ mang thai.
Nỗi sợ và hưng phấn tràn đến cùng lúc. Josh ngần ngừ một khắc rồi hoàn toàn buông xuôi. Dù hậu quả có ra sao, liệu có gì sánh được với khoái cảm này, anh không thể từ bỏ.
Josh nhắm mắt, kéo Chase vào sát hơn, khẽ cọ người dụ dỗ. Họ vẫn đang hôn, cho đến khi Josh bắt đầu cởi quần thì Chase lại bất ngờ lặng đi.
Josh ngẩn người và mở mắt ra. Anh rụt người hỏi: “Chase?” thì đáp lại chỉ là hành động nghiêng người và tựa cằm lên vai. Josh nằm im một lúc, cố hít thở đều rồi mới chậm rãi nhận ra:
Chase lại ngất rồi.
Josh chớp mắt ngạc nhiên.
Thật đấy à? Để tôi thế này rồi lăn ra ngủ?
“Cái đồ…!”
Josh siết chặt nắm tay, vừa hụt hẫng vừa giận dữ. Anh định đấm cho hắn một cú nhưng phải gồng mình kìm lại.
Tốt thôi, suýt nữa thì lại mang thai lần nữa rồi đấy.
Josh cố tự trấn an bằng lý trí, nhưng vẫn không thể nguôi cơn giận. Cuối cùng, anh đánh nhẹ một cái vào đầu Chase, đáng tiếc hắn vẫn không tỉnh.
Josh nhìn người đàn ông nằm bất động mà há hốc mồm.
“…Phù.”
Anh thở dài rồi gắng ngồi dậy, lách ra khỏi người Chase, sau đó vòng tay ôm hắn từ sau và kéo lên giường. Để tự trấn tĩnh, Josh vội rời phòng, vào phòng vệ sinh nối liền với phòng giám sát.
Chết tiệt, chết tiệt, cái đồ khốn Chase Miller!
Anh vừa vuốt ve bên dưới, vừa điên cuồng mắng chửi người đã ngủ mất giữa chừng. Điều khiến Josh bực nhất là chỉ cần nghĩ đến Chase thôi là anh đã cứng ngắc cả người. Điều đó khiến anh phát điên.
Sau khi kết thúc màn tự sướng một cách máy móc, Josh vội vã rửa sạch phần mặt và cánh tay để tẩy pheromone, chỉ lúc đó anh mới lấy lại chút lý trí.
Josh ngồi bệt xuống đất trong cơn kiệt sức, nhận ra vẫn còn một việc phải làm đó là xóa dữ liệu. Anh tua lại video phòng ngủ và cẩn thận xóa sạch đoạn ghi hình.
Sẽ không ai nhận ra có đoạn bị thiếu, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì chẳng ai buồn xem lại cả.
Suốt phần còn lại của đêm, Josh vẫn theo dõi màn hình. May mắn thay là Chase không gặp thêm ác mộng nào, không còn lăn lộn, không còn nói mớ.
Josh nhìn hắn mà chỉ cảm thấy đắng ngắt trong lòng.
Mình đang làm cái quái gì thế này?
Việc để bản thân bị cuốn vào một lần nữa mới là vấn đề. Anh thừa biết Chase là kiểu người thế nào rồi.
Tất cả là do pheromone – Josh tự đổ thừa, nhưng anh cũng biết rất rõ đó không phải toàn bộ lý do. Dù anh thực sự khao khát người đàn ông đó thì sao? Quan hệ này vốn dĩ không có tương lai. Đối với Chase, Josh không là gì cả.
Josh thở dài lần nữa, đưa tay xoa đôi mắt mệt mỏi. Khi mặt trời bắt đầu ló dạng nơi xa, vài tiếng sau đó Josh đã nộp đơn xin nghỉ phép với Mark.