Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 12.1
“Chà, nhìn mặt anh dạo này phơi phới quá nhỉ?”
Người đầu tiên lên tiếng khi Josh trở lại sau kỳ nghỉ là Henry. Chính hắn ta cũng trông hồng hào, khỏe khoắn hơn hẳn so với lần cuối hai người gặp nhau.
“Chắc là thằng đó cứ mở đoạn đó ra xem suốt thì phải.”
Seth khẽ ghé tai Josh thì thầm, ý là Henry cứ nhìn cái đoạn Josh và Chase xô xát với nhau mà sướng phát điên lên. Bằng chứng là tên này bình thường thì lúc nào cũng lầm bầm cau có, hôm nay lại vui vẻ đập tay lên vai Josh.
“Đúng là về nhà một chuyến là khác hẳn ha? Nhóc con sao rồi, ngoan không? Khi nào đưa nó qua chơi đi, tôi đãi cái gì ngon ngon.”
Henry là kẻ từng vì một đứa nhóc chen hàng trong công viên giải trí mà la ó chửi bới, mạt sát nó như một tội phạm tương lai và ghét trẻ con đến tận xương tủy. Vậy mà giờ lại bảo Josh đưa Pete tới chơi, hẳn tâm trạng đang lên cao lắm. Dĩ nhiên Josh thì chẳng có ý định đó chút nào.
“Ờ, cũng tạm, cảm ơn.”
Josh đáp qua loa rồi bước vào trong biệt thự. Anh đang định đi tìm Mark thì từ xa thì Isaac đã hớt hải chạy đến.
“Josh! Về rồi à?”
Josh vốn đã đứng đợi nên thấy Isaac thở hổn hển chạy tới, mặt đỏ ửng, bèn ngẩng lên đáp lại:
“Ừ, ổn cả. Ở đây có chuyện gì không?”
“Chỗ này thì có gì xảy ra được chứ, anh ở nhà nghỉ ngơi được chút nào không?”
Bị hỏi một câu nghe có vẻ đơn giản, Josh chỉ cười gượng.
“Nghỉ đâu mà nghỉ, chỗ này chỗ kia gọi sửa cái này cái nọ suốt hai ngày liền, còn may là chưa phải tháo cả cái bồn cầu ra. Mà cỏ sao mọc nhanh thế không biết, suýt nữa tôi định cào sạch rồi đổ xi măng lên cho đỡ phiền.”
“Thế à, lỡ hàng xóm kiện lên thì mệt đấy.”
Isaac bật cười rồi hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng buột miệng nói:
“…Tôi nhớ anh.”
“Ờ, thế à. Mark đâu rồi?”
Josh chẳng nghĩ gì mà đổi chủ đề ngay. Isaac thoáng sững người nhưng rồi làm như không có gì, giơ tay chỉ về một phía.
“Ở nhà ăn, đang ăn cơm.”
“Cảm ơn, gặp lại sau.”
Josh chỉ chào nhẹ rồi rời đi. Isaac đứng yên như vẫn còn điều muốn nói, sau cùng mới quay lưng lại.
Có chuyện gì sao?
Thấy hành động khác thường của Isaac, Josh thấy hơi lạ, vội bước nhanh hơn. Khi anh vừa bước lên tầng hai thì cảnh sắc ngoài cửa sổ chợt đập vào mắt.
Dưới đó chính là cái hồ mà Chase suýt nữa đã giết anh, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến sống lưng lạnh toát. Ghế dài nơi hôm đó Chase nằm dài phơi nắng giờ trống không.
Và anh chợt nhận ra mình đang vô thức tìm kiếm người đó. Giờ này Chase đang nghỉ trong phòng sao?
***
Haa, haa. Haa, haa.
Âm thanh thở dốc nặng nề vang vọng bên tai từ người đàn ông nằm bên dưới hắn. Bờ ngực rắn rỏi phập phồng dữ dội, hai đầu nhũ hoa nhỏ nhô cao cứng ngắc. Khi môi hắn mút lấy một bên, người kia không kiềm được mà rên lớn.
〈A, ha… a.〉
Mỗi khi cơ thể kia run lên, nơi đang gắn kết giữa hai người lại rung động. Dù đã xuất tinh đến mấy lần, dương vật của vẫn chưa chịu xẹp xuống, nó cương cứng tới mức chạm cả vào rốn người kia. Hắn giữ chặt bàn tay đang định tự sướng của đối phương xuống giường rồi thúc vào sâu hơn.
〈A!〉
Người kia rú lên trong khoái cảm, không phải đau đớn, hắn biết điều đó. Bằng chứng là gương mặt đẹp đẽ ấy ửng đỏ, mắt lim dim đảo ngược, thở hổn hển. Hắn nhìn sâu vào gương mặt ấy và bắt đầu thúc hông điên cuồng.
Phập, phập, phập, phập. Âm thanh da thịt đập vào nhau thô bạo vang lên không ngớt. Bờ mông săn chắc siết chặt lấy hắn, nội bích bên trong dính chặt như được tạo ra chỉ để ôm lấy dương vật hắn.
〈Haa, ha, a, haa, a.〉
〈Ư, ư, ư, a.〉
Tiếng rên và hơi thở của cả hai quyện vào nhau, nhầy nhụa và trần trụi. Hắn muốn vào sâu hơn, nỗi khát khao thôi thúc hắn dập hông liên hồi.
Hắn muốn đâm sâu tới tận gốc, làm ướt sũng bên trong. Không, hắn muốn tẩm ướp từng mạch máu trong người này bằng tinh dịch của mình. Mỗi lần thở, mỗi lần chớp mắt, người này sẽ chỉ ngửi thấy mùi của hắn ngập tràn.
〈A, haa, a…, ưk.〉
Hắn không kìm được nữa rên lên đầy khoái cảm. Chỉ tưởng tượng thôi mà não đã mụ mị.
Tất cả là của tôi.
〈…Ư!〉
Dù đã đâm vào đến tận gốc, hắn vẫn thấy chưa đủ nên giữ nguyên tư thế rồi xoay xoáy hông. Phần lông phía dưới cọ vào da khiến phần thịt dưới bụng người kia giật mạnh.
〈Ha… a…〉
Giọng khàn đặc run rẩy vang ra qua làn hơi thở đứt quãng. Đã chẳng biết là lần thứ mấy xuất tinh, bụng người kia trắng xóa vì tinh dịch. Thấy vậy, hắn lại dập thêm một cú, nhấn trọn bản thân vào bên trong.
〈…Ư!〉
Lần này giọng rên thay đổi. Gương mặt người kia vốn lạc trong khoái lạc nay chợt nhăn lại vì đau. Người này định chống tay đẩy ra, nhưng hắn mặc kệ, càng phình đầu dương vật to hơn.
Phải nhét hết vào.
Giữa những nhịp thở gấp gáp, hắn nghiến răng thề độc sẽ nhét tất cả vào người này, không để sót một giọt nào. Cho tới khi cơ thể người này đầy ắp, ngập tràn đến mức tràn ra.
〈A, đau… ư.〉
Người kia rên rỉ, nước miếng chảy khỏi khóe môi. Hắn liếm lấy dòng nước ấy bằng lưỡi rồi hôn lên môi người kia. Cũng giống như bên dưới, môi hắn ép sát, khiến tiếng rên của đối phương tiêu biến.
Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục xuất tinh. Dù đã đổ ra lượng lớn nhưng chẳng có gì chảy ra, bên trong bị dương vật căng phồng chặn lại. Hắn trút tinh vào sâu bên trong không ngừng nghỉ.
Cho đến khi người kia mang thai.
Khi môi tách ra được, người kia đã hoàn toàn lịm đi trong đau đớn và pheromone. Đợi đến khi lần nữa hôn lên đôi môi hổn hển ấy, hắn mới nhận ra—
Từ trước tới nay mình chưa từng có cảm giác thỏa mãn đến vậy.
Chưa bao giờ. Hắn luôn trống rỗng, luôn khao khát. Nhưng khoảnh khắc này hắn cảm thấy trọn vẹn và lý do là người đàn ông này.
Của tôi.
Hắn ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc, đè sát vào, không để sót một khe hở. Nếu mất người này, hắn sẽ lại trở nên rỗng tuếch.
〈Có thai đi.〉
Hắn thì thầm qua hơi thở gấp, lướt và môi qua vành tai, đó là một trong số ít nơi trên cơ thể người kia không có cơ bắp, hắn lặp đi lặp lại như bùa chú.
〈Có thai đi, sinh con của tôi.〉
〈Ư, ư…ức〉
Người kia đã không còn tỉnh táo, tâm trí rối loạn trong đau đớn và lạc thú. Hắn khẽ liếm quanh vành tai rồi cắn mạnh.
〈Anh là của tôi.〉
Cạch—răng cắm phập vào vành tai khiến đối phương rùng mình vì đau đớn. Hắn ghì chặt lấy không để nhúc nhích, cắn mạnh đến bật máu. Máu chảy vào miệng, pheromone tỏa ra khiến đầu óc mụ mị.
Bây giờ thì người này hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn chìm vào giấc ngủ, đắm mình trong thỏa mãn sau khi khắc dấu sở hữu lên cơ thể người ấy, vẫn găm mình sâu trong đối phương.
Hắn trọn vẹn, ít nhất là cho đến khi mở mắt lần nữa.
*
*
♬♪♪♬♬♩……
Tiếng chuông quen thuộc đánh thức một phần ý thức của Chase. Hắn cau mày, rên khẽ rồi trở mình. Tưởng sắp tắt thì tiếng chuông lại chuyển thành giọng nói.
[Ngài Miller? Tỉnh rồi chứ? Ngài nghe được không? Ngài Miller, có đó không?]
Tiếng người quản lý vang lên qua hộp thư thoại. Chase không đáp lời, chỉ phát ra một tiếng rên khó chịu. Người quản lý vốn đã quen với thái độ này, nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
[Chúng tôi đã tìm thêm được nguyên tác tiểu thuyết cho bộ phim sắp tới, tôi sẽ mang đến tận nơi sớm thôi. Lần trước tôi gửi anh đã đọc hết chưa? Dù hơi nhiều nhưng tôi nghĩ nên đọc toàn bộ, nhất là quyển lần này, khó kiếm lắm. Anh chắc cũng biết danh tiếng của loạt truyện này rồi, nhưng nhận vai thì là chuyện khác, cần nghiên cứu sâu. Dù hơi nhạy cảm vì fanbase lâu năm, tôi tin anh làm được. Chính ông Pittman cũng gợi ý đấy… Nói thêm, vụ Pittman bị khủng bố lần trước thật ra là vì việc ký hợp đồng bị trì hoãn… Tất nhiên không phải lỗi của anh, nhưng anh cứ liên tục tìm lý do trì hoãn… Ý tôi là nếu anh thể hiện tốt, mấy chuyện lằng nhằng lúc đàm phán cũng sẽ bị lãng quên thôi…]
Người quản lý vẫn đang thao thao bất tuyệt, nhưng Chase không nghe nổi nửa câu. Hắn chỉ lặng lẽ điều chỉnh hơi thở. Biết rõ điều đó, quản lý vội kết thúc.
[Vậy nhé, ngài Miller, cần gì thêm thì cứ gọi. Tôi sẽ đến vào buổi chiều.]
Cuối cùng điện thoại cũng ngắt và sự im lặng trở lại. Chase chớp mắt chậm rãi. Dù vẫn còn hơi choáng nhưng không đến mức chịu không nổi. Hắn nằm đó một lúc, rồi từ từ ngồi dậy.
Haa.
Hắn khom người, thở dài một hơi thật sâu.
Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ?
Chase cố lục lọi trí nhớ nhưng rõ ràng chẳng có lý gì hắn lại nhớ được. Sau khi kỳ phát tình kết thúc, thông thường ngắn thì một ngày, dài thì đến ba ngày mới ổn định lại. Hơn nữa Chase còn dùng thuốc, nên càng không thể đoán được.
“Haa…”
Hắn chống trán thở ra một hơi dài và bất giác nhíu mày. Cảm giác như vừa mơ thấy điều gì đó, nhưng lại chẳng nhớ nổi. Trong đầu cứ như bị bao phủ bởi sương mù, chỉ thấy trống rỗng và lơ mơ.
Chase ngồi lặng một lúc, rồi bất chợt vội vàng kiểm tra cơ thể và giường. Hắn dùng tay sờ khắp tấm ga, hít thử mùi, rồi đứng dậy kiểm tra khắp người từ đầu tới chân, mãi đến khi xác nhận không có dấu vết gì mới thả lỏng đôi vai.
“Haa.”
Khi sự căng thẳng buông ra, bụng chợt đói cồn cào. Nhìn đồng hồ thì đã gần đến giờ trưa.
Phải ăn gì đó thôi.
Chase cố vắt óc nghĩ trong khi tay chống trán, tay kia cầm điện thoại bấm số nội bộ, nhưng chuông đổ gần mười lần mà chẳng ai nhấc máy.
Lũ khốn này, đến điện thoại cũng không thèm nghe à?
Hắn rít qua kẽ răng đầy bực bội, dập máy rồi bước ra khỏi phòng. Trong lúc đi dọc hành lang dài, cơn giận trong lòng hắn dần dần sôi lên.
Ngay từ đầu thuê mấy thằng vệ sĩ này để làm cái quái gì? Suốt ngày chỉ ngồi lì, dán mắt vào CCTV, hoặc không thì uống bia vừa xem mấy trò thể thao ngu ngốc. Rải đầy đám vô dụng khắp nhà thì được tích sự gì cơ chứ?
Đấy, nhìn mà xem, bọn ngu xuẩn đó.
Chase nghiến răng đứng ở lối vào bếp. Y như hắn dự đoán, đám người rảnh rang đó đang ngồi tán phét, còn thản nhiên nhâm nhi cà phê.
Chase dựa lưng vào vách ốp gỗ, cau chặt mày, trừng mắt nhìn sau gáy Josh.
*
*
“Haa…”
Josh thở dài nhìn ra khu vườn. Bữa ăn vừa xong, giờ anh đang nhấm nháp ly cà phê nóng, tự mình xay hạt và pha chế. Vẫn còn thời gian trước khi đến ca trực. Anh nhấp một ngụm rồi nghĩ một buổi sáng thong thả thế này cũng không tệ.
Hay là gọi cho Pete nhỉ.
Dù mới gặp con hôm qua, lòng anh vẫn nôn nao nhớ. Anh với tay tìm điện thoại, nhưng—
“Này.”
Một giọng lạnh băng vang lên khiến Josh giật mình quay đầu theo phản xạ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào vách gỗ, anh khựng lại lần nữa.
Chase đang nhìn anh chằm chằm.
Trước tình huống không lường trước, Josh chỉ biết chớp mắt rồi lúng túng đứng dậy, cố tìm từ để nói nhưng chẳng cái nào hiện ra. Cái đầu vốn đang đầy ắp hình ảnh về Pete trong tích tắc bị điều khác lấp kín.
Một khoảng lặng nặng nề trôi qua, Chase không nói gì chỉ nhìn. Cuối cùng Josh đành cố moi ra câu hỏi:
“…Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Chase không đáp, chỉ lặng lẽ đưa mắt lướt qua cánh tay và đôi chân dài miên man của Josh, rồi dừng lại ở vóc người cao gầy rắn rỏi không vướng lấy một chút mỡ thừa nào. Chase vô thức nhíu mày.
Với khuôn mặt đó thì tại sao người đàn ông này lại làm vệ sĩ? Trông giống người cần được bảo vệ hơn là đi bảo vệ người khác.
“…?”
Josh bị nhìn chằm chằm mà chẳng nghe lấy một lời, nghiêng đầu đầy nghi hoặc. Phản ứng đó lại càng khiến Chase ngứa mắt. Nhưng khi hắn cuối cùng cũng mở miệng, thứ bật ra lại chẳng ăn nhập gì với suy nghĩ trong đầu.
“Điện thoại sao không ai chịu nghe hả, lũ khốn.”
Dù trong đầu đang liên tục đặt câu hỏi nhưng Chase thừa biết bản thân chỉ có thể nói được đến vậy.
Chứ làm sao có thể hỏi kiểu như “Mặt anh thế mà đi làm vệ sĩ à?”
Hắn muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi.
“À…”
Josh chợt ‘à’ lên như đã hiểu. Chase ghét cái phản ứng đó, nhưng Josh hoàn toàn không để ý, chỉ mới giờ đây vỡ lẽ ra lý do hắn xuất hiện.
Ra là vì chuyện đó à.