Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 12.2
Thấy có lý do để nói chuyện, Josh vội vàng lên tiếng:
“Có lẽ không nghe thấy, cậu cần gì sao?”
Chase vẫn cau có đáp:
“Ăn.”
“Hả?”
Josh phản xạ hỏi lại rồi lập tức thấy hớ. Anh cứ tưởng sẽ bị ăn đấm ngay sau đó, nhưng kỳ lạ thay, Chase không hề động đậy, chỉ trừng trừng nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu.
“Bảo là ăn, không hiểu tiếng Anh à? Tai anh để làm cảnh hả?”
Josh nhíu mày nhưng cố nhịn khi nghe những lời mỉa mai như thường lệ. Dù gì, anh cũng chỉ là người làm thuê.
“Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Josh đáp lại thật công thức, xoay người đi về phía tủ lạnh. Trong lúc anh lôi đồ ăn ra chuẩn bị, Chase vẫn đứng yên bất động.
Josh vờ như không để ý tới ánh mắt vẫn dán chặt vào lưng mình, lấy phần ăn có sẵn ra. Nhưng khi đưa tay định nhấn nút lò vi sóng, anh bỗng dừng lại.
Lẽ ra chỉ cần hâm nóng rồi bày ra đĩa là xong, nhưng thứ khiến anh chần chừ lại là đống đậu xanh trên đĩa.
Tên này ghét đậu mà.
Nhớ lại đĩa ăn lúc nào cũng để lại đúng phần đậu, Josh chợt nghĩ tới Pete. Tại sao lại giống nhau đến thế? Anh lắc đầu, nhưng dù sao cũng chẳng thay đổi được gì.
“…Đang làm gì vậy?”
Chase hỏi, lần này là sự nghi hoặc thật sự. Nhưng Josh không đáp, chỉ nhanh chóng lục tủ, lấy nguyên liệu cần thiết rồi đóng sầm cửa lại. Khi anh quay sang nhìn Chase, trên mặt đã chẳng còn chút bực dọc nào.
“Tất nhiên là đang chuẩn bị bữa ăn rồi.”
Nhìn nụ cười nhã nhặn nở trên môi đối phương, Chase nhướn mày nghi hoặc.
“Không định bỏ thuốc độc đấy chứ?”
“…Gì cơ?”
Josh ngỡ ngàng hỏi lại, nhưng Chase hoàn toàn nghiêm túc. Josh chỉ biết bật cười.
“Nếu định bỏ độc thì tôi đã làm từ lâu rồi, có phải đồ làm sẵn thì không bỏ được đâu.”
“Có khi anh muốn tự ra tay nên mới canh lúc này cũng không chừng.”
Chase vẫn không thôi nghi ngờ. Josh nhìn hắn rồi cười rạng rỡ.
Nụ cười khiến Chase khựng lại.
Josh chậm rãi vung tay như diễn kịch, cúi người đầy kiểu cách:
“Thật là vinh hạnh khi được ngài ban cơ hội cao quý như vậy, thiếu gia. Tôi nên phết độc lên bít tết, hay nhúng vào nĩa đây? Xin ngài tùy chọn, tôi sẽ thi hành với tất cả lòng thành.”
Từng chữ rõ ràng là chế giễu, nhưng chẳng hiểu sao lại không khiến người nghe thấy khó chịu, nếu là người khác chắc đã bật cười rồi. Ngay cả Chase cũng nhất thời bối rối vì cảm giác xấu hổ lạ lùng.
Cái quái gì với tên này vậy.
Chase chớp mắt, nhận ra nụ cười kia hoàn toàn trái ngược với lời nói thì đột nhiên thấy nản.
Tính tình dễ chịu hơn tôi cái quái gì chứ, đồ khốn—không biết thân biết phận à.
Trong khi Chase còn đang ngẩn người, Josh vẫn mỉm cười quay đi.
Mỗi bữa ăn đều nghi ngờ có độc thì chi bằng học cách bớt bớt cái tính khí đó đi thì hơn.
Anh nghĩ thầm và bắt tay vào chuẩn bị: nướng thịt, làm sốt, luộc rau… Trong suốt thời gian đó, Chase vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt bám dính sau lưng Josh nhưng anh tuyệt nhiên làm ngơ.
Lúc cho Pete ngồi trên vai không tiện, Josh sẽ đặt thằng bé lên ghế, cài dây an toàn và Pete sẽ chăm chú dõi theo từng bước chân của Josh, ánh mắt khẩn thiết không rời. Làm ngơ trước ánh mắt đó còn khó hơn nhiều so với ánh nhìn trịch thượng của một gã đàn ông trưởng thành.
Nghĩ đến khuôn mặt Pete khi mải mê dõi theo mình đến nỗi nước dãi tràn ra từ khóe miệng, anh bất giác mỉm cười. Vừa khẽ nhếch môi thì—
“Cười gì?”
Josh giật mình khựng lại. Chase ngay lập tức bắt bẻ, nhưng may là có điều khoản cấm nói. Josh bèn lờ đi như quy định.
“Anh.”
Chase lại lên tiếng, lần này thì cười nhếch mép đầy cáu kỉnh:
“Anh đang phớt lờ tôi đấy à?”
Josh thoáng do dự. Với tình hình này thì dù có tuân thủ điều khoản hay không thì kiểu gì cũng ăn đòn. Tuy hợp đồng mới có nói tránh bạo lực, nhưng anh cũng chẳng tin tưởng gì lắm, dù sao bị đánh thì cũng chỉ mình anh thiệt. Mà nắm đấm của Chase thì anh không muốn nếm lại chút nào. Josh hít sâu, hạ quyết tâm:
“Trong hợp đồng có điều khoản yêu cầu không hồi đáp nếu không được hỏi, tôi chỉ đang tuân theo mà thôi.”
Và đúng như dự đoán, thứ nhận lại là loạt lời chửi rủa cay nghiệt.
“Có ai bảo là lúc nào cũng phải vậy à? Anh không có não à? Lúc cần thì phải biết mở miệng ra chứ, đồ ngu. Trong đầu anh có cái khỉ gì không hả?”
Chase nổi điên thật rồi. Và như mọi lần, chẳng có câu nào dễ nghe lọt vào tai.
Josh phải hít thở thật sâu để kiềm chế cơn giận. Có lúc anh còn nghĩ thôi thì cứ đấm phát, đi tù cũng được. Nhưng rồi khuôn mặt Pete hiện lên nên đành phải cắn răng chịu đựng. Anh nở nụ cười chuyên nghiệp đáp:
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ suy xét kỹ hơn.”
“……”
Chase không đáp, chỉ nhìn anh chằm chằm, không khí căng như dây đàn. Josh buộc phải nói dối.
“Chỉ là nhớ đến một chương trình hài lần trước thôi, không có ý gì đặc biệt.”
Lo sợ lại bị bắt bẻ, anh lập tức đổi chủ đề:
“Cậu muốn uống gì? Nước, soda, hay để tôi chọn giúp?”
“Anh.”
“Vâng.”
Lần này Josh đáp ngay. Chase nghiến răng:
“Ồn ào quá.”
“….”
Josh lập tức im lặng như ý rồi nhanh chóng bắt đầu sắp xếp bàn ăn. Trải khăn, đặt khăn ăn gấp gọn, sắp dao nĩa, rồi bày món ăn vừa nấu ra đĩa.
Chase vẫn dán mắt nhìn Josh khi anh đặt đĩa thức ăn đã được bày biện hoàn hảo xuống bàn. Josh không buồn để tâm, quay người đến hộc tủ rượu đặt sát tường, lấy một chai vang ra, mở nút bấc, đưa lên mũi khẽ ngửi thay cho động tác nếm thử, rồi rót rượu vào ly. Sau đó anh mỉm cười chân thành và bước lùi lại.
“Mời dùng bữa, ngài Miller.”
Chase im lặng một lúc, vẫn nhìn Josh chằm chằm. Josh lại nở một nụ cười nhẹ. Lúc đó Chase mới khẽ động đậy sau khi đứng bất động suốt từ nãy.
Chỉ vài bước, anh đã đi băng qua không gian rộng lớn trong phòng đến bàn ăn. Đúng lúc chuẩn bị ngồi xuống thì Josh bất ngờ như sực nhớ ra điều gì, mắt tròn xoe.
Chase nhíu mày nhìn theo khi Josh nhanh chóng quay gót, mang theo một chiếc chảo nhỏ quay trở lại. Josh mỉm cười tươi tắn, đổ phần trong chảo lên miếng steak ngay trước mặt Chase.
Là đậu xanh đã được nướng chín kỹ.
“….”
Chase không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa ăn, mãi vài giây sau ánh mắt ấy mới chậm rãi di chuyển lên gặp ánh mắt Josh. Anh đang mỉm cười rạng rỡ.
“Tôi quên không cho thuốc độc vào.”
Khuôn mặt Chase dần trở nên đáng sợ, nhưng Josh chẳng mảy may quan tâm, còn tiếp lời:
“Chúc ngài ngon miệng, có lẽ ăn xong sẽ bớt nóng nảy hơn.”
“……”
“Cùng với tôi nữa.”
Nói rồi, Josh khéo léo kéo ghế ra sau như thói quen anh từng làm khi hẹn hò với các cô bạn gái cũ.
Người này đúng là đẹp hơn tất cả những người từng hẹn hò với anh và tệ hơn tất cả về tính tình.
Josh nghĩ thầm, đồng thời thấp thỏm chờ phản ứng của Chase, tim đập thình thịch.
Chase liếc xuống đĩa ăn, chỉ thấy một đống đậu xanh chất cao, không thấy miếng thịt nào. Josh thoáng nghĩ có khi nào hắn sẽ ném cả đĩa đi không. Nhưng bất ngờ là Chase lại bước vòng qua bàn về phía anh như thể định ngồi xuống.
Ngay khoảnh khắc Josh thấy hơi hụt hẫng thì—
Chase bất ngờ túm lấy tay anh.
“…?”
Josh giật bắn, ngẩng lên nhìn Chase theo phản xạ. Chase cúi xuống, cau mày nhìn anh. Ánh mắt hai người lại một lần nữa giao nhau, lần này khoảng cách gần đến nghẹt thở.
Đôi mắt tím nhạt có chút mờ đục lặng lẽ nhìn vào anh. Hai người lặng lẽ đối diện không một lời. Josh nuốt khan. Anh biết quá rõ người đàn ông đứng trước mặt mình là ai, biết rõ mình phải lập tức tránh đi, gỡ tay ra, rời khỏi nơi này. Biết rõ rằng trong mắt Chase mình chẳng là gì cả.
Thế nhưng… cơ thể lại không cử động được. Josh đứng chết trân như bị thôi miên, mắt không rời khỏi Chase.
Cảm giác như phát điên thật rồi, làm sao mà có gương mặt như thế tồn tại được chứ?
Haa—
Chase khẽ thở ra một hơi. Bên tai Josh như vọng lại thanh âm của một khúc nhạc chocolate ngày nào. Cô bé tóc vàng dễ thương giờ đã lớn và đang đứng trước mắt. Anh đã từng đêm mơ thấy được hôn cô bé ấy, đã từng ôm mối tình đầu vụng dại dành cho một người nhỏ bé và dịu dàng hơn mình.
Cô bé đã biến mất, nhưng trái tim anh lại đập rộn ràng như đứa trẻ ngày ấy sống lại.
Hàng mi dài của Chase chớp chớp chậm rãi, đôi đồng tử tím nhạt khi mờ khi tỏ.
“Anh.”
Chase cất giọng, ngọt ngào như chính khuôn mặt hắn.
“Thật sự muốn chết đến thế à?”
Hắn đang cười, trong khi vẫn siết chặt cổ tay Josh như thể sắp bóp chết anh đến nơi. Đầu ngón tay bắt đầu tê rần, cả cánh tay run lên, nhưng Josh vẫn không thể nào rời mắt khỏi hắn. Anh cố gắng bật ra một câu trả lời:
“Không.”
“Vậy cái này là gì? Anh phát rồ rồi sao?”
Giọng Chase thấp hơn hẳn, nỗi bực bội như sắp bùng nổ. Josh cảm thấy nếu nói sai một lời thì mình thật sự sẽ bị đánh chết ở đây nên đã liều lĩnh thả một câu nửa đùa nửa thật:
“Nếu được chết trên giường thì có lẽ tôi sẽ phát rồ thật.”
“….”
Ngay khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Chase, Josh biết mình đã chọc sai dây, lần này có lẽ cái chết không phải trên giường mà là ngay trong bếp.
Trong đầu anh lập tức hiện ra một loạt công cụ bếp.
Nhét đầu vào lò nướng? Hay dùng dao? Chẳng lẽ bị nhét vào tủ lạnh?
“Thằng—…”
Chase nghiến răng ken két, thân người khẽ run. Thấy hắn giơ tay lên, Josh theo bản năng nhắm mắt lại, nếu chỉ bị tát thì vẫn còn may mắn.
“….”
Josh đã sẵn sàng đón cú đánh, thậm chí đếm đến mười trong đầu, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì. Cuối cùng anh đành hé mắt ra.
Chase vẫn đang nhìn anh chằm chằm, tay giơ cao, nhưng dừng lại giữa không trung.
Josh chớp mắt đầy nghi hoặc.
Sao hắn lại…?
Không hiểu vì sao nhưng Chase chỉ cau mày, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Josh. Josh do dự định mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Khoảng cách gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau, không ai tránh ánh mắt đối phương, không ai chịu lùi lại. Josh không hiểu Chase đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ đối diện ánh mắt ấy.
Chase hơi nghiêng đầu về phía trước, nhưng Josh không nhận ra. Chỉ khi nghe thấy tiếng hít sâu khe khẽ, toàn thân anh mới cứng đờ. Chase đang ngửi mùi hương của anh.
Ngay khoảnh khắc ấy, đầu Josh trống rỗng. Đáng ra phải đẩy ra, nhưng anh không nhúc nhích được. Tệ hơn nữa là phản ứng thái quá có thể khiến đối phương sinh nghi.
Mình đã uống thuốc chưa? Hôm qua thì có… còn hôm nay?
Anh không tài nào nhớ nổi.
Không sao, mùi của mình vốn nhạt mà.
Josh tự trấn an. Bình thường có khi anh còn quên mình là Omega. Người khác cũng không nhận ra nếu không đúng kỳ phát tình, chắc chắn không bị lộ đâu.
“Ngài Miller.”
Josh cố giữ vẻ điềm tĩnh cất lời:
“Tôi xin phép lui trước được không ạ?”
Chase đứng im không đáp. Josh cảm giác tim như sắp nổ tung. Chase vẫn cau mày, im lặng rất lâu, không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì.
Rồi đột nhiên Chase buông tay anh ra khiến Josh loạng choạng lùi lại một bước. Chase lại nhíu mày. Khi thấy hắn định nói gì đó, Josh vội nở nụ cười:
“Vậy tôi xin phép, ngài Miller.”
Nói rồi, anh quay đi nhanh như chạy trốn, biến mất khỏi bếp. Chase đứng yên đó, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, hàng mày vẫn chưa giãn ra.
Một đoạn của giấc mơ bị lãng quên cứ chập chờn trước mắt. Chase bực bội đưa tay vuốt tóc.
Chắc mình bị ảo giác thôi, không thể nào lại giống người đó được.