Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 15.1
Josh sững người, đứng yên tại chỗ vì bất ngờ.
Mùi khói thuốc nồng hăng mới bắt đầu len vào khứu giác, có vẻ hắn đã ra ngoài hút thuốc. Chắc đâu đó gần đây sẽ có Isaac và Henry. Nghĩ vậy, Josh lập tức đảo mắt tìm quanh, nhưng người duy nhất hiện diện lại chỉ có Chase.
Họ đang trốn đâu đó ngoài tầm mắt chăng?
Nếu là Chase thì không lạ gì chuyện cáu kỉnh bảo đừng đi theo, vậy nên họ chắc đang âm thầm theo dõi từ xa.
Dù sao thì đây là tình huống không thể tiến ra phía trước được, nếu vòng ra sau lưng hắn thì rất có thể sẽ bị phát hiện, mà nếu lách qua trước mặt thì lại nhớ tới cảnh Henry bị đập điện thoại vào đầu trong tình huống tương tự.
Chỉ còn cách rút lui và quay ngược hướng đi ban đầu.
Josh đưa ra quyết định rồi lùi lại một bước, nhưng vận may không mỉm cười với anh.
Chase bất chợt quay đầu lại, và ánh mắt lập tức chạm thẳng vào Josh. Josh chết đứng tại chỗ trong khoảnh khắc ấy.
Dù trước đó anh đã thành công tránh né hắn rất nhiều lần, nhưng một khi đối mặt trong tình cảnh thế này thì chẳng còn đường thoát. Josh bất giác thấy khó xử, nhìn đối phương đầy lúng túng.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy khu vườn càng trở nên rõ rệt, âm thanh náo nhiệt từ biệt thự nơi bữa tiệc đang diễn ra và tiếng hò hét vọng lại từ đằng xa bỗng chốc trở nên mơ hồ như xa tít. Thứ âm thanh vang vọng rõ nhất là tiếng lá cây xào xạc trong gió lùa giữa khoảng cách hai người họ.
Và rồi—
Một mùi hương ngọt dịu len vào chóp mũi, là mùi pheromone của Chase. Khi nhận ra điều đó, trái tim Josh bắt đầu đập thình thịch, đồng thời một sự an yên lạ thường lan tỏa trong lòng.
Chase vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Không ném gì, không quát tháo, thậm chí chẳng thốt ra lời chửi rủa nào. Josh bỗng cảm thấy anh ta trông thật mệt mỏi.
Chẳng lẽ bị đám đông làm phiền đến mức trốn ra đây?
Gương mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn vườn chỉ hiện lên nét tĩnh lặng. Nhìn thấy khuôn mặt ấy, tim Josh lại đập mạnh. Tại sao đúng lúc này gió lại thổi, tóc Chase lại rối tung, và bóng hàng mi cụp xuống lại kéo dài như thế?
Mặt Josh bỗng đỏ bừng, anh vô thức đưa tay che miệng. Khi nuốt ngược tiếng thở gấp vào trong, dường như nghe thấy âm thanh đó nên Chase quay đầu sang.
Ánh mắt hai người lại lần nữa giao nhau. Đôi mắt Chase nheo lại, còn Josh thì nín thở.
Chase ngậm điếu thuốc. Khi hút một hơi dài, đầu thuốc đỏ rực cháy lên. Hắn chậm rãi nhả khói, rồi đưa những ngón tay dài cầm điếu thuốc vuốt tóc sang một bên. Đột nhiên Josh nhận ra ngón tay đó đang run nhè nhẹ.
Josh buông một tiếng thở dài, lẽ ra nên giả vờ không thấy mà lùi lại luôn mới phải. Dù biết thì đã muộn, một khi đã nhìn thấy gương mặt kia, anh không thể quay đi nữa.
Anh biết rõ người đàn ông kia là một kẻ khốn nạn, biết hắn sẵn sàng vung tay đánh người, biết mỗi khi mở miệng là toàn những lời thô tục khiến tâm trạng người khác trở nên tệ hại.
Dù vậy, Josh vẫn không thể rời đi.
Chase bất ngờ khẽ bật cười khiến tim Josh lại đập loạn nhịp. Môi hắn hé mở, và chất giọng khàn khàn như vuốt nhẹ bên tai anh vang lên.
“Sao đứng chình ình ở đó thế, đồ khốn?”
Tim vừa mới rung lên đã lập tức khựng lại, thay vào đó là cơn giận sôi sục mà Josh cố kìm xuống. Chắc trên đời này chẳng có ai thoát khỏi việc bị người đàn ông này đối xử như đồ rác rưởi. Josh lạnh lùng đáp:
“Vì bảo vệ cậu là công việc của tôi.”
Anh lặp lại chính câu nói đã dùng để tự hợp lý hóa trước đây, không ngờ Chase lại phì cười.
“Cứ như chó ấy.”
Dù lẩm bẩm như nói một mình, nhưng rõ ràng là cố tình để Josh nghe thấy. Josh vô thức mở miệng:
“Nếu cậu không thích chó, thì lấy mèo làm ví dụ nhé?”
Ngay lập tức Chase nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, Josh liền nở nụ cười giả lả.
“Tôi đùa thôi mà.”
“……”
Tất nhiên trò đùa nhạt nhẽo đó chẳng thể khiến hắn cười. Trước ánh mắt lạnh tanh kia, Josh vờ quay đầu đi.
“……”
“……”
Âm thanh ồn ào từ bữa tiệc và tiếng hò reo từ xa vẫn len lỏi đến tai họ, nhưng lại quá yếu ớt để phá vỡ khoảng lặng giữa hai người.
Chase lại hút một hơi nữa rồi ném điếu thuốc xuống đất. Josh im lặng quan sát hắn dập tàn lửa bằng gót giày. Chase rút hộp thuốc từ túi áo, khéo léo rút một điếu, ngậm lên miệng, rồi bất ngờ chìa hộp thuốc về phía Josh. Josh khẽ lắc đầu từ chối.
“À, tôi không sao đâu.”
Chase thu tay lại và châm lửa.
“Sao? Hồi trước vẫn hút mà.”
Hắn hỏi sau khi rít một hơi thuốc làm lửa cháy bùng lên. Josh buột miệng trả lời:
“Vâng, hồi đó thì có, nhưng giờ tôi bỏ rồi…”
Ngay khoảnh khắc ấy, Josh sững lại bởi khuôn mặt Chase hiện ra rõ mồn một trong tầm mắt, đôi mắt nheo lại với nụ cười khó đoán đang nhìn xuống anh.
“……”
“……”
Josh nhất thời cứng lưỡi, chỉ còn biết nhìn hắn, đầu óc trống rỗng chưa từng thấy.
Hắn nhớ sao? Người đàn ông này… nhớ mình ư?
Josh không biết phải đón nhận sự thật ấy thế nào. Chase từ tốn đưa điếu thuốc lên miệng, nhả ra một làn khói dài, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Josh.
“……Từ khi nào, bằng cách nào…”
“Chà.”
Josh lắp bắp hỏi, nhưng Chase chỉ mỉm cười, ánh mắt chứa đựng vẻ thích thú. Nhìn gương mặt hoang mang kia, hắn cảm thấy thỏa mãn tột độ, đã bao lâu rồi mới lại thấy hả hê thế này? Chase thong thả hỏi lại:
“Cái đó quan trọng lắm sao?”
“……”
Josh im bặt. Hắn nói đúng, biết từ khi nào hay bằng cách nào chẳng quan trọng gì, chỉ là anh thấy tò mò.
Tò mò vì sao người đàn ông này lại nhớ đến mình.
Ký ức Chase cật lực thúc vào người anh bỗng ùa về. Và rồi một mùi hương lạ xen lẫn trong khói thuốc khiến đầu Josh trống rỗng. Trong mùi pheromone quen thuộc của Chase, có một pheromone khác của một Omega khác hòa lẫn. Tim anh chợt lạnh đi một nhịp.
Chẳng lẽ vừa mới ngủ với ai ở bữa tiệc?
Nghĩ đến lối sống buông thả của những Alpha trội, chuyện đó hoàn toàn có khả năng.
Chase Miller cũng chẳng phải ngoại lệ, chính mắt Josh thấy hắn bước vào bữa tiệc còn gì.
An tin mình đã suy luận rất hợp lý. Thế nhưng lông mày khẽ nhíu lại không phải vì ghen hay buồn, mà chỉ là vì cảm thấy mình thật thảm hại.
Josh định mặc kệ và quay người rời đi, nhưng thật không may, vận rủi vẫn bám theo anh. Ánh mắt Chase vốn dĩ vẫn dán chặt vào anh bỗng trở nên đờ đẫn. Hắn chau mày rồi phát ra tiếng rên khẽ khiến Josh chớp mắt ngạc nhiên.
“Ngài Miller?”
Anh vội vàng gọi đối phương nhưng hắn không đáp, chỉ gập người, hai tay ôm đầu, dáng vẻ co rúm lại nhìn sao cũng thấy không ổn. Chase dậm chân mấy cái như thể tức giận điều gì đó, rồi đột nhiên yên lặng trở lại. Nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu co người.
Hắn bị sao vậy?
Điếu thuốc đang cháy vẫn nằm dưới đất, rõ ràng là do Chase làm rơi. Josh hốt hoảng chạy lại gần.
“Ngài Miller, ngài ổn chứ?”
Hộc… hộc…
Tiếng thở nặng nhọc của Chase vang lên rõ mồn một, phá tan bầu không khí tĩnh mịch nơi khu vườn. Mọi âm thanh náo động của bữa tiệc và tiếng hò hét xa xa đều trở nên xa vời.
Giữa hai người chỉ còn khoảng lặng sâu không đáy, âm thanh lá cây xào xạc trong gió vang vọng khắp không gian.
Khuôn mặt tái nhợt dưới ánh đèn vườn hệt như vẻ mặt buồn bã của hắn dưới ánh trăng đêm ấy, khi hắn vừa khóc vừa ôm chặt lấy anh. Nhưng hôm nay Chase không hề trông yếu ớt như đêm đó, chỉ đơn thuần là mệt mỏi như thể mọi sức lực đã bị rút cạn.
Tim Josh đập thình thịch không ngừng. Mái tóc đen nhuộm của Chase rủ xuống, che mất một phần gương mặt nhưng hắn không buồn gạt ra. Josh trong một khoảnh khắc bốc đồng định giơ tay giúp, rồi lập tức ý thức lại.
Phải rời khỏi đây thôi, Isaac và Henry hẳn đang quan sát gần đó. Nếu họ thấy mình ngẩn ngơ nhìn thế này thì thật buồn cười.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra lý do, Chase đã xoay người bỏ đi trước khiến Josh vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng. Tuy nhiên anh chẳng có thời gian để cảm thán.
……Hả?
Chase đột ngột loạng choạng, may mà kịp giữ thăng bằng, nhưng vẫn rất kỳ lạ. Josh hoảng hốt chạy lại.
“Ngài Miller, ngài không sao chứ?”
A, lỡ lời rồi, nhưng đã quá muộn. Josh lập tức đảo mắt nhìn quanh. Không có ai, lẽ nào Isaac và Henry đều không ở đây?
“Ngài Miller.”
Cảm giác bất an trỗi dậy, Josh lại gọi tên hắn nhưng Chase không đáp. Tiếng thở dốc nặng nề khiến Josh biến sắc.
“Ngài Miller.”
Hộc… hộc…
Josh lại gọi, nhưng giọng anh vang đến tai Chase như từ rất xa, dù thực tế đang sát bên. Thái dương đau nhói, miệng khô khốc, tiếng tim đập vang ngay bên tai. Hắn hoa mắt, chóng mặt đến mức không thể mở mắt, cuối cùng khẽ rên một tiếng rồi nhắm mắt lại.
“Ngài Miller!”
Josh lại gọi lần nữa. Khi Chase mở mắt ra, điều đầu tiên hắn thấy là gương mặt lo lắng của Josh đang cúi xuống. Lúc nhận ra tầm nhìn đã thay đổi, Chase mới biết mình đã ngã ngồi xuống.
“Tránh ra.”
Anh ta thô bạo hất tay Josh – người vừa chìa tay ra đỡ. Josh lập tức lùi lại.
Chase lườm cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu, rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng đó là một quyết định tồi. Mắt tối sầm, cơn chóng mặt dữ dội ập tới. Anh ta ngã vật về phía trước.
“Ngài Miller!”
Gần như đập mặt xuống đất. Trong cơn choáng váng, Chase còn nghĩ có nên lấy tay che mặt không. Nhưng rồi nhận ra suy nghĩ đó hoàn toàn vô nghĩa – bởi khi mở mắt, Josh đã ôm lấy anh, đỡ đầu anh, và nhìn anh lo lắng.
“Ngài Miller, tôi gọi xe cứu thương nhé? Ngài ổn chứ?”
Josh hỏi. Chase chớp mắt chậm chạp, cuối cùng cũng nhận ra mình đang nửa nằm nửa dựa vào đầu gối Josh. Nhưng hắn chẳng có sức để gượng dậy, tất cả những gì có thể làm là mấp máy môi.
Không.
“Gì cơ?”
Giọng nói yếu ớt ấy khiến Josh cúi người lại gần, mái tóc vàng nâu mềm mại chạm vào sống mũi Chase. Hắn nghiến răng, khó nhọc thốt ra:
“Đủ rồi.”
Josh ngẩng đầu lên. Chase bất giác chăm chú nhìn khuôn mặt anh. Bị ánh mắt mờ đục chĩa thẳng vào mình khiến Josh thấy khó xử, đồng thời không khỏi lo lắng.
Josh vội đảo mắt tìm xung quanh nhưng không thấy ai. Anh định liên lạc với Isaac hoặc Henry, nhưng không ai phản hồi, cả hai tên này đều không có ở đây.
Đám khốn này bị điên rồi sao?
Anh thầm mắng một câu trong lòng rồi gọi cho Mark.
“Mark, nghe thấy không? Là Josh đây, Mark!”
[……ờ, ……gì đó, ……vậy.]
Tín hiệu cực kỳ kém. Josh cố kìm nén nỗi sốt ruột, để lại tin nhắn rồi quay lại với Chase.
Hộc… hộc… hộc… hộc…
Tiếng thở dốc của hắn còn dữ dội hơn lúc trước, mùi pheromone phát ra từ người cũng nồng hơn. Josh chợt thấy rùng mình, điềm xấu này có vẻ đã thành sự thật. Chase đang lên cơn phát tình, má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm ở thái dương, nhịp thở gấp gáp, tất cả đều là bằng chứng.
Muốn chơi thì chơi cho đàng hoàng đi.
Josh ngửi thấy mùi pheromone của một Omega khác còn vương lại, và lần nữa thấy Chase thật đáng thất vọng. Nhưng không thể tiếp tục chần chừ, trước tiên phải làm gì đó với pheromone của Chase, nó đang ngày càng đậm đặc. Nếu cứ như vậy, bản thân anh cũng sẽ bị cuốn vào, nhất định phải ngăn lại điều đó.
Josh do dự rồi liếc nhìn xuống dưới bụng hắn, quả nhiên phần hạ thân đã căng phồng.
Cứ để thế thì hắn sẽ rất đau.
Ngay cả trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Chase vẫn cố đẩy Josh ra. Josh giữ lấy bàn tay trượt khỏi vai mình, cúi đầu nhìn hắn.
“Cậu Miller.”
Anh lên tiếng một cách bình thản nhất có thể, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, như thể đang cố trấn an Chase. Nhưng với Chase, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
“Buông ra, đồ khốn nạn.”
Cái tay vẫn nắm chặt cổ tay đang vùng vẫy vì sợ hãi và ghê tởm khiến Chase tức điên, hắn vung tay còn lại lên, đấm thẳng vào mặt Josh. Một tiếng “bộp” vang lên, nhưng cảm giác hả hê cũng chỉ trong chốc lát.
“Cậu Miller!”
Josh hét lên, ôm lấy vai hắn kéo mạnh. Cả người Chase trượt đi, suýt nữa thì đập đầu xuống đất. Nhưng nhờ phản xạ của Josh, hắn chỉ va vào vai anh mà không thấy đau. Cơ thể đang nóng ran đến mức chẳng còn cảm giác rõ ràng gì nữa.
Chase chỉ cảm nhận được một điều duy nhất, từng tế bào trên cơ thể hắn đang gào thét, khiến hắn phải cắn chặt răng vì dục vọng điên cuồng muốn bùng nổ. Hương pheromone vẫn không ngừng len vào mũi.
Không thể nào.
Chase nghĩ, trong cơn choáng váng như muốn nôn.
Mùi hương này không thể kéo dài lâu như thế, sao lại vẫn ngửi thấy pheromone?
Thủ phạm quá rõ ràng, bộ não hắn đã bị pheromone làm cho rối tung lên rồi. Không thể nào mùi hương còn vương lại, nơi này chỉ có Josh và mình, mà anh ta rõ ràng là một Beta. Chase nghiến răng, cố chấp tin rằng—
Chỉ là bộ não điên loạn này vẫn còn ghi nhận ảo giác mùi hương, dù nó chẳng còn tồn tại. Lũ Omega luôn làm náo loạn đầu óc Alpha như vậy.
Cái tên Omega đó, tôi sẽ giết cô.
Tiếng nghiến răng ken két nghe rợn người, nhưng Josh không thấy sợ, chỉ thấy đáng thương. Một Alpha trội mà lại rơi vào trạng thái thế này, liệu có mấy ai từng chứng kiến? Cảm giác xót xa ấy có lẽ là vì người đàn ông này chính là Chase Miller.
“Cậu Miller.”
Josh lắc đầu thật mạnh, cố dằn lại tâm trí đang bị pheromone làm mờ, rồi lên tiếng bằng giọng bình tĩnh nhất.
“Tôi nghĩ chúng ta nên giúp pheromone thoát ra một chút. Gọi người khác đến bây giờ thì không kịp đâu, tôi có thể giúp cậu được không?”
“Giúp… cái gì cơ?”
Chase lắp bắp thở dốc. Josh ngập ngừng một chút, rồi hạ quyết tâm, đưa tay ra.
“Ở đây.”
Anh cố tình nắm lấy nơi đó. Chase lập tức hít vào một hơi sắc lạnh, nắm tay vung ra định đấm, phản xạ vẫn nhanh đáng kinh ngạc dù đang trong tình trạng thế này nhưng Josh cũng vừa kịp nghiêng người tránh được.
“Ái chà.”
Lần này không kịp đỡ, Chase lại ngã xuống đất, nhưng Josh nhanh tay đỡ đầu hắn nên không bị đập mạnh. Anh để tay mình va xuống sàn thay vào đó. Đau thật, nhưng không thành vấn đề, vấn đề là Chase lại tung thêm một cú đấm khác ngay sau đó và Josh đã bắt lấy dễ dàng.
Đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn nhìn xoáy vào anh, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng Josh. Anh cố nén lại hơi thở đang gấp gáp vì căng thẳng.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Nghe câu hỏi, cơ thể Chase khẽ run lên. Hắn mở miệng, không thể kìm nổi cơn giận.
“Cái đồ khốn… anh nghĩ anh là ai mà dám…”
“Vâng, tôi đã cả gan chạm vào dương vật của khách hàng, xin lỗi.”
Chính bản thân Josh cũng biết giọng mình không hề có chút ăn năn, nhất là cái cách dùng từ quá trực diện kia. Nhưng không sao cả, cái cần lúc này là làm hắn bình tĩnh lại.
Giọng hắn run rẩy, cả cơ thể cũng vậy. Chase thở dốc dữ dội, quẫy đạp trong vòng tay Josh, rồi rơi khỏi tay anh.
Từ sâu trong cổ họng hắn bật ra tiếng rên khản đặc. Josh lại đưa tay ra đỡ, nhưng Chase gạt đi.
“Đừng chạm vào tôi, đồ chó chết. Tôi… tôi sẽ giết… giết anh!”
Giờ thì hắn còn chẳng nói rõ được câu nào, nhưng vẫn nghiến răng đầy tức giận. Josh cố gắng xoa dịu, nhưng Chase hoàn toàn mất kiểm soát.