Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 15.2
“Cút đi! Biến khỏi đây! Anh không nghe thấy à, đồ chó chết? Tôi sẽ giết anh!”
Chase gào lên, gân cổ nổi rõ, cố vùng đứng dậy nhưng thân thể không theo ý chí. Hắn đổ gục về phía trước, cào vào ngực, thở hổn hển đến nỗi tưởng như sắp chết đến nơi. Cái kiểu gồng mình cố cự tuyệt đó làm Josh cuối cùng không thể nhịn nổi nữa.
“Nếu cứ để pheromone tích tụ như thế này rồi bất tỉnh thì sao? Tính làm gì?”
Gương mặt Chase đông cứng lại ngay lập tức.
À, là lần thứ hai.
Josh chợt nghĩ biểu cảm này rất giống lần hắn mơ thấy ác mộng. Nhìn Chase đang run rẩy, thở yếu ớt, anh gạt đi nỗi cay đắng trong lòng rồi tiếp tục nói bằng giọng dứt khoát.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong tình trạng này thì cậu sẽ không chịu nổi lâu đâu. Nếu không muốn tôi giúp thì tôi đi tìm người lúc nãy cùng cậu nhé? Không biết có kịp không nhưng…”
Đó là tất cả những gì anh có thể đề nghị, vì pheromone Omega còn vương lại nên chắc họ vừa ở cùng nhau. Tìm người đó sẽ dễ hơn, cũng dễ thuyết phục hơn.
Anh chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi nhưng phản ứng của Chase lại hoàn toàn trái ngược. Gương mặt hắn tái đi, cắn môi không thốt được lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào Josh nhưng không hề dữ tợn. Ngược lại, trong đôi mắt ấy là một nỗi sợ đang run rẩy khiến Josh bối rối.
“Cậu Miller?”
Nghe tiếng gọi khẽ ấy khiến Chase như bừng tỉnh. Josh muốn để hắn tự chọn, nhưng anh cũng biết mình không thể cho hắn quá nhiều thời gian. Mùi pheromone dày đặc bao quanh từ nãy đang khiến lý trí của chính Josh cũng lung lay. Nếu cứ thế này… anh có thể mất kiểm soát, trèo lên người Chase. Điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Ngay khi Josh cau mày lại, Chase nghiến răng, dùng cả hai tay che mắt.
“Khốn kiếp…”
Hắn rít qua kẽ răng. Josh nhìn hắn nằm vật trên cỏ rồi hỏi lại.
“Tôi có thể giúp cậu xả ra được không?”
Chase không trả lời, chỉ nghiến chặt môi. Josh thấy vậy muốn đưa tay giữ cằm hắn lại, nhưng vẫn kiềm chế được. Anh liếc quanh một lần nữa, xác nhận không có ai, rồi đưa mắt trở lại.
Josh nuốt khan một ngụm, đưa tay xuống phần dưới của Chase, tay còn lại vẫn đỡ đầu hắn.
Chase vẫn chỉ nằm đó cắn môi, có vẻ hắn đã quá quen được phục vụ?
Có lẽ vậy.
Một cảm xúc không gọi tên được lướt qua tim Josh. Anh cố phớt lờ nó, đưa tay dò tìm dây thắt lưng của đối phương. Âm thanh kim loại lạch cạch vang lên rõ ràng hơn mọi khi, Josh cố tình kéo mạnh để bản thân phân tâm.
Tiếng thở của Chase bỗng ngưng bặt. Hắn run lên, nín thở. Hình ảnh ấy vừa đáng thương vừa khiến Josh rạo rực. Khi nhận ra tay mình đang run vì lý do khác với hắn, Josh nắm tay lại giữa không trung.
Tỉnh táo đi! Tỉnh táo lại!
Josh định cởi nút quần rồi kéo khóa xuống thật nhanh, nhưng khối căng phồng phía trước lại cản trở. Anh ngập ngừng trong một giây, rồi kéo mạnh dây khóa bằng vẻ mặt vô cảm và thuần thục.
“……!”
Một tiếng hít vào sắc lạnh từ phía trên, là tiếng của Chase. Cái kéo khóa vừa rồi đã cọ vào chỗ nhạy cảm. Anh không cố ý nhưng không thể tránh. Josh không xin lỗi, chỉ buông một câu khô khốc.
“Tôi sẽ lấy nó ra.”
Như thể đang lấy muffin ra khỏi tủ lạnh, nhưng thứ Josh lấy ra từ trong đồ lót của hắn là… một chiếc bánh mì baguette nguyên ổ chưa cắt.
Josh sững người, cương cứng đến mức này thì phải đau đến thế nào chứ. Trong khi đồng cảm với nỗi đau của Chase, anh lại rùng mình khi nghĩ: thứ này từng ở trong cơ thể mình.
Không thể lưỡng lự thêm, thứ đang nằm trong tay Josh nóng hầm hập như sắp nổ tung. Dù tay Josh khá to nhưng cũng chỉ vừa đủ nắm được chu vi ấy. Mặt Josh đỏ bừng, trái tim vừa nguội lạnh giờ lại bốc cháy.
Anh muốn ngậm kẹo mà lại không còn tay trống.
Josh đành nín thở, cố không ngửi mùi pheromone, rồi siết tay lại.
Chase bỗng rít lên như thể bị chích điện khiến Josh giật mình, ngoái lại nhìn.
“Ư… ư… ư….”
Tiếng rên rỉ bị nuốt lại vang lên liên tiếp qua hàm răng nghiến chặt. Josh có cảm giác như đang hành hạ hắn, nhưng tuyệt nhiên không thấy tội lỗi. Ngược lại, anh còn thấy hưng phấn kỳ lạ, điều đó khiến Josh giật mình.
Anh cố kiềm chế, bắt đầu chậm rãi vuốt ve dương vật của hắn. Chase phát ra tiếng rên khan, nghèn nghẹn nơi cuống họng.
“A… ư… hộc… hộc…”
Hơi thở gấp gáp khiến cơ thể hắn run rẩy không ngừng, dù Chase đang che mắt, nhưng Josh vẫn cố tình quay mặt đi, chỉ chăm chú vào bàn tay mình. Dương vật căng cứng đập liên hồi trong lòng bàn tay mỏng. Chính thứ này từng đâm sâu vào cơ thể anh, từng tàn nhẫn cọ xát trong đó.
Josh lướt tay dọc theo thân dương vật, vuốt một cách điêu luyện. Cảm giác nặng nề, căng đầy trong tay ngày càng rõ, đầu khấc đã đỏ rực như mặt Chase. Josh lăn nhẹ ngón cái lên đầu khấc, xoa đều mép rãnh.
“Ư…!”
Chase nắm lấy tay anh như thể chịu không nổi nữa, nhưng lại không thể gạt tay anh ra. Tay Chase chỉ run rẩy, bám chặt vào tay Josh mà không đẩy ra. Josh mặc kệ, tiếp tục xoa nắn.
Dương vật dần rỉ ra chất lỏng trong suốt nhờn bóng, tiếng rên cùng hơi thở ngắt quãng hòa quyện tuôn ra từ sâu trong cổ họng Chase.
Hắn vặn vẹo người, nắm lấy tay Josh rồi lại buông ra, lặp lại như thể cố kiểm soát mình. Đầu khấc đỏ au, bóng loáng vì ướt. Sắp ra rồi.
Hộc… hộc…
Josh cũng thở gấp, phía dưới nhói lên, bắt đầu râm ran ướt át. Dù đã bao năm trôi qua thì cơ thể này vẫn nhớ cái đêm ấy. Tuy lý trí từ chối nhưng thân thể vẫn chuẩn bị để tiếp nhận Chase một lần nữa. Josh hốt hoảng vì phản ứng không kiểm soát được đó.
Tự xử thì có, nhưng làm cho người khác thì đây là lần đầu.
Josh chưa từng tưởng tượng sẽ nắm dương vật người khác và lắc thế này, càng không phải đàn ông.
Dù vậy, tiếng rên của Chase, hơi thở gấp gáp của hắn lại khiến Josh phát điên. Mùi pheromone khiến anh điên đảo, giờ còn bị thêm tiếng rên nữa, như muốn giết anh luôn.
Nếu có thể, anh muốn bỏ tay ra khỏi đầu hắn và tự vuốt mình. Không, như vậy vẫn chưa đủ, nếu có thể nắm lấy cả dương vật của hắn và mình rồi cùng nhau cọ sát—
Chỉ tưởng tượng thôi mà đầu óc Josh cũng tê dại.
Anh vội tăng tốc độ, phải kết thúc ngay, nếu không, không biết bản thân sẽ làm gì nữa. Đúng rồi, phải hát… hát quốc ca… À, rạng đông đang ló dạng nơi chân trời…
Bài hát trong quân ngũ đã hát hàng trăm lần, nhưng thật lạ bây giờ anh lại không nhớ nổi lời.
Khốn thật!
Bàn tay Josh bắt đầu tăng tốc. Chase gần như mất trí, rên rỉ liên tục như gào thét.
“Ư, ưư… a… hộc… hộc…!”
Và rồi cùng với một tiếng kêu nghẹn, tay Josh bị ướt đẫm. Anh nhận ra mình đã mạnh tay hơn cần thiết.
Muốn nói “xin lỗi” nhưng lại sững người nhìn.
Chase đã bỏ tay khỏi mặt, mắt mở mơ hồ, nằm phờ phạc thở dốc. Bờ vai rung lên theo từng nhịp thở, lồng ngực phập phồng không kiểm soát.
Hắn có vẻ chưa nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm, cơ thể thấm đẫm chất dịch do chính mình bắn ra, còn có cả ở khóe môi.
Josh nên lau cho hắn nhưng anh lại không muốn làm vậy.
Giá như được ôm hắn lên giường, hôn hắn, và làm tình suốt đêm—
Ý nghĩ đó thật sự… quá đỗi quyến rũ và anh suýt nữa đã làm thật.
Đôi mắt đỏ ngầu của Chase đã hơi ươn ướt. Hắn trông vô cùng bối rối và khó chịu, có lẽ là đang rơi vào trạng thái hoảng loạn. Dù gì đi nữa thì điều chắc chắn là hắn đang bất an.
Bị người khác làm cho bắn ngay giữa khu vườn thế này đương nhiên là thế rồi.
Gương mặt nhăn nhó lộ rõ cảm giác tự ti. Biểu cảm pha lẫn sự khổ sở và chán ghét bản thân ấy chẳng thể che giấu nổi. Khi thấy Chase cắn môi nhắm mắt, hơi thở dồn dập, Josh đột nhiên cảm thấy áy náy vì bản thân vừa ôm lấy dục vọng với người đàn ông ấy.
Anh dằn lại ham muốn sôi trào, thay vào đó, cúi người xuống theo cách lịch thiệp nhất. Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, dĩ nhiên không phải lên môi. Josh nhẹ nhàng đặt môi lên trán Chase như cách từng hôn Emma hay Pete, rồi mỉm cười dịu dàng khi hắn chớp mắt bối rối nhìn anh.
“Ổn cả mà.”
Trước lời thì thầm đó, Chase chỉ trân trân nhìn anh mà không nói gì. Josh lại một lần nữa đặt nụ hôn lên má hắn.
Một mùi vị lạ nhè nhẹ lan ra. Tuy không cố ý nhưng có vẻ một phần tinh dịch của Chase đã dính lên môi, nhưng với lượng quá ít như vậy thì chẳng thể cảm nhận rõ hương vị.
Josh lại nở nụ cười có phần tiếc nuối nhìn hắn. Chase chỉ chớp mắt mà không hề phản ứng gì, có lẽ hắn lại rơi vào một cơn hoảng loạn khác.
Josh cố ép bản thân trở lại thực tại rồi đứng dậy. Và lần này anh làm điều đáng lẽ phải làm từ lâu. Lấy khăn tay trong túi ra, Josh bắt đầu lau phần tinh dịch dính trên mặt Chase. May mà từ lúc chăm Pete, anh đã có thói quen luôn mang khăn tay theo người. Josh cẩn thận lau sạch khuôn mặt hắn bằng tấm khăn vải mềm.
Chase vẫn nằm im như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên, để Josh im lặng tiếp tục lau sạch vết bẩn trên quần áo, và khi tay anh trượt xuống dưới, ánh mắt không thể không dừng lại ở dương vật của Chase vẫn còn cương cứng, ngạo nghễ dựng lên. Như thể một lần xuất tinh vẫn chưa đủ.
“Đủ rồi.”
Ngay khi Josh định chạm tay vào, Chase đã lên tiếng, giọng hắn vẫn gắt gỏng như mọi khi, nhưng đã khàn đặc vì mệt. Dù thứ đó vẫn còn cứng, nhưng có vẻ cơn nguy kịch đã qua. Cứ để thêm chút nữa chắc sẽ tự xẹp xuống, miễn là không bị kích thích thêm. Josh trả lời thản nhiên:
“Tôi chỉ định lau sạch thôi, cậu còn phải mặc lại đồ nữa mà.”
Rồi anh thật sự cầm lấy dương vật bằng tay một cách hoàn toàn dửng dưng, không còn sự nâng niu như trước, chỉ là thao tác máy móc. Anh buộc phải giữ vẻ thản nhiên để không bị cuốn theo. Josh quấn khăn tay quanh dương vật và lau sơ, và trong lúc ấy, dù không muốn, ánh mắt anh vẫn không thể không nhìn thẳng vào thứ đó.
Khốn kiếp, đến dương vật của hắn cũng đẹp điên lên được.
Lời mắng chửi cảm thán vang lên trong đầu. Vừa to vừa dài, lại thẳng tắp, không lệch chút nào, đầu khấc vẫn còn ươn ướt màu hồng phấn, nhìn thôi cũng đủ biết hoàn mỹ.
Dù sao chỗ đó thì đâu thể đi tắm nắng được.
Josh nghĩ vậy rồi lại thèm muốn được đưa nó vào miệng. Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ thấy gớm khi nghĩ đến việc ngậm dương vật đàn ông, nhưng thứ này là ngoại lệ, cảm giác còn vương nơi đầu ngón tay đó không thể nào quên được. Nó thật sự rất rắn, rất đầy đặn, thậm chí là… yêu kiều.
Nhưng không thể, Chase chưa từng cho phép điều đó và bản thân Josh cũng không đủ tự tin để gánh hậu quả nếu vượt qua ranh giới ấy. Josh chỉ lặng lẽ hoàn tất việc lau chùi, rồi nằm xuống bãi cỏ bên cạnh hắn.
Một lúc sau, Chase mở mắt. Khi đưa mắt sang bên, ánh nhìn của hai người lại chạm nhau, chẳng ai cử động gì.
Đôi mắt tím sẫm như màn đêm, lấp lánh ánh sao, dán chặt lấy anh. Dưới đó là sống mũi thẳng tắp, và đôi môi khẽ hé đỏ hồng, tất cả lọt vào tầm nhìn Josh một cách rõ ràng.
Josh chợt nghĩ—
Làm sao có thể không hôn gương mặt đẹp thế này?
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ má hắn, Chase không nhúc nhích. Josh nhổm dậy nhìn sâu vào đôi mắt tím ấy.
Ý định đã quá rõ ràng, Chase có thể né tránh. Hắn có đủ thời gian để buông một câu chửi rủa, hay vung một cú đấm như thường lệ.
Nhưng hắn không làm gì c, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt Josh đang áp sát lại.
Mi mắt Josh dần khép xuống, hàng mi màu nâu vàng giống màu tóc lọt vào tầm mắt Chase. Khi hắn nghĩ “muốn hôn lên mí mắt đó”, thì hơi thở của Josh đã phả lên môi mình.
Ngay lúc đó, một tiếng bước chân đột ngột kéo họ về với hiện thực. Josh lập tức bật dậy, tốc độ phản xạ khiến Chase sững người. Josh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn về phía phát ra âm thanh rồi cất tiếng gọi:
“Mark, có chuyện gì vậy?”
Một giọng quen thuộc vang lên đáp lại.
“À, Josh! Hóa ra cậu ở đây, tìm cậu mãi đấy! Không liên lạc được với ai cả, các cậu đi đâu thế, trời ạ. Isaac và Henry đâu?”
Để ngăn anh ta nhìn thấy Chase, Josh vội bước lại chắn tầm nhìn và đáp lời:
“Tôi không thấy họ, có chuyện gì vậy?”
“Để sổng mất C rồi, cậu có thấy hắn không?”
“À.”
Josh gật đầu.
“Đừng lo, hắn bảo ra ngoài hút thuốc nên tôi đi theo giám sát. Hắn không muốn ai đến gần nên tôi lén theo dõi từ xa.”
“Vậy à. Mà lúc nãy cậu gọi tôi có chuyện gì?”
“À, chỉ là muốn hỏi một chuyện nhỏ thôi. Giờ xong rồi, đừng bận tâm.”
Lời nói dối trơn tru đến mức chính Josh cũng phải ngạc nhiên. Mark dễ dàng tin ngay và gật đầu.
“Ngài Pittman có việc đột xuất nên rút khỏi tiệc, mấy vị khách còn lại thì cứ tự do. Cậu định hỏi C xem thế nào chứ?”
Rõ ràng là đang trông đợi, Josh lập tức đồng ý.
“Vâng, tôi sẽ xác nhận rồi báo lại ngay.”
Thay vì bảo “đi đi”, Mark chỉ khẽ ra hiệu rồi anh ta rời đi.
Josh đứng nguyên tại chỗ, quan sát xung quanh một lúc, rồi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi anh quay lại, Chase vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Josh phân vân, thật tiếc khi lúc nãy bị cắt ngang. Nếu được hôn đôi môi kia một lần nữa…
Nhưng Chase đã không cho cơ hội đó. Hắn như bừng tỉnh bật người ngồi dậy. Lần này Josh là người phản ứng chậm. Chase phủi nhẹ tóc và quần áo như chẳng có chuyện gì xảy ra và đứng lên.
Đúng là với tính cách của người đàn ông này thì việc hắn không tát thẳng mặt mình ngay lúc này đã là một điều lạ. Với kiểu người như hắn, kể cả khi chính miệng đồng ý thì nếu sau đó đổi ý cũng sẽ sẵn sàng phát khùng lên và đánh người như chơi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi mình suýt hôn hắn là Josh đã lạnh cả sống lưng.
Suýt nữa là chết thật rồi.
Khi nhận ra người này đã thật sự suýt giết mình, Josh bỗng bình tĩnh lại, nhưng kể cả vậy anh vẫn không sao rời mắt khỏi Chase.
Má hắn vẫn còn ửng đỏ, biểu cảm mơ màng sau khi bắn đủ khiến Josh phát điên.
Hạ thân vừa mới yên ổn thì lại có phản ứng. Josh hoảng hốt, hít sâu, cố dằn cảm xúc và nhìn đi nơi khác. Anh nuốt ngược tiếng thở dốc, nhưng Chase bỗng quay đầu.
Thực ra chỉ là liếc mắt sang nhưng Josh giật thót tim như vừa bị sét đánh.
May thay chuyện cần hồi sức tim phổi đã không xảy ra. Chase lập tức quay đi và rảo bước. Josh vội đuổi theo, rồi mới nhớ ra điều quan trọng.
“Nếu cậu muốn quay về thì tôi sẽ chuẩn bị xe.”
“Chuẩn bị đi.”
Chase chỉ gằn một câu rồi sải bước. Josh vừa liên hệ với Mark vừa theo sát hắn, cảm giác như chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Nhưng đó là sự thật, bằng chứng là trong túi Josh vẫn còn chiếc khăn tay đã lau tinh dịch của Chase, nó đã bắt đầu khô và trở nên cứng ngắc.
Josh vô thức siết chặt chiếc khăn ấy, rồi từ từ mở tay ra.
Có lẽ tất cả chỉ là do mình muốn vậy.
Anh lại nghĩ.
Có khi mình chỉ đang viện cớ ngon ngọt để làm chuyện mình muốn với hắn mà thôi.
Chase không quay đầu lại lần nào, vẫn đi thẳng về phía trước. Gương mặt nghiêng lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn với vẻ méo mó vì kìm nén lúc nãy. Josh bỗng muốn lại được nhìn thấy gương mặt ấy thêm một lần nữa.
*
*
“Ngài Miller.”
Dù đã quay lại biệt thự từ lúc nào nhưng Chase vẫn không dừng lại. Quản gia nhà Pittman thấy hắn thì cúi đầu chào, nhưng hắn cứ thế đi qua.
“Cậu Miller, xin chờ một chút!”
Josh gọi với theo. Hắn vẫn bước nhanh, nên anh đành chạy lên chắn trước mặt.
“Xe chuẩn bị xong thì cậu cứ đi trước, sẽ xong nhanh thôi.”
Lúc này Chase mới dừng lại nhìn Josh.
“Còn chờ gì, đồ khốn.”
Thấy hắn nghiến răng như sắp sửa bùng phát, Josh luống cuống đáp lời:
“Chỉ cần xác nhận lại là xong. Cậu chờ một chút, được chứ?”
Hộc… hộc…
Tuy đã lấy tay bịt miệng nhưng Chase vẫn không thể che giấu hơi thở gấp gáp của mình. Josh nhìn đôi mắt hắn đang run rẩy và nói tiếp:
“Trong lúc tôi liên hệ, cậu cứ nghỉ ngơi một chút.”
Chase nhíu mày, hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng giọng Josh lại nghe rõ mồn một trong tai hắn.
Cái đồ khốn, nghĩ tôi là thằng ngu à? Đang giở trò gì thế?
Hắn nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Josh thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn không phản ứng gì quá khích, rồi buông tay khỏi cánh tay hắn như muốn trấn an. Chase chớp mắt như không tin nổi.
“Đồ chó, anh dám đụng vào…”
Nhưng đã muộn, Josh đã gọi cho Mark và báo tình hình. Chase nhìn anh với vẻ mặt cau có. Khi Josh cúp máy và quay lại, anh nói:
“Xong rồi, mời ngài.”
Chase giật mình lùi lại một bước. Josh ngạc nhiên nghiêng đầu. Bản thân hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy, đầu óc cứ hỗn loạn không thôi. Chase vuốt tóc bằng đôi tay run nhẹ và thầm nghĩ:
Nếu không rời khỏi đây ngay thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.