Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 15.3
“Cậu Miller, cậu thấy không khỏe ở đâu sao?”
Josh hỏi, ánh mắt nghiêm túc như thật sự lo lắng. Nhưng Chase chẳng có ý định trả lời thành thật, chỉ lấy tay dụi mắt, giọng gắt gỏng:
“Câm mồm và dẫn đường đi. Anh thì biết cái quái gì, đồ chó chết.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Josh không hỏi thêm gì nữa mà quay đầu đi trước. Chase cố gắng giữ hơi thở ổn định và sải bước thật mạnh.
Cuối cùng, khi họ ra khỏi cái biệt thự chết tiệt ấy, Chase thở phào, nghĩ rằng mình đã thoát khỏi nơi khốn nạn này. Suy nghĩ ấy khiến hắn mất cảnh giác, và rồi—
“Cậu Miller?”
Josh gọi một lần nữa, nhưng tai Chase lại nghe thấy âm thanh khác.
Không thể nào…
Chase đứng khựng lại, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Khi còn đang bán tín bán nghi thì một tiếng chó sủa vang lên như chế nhạo hắn.
“…!”
Chase đứng chết trân, mặt mày trắng bệch. Vài giây sau hắn mới thở lại được, nhưng đôi mắt run rẩy chứa đầy kinh hãi thì không thể che giấu.
“Xin lỗi, ngài bị giật mình ạ?”
Một vệ sĩ của Pittman tiến lại, cúi đầu nói.
“Do bữa tiệc nên chúng tôi thả vài con chó bảo vệ vì sợ paparazzi hoặc người lạ xâm nhập gây rắc rối cho khách. Chúng được huấn luyện kỹ, không tấn công bừa đâu… Ngài Miller? Ngài không sao chứ?”
Giọng người vệ sĩ gọi lại khiến Chase giật mình bừng tỉnh, tiếng chó lại vang lên nhưng vẫn chưa thấy con nào.
Chase đảo mắt nhìn quanh, rồi đưa tay run rẩy vuốt tóc. Hắn thở ra một hơi ngắn, như cố đẩy nỗi nghẹn khỏi lồng ngực.
Cơn chóng mặt bất chợt ập tới, Chase nhắm mắt, ngửa đầu ra sau. Hắn đứng yên một lúc để cơn choáng dịu xuống, rồi di chuyển chậm rãi hơn lúc trước như đã bị rút cạn sức lực.
Josh lúc này đã mở cửa xe chờ sẵn, thấy hắn ngồi vào ghế sau rồi tựa đầu vào cửa kính nhắm mắt thì khựng lại.
Anh nhìn hắn một lúc rồi nhận ra: hơi thở Chase lại bắt đầu gấp gáp, và hai má mới ban nãy còn trắng bệch đang dần ửng đỏ.
Josh cau mày.
“Cậu Miller, cậu vẫn ổn chứ?”
Josh hỏi, nhưng thực lòng anh chẳng còn tâm trí nào để lo cho người khác. Ngay từ trước đó anh đã suýt phát điên vì lượng pheromone không ngừng tuôn ra từ cơ thể Chase. Phải nhanh chóng trở về thôi, nhưng Isaac và Henry vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả.
Có vẻ bức bối, Chase thô lỗ tháo chiếc nơ cổ ra. Ngay khoảnh khắc thấy hắn giật tung cúc áo sơ mi, Josh vội vàng lùi lại khỏi xe. Tuy phản ứng của anh như thể tránh dịch bệnh, nhưng Chase chẳng buồn bận tâm, chỉ cúi người mở tủ lạnh và lấy thứ gì đó ra.
Thấy hắn dốc cả lọ thuốc nhỏ vào miệng và ừng ực nuốt nước, từ phía sau Josh vang lên một giọng quen thuộc.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy, bọn này…”
Mark xuất hiện đúng lúc, làu bàu mắng bằng giọng trầm đục, ánh mắt đảo quanh tìm người. Josh vội rời mắt khỏi Chase, cắn răng chịu đựng hơi thở gấp, lấy trong túi ra hai viên kẹo và cắn nát một lượt. Khi Mark chuẩn bị gọi điện với vẻ tức giận, thì Isaac xuất hiện như có hẹn.
“Xin lỗi, tôi có chút việc riêng.”
Lời xin lỗi của Isaac khiến Mark chuyển ánh mắt sang Henry đang đi cùng phía sau.
“Cả hai cùng lúc có việc riêng à?”
Isaac chỉ lộ vẻ bối rối chứ không đáp, Henry cũng vậy. Mark rên lên một tiếng bực bội rồi quát bằng giọng gay gắt.
“Về rồi nói chuyện, cả hai chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”
Rời khỏi vị trí trong ca trực là hành động không thể chấp nhận được. Josh nghĩ nếu họ bị trừ lương, thậm chí bị phạt nặng hơn thì cũng là đáng đời.
Nhưng Isaac và Henry vẫn giữ im lặng. Nhìn họ không nói một lời thanh minh nào khiến Josh tức giận, nhưng lúc này việc cần làm vẫn còn trước mắt. Hơn nữa tình trạng của Chase cũng không tốt. Mark biết điều đó.
“Mau lên, đi thôi!”
Không có thời gian tìm trợ lý, Mark đành gọi trực tiếp cho Laura. Sau khi bảo cô ấy tự về thì anh ta lập tức lên ghế lái xe trước.
Josh theo thói quen ngồi vào ghế lái của chiếc xe sau rồi ngay lập tức hối hận. Nhưng chưa kịp đổi chỗ, Isaac đã ngồi vào ghế phụ, còn Henry thì đã lên xe trước rời đi. Không còn cách nào khác, Josh đành khởi động xe bám theo.
Anh chỉ chăm chú nhìn về phía trước mà lái. Không khí trong xe chìm trong im lặng, nhưng Josh không chủ động phá vỡ nó. Chính Isaac là người lên tiếng trước.
“Sao pheromone nhiều thế?”
Một câu hỏi bất ngờ khiến Josh lén nhìn sang cậu ta rồi lập tức quay lại nhìn đường.
“Cậu nói gì cơ?”
Anh chối phắt theo phản xạ, dù trong lòng hiểu rõ ý Issac. Bởi từ nãy đến giờ phần giữa hai chân anh ẩm ướt tới mức khó chịu muốn phát điên. Isaac nói bằng giọng nghiêm túc:
“Hình như là pheromone của C… mùi rõ ràng lắm, khắp người anh đều phảng phất, đã xảy ra chuyện gì trong lúc tôi vắng mặt à?”
Giọng cậu ta đầy lo lắng. Josh đang căng thẳng cực độ nên đáp lại một cách thô lỗ:
“Nếu lo vậy thì đừng có bỏ đi.”
Isaac sững lại. Vì là sự thật nên Josh cũng chẳng định xin lỗi. Anh mở cửa kính xe, để cơn gió mạnh cuốn bớt mùi pheromone đang đeo bám quanh người. Isaac do dự một lúc rồi lẩm bẩm:
“Tôi định quay lại sớm mà… xin lỗi.”
“…”
“Tôi không nghĩ anh lại chạm mặt C.”
Lời nói lần này khó hiểu hơn, nên Josh chỉ hờ hững đáp:
“Chỉ là đang nhìn quanh thôi mà.”
“…Người anh toàn mùi của C.”
Isaac thì thào. Josh vẫn làm như chẳng có gì:
“Tôi đi tắm là xong.”
Xe phía trước chạy quá chậm khiến Josh sốt ruột, phải cố gồng tay giữ vững vô lăng, không thì đã gõ nhịp bằng ngón tay rồi. Ngoài mặt vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh nhưng trong đầu Josh không ngừng nghĩ tới thuốc ức chế đã giấu.
Một khoảng lặng gượng gạo trôi qua. Josh sợ người kia nhận ra sự lo lắng của mình nên lên tiếng trước.
“Hai cậu sắp bị Mark mắng te tua đấy.”
“Ừ.”
Isaac đáp.
“Chắc chắn rồi.”
Nhưng cậu ta vẫn nói với vẻ thờ ơ. Còn Josh thì đầu óc lúc này chỉ toàn là suy nghĩ về thuốc ức chế, sau đó cả hai không ai nói thêm lời nào nữa.
***
Vừa xuống xe, Isaac đã bị Mark lôi đi, Henry cũng chẳng tránh được. Seth đang trông coi biệt thự, nhìn Josh như muốn hỏi có chuyện gì, nhưng anh chẳng có thời gian để giải thích.
Josh không nhớ rõ mình về phòng bằng cách nào. Vì cố chịu đựng nên giờ đây anh đã đến giới hạn. Vừa đóng cửa sau lưng, hơi thở đã trở nên nặng nhọc, cả cơ thể như bốc hỏa. Anh vội vã lục hành lý, lấy ra lọ thuốc được giấu kỹ nhất rồi chạy vào phòng tắm nối liền.
Cứ mỗi nhịp thở, Josh lại cảm thấy pheromone của Chase đang len sâu vào da thịt, lý trí từng đợt từng đợt bị đánh bật, miệng thì khô khốc đến mức không nuốt nổi nước bọt. Anh vội mở vòi nước bồn rửa, chưa kịp hứng nước vào tay đã áp miệng vào uống ừng ực. Dù cổ họng rung lên rõ mồn một vì nuốt nước, nhưng nhiệt vẫn không hạ. Josh lập tức uống thuốc.
Kỳ chu kỳ gần nhất là khi nào nhỉ?
Thái dương nảy lên từng hồi đau nhức. Anh lục lại ký ức nhưng chẳng thể nhớ nổi. Nếu bị pheromone của Chase kích thích khiến chu kỳ đến sớm thì quả là đại họa. Giống như lần trước…
Anh không ngờ lần này lại bị pheromone phủ lên người bất ngờ đến thế.
Josh vừa cầu mong thuốc sớm có hiệu quả, vừa tháo bỏ quần áo, phải rửa sạch pheromone dính trên người càng nhanh càng tốt. Nếu không anh sợ bản thân sẽ lao ra ngoài tìm ai đó để giải tỏa, điều đó tuyệt đối không được xảy ra.
Josh bật vòi hoa sen, rồi ngồi thụp xuống ngay tại chỗ. Nước lạnh dội thẳng xuống toàn thân khiến anh nổi gai ốc, nhưng thà thế còn hơn.
Khi cơn tỉnh táo chợt lóe lên và để bản thân thở ra một hơi run rẩy, thì đột nhiên anh nhận ra không chỉ có mình mình trong phòng.
“…?”
Josh ngẩng đầu thật chậm rồi chết sững. Qua cánh cửa mở hé, một người đàn ông đang đứng đó, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
Là Seth.
“…”
“…”
Cả hai im lặng trong một khoảng thời gian dài. Josh thở hổn hển, chỉ biết nhìn người kia, trong đầu đầy ắp những từ ngữ nhưng không có cái nào hữu dụng. Toàn bộ trở thành mớ hỗn độn vô nghĩa.
Người lấy lại tinh thần trước là Seth. Hắn ta chớp mắt vài lần rồi mở miệng, mất thêm chút thời gian mới cất được tiếng.
“À, ừm… tôi chỉ định hỏi xem có chuyện gì xảy ra ở bữa tiệc thôi…”
Dù có chuyện kinh khủng gì xảy ra đi nữa thì chắc cũng không bằng cảnh tượng đang trước mắt đây, biểu cảm của Seth đã nói lên tất cả. Josh cố nuốt nước bọt khô khốc trong miệng. Giữa khoảng lặng ngượng ngập, tiếng nuốt vang lên rõ ràng. Seth hắng giọng rồi hỏi:
“Anh ổn chứ? Tôi báo với Mark là anh mệt, muốn nghỉ nhé?”
“Tôi không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.”
Josh cố tỏ ra bình thường, nhưng giọng đã khản đặc khiến anh chột dạ. Seth thì vẫn thản nhiên nói:
“Người anh bây giờ nồng mùi pheromone lắm.”
Josh đông cứng tại chỗ. Seth nhìn anh tiếp lời:
“Có chuyện gì xảy ra à? Bình thường chẳng mùi mấy, bỏ thuốc à, hay tới kỳ? Nếu tới kỳ thì tôi không giúp được đâu, tôi sẽ ra ngoài ngủ.”
Hắn ta bình thản liệt kê các phương án. Josh hoảng hốt chớp mắt, lại nuốt nước bọt, nhưng lần này khô đến mức chẳng có gì trôi xuống được. Khi Josh còn đang rối bời thì Seth nói tiếp:
“Tôi từng tình cờ thấy thuốc trong túi anh.”
“…Khi nào?”
Josh gắng gượng hỏi. Seth nhíu mày như cố nhớ lại.
“Khoảng ba, bốn năm trước rồi.”
Lâu đến thế cơ à.
Josh chỉ biết há miệng. Seth tiếp tục:
“Tôi đâu cần nói với anh là tôi biết, cũng như anh chưa từng nói với tôi là anh biết tôi là Alpha.”
So với thường ngày, hôm nay Seth nói nhiều hơn một chút. Tuy đều là sự thật nhưng vậy cũng không khiến cú sốc vơi đi chút nào. Josh cố trấn tĩnh, mở miệng hỏi:
“Còn ai biết nữa?”
Lẽ nào những cố gắng giấu giếm bấy lâu nay đều là công cốc? Lẽ nào tất cả đều biết?
Nếu thế thì anh chẳng khác gì trò hề suốt thời gian qua.
Trong lòng đang đầy hụt hẫng thì Seth trả lời:
“Chắc chỉ mình tôi thôi, đừng lo.”
“Sao cậu chắc được?”
Josh nghi ngờ. Seth đáp ngay:
“Nếu Mark biết thì đã không để anh theo vụ này, ổng chọn lọc nhiệm vụ từ đầu rồi mà. Isaac thì ngây thơ khỏi bàn, còn Henry…”
Hắn ta nhún vai.
“Chả quan tâm đến ai.”
Toàn bộ đều quá hợp lý khiến Josh không thốt nên lời. Seth nhìn anh rồi chủ động đưa ra đề xuất:
“Hôm nay anh nên nghỉ, tôi sẽ ngủ ở phòng trống. Tôi sẽ nói với Mark là anh bị cảm nhẹ, như vậy nhé?”
Josh vẫn còn bàng hoàng nhưng cũng gật đầu. Seth cũng gật lại, quay người định đi, nhưng rồi như nhớ ra điều gì nên quay đầu hỏi:
“Kỳ của anh kéo dài bao lâu? Tôi có cần dọn đồ ra không?”
“Không cần.”
Josh cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí để trả lời.
“Không phải kỳ, do pheromone của C thôi. Tôi uống thuốc rồi, tắm xong nghỉ ngơi là ổn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Seth gật đầu định bước đi. Josh bỗng do dự rồi gọi với theo:
“Seth.”
Hắn quay đầu chớp mắt. Josh khó nhọc nói:
“Cậu… vẫn ổn chứ? Dù tôi là Omega.”
Seth nghiêng đầu.
“Thì sao?”
“Ý tôi là…”
Josh gãi đầu lúng túng.
“Trong giới này, Omega bị xem là phiền phức ấy, dễ xảy ra chuyện như hôm nay…”
“Cũng đúng.”
Seth gật đầu nhẹ.
“Nhưng anh là anh mà.”
Thấy Josh ngơ ngác nhìn mình, Seth thản nhiên nói tiếp:
“Anh mạnh mẽ, đáng tin. Mark thì phải lo điều phối tổng thể nên khi có chuyện không thể trực tiếp ra mặt. Isaac chăm chỉ nhưng xoay xở kém, còn Henry thì… thất thường, khó kiểm soát.”
Hắn nhíu mày rồi giãn ra.
“Anh thì phản ứng nhanh, bắn giỏi, đánh tay đôi cũng cừ. Tôi yên tâm hơn nhiều.”
“…Cảm ơn.”
Josh đỏ mặt vì ngượng. Thấy vậy, Seth cười cười nói thêm:
“Đi săn cũng dễ phối hợp nữa.”
“….”
“Xong vụ này ghé Miami chơi tí đi, lâu rồi chưa thi thố gì cả.”
Hắn định đi, Josh bỗng buột miệng hỏi:
“Thế… bạn gái ở Boston thì sao?”
Seth khựng lại rồi trả lời mà không quay đầu.
“Chia tay rồi.”
Trước khi Josh kịp nói “xin lỗi” thì hắn đã rời khỏi.
Còn một mình trong phòng, Josh ngồi thừ người, chỉ biết chớp mắt. Dù trong người vẫn còn nóng hầm hập, nhưng thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, không còn cảm giác muốn phát điên như lúc nãy. Anh lảo đảo đứng dậy, thở ra một hơi run rẩy.
Suýt nữa thì nguy thật rồi.
May mà người biết lại là Seth, đúng là nên cảm ơn trời phật. Josh tắm kỹ hơn thường lệ dưới làn nước lạnh xối thẳng vào người. Vì lo sợ pheromone còn sót lại, cậu lấy sữa tắm kỳ cọ nhiều lần.
Đến khi ra khỏi phòng tắm thì cơ thể đã lạnh run như thật sự bị cảm. Josh lục trong tủ tìm thuốc cảm, nuốt nhanh, rồi vì quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.