Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 16.1
Tỉnh dậy thì trời đã gần xế chiều. Josh vẫn nằm nguyên tại chỗ, chớp mắt ngơ ngác một lúc rồi mới lồm cồm ngồi dậy. Có lẽ lý do anh có thể ngủ say đến tận giờ này là vì đã lấy cớ bị cảm, nhờ thế mà bây giờ cơ thể nhẹ hẳn đi.
May mà kỳ phát tình không đến.
Anh thở ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm theo phản xạ rồi nhanh chóng rời khỏi giường.
“Ơ?”
“Ờ.”
Vừa mở cửa bước ra hành lang, Josh lập tức chạm mặt Isaac đang đi tới từ phía đối diện. Cậu ta rảo bước lại gần rồi hỏi han một cách vui vẻ.
“Cảm cúm sao rồi? Đỡ chưa?”
Josh gật đầu.
“Còn cậu thì sao, hôm qua thế nào rồi? Mark trông có vẻ tức giận lắm.”
“Ừ, không sao.”
Isaac cũng chỉ trả lời ngắn gọn, rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện hôm qua, nên Josh cũng không hỏi gì thêm. Khi cả hai tiếp tục bước dọc hành lang dài, Isaac lên tiếng.
“…C với anh rốt cuộc là sao vậy?”
“Sao là sao cơ?”
“Ý là…”
Josh hiểu Isaac đang muốn hỏi gì, nhưng vờ như không biết. Isaac lưỡng lự một lát rồi lại mở lời.
“Kể từ sau hôm qua, C không bước ra khỏi phòng nữa. Nên… tôi chỉ thắc mắc, liệu anh có biết gì không…”
“Không, chẳng biết gì cả.”
Thứ mà Isaac thực sự tò mò chỉ có một, đó là tại sao Josh lại dính đầy pheromone của hắn như thế. Nếu không đủ can đảm hỏi thẳng thì Isaac vĩnh viễn không nhận được câu trả lời, dĩ nhiên kể cả có hỏi thẳng thì Josh cũng chẳng định nói ra.
Cuối cùng câu chuyện cũng đứt quãng tại đó, hai người im lặng cho đến khi tới sảnh lớn.
“Vậy tôi đi tuần chút đã…”
“À, Josh.”
“Gì?”
Isaac gọi anh lại như thể đã hạ quyết tâm, nhưng rồi lại chần chừ. Josh đứng lại chờ cậu ta thêm một lúc, nhưng thấy không định nói gì thêm liền cắt lời.
“Nếu sau này muốn nói thì lúc đó hãy nói, tôi đi đây.”
Josh dứt khoát quay đi. Phía sau vang lên tiếng chuông điện thoại, rồi tiếng Isaac nghe máy.
“Có khách à? …C đã cho phép rồi sao? Được rồi, tôi sẽ ra đón…”
Josh tiếp tục bước ra ngoài dinh thự. Ánh nắng gay gắt như mọi khi khiến anh phải lôi kính râm từ túi ra đeo.
Ngoài tiếng lá xào xạc đùa theo làn gió mát thỉnh thoảng lướt qua, không còn âm thanh nào khác, mọi thứ yên ắng đến mức khiến người ta thấy không tin nổi. Một thế giới quá đỗi yên bình khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Chuyện xảy ra hôm qua dường như chỉ là một ảo mộng. Việc đã làm với Chase, việc để Seth biết thân phận Omega của mình, thậm chí cả những gì vừa xảy ra cũng vậy.
Lẽ nào thật sự từ đầu tới giờ mình chỉ mơ một giấc mơ hoang đường?
Josh còn đang bán tín bán nghi thì một chiếc xe băng ngang qua vườn chạy tới.
Hử?
Anh bất giác dừng bước, là một chiếc xe quen thuộc. Khi còn đang ngơ ngác chớp mắt thì chiếc xe đã phóng vèo qua trước mặt và dừng lại ngay trước cửa chính của dinh thự. Cửa xe mở ra, người ngồi trong bước xuống. Khi cô nàng quay đầu lại, trên gương mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ kinh ngạc chẳng kém gì Josh.
Emma.
Ngay khi cái tên vô thức vang lên trong lòng, cánh cửa chính cũng đồng thời mở ra. Josh giật mình quay đầu nhìn thì thấy Isaac xuất hiện và lên tiếng.
“Chào cô, tôi đã nhận được thông báo, mời vào trong.”
“Cảm ơn anh.”
Emma nở một nụ cười công thức đầy chuyên nghiệp. Isaac quay người dẫn cô vào nhà. Khi đi ngang qua Josh, Emma lướt mắt nhìn anh, nụ cười trên gương mặt cô như bị bóc đi lớp mặt nạ.
Lát nữa nói chuyện.
Cô truyền đạt thông điệp rõ ràng bằng ánh mắt như một tia bắn, rồi quay lại nhìn Isaac, Emma lại đeo ngay nụ cười dịu dàng như chẳng có chuyện gì.
***
Ngay từ sáng, Chase đã không thấy thoải mái. Chính xác là từ lúc vừa mở mắt. Không, nếu nghĩ đến việc tâm trạng hắn vốn đã tệ từ đêm qua, thì cũng chẳng phải hôm nay có gì thay đổi đột ngột.
Lý do thì có nhiều: mất ngủ, ghét bản thân, thần kinh căng thẳng.
Và cả bức bối vì dục vọng.
Hắn nghiến răng ken két. Vừa nhớ ra nguyên nhân lớn nhất, cơn giận liền dâng lên đến mức không thể chịu đựng nổi. Mắt hắn đỏ ngầu vì mất ngủ, chẳng còn cách nào để ngủ lại. Chase ngồi đó một lúc rồi bất ngờ bật dậy đi về phía phòng tắm.
Trong tủ có đầy đủ các loại thuốc mà hắn hay dùng. Chase chọn lấy vài loại, đổ cả nắm ra lòng bàn tay rồi ném thẳng vào miệng. Hắn múc đầy nước hai cốc lớn mới có thể nuốt trôi hết số thuốc đó.
Haa, haa…
Chase thở dốc nhìn thẳng vào gương. Mái tóc vàng rối bù, đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi, ánh nhìn lờ đờ, đôi môi hé mở ướt nước khiến gương mặt tái nhợt càng thêm nhòe nhoẹt. Ngón tay hắn bất giác siết lại, suýt nữa thì đấm thẳng vào gương.
May mà tiếng chuông điện thoại vang lên đã ngăn hắn lại đúng lúc. Sau một chút chậm trễ, hệ thống trả lời tự động phát ra giọng một người đàn ông.
[Ngài Miller, ngài đã dậy chưa? Có khách muốn gặp ạ.]
Giọng nói điềm tĩnh, mang phong cách công vụ này là một trong các vệ sĩ, đáng tiếc không phải giọng người đàn ông đã khiến Chase mất ngủ cả đêm. Người kia tiếp tục nói.
[Cô ấy nói là thư ký của ngài Pittman, đến chào hỏi vì chuyện bữa tiệc hôm qua. Cho vào được chứ ạ?]
Chase im lặng. Một khoảng lặng trôi qua, phía bên kia lại lên tiếng.
[Ngài Miller, ngài còn đang ngủ sao? Tôi nên cho quay về chứ ạ?]
Nếu cứ tiếp tục không đáp lời thì chắc chắn điện thoại sẽ bị ngắt. Ngay khi tín hiệu ngắt máy gần vang lên, Chase nhấc ống nghe trên tường.
“Cho vào đi.”
[Đã rõ.]
Cuộc gọi kết thúc, không gian lại chìm vào im lặng. Chase thở dài, đưa tay dụi đôi mắt mệt mỏi.
*
*
“Chào ngài Miller, rất hân hạnh được gặp. Tôi là Emma Bailey, thư ký của ngài Pittman.”
Chase nhìn gương mặt xinh đẹp đang giới thiệu bản thân bằng giọng nói trơn tru kia một cách thờ ơ. Là một đại mỹ nhân đủ sức lên màn ảnh ngay lập tức, vóc dáng mảnh mai, phát âm hoàn hảo. Dường như cô ta đang cố ý phô diễn trình độ thư ký của Keith Pittman.
Thế nhưng Chase chẳng tỏ ra gì, chỉ lật xem kịch bản trên tay với khuôn mặt vô cảm, tỏ rõ thái độ phớt lờ. Emma không dao động, tiếp tục nói lời đã chuẩn bị.
“Cảm ơn ngài đã tham dự bữa tiệc, nhờ ngài mà mọi thứ kết thúc tốt đẹp. Ngài đã làm rạng danh buổi tiệc…”
“Giữa chừng đã bỏ về rồi mà nói nhảm gì vậy.”
Câu đầu tiên hắn thốt ra khiến Emma khựng lại một nhịp, nhưng đúng phong thái của một thư ký chuyên nghiệp, cô lại lập tức nở nụ cười công vụ và tiếp tục.
“Tôi đến để xác nhận xem ngài có điều gì không hài lòng. Nghe nói trước khi ngài rời đi đã xảy ra một chút rắc rối, dĩ nhiên những va chạm giữa khách mời trong tiệc là chuyện không hiếm gặp.”
Emma cố ý thêm vào một câu mang hàm ý. Chase vẫn không phản ứng gì, khuôn mặt dửng dưng. Emma nghĩ chắc hắn vẫn chưa tỉnh ngủ.
Quả thật Chase trông mệt mỏi với đôi mắt đỏ hoe như vừa bị ép tỉnh dậy. Liệu hắn có đang nghe những gì mình nói không? Nếu sau lại chối thì rắc rối đấy. Tuy lo lắng trong lòng nhưng Emma vẫn tiếp tục.
“Ngài sẽ bắt đầu quay phim từ tuần sau đúng chứ? Tôi đến để chuyển lời mong ngài hợp tác nghiêm túc. Mong ngài cũng chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho bộ phim trước khi bắt đầu.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vậy tôi có thể báo lại là không có vấn đề gì, và lịch quay sẽ diễn ra suôn sẻ như dự kiến phải không ạ?”
Chase ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô nàng. Emma muốn lùi lại theo bản năng, nhưng lại cố gắng giữ vững tư thế, nở nụ cười như không có gì.
“Mọi người đang rất mong chờ ngài vào vai Dr. Flame.”
Chase bỗng ném mạnh tập kịch bản trên tay. Quyển sách dày đập vào tường vang lên tiếng “bộp” nặng nề. Emma khựng lại, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên hướng về Chase. Hắn thở dài ra mặt, bắt đầu lên tiếng.
“Biết rồi, về báo là cứ để tôi yên. …Còn chuyện ở bữa tiệc thì tôi sẽ quên đi.”
“Cảm ơn ngài.”
Emma cúi đầu, lần đầu nở nụ cười thật lòng. Dù sao đối phương khó nhằn này cũng chịu nhượng bộ trước thế là may lắm rồi. Cô đến đây trong tâm trạng lo lắng rằng hắn lại gây sự như khi ký hợp đồng, khiến mọi thứ rối tung. Giờ chỉ cần về báo cáo là xong hết. Trước khi hắn đổi ý, Emma nhanh chóng kết thúc.
“Nếu có gì cần thì xin hãy nhắn lại. Tôi xin phép trở về.”
Tuy có hơi hấp tấp, nhưng kết thúc như thế cũng ổn. Emma khẽ mỉm cười rồi quay lưng. Những bước chân thanh thoát trong giày cao gót của cô gần như không phát ra tiếng, y hệt như lúc đến.
“Xong rồi à?”
Đúng lúc Seth đi ngang hành lang bắt gặp cô và hỏi. Nghe giọng nói, Emma nhận ra hắn chính là người trong phòng theo dõi đã hỏi cô cần gì.
“Vâng, nhờ anh cả. Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Seth cười hỏi:
“Tôi đưa cô ra cổng nhé?”
“Ồ, không sao đâu. Tôi tự đi được. Cảm ơn.”
Bị từ chối gọn gàng nên hắn cũng không thể bám theo. Seth cười gượng rồi lùi lại. Emma gật đầu nhẹ thay lời chào, không ngoái đầu nhìn lại mà thẳng tiến, bỏ lại phía sau một anh chàng cơ bắp chẳng hợp gu mình chút nào.
“Emma.”
Vừa bước ra khỏi dinh thự, lại có một chàng trai không hợp gu khác đang chờ cô. Đáng tiếc đây lại là người thân. Vừa thấy mặt Josh, Emma lập tức thu lại nụ cười xã giao, để lộ bản chất thật.
“Josh, chuyện gì thế này? Đây là chỗ anh làm à? Nhiệm vụ lần này là bảo vệ Chase Miller thật à?”
“Ừ, đúng vậy, anh xin lỗi vì không nói trước…”
“Cũng chẳng sao, em cũng có bí mật công việc, nhưng mà sốc thì vẫn cứ sốc thôi. Không ngờ lại gặp Josh ở đây.”
Cô lắc đầu như không tin nổi, còn Josh thì không nói nhiều, chỉ nắm lấy tay cô.
“Đi theo anh một chút.”
“Có chuyện gì để nói cơ chứ, trời ạ…”
Tuy càu nhàu nhưng Emma vẫn đành phải theo anh. Josh dẫn cô ra nơi vắng người phía sau dinh thự.
“Sao? Có chuyện gì?”
Chỉ khi hai người đứng đối diện, Emma mới mở lời hỏi mục đích. Thế nhưng Josh lại chẳng có vẻ gì là đang gấp gáp. Cô cảm thấy tức tối khi thấy anh dùng cái nụ cười mát lành chuyên để dụ dỗ phụ nữ kia với chính mình.
“Anh chỉ thấy nhớ, muốn biết em sống tốt không. Mẹ vẫn ổn chứ? Cả Pete nữa?”
“Ai cũng sống tốt và làm ơn đừng cười kiểu đó nữa được không? Sợ thật đấy.”
“Ha ha ha.”
“Em nói nghiêm túc đấy.”
Emma nhấn mạnh lần nữa, nhưng như mọi khi, Josh chẳng bao giờ tin. Vẫn giữ nụ cười ấy, anh tiếp lời.
“Hôm qua tới buổi tiệc không thấy em đâu. Không ngờ lại gặp lại liền ngay hôm nay.”
“Mấy buổi tiệc ở dinh thự là do quản gia lo, em chẳng biết gì hết thì Pittman lại chủ động liên lạc chỉ thị, mà lại là cuối tuần nữa chứ. Cũng may không trùng lịch làm việc.”
Chắc sẽ được bù thêm tiền làm ngoài giờ thôi, Emma lầm bầm thêm. Cô vén mái tóc vàng óng ra sau vai rồi hỏi tiếp.
“Hôm qua ở tiệc có chuyện gì vậy? Ông chủ chỉ bảo em rằng có chút rắc rối, nên tới xem liệu Chase có trở chứng đòi hủy hợp đồng hay không thôi. Josh, anh biết gì không?”
“Anh không biết.”
Josh nói nửa thật nửa dối.
“Anh được phân ca tuần tra bên ngoài nên không ở trong, khi quay về thì chuyện đã xong hết rồi.”
“Thật vô dụng.”
“Cái gì cơ?”
Emma buột miệng nói toạc suy nghĩ, rồi vội khẽ hắng giọng chuyển chủ đề.
“Dù sao thì… cũng không có chuyện gì đặc biệt đúng không?”
Josh chỉ đơn giản là muốn gặp lại em gái sau thời gian xa cách. Anh định gật đầu đáp “ừ” thì bỗng nhớ ra điều gì đó.
“Dạo này thế nào? Có đang quen ai không?”
“Lại nữa à? Nếu anh lại định giới thiệu mấy tên bạn trời ơi đất hỡi nữa thì cảnh báo trước là làm ơn dừng lại đi, em sẽ không để yên đâu.”
Cái phản ứng lập tức bật lại như tên bắn ấy anh đã quá quen thuộc. Mặc dù thực ra Josh cũng không có ai để giới thiệu lúc này, mối quan tâm của anh lại là chuyện khác.
“Không, không phải vậy, chỉ tò mò thôi. À mà, em… ừm… Pittman không phải gu của em đúng không?”
“Hả? Ai cơ? Pittman? Anh đang nói đến… sếp của em á? Josh, anh đừng nói là bị điên rồi đấy nhé?”
Chỉ cần nhìn vẻ mặt co rúm vì rùng mình của Emma thì Josh đã biết rõ câu trả lời. Cô tiếp lời, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu,.
“Anh thôi quan tâm tới chuyện yêu đương của người khác được không? Người hợp gu thì để em tự tìm, anh nhúng tay vào thì có khi lại hỏng bét!”
“Tại em toàn chọn mấy gã chẳng ra gì.”
“Em đã nói là không thích mấy tên kiểu vận động viên rồi còn gì! Người em thích thì em sẽ tự gặp, đừng xen vào nữa!”
Emma trừng mắt nhìn Josh. Anh cũng đã thấy ánh mắt ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này Josh gần như chắc chắn.
“Gã đó làm chung bộ phận với em à?”
Emma đang nói bỗng nhiên khựng lại, môi khép lại tức thì. Không cần cô trả lời thì phản ứng kia đã đủ để Josh hiểu rõ. Emma đổi chiến thuật, trừng mắt đe dọa:
“Anh mà dám bén mảng tới gần công ty thì biết tay em.”
“Anh đâu thể rời khỏi khách hàng được, đúng không?”
Josh nở nụ cười ranh mãnh.
“Nhưng nếu ngài Miller muốn ra ngoài thì anh buộc phải đi theo. Dù sao cũng là công việc thôi mà.”
“Nếu dám làm vậy thì mỗi ngày em sẽ cho thêm đậu vào món trứng bác của Pete đấy!”
“Vậy thì Pete sẽ giận em chứ không phải anh đâu.”
“Cái đồ…!”
Emma muốn bóp cổ anh ngay tại chỗ nhưng đành nén lại. Cô phải xoa tay hít sâu vài lần trong không khí rồi mới bình tĩnh mở lời.
“Josh, lần này đừng phá hỏng mọi thứ. Mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp.”
“Thật chứ?”
Josh hỏi bằng giọng nghi ngờ. Anh lúc nào cũng sẵn sàng đập tan bất kỳ tên khốn nào dám động đến em gái mình. Dù đến lúc Emma tám mươi tuổi cũng vậy thôi. Cô thở dài, nói tiếp.
“Tụi em đã hẹn hò vài lần rồi, anh ấy cũng tỏ vẻ có cảm tình. Bọn em đang tìm hiểu nhau rất thận trọng, nên anh cứ biết vậy là được. Khi nào đến lúc em sẽ giới thiệu, dù gì thì em cũng không còn là trẻ con nữa.”