Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 16.2
Chính vì thế nên Josh lại càng lo, nhưng anh cố kìm nén. Nếu khiến Emma khó chịu và khi có chuyện lại chẳng thể mở lời thì cũng chỉ tổ rắc rối. Anh đè nén sự tò mò lẫn lo lắng, ra vẻ bình thản nói.
“Được rồi, biết rồi, nhưng nếu có chuyện gì thì phải nói với anh đấy.”
“Vâng, em sẽ nói.”
Emma gật đầu ngoan ngoãn. Josh theo thói quen đưa tay xoa đầu cô, nhưng thấy mái tóc được tạo kiểu rất công phu thì liền đổi sang khoác nhẹ vai. Emma cũng ôm lấy Josh một cái rồi lùi lại.
“Giờ em đi đây, cuối tuần nên chắc về ăn tối với Pete và mẹ.”
“Ừ, đi cẩn thận.”
Josh nghiêng người, kề má Emma giả vờ làm một tiếng “chụt” rồi buông ra. Emma xoay người rảo bước quay lại.
Josh nhìn theo một lúc rồi định quay đi thì bất chợt dừng lại, có một ánh mắt là lạ đang bám theo. Anh lập tức đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai, ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy gì ngoài ban công hơi nhô ra khỏi dinh thự.
Anh định bước tới gần để nhìn kỹ ban công ấy thì sực nhớ ra đó chính là phòng của Chase thì đành dừng lại.
Josh nhíu mày cẩn thận cảm nhận động tĩnh quanh mình, nhưng ngoại trừ gió thổi và tiếng lá cây lạo xạo thì chẳng có gì khác. Anh giữ cảnh giác một lúc, rồi từ từ thả lỏng và bắt đầu nhiệm vụ tuần tra. Thường thì anh sẽ kiểm tra từ vườn trước, nhưng chẳng có lý do gì để nhất thiết phải làm vậy.
Hôm nay đổi hướng, kiểm tra phía sau trước cũng được. Anh cất bước, nghĩ thầm mình muốn nhanh chóng kết thúc để còn được nghe giọng Pete nữa.
Khi người quản lý đến tìm là khoảng một tiếng sau đó.
***
“Giờ này mà cũng đến à?”
Mark đang ngồi trong phòng khách rà soát lịch trình của Chase thì ngạc nhiên hỏi khi thấy quản lý bất ngờ xuất hiện. Người quản lý chào sơ qua rồi thoải mái nói.
“Sắp bắt đầu quay rồi mà, việc nhiều lắm. Từ giờ mọi người phải căng ra hết đấy. Chase hôm nay thế nào? Tâm trạng ổn không?”
Người này liếc một lượt rồi dừng ánh mắt ở Mark. Mark không mời ngồi, chỉ lấy lon soda trong tủ lạnh đưa lên bàn và nói:
“Sáng nay thư ký của Pittman tới.”
“Thư ký của Pittman? Vì chuyện gì?”
Người quản lý kinh ngạc quay sang hỏi lại, đúng lúc đó Isaac đang có mặt đã trả lời thay.
“Hình như hôm qua có sự cố gì đó trong buổi tiệc nên đến để xác nhận tình hình thôi. Có lẽ sợ ngài Miller đòi hủy hợp đồng. Nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, cô ấy đi ngay sau đó.”
Nghe Isaac giải thích, người quản lý thở phào nói:
“May quá, lịch quay từ hôm nay trở đi dày đặc lắm. Mà cũng may là kỳ phát tình đã qua rồi.”
“Lịch quay à?”
Josh vừa bước vào phòng khách thì thuận miệng hỏi. Quản lý gật đầu.
“Tuần sau là bắt đầu quay rồi mà, có trong lịch rồi đấy. Hôm nay còn có buổi phỏng vấn sau ba tiếng nữa, biết rồi chứ?”
“Biết rồi.”
Mark chau mày nhìn vào xấp giấy trên tay, tỏ ra không hài lòng, rồi hỏi:
“Vậy ngoài những lịch quay ra còn có gì cần chuẩn bị thêm nữa? Tôi tưởng phần chuẩn bị gần xong rồi.”
Giọng có phần mỉa mai, nhưng quản lý chỉ cười trừ.
“Laura sẽ đưa tài liệu đầy đủ sau. …Mà tiệc hôm qua thật không có gì chứ? Ngài Miller không làm chuyện gì quá đáng đấy chứ? Laura chẳng kể gì cả.”
Anh ta vừa mở nắp lon soda Mark đưa, vừa hỏi với vẻ chẳng mấy bận tâm. Cái không khí vô tư ấy khiến Josh chỉ biết lảng tránh ánh mắt. Nếu phải nói thì người làm chuyện quá đáng chính là anh.
Mark khẽ châm chọc:
“Ý anh là chuyện quá đáng hay điên rồ?”
“Cả hai.”
Quản lý tu một nửa lon soda rồi nhíu mày, việc đột ngột im lặng sau khi đang nói huyên thuyên khiến ai cũng cảm thấy bất an. Sau một tiếng thở dài, anh ta dụi trán và bắt đầu nói:
“Tôi muốn nói là… kỳ phát tình của ngài ấy mới kết thúc không lâu mà. Mỗi lần qua giai đoạn đó, tâm trạng của ngài Miller rất tệ.”
“Còn có thể tệ hơn cả bình thường được sao?”
Seth hỏi đầy hoài nghi. Dù sao thì Chase lúc nào cũng tệ sẵn rồi.
Quản lý cười gượng, ậm ừ vài tiếng rồi lại ngập ngừng. Ai cũng tò mò tại sao anh ta cứ ấp úng mãi, nhưng ngoài chờ thì chẳng ai làm gì được.
Cuối cùng quản lý cất lời như đã hạ quyết tâm:
“Chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn nên tôi sẽ nói, dù sao thì đến khi quay cũng phải biết thôi… Tất nhiên như đã ghi rõ trong hợp đồng, mọi thông tin và bí mật cá nhân của khách hàng biết được trong quá trình làm việc đều phải được bảo mật tuyệt đối. Nếu làm lộ ra sẽ phải bồi thường một khoản không nhỏ đâu.”
Câu mở đầu như một lời cảnh báo khiến ai cũng thấy khó chịu. Bảo mật thông tin khách hàng vốn là điều hiển nhiên. Những kẻ không tuân thủ mới là loại làm ô uế danh tiếng của nghề, Mark vẫn thường nói thế.
“Đội chúng tôi không có kẻ bẩn thỉu như vậy đâu.”
Mark buông lời với vẻ mặt lạnh tanh. Người quản lý mỉm cười nhạt, nhưng chẳng có vẻ gì là thật sự tin tưởng. Dù sao đi nữa, anh ta cũng không có ý định buông lỏng cảnh giác. Và cuối cùng cũng chịu nói ra.
“Ngài Miller có dùng thuốc…”
“Thuốc? Thuốc gì? À… xin lỗi.”
Isaac ngạc nhiên hỏi lại, rồi vội vàng xin lỗi vì đã chen lời. Trong khi mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, người quản lý cẩn trọng tiếp tục.
“Bản chất hắn vốn đã rất hung hãn, lại còn bị mất ngủ nặng, nhạy cảm… Là kiểu người không thể sống nếu không có thuốc mỗi ngày. Mà hễ bị căng thẳng thì uống gấp đôi.”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến mọi người chỉ biết nhìn nhau. Isaac khẽ bật ra một hơi thở bị nghẹn, vuốt tóc ngán ngẩm.
“Cái quái gì vậy… thật là đủ thứ trò.”
“Alpha trội mà nghiện thuốc, tôi chưa từng nghe thấy.”
Seth xen vào, không giấu được vẻ sửng sốt. Đột nhiên Josh nhớ lại cảnh Chase đã mở tủ và tống thuốc vào miệng trong đêm tiệc ở nhà Pittman.
“Không phải kỳ phát tình mà vẫn uống thuốc à?”
Josh hỏi. Người quản lý gật đầu.
“Đúng vậy, miễn là thấy khó chịu thì hắn cứ tống vào miệng. Nhưng khi kỳ phát tình đến thì uống gấp ba bình thường. Pha thuốc với rượu, đủ thứ hỗn hợp, uống đến khi mất tri giác. Alpha trội thường sẽ ngủ sâu sau kỳ phát tình, nhưng với ngài Miller thì tôi nghĩ là do ngấm thuốc.”
Anh ta nói thêm như để tỏ rõ rằng mình hiểu phản ứng ngạc nhiên của các vệ sĩ.
“Nếu không phải là Alpha trội thì Chase đã chết từ lâu rồi.”
Không ai phản bác. Isaac mở tủ lạnh xem xét bên trong, rồi quay lại chỗ ngồi, chỉ để nhận ra tay mình trống trơn. Cậu ta buột miệng văng tục. Không chỉ có cậu ta thấy khó xử, Seth cũng quay đầu đi với vẻ ngượng ngập, còn Mark thì lên tiếng:
“Vậy chúng tôi cần lưu ý điều gì?”
Câu hỏi trực diện khiến người quản lý không vòng vo nữa.
“Khi bắt đầu công việc, ngài Miller sẽ uống thuốc nhiều hơn bình thường, nên hãy chắc chắn rằng thuốc không bị hết hoặc bị ngắt quãng. Laura sẽ mang thuốc được kê sẵn tới trước khi cạn. Tôi sẽ đưa danh sách và hình dạng thuốc riêng cho các anh. Laura sẽ chăm lo việc đó, ngài Miller cũng uống đều đặn… Nhưng đúng thật là hắn sẽ không thể sống nếu thiếu thuốc.”
Nói đến đó, người quản lý mỉm cười kỳ dị.
“Tôi cũng chưa từng thấy Alpha trội nào uống thuốc nhiều như vậy. Thôi thì thuốc không có tác dụng nên uống nhiều cũng đúng… Nhưng đến mức đó thì cũng khó tin thật. Tôi cứ tưởng Alpha trội chỉ điên loạn vì làm tình rồi mới dính tới thuốc, ai ngờ ngày thường cũng uống kiểu đó. Không chừng một ngày nào đó lại lăn đùng ra vì trụy tim… Ừm, chắc không đâu nhỉ.”
Một khoảng lặng phủ xuống. Tất cả mọi người, kể cả Mark, chỉ biết nhìn nhau. Seth nhíu mày, Isaac thở dài, còn Josh thì sắc mặt tối sầm. Mark quay lại hỏi:
“Còn bí mật nào nữa không?”
“Không còn.”
Người quản lý đáp không chút do dự khiến Mark cau mày.
“Nếu còn gì giấu giếm thì sẽ ảnh hưởng tới công tác bảo vệ.”
“Thật sự là không còn.”
“…”
“Không có.”
Anh ta nở một nụ cười chắc nịch. Dĩ nhiên chẳng ai thấy đáng tin chút nào. Nhưng người quản lý xem như kết thúc, vỗ tay hai cái nhanh gọn.
“Vậy tôi lên gặp ngài Miller đây. Nhắc lại là tất cả những gì tôi nói là tuyệt mật vì lý do an ninh, tôi tin là mọi người vẫn nhớ điều khoản trong hợp đồng.”
Dứt lời, anh ta quay đi bước lên cầu thang. Mọi người chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng anh ta. Trong số đó, người thấy rối bời nhất là Josh. Mọi thứ trong đầu anh lúc này càng thêm hỗn loạn.
“Khi phim bắt đầu quay thì lại có thêm cả đống chuyện để lo rồi.”
Isaac lên tiếng đầu tiên. Trong sự yên tĩnh, Mark gật đầu đáp.
“Cũng lo là fan sẽ kéo tới tận phim trường.…chỉ mong C sẽ chịu hợp tác.”
Dù đã ký thêm phụ lục sau sự việc bỏ lại Henry, nhưng không ai dám chắc Chase sẽ tuân theo mọi điều khoản. Họ chỉ có thể nhìn nhau rồi rốt cuộc cũng tản ra để chuẩn bị công việc.
*
*
Cốc, cốc.
Quản lý gõ cửa nhưng bên trong chẳng có tiếng đáp. Anh ta đã quen với chuyện này, nên chỉ đợi một chút rồi mở cửa.
Một cơn gió lạnh tạt qua khiến quản lý thoáng khựng lại. Đến khi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thì thấy cửa dẫn ra ban công đang mở toang. Chase đang ngồi trên ghế nơi bàn trà, nhìn xuống khu vườn. Quản lý không chần chừ bước thẳng tới đó.
“Ngài Miller, buổi tiệc hôm qua thế nào? Có gì không vừa ý không?”
Anh ta cất tiếng niềm nở nhưng Chase chẳng nhúc nhích.
Đang nhìn gì thế?
Quản lý tò mò rướn cổ, nhưng cũng chỉ thấy khu vườn bị lá cây che khuất, phía sau dinh thự cũng chẳng có cảnh quan gì đặc biệt. Anh ta nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi cũng nhún vai, dù sao thì chưa từng hiểu nổi người đàn ông này.
“Như tôi nói hôm trước, tôi mang sách tới cho ngài, đây là cuốn duy nhất viết riêng về nhân vật chính là Dr. Flame. Trong loạt truyện thì vai này rất quan trọng, nhưng do không phải vai chính nên tư liệu cũng hạn chế. Chỉ cần đọc cuốn này là đủ, những cuốn khác có đọc hay không cũng không sao.”
Nói dài dòng là thế nhưng Chase vẫn không phản ứng, thậm chí không thèm liếc qua anh ta. Tuy chuyện này xảy ra nhiều lần, người quản lý vẫn không thể quen với cảm giác bị phớt lờ. Anh ta thở ra một hơi rồi tiếp tục:
“Xe kéo cũng đã sẵn sàng, tôi sẽ gửi ảnh nội thất cho ngài. Nếu cần thêm gì thì cứ nói. Lịch hôm nay ngài cũng nắm rõ rồi nhỉ? Nhân viên an ninh đang chuẩn bị, giờ là lúc thay đồ…”
“….”
Đúng lúc đó, Chase khẽ lẩm bẩm gì đó. Người quản lý dừng lại lắng tai nghe.
Nhưng hắn không nói tiếp nữa. Người quản lý đắn đo, dè dặt hỏi lại.
“Ngài Miller, xin lỗi… ngài vừa nói gì?”
Người quản lý chờ đợi trong kiên nhẫn nhưng không có hồi âm nên đành từ bỏ. Đúng lúc đó, Chase cất lời.
“…Vệ sĩ.”
“À, vâng, các vệ sĩ ạ?”
Anh ta đáp nhanh, rồi Chase ngừng lại một chút mới tiếp tục.
“Trong số vệ sĩ ấy, tên Beta đó.”
“À… đội trưởng ạ? Hay là Josh?”
“….”
Chase lại im lặng. Bất chợt, người quản lý cảm thấy như hắn đang gặp khó xử. Mà lạ là Chase chưa từng có biểu hiện như vậy.
“Nếu có ai khiến ngài không hài lòng, thì trong thời gian này…”
“Không phải vậy.”
Chase mặt nhăn lại, lập tức cắt lời. Ánh mắt vẫn dán vào một góc trong vườn.
“Không phải thế.”
“…”
“Thôi, quên đi.”
Hắn khép miệng, không còn vẻ gì là sẽ tiếp tục nói nữa. Người quản lý đợi thêm chút rồi đành đổi chủ đề.
“Vậy giờ chuẩn bị đi phỏng vấn nhé? Trong lúc ngài tắm, tôi sẽ chuẩn bị quần áo và đồ cần thiết. Trang phục chính sẽ do bên đó lo, nên ở đây chỉ cần gọn nhẹ.”
Nói dứt, anh ta lập tức rời khỏi phòng, đi về phía phòng thay đồ.
Cho đến lúc đó, Chase vẫn không nhúc nhích. Rồi hắn nghiến răng, buông ra một tràng chửi thề, ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ mà Josh và Emma đã đứng khi nãy.
Chuyện Pittman và thư ký của hắn làm gì với vệ sĩ của mình thì chẳng liên quan gì tới Chase. Điều khiến hắn phát điên chính là việc bản thân lại xuất tinh dưới bàn tay lão luyện của tên hỗn xược đó.
“…Mẹ kiếp.”
Hắn bực bội dụi mắt.
Rốt cuộc thì mình khác gì Grayson hay những tên Alpha trội khác?
Cảm giác ghê tởm khiến hắn muốn phát điên. Chase muốn lập tức lao xuống bóp cổ Josh, nhưng lý trí vẫn biết chuyện đó vô ích. Dù tình huống có lặp lại thì kết quả cũng không khác.
Vậy nên, hắn lại làm điều duy nhất mình biết đó vào phòng tắm, lấy thuốc từ tủ và tống một nắm vào miệng. Chỉ khi cơn chóng mặt quen thuộc kéo đến và đôi mắt nhắm lại, cơn giận mới hơi dịu xuống.
Tất cả những kẻ dơ bẩn nên chết quách đi. Trong cơn mơ hồ của ý thức, hắn thầm nghĩ, bao gồm cả Josh… và chính bản thân hắn.