Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 17.1
“Xin chào, ngài Miller. Lâu rồi không gặp. Dạo này vẫn khỏe chứ?”
Ngay khi Chase bước vào văn phòng, tổng biên tập đang chờ sẵn liền vội vã tiến lại, niềm nở cất lời chào hỏi. Chase chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đi, chẳng biểu lộ chút phản ứng nào. Tình huống ngượng ngùng rõ rành rành, nhưng tổng biên tập chẳng hề bận tâm, như thể đó chỉ là chuyện cỏn con và nhanh chóng đổi chủ đề.
“Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi chụp hình. Cần trang điểm và làm tóc cho ngài Miller, trang phục cũng đã sẵn sàng vài bộ. Phỏng vấn sẽ tiến hành sau buổi chụp. Người cùng tham gia phỏng vấn với ngài cũng sắp đến rồi. Mọi người đang đợi cả, mời ngài đi theo. Ann, làm ơn dẫn ngài Miller hộ tôi nhé.”
“Vâng, mời ngài đi lối này.”
Cô thư ký có vẻ căng thẳng bước vội tới dẫn đường. Phía sau Chase, quản lý và các nhân viên cùng đi theo. Seth và Henry cũng bắt đầu cất bước, Josh thì như kế hoạch cùng Isaac quay người đi về hướng ngược lại để theo sau Mark. Do từng có vụ hỗn loạn khi fan tụ tập trước đó nên cả đội ai nấy đều đang trong tình trạng hết sức cảnh giác.
“Không được để lộ kẽ hở, phải làm cho thật tốt.”
Mark đã lặp lại câu này không biết bao nhiêu lần. Các thành viên khác cũng đều đồng tình, chỉ im lặng gật đầu. Lộ trình di chuyển đã được kiểm tra xong xuôi. Kết cấu tòa nhà và lịch trình cũng được rà soát theo từng khung 30 phút. Dù là công việc vốn quen thuộc, nhưng lần này lại đặc biệt căng thẳng, bởi người họ phải bảo vệ là Chase Miller.
Josh liếc nhìn về phía Chase. Từ đầu tới giờ hắn chưa một lần quay sang phía Josh, kể cả khi vừa ló mặt ra khỏi phòng sau khi cả ngày giam mình trong đó, như thể Josh hoàn toàn không tồn tại vậy.
Có khi giả vờ quen biết mới là kỳ cục ấy chứ.
Josh tự an ủi mình bằng lý lẽ hợp lý nhất. Dù sao Chase cũng luôn thờ ơ với tất cả mọi người, anh cũng không nên để tâm làm gì. Có điều vì chuyện xảy ra ngày hôm trước nên cảm giác lần này có phần nhạy cảm hơn.
Cái mùi pheromone của Chase hôm nay cũng sắc hơn thường lệ, chắc là vì thế.
Josh tự nhủ rằng không có gì to tát, rồi cùng Mark tiếp tục bước về phía studio.
Chưa đầy bao lâu sau khi Chase cùng đoàn rời đi, cánh cửa bỗng bị đẩy mạnh, một người đàn ông xuất hiện.
“Ôi chà, ai cũng đang đợi rồi nhỉ. Xin lỗi, xin lỗi vì đến trễ!”
Giọng nói khoa trương của người mới đến lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt trong phòng. Mọi người đều cố nuốt lại tiếng thở dài đang trào ra nơi cổ họng.
Tên hắn ta là Duncan Conrad, một người mẫu kiêm diễn viên đang nổi, gần đây còn tuyên bố dấn thân hoàn toàn vào lĩnh vực diễn xuất. Với chiều cao lý tưởng và gương mặt điển trai, hắn vốn nổi bật, nhưng tiếc là năng lực diễn xuất lại không tỷ lệ thuận.
Dù vậy, nhờ chăm chỉ gây dựng fandom và được công ty hậu thuẫn, Duncan cũng tích góp được một bảng thành tích không tệ. Ai cũng nghĩ nếu cứ như thế này, hắn ta rồi cũng sẽ leo lên được một đẳng cấp kha khá.
Miễn là người này biết giữ miệng.
“Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ.”
Quản lý theo sau cười gượng xin lỗi, rồi hạ giọng thì thầm thêm:
“Duncan, đừng có chọc tức Chase.”
Tuy nói ra với vẻ lo lắng, nhưng không rõ Duncan có nghe lọt tai không, hắn chỉ nhanh chóng tiến về phía trước. Với tính cách liều lĩnh, chỉ cần có cơ hội để nổi danh thì Duncan chẳng từ thủ đoạn nào. Và lần này, đối tượng của hắn lại là Chase Miller, chỉ cần tên tuổi họ đi kèm nhau thôi là mức độ nhận diện của hắn chắc chắn sẽ tăng gấp mười lần. Quản lý của Duncan thừa hiểu điều đó và cũng lường trước được, kiểu gì tên này cũng sẽ tìm cách khiêu khích Chase bằng đủ mọi cách.
Chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ…
Quản lý mang gương mặt đầy lo âu vội đuổi theo Conrad.
“Chase có biết rằng sẽ chụp hình cùng tôi không?”
Duncan cố gắng đè nén sự phấn khích hỏi nhỏ. Quản lý thoáng lúng túng.
“Thì… chắc là đã được thông báo rồi, nhưng…”
Chính cái câu bỏ lửng kia Duncan cũng hiểu rõ. Từ trước đến giờ, không chỉ Chase mà cả công chúng đều chẳng mấy ai biết đến Duncan. Điều đó từ lâu đã là một cái gai trong lòng hắn.
Mới đây khi làm một buổi phỏng vấn trên phố, trong số hai mươi người được hỏi thì chỉ có một người nhận ra hắn, mà người đó cũng chỉ mơ hồ bảo là “trông quen quen”. Vậy mà cùng ngày hôm đó, chỉ vì Chase xuất hiện, đám đông chen lấn đến nỗi có người bị thương, tin tức được đưa rầm rộ trên khắp các phương tiện truyền thông. Duncan ghen tị đến mức đêm nào cũng mất ngủ, từ đó bắt đầu mang lòng căm hận sâu sắc với Chase.
Lần này, nhất định phải cho hắn biết tay.
Hắn ta nghiến răng chờ đợi ngày hôm nay. Cả buổi chụp lẫn phỏng vấn, hắn sẽ hoàn thành một cách hoàn hảo. Chase Miller chính là đối tượng lý tưởng để tạo nên scandal. Hơn nữa giờ Chase đang là diễn viên phụ được chú ý nhất trong một bộ phim đình đám. Và bộ phim mà Duncan sẽ đóng cùng hắn, lịch quay lại còn trùng nhau. Quả thật không thể hoàn hảo hơn.
Rồi mọi người sẽ nhìn nhận Duncan là đối thủ xứng tầm của Chase. Đến khi nổi tiếng rồi, cả thế giới sẽ phải công nhận là so với Duncan Conrad, Chase Miller chẳng là gì cả.
Mọi người sẽ hối hận vì đã không sớm nhận ra hắn là ai.
Duncan ôm trong lòng cảm giác phấn khích và bước vào studio. Ngay khi cất lời chào mở màn như đã chuẩn bị kỹ, hắn đã tin chắc phần thắng nằm trong tay mình. Những gương mặt căng thẳng quanh hắn chẳng lọt nổi vào mắt. Việc cố ý đến trễ hơn giờ hẹn cũng là tính toán từ trước, nhờ vậy mà ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn, để cái tôi trong lòng lại càng được thổi phồng.
“Đến muộn rồi đấy, Duncan. Mau chuẩn bị đi.”
Một nhân viên tiến đến, vội vã dẫn hắn đi. Trên đường theo sau người đó, Duncan đảo mắt nhìn quanh.
“Chase Miller vẫn chưa đến sao?”
Hắn ta hơi chột dạ, nghĩ rằng kế hoạch xuất hiện sau cùng bị hỏng rồi, thì nhân viên kia đáp:
“Không đâu, ngài ấy đến trước và đang chuẩn bị. Trước hết sẽ chụp riêng, rồi sau đó mới cùng phỏng vấn. Thời gian gấp rút lắm nên mong anh nhanh lên.”
Nghe thấy vậy, Duncan nở nụ cười rạng rỡ.
“Được thôi.”
***
Buổi chụp diễn ra suôn sẻ. Trong không khí hơi gượng gạo, chỉ còn lại tiếng của nhiếp ảnh gia và tiếng máy ảnh lách cách vang vọng. Nhưng đến hiện tại, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát. Điều quan trọng là Chase ngoan ngoãn thay đồ, tạo dáng theo đúng chỉ dẫn.
Nếu cứ như vậy, buổi chụp sẽ kết thúc một cách yên bình, chẳng xảy ra chuyện gì. Đó là điều mà ai cũng đang thầm mong mỏi.
“Xong rồi! Thật sự rất tuyệt vời đấy, ngài Miller. Quá xuất sắc!”
Nhiếp ảnh gia vừa kết thúc buổi chụp vừa không tiếc lời khen ngợi. Sau cú bấm máy cuối cùng, ánh mắt cô ta nhìn Chase đầy mê mẩn. Cũng phải thôi, nếu không gây chuyện thì Chase Miller chính là đối tượng chụp ảnh hoàn hảo nhất trên đời. Không kiềm được sự hào hứng, người phụ nữ lập tức tiến đến bên hắn và không ngừng bày tỏ sự thán phục.
“Đây là những bức ảnh đẹp nhất trong sự nghiệp của tôi. Không thể tin được là tôi có ngày chụp được tác phẩm như vậy, không có tấm nào cần bỏ cả. Thật khó xử vì chỉ được chọn ra bốn tấm… Tôi có thể gửi hết ảnh đã chỉnh sửa cho ngài nếu muốn? Tôi thật sự muốn công khai tất cả. Nếu không ai được xem chúng thì vừa tiếc nuối, vừa thấy bản thân thật đặc quyền…”
Nhưng Chase chỉ dửng dưng bỏ đi mà không thèm nhìn lấy một cái. Thái độ ấy có thể khiến người khác khó xử, nhưng nhiếp ảnh gia dường như đã đoán trước nên chỉ cười rạng rỡ. Bà nhanh chóng bước theo sau và hỏi:
“Mong rằng sẽ có dịp gặp lại ngài. Thời gian ngắn quá, tôi vẫn muốn chụp thêm nữa cơ.”
Trong khi cô ta đứng đó tiếc nuối nhìn xuống máy ảnh, quản lý của Chase đã nhanh chóng đưa anh sang phòng khác để chuẩn bị phỏng vấn.
“Giờ sẽ đến lượt ngài Conrad chụp hình. Trong lúc đó, chúng ta sẽ tiến hành phỏng vấn ngài Miller. Khi kết thúc, hai người sẽ cùng trả lời vài câu hỏi rồi kết thúc lịch trình.”
Duncan sau đó sẽ ở lại để thực hiện phỏng vấn cá nhân. Quản lý không khỏi lo lắng liệu hắn ta có lỡ lời chọc giận Chase không. Dù ai cũng đoán trước được, nhưng không thể hủy cuộc phỏng vấn này, bởi Duncan cũng đã được chọn vào phim mà Chase ký hợp đồng quay.
Cả nhà sản xuất lẫn tòa soạn chẳng đời nào bỏ qua một tổ hợp hấp dẫn như vậy. Miễn là gây chú ý, họ sẵn sàng đẩy diễn viên vào miệng cá mập.
Tuy nhiên, nếu Chase kiên quyết từ chối thì vẫn có thể xoay xở được, nhưng hắn lại không làm vậy. Cũng nhờ một chút mưu mẹo của quản lý khi biết rằng Chase chẳng bận tâm đến ai ngoài bản thân, nên đã cố tình không nói rõ Duncan là ai.
Dĩ nhiên, Chase còn chẳng biết tên Duncan, thông tin cung cấp chỉ vỏn vẹn: “Anh sẽ cùng phỏng vấn với một diễn viên cùng phim.”
Quản lý nhìn gương mặt không cảm xúc của Chase khi trả lời phỏng vấn mà lòng như ngồi trên đống lửa, càng lúc càng thấy khô cả cổ. Anh ta chỉ cầu mong rằng Chase sẽ phản ứng ở mức vừa phải trước bất kỳ khiêu khích nào từ Duncan. Vừa đủ để tạo hiệu ứng truyền thông.
Cuối cùng, Duncan cũng đã chụp xong và bước vào studio.
(* * *)
Cuối cùng thì cũng được diện kiến cái gương mặt “vĩ đại” đó.
Duncan cười khẩy trong lòng. Nào là “Alpha trội” với chả gì, chẳng phải chỉ là đôi mắt màu lạ thôi sao? Cùng lắm cũng chỉ là đẹp trai hơn người khác chút đỉnh.
Tuy đã xem vô số ảnh của Chase Miller, nhưng Duncan luôn tự tin mình không thua kém, hắn ta từng là người mẫu hàng đầu, luôn đảm nhiệm phần kết show, được tán tụng suốt cả cuộc đời.
Nếu hắn không phải là Alpha trội thì chắc gì đã được tôn sùng đến mức đó.
Duncan tin chắc như vậy. So với mình thì Chase Miller chẳng là gì cả.
Mang theo sự tự tin đó, hắn ta không thèm gõ cửa mà đẩy mạnh bước vào—
…Hả?
Một mùi hương ngọt ngào lần đầu ngửi thấy khiến hắn ta đứng sững. Một thứ hương thơm đầy mê hoặc, như thể chỉ cần lơ đãng một chút là lập tức làm tan chảy cả não bộ. Cả đời này chưa từng có thứ gì khiến tim Duncan đập mạnh đến vậy. Nếu là nhà chế tạo nước hoa mà ngửi được mùi này thì chắc chắn sẽ đánh đổi cả linh hồn để biết được công thức.
Nhưng đây không phải là thứ nước hoa được điều chế tinh vi nào cả.
Ngay khi nhìn thấy Chase Miller, Duncan đã hiểu rõ mùi hương đó là gì.
Hắn khoác một chiếc áo khoác xám đậm lên bộ suit xám nhạt, ngồi hờ hững trên chiếc ghế tròn không tựa lưng, kẹp điếu thuốc chưa châm giữa hai ngón tay, ánh mắt vô định nhìn về nơi xa. Và khi Duncan nhìn thấy gương mặt u sầu ấy thì hắn ta bất giác nín thở.
Chúa ơi.
Cổ họng khô khốc. Gương mặt trên ảnh chỉ là giả tạo. Không ai có thể truyền tải được cái khí chất kỳ lạ, sự hiện diện áp đảo đi cùng với cảm giác hư vô đầy mâu thuẫn nơi Chase Miller. Mỗi khi hắn chớp mắt, đôi mắt tím ấy lại chập chờn như ảo ảnh, càng làm nổi bật nét trống rỗng trong ánh nhìn.
Đây là… Chase Miller sao?
Duncan ngây người nghĩ. Mọi tham vọng và khát khao trong hắn ta như bị bào mòn, tan biến đâu mất. Đầu óc mụ mị, nhưng hương thơm ấy vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi.
Mọi giác quan dường như tê liệt, chỉ riêng nhịp tim là đập mạnh hơn bao giờ hết. Hắn muốn quay mặt đi, nhưng cơ thể không nhúc nhích nổi. Duncan chỉ có thể trân trối nhìn đối phương.
Đâu đó vang lên tiếng máy ảnh, không rõ có phải do kế hoạch ban đầu là sẽ chụp ảnh trong lúc phỏng vấn, hay chỉ đơn giản là bản năng của nhiếp ảnh gia đã khiến người đó bấm máy. Nhưng khi Chase đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vàng mềm mại, mọi người trong phòng đều nín thở.
Ngay khoảnh khắc đó, Duncan đã nghĩ dù cả thế giới có phát động một cuộc chiến tranh chỉ để giành lấy người đàn ông này, thì hắn ta cũng sẽ hiểu được lý do.
Và rồi, hắn nhận ra cảm giác thất bại mình vừa nếm trải. Cơn giận dữ cuộn lên khiến Duncan nghiến chặt hàm răng.
*
*
Giờ này chắc là xong rồi nhỉ?
Josh không do dự bước vào studio. Anh vừa đi kiểm tra lại toàn bộ văn phòng và các khu vực trong tòa nhà để đảm bảo không có người hay vật nguy hiểm nào. Đối với anh, đó cũng là cơ hội hiếm hoi để tránh xa pheromone của Chase, nên càng cảm thấy nhẹ nhõm. Khi mở cửa với một chút mong đợi, người phỏng vấn đang cất lời chào.
“……Cảm ơn ngài đã đến tham gia chương trình hôm nay. Cuối cùng, ngài có điều gì đặc biệt muốn gửi đến người hâm mộ không ạ?”
Josh cố gắng bước thật nhẹ dọc theo bức tường. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để có thể phản ứng ngay lập tức nếu có bất trắc xảy ra.
“Để xem nào.”
Đột nhiên giọng nói của Chase Miller vang lên bên tai.
“Tôi mong rằng bộ phim lần này sẽ được nhiều người đón nhận.”
“Chắc chắn rồi, đó là phim của Chase Miller mà! Riêng tôi đã trông chờ từ rất lâu rồi đấy.”
Giọng điệu của Chase mang theo vẻ mệt mỏi, dường như chẳng mấy hứng thú, nhưng người phỏng vấn lại nhiệt tình đến mức gần như phấn khích. Josh nghĩ có lẽ đã xong rồi, nhưng vẫn còn một phần nữa.
“Còn một cuộc phỏng vấn chung nữa.”
Quản lý đang chờ bên cạnh thì thầm. Josh khẽ “à” một tiếng rồi gật đầu. Có nên đi thêm một vòng kiểm tra nữa không? Anh định rút lui một chút nhưng cánh cửa đã khép lại mất rồi. Cuối cùng, anh chỉ còn cách đứng tựa vào tường và đợi buổi phỏng vấn kết thúc.
“……Vậy hai người có nhận xét gì về vai diễn của đối phương không ạ……?”
Người phỏng vấn nhẹ nhàng đặt câu hỏi tiếp theo. Mark đứng gần Chase, sẵn sàng lao vào ngay nếu có bất trắc. Isaac và Henry đang canh xe, còn Seth trấn giữ hành lang. Nếu có tình huống phát sinh, Seth cũng sẽ vào hỗ trợ, nhưng trước mắt thì chỉ có Mark và Josh là lực lượng chủ chốt.
Chừng đó là đủ rồi, miễn là Chase không nổi điên.
Chỉ còn một chút nữa thôi, cố gắng chịu đựng đi. Josh tự nhủ, rồi lấy một viên kẹo ra ngậm. Vừa chậm rãi lăn viên kẹo trong miệng vừa đợi cho hương pheromone của Chase phai bớt, thì Duncan lên tiếng.
“……Thật ra thì những nhân vật kiểu như chán đời rồi tự đẩy mình vào hủy hoại, cuối cùng kết thúc cuộc đời một cách mờ nhạt có phải là quá quen thuộc không? Tuy ấn tượng mạnh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là vai phụ thôi. Không biết còn nhớ không nhưng ngài Miller cũng từng đóng một vai tương tự rồi nhỉ?”
“Vâng đúng vậy, đó là vai diễn đầu tay của tôi.”
Người phỏng vấn gật đầu đồng tình, còn Duncan thì nhìn Chase bằng ánh mắt như trêu chọc.
“Thật sự là rất ấn tượng đấy. Nhờ thế mà lần này tôi học hỏi được rất nhiều. Cảm ơn anh nhé.”
“Vậy sao? Cụ thể là học hỏi được điều gì vậy?”
Vì Chase không phản ứng gì nên người phỏng vấn đành thay hắn lên tiếng. Duncan vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào Chase và nói:
“À, tôi đã nghĩ, ‘Phải diễn sao cho khác đi’. Tôi đã rút ra được bài học như vậy đấy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng lạnh đi như bị đóng băng. Chase vẫn không thay đổi biểu cảm, cứ như một con búp bê, chỉ lặng lẽ nhìn Duncan. Duncan lại tiếp tục:
“Muốn đóng phim thì phải diễn chứ, nhưng ngài Miller thì không diễn, chỉ đơn giản là mang bản thân mình lên màn ảnh thôi. Tôi đã nghĩ đó là gì? Một chương trình quay lén về cuộc sống của Chase Miller à?”
Đúng như vậy.
Duncan không hề nương tay trong việc khiêu khích Chase. Đó cũng chính là lý do tạp chí muốn có buổi phỏng vấn này, vì họ trông đợi một vụ nổ để thu hút sự chú ý bằng sức ảnh hưởng của Chase Miller.
Người phỏng vấn lén quan sát sắc mặt Chase. Khi mọi thứ bắt đầu diễn ra đúng như kỳ vọng, trong lòng lại trỗi lên một chút sợ hãi, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Chase, nhưng chẳng có chút cảm xúc nào lộ ra từ hắn cả, vẫn chỉ chăm chú nhìn Duncan.
Có lẽ vẫn chưa đủ mạnh?
Duncan và người phỏng vấn cùng nghĩ như vậy. Hắn ta bắt đầu thấy khó chịu, còn người phỏng vấn thì bớt căng thẳng. Duncan tiếp tục:
“Thật lòng mà nói, vai của tôi có lẽ hợp với ngài Miller hơn đấy. Dù sao thì cũng đâu cần diễn gì, chỉ cần đến hiện trường rồi hít thở là xong. Với ngài Miller thì chắc dễ lắm, mà ai dám nói gì? Chẳng qua chỉ là tái hiện lại cuộc sống thường ngày thôi mà. À, có một chỗ trong phim khiến tôi cảm thấy, ‘À, phần này đúng là đang diễn đây’, đó là đoạn anh không hề cởi đồ.”
“Phải, những cảnh như thế nghe nói đã bị loại khỏi kịch bản từ đầu rồi.”
Người phỏng vấn xen vào. Duncan cười khẽ gật đầu.
“Đáng tiếc thật, nếu là diễn viên mới thì chắc chẳng dám mơ đến việc sửa kịch bản đâu, nhưng là Miller thì khác. À không, phải nói là vì anh là Alpha trội hay vì là người nhà Miller nhỉ?”
Hắn ta khéo léo xúc phạm Chase, liên tục ám chỉ rằng vị trí hiện tại của Chase không đến từ nỗ lực, mà chỉ nhờ vào xuất thân và thể chất đặc biệt.
Nếu anh không phải là một Alpha trội mang họ Miller thì đừng mơ leo lên được đến đây.
Duncan đang nói ra điều đó bằng cả ngôn ngữ cơ thể, rồi còn châm thêm một câu nữa:
“À, tất nhiên tôi chỉ đùa thôi. Ai lại nghĩ ngài Miller chỉ nhờ may mắn mà nổi tiếng được chứ? Không có tài năng gì, cũng chẳng cố gắng, chỉ biết thở thôi mà leo được tới đây à? Không thể nào đúng không?”
Ha ha ha, hắn cười sảng khoái. Nhưng gương mặt Josh khi nhìn thấy cảnh đó thì dần trắng bệch.
Hương pheromone của Chase bỗng đậm hơn. Tuy vẻ mặt không hề thay đổi nhưng Josh biết rõ Chase đang rất khó chịu. Anh vội nhét liền hai viên kẹo vào miệng nhai rộp rộp.