Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 17.2
Làm ơn, đến đây thôi được không, Josh nghĩ thầm, nhưng Duncan vẫn không dừng lại.
“Sao vậy, ngài Miller? Hay là tôi nói đúng quá nên ngài lúng túng rồi? Thôi nào, có gì mà phải ngại? Ai cũng biết hết mà. Ngài Miller quả là người may mắn. Mà Alpha trội thì có gì thiếu đâu, tiền này, phụ nữ này, đủ cả phải không? Nghe nói nếu không quan hệ thì pheromone sẽ bị tích tụ gây hại gì đó, nghe thật hợp lý. À, mà nhắc mới nhớ, có tin đồn rằng Miller từng ngủ với chó nữa đấy. Không lẽ vì không có đối tượng nên đành phải… À mà ai biết được, mỗi người có sở thích riêng mà, tôi thì hiểu chứ, chuyện đó đâu có gì. Ở Đan Mạch còn có chó làm nghề mại dâm cơ mà? Nghe nói bên đó đúng là thiên đường. Tất nhiên tôi chỉ nói đùa thôi nhé.”
Và hắn lại bật cười ha hả như thể bản thân là người kể chuyện cười vui nhộn nhất thế giới, nhưng không một ai trong phòng cười.
“Ngài Conrad.”
Người phỏng vấn thấy chuyện đã đi quá xa, trong lòng thầm nghĩ “quá đáng rồi”. Khi đang cố ra hiệu bằng ánh mắt thì Chase nãy giờ không nói một lời, bất ngờ khẽ thở dài, “hà—”.
Ngay lập tức, tất cả đều nín thở nhìn hắn. Duncan cũng dừng cười, nhưng không có vẻ sợ hãi, trái lại hai gò má hắn ta còn hơi ửng đỏ vì phấn khích, trông mong rằng cuối cùng Chase cũng sẽ phản ứng.
Chase chậm rãi đứng dậy. Hương pheromone trào dâng từ toàn thân hắn lộ rõ sự phẫn nộ. Người phỏng vấn nghĩ hắn sẽ bỏ ra khỏi studio, nhưng không, Chase bước thẳng về phía chiếc ghế nơi Duncan đang ngồi.
Khoảng cách chưa đến mười bước chân, nhưng tiếng gót giày của Chase vang lên lạnh lùng, rít vào tai mọi người.
Khi cuối cùng hắn cũng đứng trước mặt Duncan, gương mặt Duncan lần đầu hiện rõ sự căng thẳng. Không ai đoán được Chase sẽ làm gì. Josh liếc nhìn sang Mark.
Hắn định đánh người sao?
Mark chỉ khẽ lắc đầu, cũng không chắc, nhưng dù thế nào cũng phải sẵn sàng. Josh lặng lẽ tiến lại gần hơn, mắt không rời khỏi Chase.
Chase cúi người xuống thật chậm rãi. Có người bất giác lấy tay che miệng nuốt khan, bầu không khí căng đến mức ngột ngạt. Và rồi chuyện không ai ngờ đến đã xảy ra.
Chase… hôn Duncan.
“……!”
Không ai nói nên lời, mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ngay cả Duncan cũng thế. Toàn thân hắn cứng đờ, không thể phản ứng. Không thể tin được điều đang diễn ra là thật.
Nhưng đây không phải mơ, cũng không phải ảo ảnh. Bằng chứng là đầu lưỡi đột ngột lách qua môi, chạm đến nơi sâu kín.
Mùi hương ngọt ngào khiến đầu óc quay cuồng. Duncan chỉ thấy tiếc rằng mình là một beta. Nếu là omega thì có khi đã được lên giường với người đàn ông tuyệt đẹp này rồi.
Phập.
Một âm thanh nặng nề vang lên bên trong tai. Duncan chớp mắt bối rối. Chase đã đứng thẳng người. Duncan nhìn lên trong mơ hồ thấy khuôn mặt lộng lẫy của Chase nhuộm đẫm máu.
Chính xác hơn là từ miệng xuống đến cằm đỏ lòm.
“ÁÁÁÁÁÁ!”
“ÁAAAHHH!!”
Tiếng hét kinh hoàng vang dội khắp nơi. Duncan vô thức phun thứ gì đó ra khỏi miệng, đồng thời nền gạch sáng bóng bỗng nhuộm đỏ rực. Chỉ khi đó hắn mới nhận ra—
Gần một nửa lưỡi mình đã bị cắn đứt.
Hắn lấy tay bịt chặt miệng, ánh mắt đầy hoảng loạn. Chase cúi xuống thì thầm:
“Cứ tiếp tục mở miệng đi, thằng chó đẻ.”
Lần đầu tiên khuôn mặt Duncan tràn đầy nỗi sợ. Quản lý của hắn cuống cuồng gọi cấp cứu, mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Và lúc đó Chase mới bắt đầu bật cười.
Tiếng cười sắc lạnh của Chase vang vọng khắp studio. Mọi người chỉ biết lặng người nhìn hắn như thể gặp quỷ. Nhưng Chase cứ thế mà cười, điên dại mà cười, như thể bộ dạng của Duncan khiến hắn không thể nhịn được.
Josh nhìn hắn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, mặt mày trắng bệch. Chase cúi người, mặt nghiêng đi, cứ thế mà bật cười không ngừng như một kẻ điên.
***
Trong phòng tiếp khách là một bầu không khí nặng nề. Ngoại trừ Seth đang trực phòng giám sát sau sự việc thì tất cả đều đã tụ họp nhưng suốt một lúc lâu chẳng ai mở lời. Josh đoán trong đầu ai cũng đang nghĩ giống hệt nhau.
Và quả nhiên, sau một hồi, Isaac mới lên tiếng, giọng trầm hơn mọi khi:
“Giờ tôi sợ quá, làm không nổi nữa.”
“Chuẩn luôn.”
Hiếm khi Henry lại đồng tình ngay, hơn nữa còn chẳng chửi tục. Nhưng điều đó chỉ kéo dài chưa đến một phút.
“Nếu thằng điên đó quay lại giết chúng ta thì sao? Mẹ kiếp, vừa rồi thấy thằng kia bị đưa lên xe cấp cứu mà máu vẫn thấm cả cái khăn đắp lên miệng, đỏ rực luôn. Nói thật, chuyện một người bị cắn gần đứt lưỡi như vậy có tin được không? Thằng điên đó kiểu gì cũng giết người mất. Mẹ kiếp, thật đấy, mẹ nó chứ!”
Hắn ta chửi liền năm lần “mẹ kiếp”, nhưng lần này không ai bảo hắn bớt lời hay nặng lời, tất cả chỉ yên lặng đồng tình. Henry ôm đầu, thu mình lại.
“Nếu lúc đó tôi không bị mất tiền… chết tiệt, đúng là đồ khốn.”
Hắn buông lời rủa cuối cùng rồi câm lặng, không khí lại rơi vào tĩnh mịch. Mark nhắm mắt day trán. Cảnh tượng kinh dị vừa rồi vẫn chưa rời khỏi đầu anh ta, nhưng không thể để lộ ra. Dù gì anh ta cũng là người phải trấn an cả đội, kiểm soát tình hình, nên Mark khẽ hắng giọng, lên tiếng:
“Không còn cách nào khác, công việc của chúng ta là vậy. Ít ra thì kẻ ra tay là Chase Miller, còn đỡ hơn là để người khác đụng được hắn.”
“Nghe như đang an ủi…”
Isaac gắt lên nhưng rồi cũng thở dài và lắc đầu. Cậu ta cũng biết Mark không có nhiều lựa chọn. Ai cũng biết, chính điều đó mới là vấn đề.
“Giờ chỉ còn biết mong đội bảo vệ quay lại càng sớm càng tốt.”
Tất cả đều hiểu điều đó, chỉ là không muốn chấp nhận.
Rằng cho đến khi hợp đồng kết thúc, họ không thể rời khỏi nơi này.
Mark làm ra vẻ nghiêm khắc nói tiếp:
“Lúc ký hợp đồng, mọi người đã chuẩn bị tinh thần rồi mà, giờ còn làm được gì nữa? Chase Miller có vẻ tệ hơn mấy năm trước, nhưng mà—giờ thì sao chứ?”
Câu sau có vẻ hơi trầm xuống, vì chính anh ta cũng không kìm được cơn bực. Mark khẽ rên lên một tiếng, uể oải nói thêm:
“Chỉ còn cách làm việc như thường, gắng gượng chịu đựng thôi. Hết cách rồi.”
Mark kết thúc lời an ủi đó và im lặng. Không còn phương án nào khác. Trong bầu không khí u ám ấy, Josh đứng dậy.
“Đi đâu đấy?”
Isaac hỏi. Josh đáp gọn:
“Tuần tra, đến lượt tôi rồi.”
Tất cả đã chia nhau trực ban đi kiểm tra quanh biệt thự theo lịch cố định. Dù sao cũng chẳng còn lựa chọn nào, ngồi đây mãi cũng vô nghĩa. Josh nhanh chóng rời khỏi phòng khách, bước ra ngoài biệt thự.
Phù…
Anh hít một hơi khí lạnh của đêm, lồng ngực đang tức nghẹn dường như được thông thoáng đôi chút. Bất chợt Josh thấy nhớ Pete, liền vừa bước đi vừa lấy điện thoại ra. Tuy đã biết rõ nhưng anh vẫn vô thức kiểm tra giờ—đúng như dự đoán, chẳng thay đổi gì cả, đã quá trễ để gọi. Việc tốt nhất anh có thể làm sau ca tuần tra là xem lại những đoạn video quay Pete.
Pete, dạo này con ổn chứ?
Ngực Josh bỗng quặn thắt.
Một vật thể không ngờ đến hiện ra cách vài bước trước mặt. Ngay lập tức anh căng người, cố xác định xem đó là gì. Bên hông anh vẫn là khẩu súng đã được cấp phép. Trước mắt là xác nhận mục tiêu, nếu có gì đáng nghi thì anh sẽ không do dự mà nổ súng.
Trong khu vườn của Chase Miller mà dám nằm thẳng cẳng thế kia, gan phải to lắm.
Nhưng khi nhận ra người đang nằm đó là ai, Josh bất giác thả lỏng vai.
Chính là Chase Miller.
Giữa ban ngày gây ra náo loạn như vậy, vậy mà giờ lại bình thản nằm dài trên thảm cỏ đón gió đêm. Josh suýt nữa thì bật ra một tiếng thở dài đầy bất lực. Hắn đúng là chẳng chừa trò nào. Lăn lộn ở nơi thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra thì định trách ai? Josh khẽ cau mày, nhưng rồi tự sửa lại suy nghĩ.
Dù sao cũng là vườn nhà hắn mà.
Chưa kể nơi này là biệt thự được giám sát bởi vệ sĩ và hệ thống camera suốt ngày đêm, không có chuyện xảy ra bất trắc được.
Có vậy nên hắn mới ngang nhiên sống kiểu gây thù chuốc oán với người khác mà chẳng hề nao núng.
Tất nhiên, lỗi bắt đầu là ở Duncan. Ai cũng sẽ nghĩ vậy, nhưng phản ứng của Chase thì đã quá mức rồi. Nhờ thế mà Duncan sẽ không bao giờ dám nhạo báng Chase nữa.
Không, có lẽ chẳng ai dám nữa.
Josh nghĩ vậy rồi khẽ nhìn Chase. Hắn đang nằm ngửa, tay dang rộng, mắt nhắm lại đón gió, trông yên bình đến kỳ lạ. Thoạt nhìn cứ ngỡ đã ngủ, hơi thở đều nhẹ như gần như không có, tạo cảm giác chìm vào giấc ngủ rất sâu.
Josh cứ thế lặng lẽ đứng nhìn hắn một lúc. Kỳ lạ thay, dù chỉ mới mấy tiếng trước anh tận mắt chứng kiến con người này cười điên dại, mặt mũi be bét máu, nhưng lúc này Chase lại trông như một thiên thần trong sáng, mong manh đến đáng thương. Kẻ đã đắm mình trong máu và cười như phát rồ kia giờ không còn ở đây nữa.
Vậy… con người đó, Chase Miller đó… đã biến đi đâu rồi?
Josh bỗng thấy tò mò. Mùi pheromone ngọt ngào của Chase theo gió thoảng tới, mơ hồ nơi chóp mũi. Đáng ra phải lấy kẹo ra ngậm, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt do dự dừng lại trên gương mặt Chase. Làn mi dài phủ lên đôi gò má tái nhợt đến không còn chút máu. Nếu có tuyết rơi, e rằng người ta sẽ không thể tìm thấy hắn mất.
Trong lúc lòng còn đang chộn rộn, thì Chase bất chợt mở mắt khiến Josh khựng lại theo bản năng. Hắn không ngủ, chỉ là đang nằm im, nín thở như chết giả mà thôi.
Ánh mắt của Chase chậm rãi chuyển hướng và dừng lại ở Josh. Cả hai nhìn nhau hồi lâu không nói gì. Trong một khoảnh khắc nào đó, Josh suýt đưa tay về phía hắn, may thay anh kịp nhận ra và dừng lại, chỉ là tư thế trở nên lúng túng, nửa chừng thò ra một cánh tay.
Chase vẫn nhìn anh như thể đang phân định xem người trước mặt là thật hay là ảo. Có thể là hắn vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Josh khẽ hắng giọng, “hừm,” để phá vỡ im lặng.
“Nếu cậu định nằm ở đây lâu thì tôi mang cho cái chăn mỏng nhé?”
Chase không đáp, sự im lặng bất động đó gợi cho Josh nhớ lại khoảnh khắc trước khi hắn cắn đứt lưỡi Duncan, trước cả lúc hắn vẫn cứ mãi im lặng như thể không tồn tại.
Mình lỡ lời rồi chăng?
Một luồng lạnh sống lưng chạy dọc theo gáy khi Chase nhíu mày, như thể cuối cùng cũng nhận ra thực tại.
Lần này, sự im lặng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Josh cảm thấy bất ổn, chỉ muốn rút lui khỏi đó. Anh lùi lại một bước thì Chase khẽ mở miệng.
“Không cần.”
Hắn khẽ thì thầm như tiếng gió nhẹ.
“Không cần đâu.”
Chỉ vậy rồi thôi. Josh hơi bất ngờ vì phản ứng quá trầm tĩnh đó. Có lẽ không cần phải nói gì thêm nên anh định lặng lẽ lùi bước, rút khỏi hiện trường. Nhưng rồi—
“Nếu muốn ngắm thì cứ ngắm đi, tùy thích.”
“……Hả?”
Josh sững người trước câu nói không ngờ tới. Chase nhếch mép, nở một nụ cười giễu cợt trên môi. Giọng hắn vẫn nhỏ, nhưng rõ ràng đến lạnh người.
“Thấy lạ lắm à? Cứ nhìn cho thỏa thích đi, chắc anh cũng muốn kể lại với ai đó nhỉ? Rằng một Alpha trội trông kỳ quặc đến mức nào.”
Josh bối rối nháy mắt liên tục.
“Lấy người khác làm trò xem thì… tôi không làm vậy, hơn nữa bàn tán về ngoại hình hay đời tư của khách hàng là điều đi ngược lại với đạo đức nghề nghiệp.”
Câu nói tự nhiên trở nên cứng nhắc. Nghề nghiệp mà anh luôn tự hào lại bị xem thường một cách trơ tráo như vậy, không thể không cảm thấy khó chịu. Gương mặt Josh dần trở nên nghiêm trọng. Chase lặng lẽ nhìn anh, ánh tím mơ hồ trong đôi mắt lờ đờ khẽ dao động, nhìn chằm chằm vào Josh.
Tuy trong lòng đã chuẩn bị phản bác, nhưng Josh lại bất giác bị hút hết năng lượng. Đây có phải cảm giác của ngư dân khi nghe thấy tiếng hát của nàng tiên cá? Chỉ cần hắn nhúc nhích một ngón tay thôi, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ răm rắp làm theo ý hắn.
Chase đưa tay ra phía anh, chỉ đơn giản là giơ tay lên, khẽ vẫy nhẹ một cái nhưng thế là đủ rồi. Người có thể từ chối cử chỉ đó trên đời này chắc chẳng ai cả.
Josh không biết đầu óc mình đang mê muội vì pheromone, hay vì gương mặt của hắn nữa. Chỉ có một điều chắc chắn: nếu bây giờ không làm theo thì nhất định anh sẽ hối hận.
“……!”
Anh vừa tiến đến gần thì Chase bỗng bật dậy, kéo tay Josh đè anh xuống người mình. Josh không kịp thốt ra tiếng nào, ngã chúi lên người hắn.
“Gì vậy chứ…”
Josh ngẩng đầu, rồi lập tức chết lặng.
Chase đang nhìn anh qua hàng mi hơi hé. Mái tóc thường ngày luôn được chải chuốt kỹ càng giờ rối tung, đôi má tái nhợt lấm tấm ửng hồng. Đôi mắt tím long lanh như chứa cả vầng trăng, ánh lên như ảo mộng. Josh quên cả thở.
Chase mở miệng bằng gương mặt đẹp đến phát điên đó:
“Muốn hôn à?”
Tim Josh như rớt khỏi lồng ngực. Trong tầm mắt mở to vì kinh ngạc là khuôn mặt sắc sảo hoàn hảo của Chase, những ngón tay trắng như sứ lướt nhẹ lên cổ anh. Áp lực tăng dần, và Josh nghiêng đầu theo ý hắn. Khi môi Chase sắp chạm vào, cảnh tượng Duncan phun máu hiện lên trong đầu.
Có khi nào… mình cũng bị cắn đứt lưỡi không?
Bên trong anh sợ hãi và hưng phấn trỗi dậy cùng lúc, chẳng phải hắn vừa mới hôn Duncan sao? Ghen tị, choáng váng, nhục nhã—mọi cảm xúc cuộn xoáy không kiểm soát được. Thế nhưng ngay cả trong hỗn loạn ấy, Josh vẫn không tránh khỏi Chase, ngược lại anh để mặc mình bị kéo theo.
Làn mi dài của Chase hạ xuống trong tầm mắt. Josh nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp chạm lên môi hắn. Khi một tiếng thở dài như rên khẽ vang lên, Chase nói:
“Tên khốn, chỉ cần có người muốn ngủ là anh cứ háng dạng ra, đúng không?”
Josh mở mắt nhìn hắn. Chase vẫn dán mắt vào anh, nhưng trên mặt là ánh nhìn khinh bỉ và mỉa mai.
Phải lúc đó Josh mới nhận ra mình đang bị sỉ nhục.
“……Khụ.”
Anh thở ra như rên khẽ, rồi vội vã chống tay ngồi dậy. Chase chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói một lời.
Josh đứng thẫn thờ, đưa tay lau môi rồi cúi xuống nhìn hắn. Gương mặt anh dần nóng bừng, khóe mắt cũng đỏ lên. Gió thì lạnh, còn thân thể thì vẫn nóng rẫy. Anh muốn nói gì đó, nhưng chẳng có từ nào hiện lên, tim đập như nổi loạn, không rõ là vì phẫn uất hay vì tiếc nuối. Khi bình tĩnh lại được thì chỉ còn trống rỗng.
Chase đã trở lại vẻ mặt lạnh như búp bê thường ngày, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Josh cũng nhìn lại hắn, rồi khẽ nhếch môi.
“……Suýt nữa thì bị cắn đứt lưỡi rồi đấy.”
Giọng anh vẫn điềm đạm như thường lệ. Chase không trả lời, chỉ nhìn anh với ánh mắt như sắp nổi cơn.
Josh nói tiếp, nhẹ nhàng:
“Cậu chắc chứ? Không cần vào nhà sao?”
Chase lặng im nhìn anh rồi bật cười khẽ, một nụ cười rõ ràng mang theo sự khinh bỉ. Josh thản nhiên gật đầu như chào tạm biệt, rồi quay lưng đi. Chase không ngăn anh lại.
Chạy thôi.
Bước chân anh bắt đầu tăng tốc. Anh cảm thấy ánh mắt của Chase vẫn đeo bám sau lưng. Và rồi Josh bắt đầu chạy, nếu không chạy thì sẽ bị bắt lại, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Anh thở hổn hển lao thẳng vào trong nhà và vội vã đóng sập cửa sau lưng. Không gian chìm vào tĩnh lặng. Trong đại sảnh rộng mênh mông, chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh vang lên, vang vọng như tiếng vọng trong hang sâu.
Dĩ nhiên Chase không đuổi theo, cảm giác trống vắng và nhẹ nhõm cùng lúc ập đến.
“Tỉnh lại đi, đồ ngu.”
Josh lầm bầm rủa bản thân. Anh nhét toàn bộ số kẹo còn lại trong túi vào miệng, vừa nhai vừa lặp đi lặp lại trong đầu.
Tuyệt đối không được bị mê hoặc.
Có là ai đi nữa thì cũng không sao, nhưng riêng với Chase Miller thì không.