Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 18.1
“Cắt! Đến đây thôi!”
Theo tiếng hô của đạo diễn, bầu không khí căng thẳng trên phim trường lập tức được giải tỏa. Những tiếng xì xào vang lên khắp nơi khi mọi người bắt đầu thu dọn thiết bị, chuyện trò rôm rả, khung cảnh vốn yên ắng cũng trở nên náo nhiệt trong chớp mắt. Đúng lúc ấy, đạo diễn gọi Naomi, cô nàng rời khỏi vị trí tiến về phía ông, Chase cũng đứng dậy ngay sau đó.
Josh vẫn luôn đứng cách đó một khoảng quan sát hắn và xung quanh trong suốt quá trình quay, lập tức bước theo. Anh phải đi cùng Chase cho đến khi hắn quay lại xe móc.
Trợ lý của Chase là Laura cũng đã chờ sẵn gần đó, nhanh hơn Josh một bước, cô vội theo kịp Chase. Hắn nhận lấy chai nước cô đưa, uống một ngụm rồi lập tức nhăn mặt. Cả Josh lẫn những người có mặt đều căng thẳng trong khoảnh khắc đó.
Chase chẳng mảy may do dự, quăng mạnh chai nước vẫn còn hơn nửa đi, nó đập xuống sàn khiến nước bắn tung tóe nhưng chẳng ai dám mở miệng phàn nàn. Laura dè dặt lên tiếng hỏi.
“Dạ, có điều gì ngài không hài lòng sao…? Nếu là do thương hiệu thì tôi sẽ chuẩn bị loại nước khác ạ.”
Chase nhìn chằm chằm xuống cô bằng ánh mắt đáng sợ. Laura giật mình, nhưng hắn cũng ngay lập tức lên tiếng.
“Có mùi omega.”
“Dạ…?”
Laura bối rối chớp mắt. Josh cũng giật mình, nhưng vì anh chẳng đụng đến chai nước nên không thể là thủ phạm. Dù vậy, từ lúc bắt đầu quay phim, Chase luôn nhạy cảm và cáu kỉnh vì những chuyện vụn vặt như thế này. Josh nghĩ lại những chuyện trước đây, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi áy náy. Trong khi anh đứng yên theo dõi, Laura vội vàng biện hộ.
“Tôi xin lỗi, chuyện gì thế này… Tôi sẽ kiểm tra ngay và rút kinh nghiệm ạ. Tôi đã dặn rõ các nhân viên omega không được đụng đến đồ của ngài, hợp đồng cũng có ghi rõ rồi mà…”
Cô nàng cuống quýt giải thích rồi tức tối chạy theo Chase đang sải bước giận dữ rời đi.
“Ngài Miller, tôi xin lỗi, nhưng có vài điều cần xác nhận một chút ạ.”
Chase liếc mắt về phía cô với vẻ khó chịu, nhưng rồi bất ngờ chạm ánh mắt Josh. Josh theo phản xạ mỉm cười. Nhưng Chase chỉ bày ra gương mặt vô cảm, hoàn toàn phớt lờ anh rồi quay đi.
Phản ứng lạnh nhạt khiến Josh bối rối gãi đầu. Đúng lúc đó, một nhân viên đi ngang cười chào anh, anh cũng đáp lại bằng nụ cười rồi lại đưa mắt dõi theo Chase, nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn về phía trước và bước tiếp. Từ sau hôm đó, họ không nói chuyện, thậm chí chẳng nhìn nhau một lần tử tế.
Josh chấp nhận điều đó một cách tự nhiên. Những gì xảy ra trong khu vườn hôm ấy chỉ là trò đùa cợt anh, và cảm giác đắng chát đang âm ỉ trong tim lúc này cũng là điều không thể tránh khỏi.
Đã gần mười ngày trôi qua. Trong thời gian đó, đoàn phim đã bắt đầu quay, và Josh cũng dần quen với mái tóc đen của Chase.
Bộ phim được chuyển thể từ một tiểu thuyết phát hành đã hơn mười năm. Vì là tác phẩm lâu đời nên có lượng fan hùng hậu, khi có tin sẽ dựng thành phim, dư luận đã xôn xao một phen. Nhưng điều khiến mọi chuyện bùng nổ thật sự là khi người ta biết Chase sẽ vào vai Dr. Flame.
Dr. Flame do Chase thủ vai không phải nhân vật chính, nhưng cũng gần như vậy, vì đó là một phản anh hùng xuyên suốt cả loạt phim, là kẻ đối đầu với nhân vật chính nhưng lại có sức hút khó cưỡng, nhân vật này sở hữu lượng fan không nhỏ, và vấn đề nằm ở chỗ, đám fan ấy vô cùng cực đoan.
Trước khi tấm hình tóc đen của Chase được tung ra, họ đồng loạt la ó “Không thể là Chase Miller!”, còn nói hắn không hợp vai.
Rồi khi ảnh Dr. Flame được công bố, họ lại hô lên “Không thể là Chase Miller!”. Dù hợp, nhưng vẫn không thể là hắn. Lý do thì thay đổi từng ngày, nhưng kết luận luôn như nhau.
Suy cho cùng, con người ta ghét bỏ người khác vì đủ mọi lý do. Đã là người nổi tiếng thì càng nhiều fan, anti cũng càng đông, nên việc gây tranh cãi là điều nằm trong dự tính. Ngay cả Keith Pittman đã giao vai này hắn cũng bị vạ lây. Tất nhiên, Pittman chẳng mảy may bận tâm. Và cuối cùng, việc quay phim cũng đã bắt đầu.
Josh tin rằng khi phim ra rạp, mọi ồn ào sẽ lắng xuống. Tuy cảnh quay của Chase không nhiều, chỉ lướt qua màn ảnh thôi cũng đủ để người ta nhận ra sự hiện diện của hắn. Hễ đến lúc hắn cất lời, ngay cả các nhân viên cũng phải nín thở lắng nghe. Nhìn vào là biết giây phút đó Chase chính là Dr. Flame.
Nhưng chỉ cần tiếng “cắt” vang lên, Chase lại lập tức trở về con người thật của mình. Mọi người tránh xa hắn, mà hắn cũng đón nhận điều đó một cách hiển nhiên. Lúc này cũng vậy, hắn thẳng bước vào xe mà chẳng ngoái đầu.
Ánh nhìn hướng về phía hắn cũng nhanh chóng tản đi. Josh nãy giờ căng thẳng khi hắn có mặt, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù gì thì tất cả đều như vậy.
Còn một khoảng nghỉ trước cảnh quay tiếp theo. Josh đổi ca với Isaac rồi đi uống cà phê.
“Chào anh Josh.”
Một nhân viên lên tiếng chào, cô gái thấp hơn vai Josh, nghe nói là trợ lý của một diễn viên khác. Josh cố nhớ tên cô nhưng may là có bảng tên, anh mỉm cười đáp lại.
“Chào Heather.”
Heather đỏ nhẹ mặt rồi hỏi tiếp:
“Ngài Miller quay xong chưa ạ?”
“Chưa, chiều còn một cảnh nữa, người khác sẽ đến thay. Anh chỉ uống xong ly này rồi đi nghỉ thôi.”
“Làm vệ sĩ cả ngày cũng mệt lắm đúng không ạ? Nhất là nghe nói ngài Miller còn hay bị đe dọa nữa…”
“Đó là công việc của tôi, biết sao được.”
Josh nhẹ nhàng trả lời, Heather cũng mỉm cười. Họ nói thêm vài câu, nhưng khi quay đi, Josh không nhớ nổi một lời nào. Trên đường quay lại xe dành cho vệ sĩ, anh còn trò chuyện vô thưởng vô phạt với vài người khác nữa.
Về đến nơi, Josh liền vào buồng tắm dã chiến tắm qua loa rồi nằm vật xuống giường xếp. Những người đàn ông khác đã ngủ, tiếng ngáy vang lên khắp nơi. Josh trở mình vài lần rồi chìm vào giấc ngủ.
*
*
“Vậy vụ đó tôi sẽ xử lý như thế, ngài còn dư khoảng hai tiếng, nếu đến giờ thì tôi sẽ gọi nhé?”
Trước giọng nói mang tính công vụ của Laura, Chase không thèm liếc nhìn mà chỉ lạnh nhạt đáp:
“Không cần.”
“Vâng, nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”
Cô nhanh chóng rút lui khỏi xe. Chase cởi bộ đồ diễn vướng víu, quăng đại lên ghế rồi nằm vật xuống giường. Không hẳn là buồn ngủ, hắn trở mình vài lần, rồi bất chợt trông thấy lọ thuốc đặt trên bàn làm việc. Thư ký đã chuẩn bị sẵn từ trước. Chase lừ đừ ngồi dậy, ánh mắt vô thức lướt qua nhãn dán trên lọ.
Cảm giác thôi thúc muốn nuốt sạch đến khi miệng đầy ắp thuốc bỗng dâng lên, nhưng bên trong chỉ có đúng liều dùng cho một lần. Từ sau lần gây náo loạn vì uống cạn cả lọ, Laura luôn chỉ để đúng một liều. Dù vậy, lượng thuốc vẫn nhiều hơn mức thông thường, và Chase luôn dùng đến giới hạn tối đa trong hướng dẫn. Trong lúc quay phim thì càng không phải bàn, lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn nghiêng lọ thuốc để những viên nén rơi đầy lòng bàn tay, im lặng nhìn một lúc rồi nuốt trọn. Sau khi uống cạn chai nước, hắn mới trở lại ngồi tựa vào tường.
Bên ngoài tiếng người cười nói râm ran vẫn vang vọng lại. Còn trong xe thì tĩnh lặng đến mức khiến hơi thở của chính mình cũng trở nên nặng nề.
***
Hôm đó là cảnh quay cháy nổ nên ngay từ hôm trước, không khí căng thẳng đã bao trùm cả ê-kíp. Vì là cảnh đốt một tòa nhà thật nên không thể để hỏng, phải quay một lần là xong, điều đó vốn đã áp lực, nhưng vì nguy hiểm nên trách nhiệm càng nặng nề hơn.
Trong lúc các chuyên viên liên tục cân đo khối lượng thuốc nổ và kiểm tra lần cuối, Josh vẫn như thường lệ đứng cách xa Chase, giữ khoảng cách và quan sát. Chase đang cùng Naomi nghe đạo diễn giải thích cảnh quay.
“Vụ nổ sẽ bắt đầu từ kia, nên đến chỗ đó thì phải chạy. An toàn là trên hết, nhớ cẩn thận. Trước tiên cứ diễn thử một lượt đã.”
Bắt đầu từ việc lắp đặt thiết bị an toàn, mọi việc đều phải kiểm tra kỹ lưỡng. Naomi cười nói như thường lệ.
“Nếu lỡ có cháy khét thì thôi rồi, tôi thích thịt tái cơ.”
Một nhân viên khác bật cười tiếp lời:
“Tối nay có khi được ăn bít tết thật cũng nên?”
“Ôi, mong là người nằm trên đĩa không phải tôi.”
Naomi chắp tay như cầu nguyện rồi liếc nhìn Chase, có vẻ mong hắn đùa lại đôi câu, nhưng dĩ nhiên không đời nào có chuyện đó. Hắn thậm chí còn không buồn liếc mắt. Naomi mỉm cười gượng gạo như thể đã đoán trước được điều đó.
Josh bắt đầu thấy lạ từ lúc đó. Anh cảm thấy có một cảm giác bất an không thể gọi tên khi nhìn Chase. Gương mặt vô cảm, môi mím chặt, thái độ phớt lờ mọi người thì không khác bình thường, vậy mà vì sao lại thấy thế?
“C trông hơi lạ không?”
Josh khẽ thăm dò Mark. Cũng giống anh, Mark đang cảnh giác theo dõi Chase và khu vực xung quanh. Anh ta liếc nhìn Josh, rồi lại quay sang nhìn Chase.
“Lạ chỗ nào?”
“Ờm, cũng không rõ nữa…”
Giọng Josh dần nhỏ lại vì thiếu tự tin, Mark lạnh nhạt đáp:
“Cũng như mọi khi mà.”
Josh im lặng, ngay chính bản thân anh cũng không thể thuyết phục nổi mình. Đúng lúc đó, mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.
*
*
Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau khi diễn tập hoàn hảo, đạo diễn liền ra hiệu bắt đầu quay chính thức.
“Rồi, tập trung, phải hoàn thành trong một cú máy thôi.”
Vị đạo diễn vốn nổi tiếng với khả năng dàn dựng không chỉ hành động mà còn cả nội dung phim, nhưng trong những tình huống thế này, ông cũng không khỏi căng thẳng. Josh thấy gương mặt lúc nào cũng tươi cười của ông nay cứng đờ, bèn tự an ủi rằng cảm giác bất an mình đang có chỉ là bị bầu không khí căng thẳng lây sang mà thôi.
Chase và Naomi tiến vào bên trong tòa nhà, cảnh quay trong nhà đã hoàn tất từ hôm qua, hôm nay chỉ cần quay cảnh họ thoát ra.
“Giờ mấy cảnh này đều dùng CG cả mà, đúng không?”
Mark thì thầm. Josh cũng thì thào đáp lại.
“Vẫn có phim không dùng đấy chứ.”
“Lâu lắm rồi tôi không xem phim, nhưng mà thế này cũng thú vị ghê.”
Mark mỉm cười hài lòng, tưởng tượng sau này sẽ kể lại cuộc phiêu lưu này cho các con nghe. Sau khi quay xong, anh định xin chữ ký và chụp ảnh với vài người, dĩ nhiên không tính Chase.
Một nhân viên từ trong tòa nhà chạy ra, ra hiệu hai tay tạo thành vòng tròn để báo đã chuẩn bị xong. Cậu ta vừa rút khỏi khung hình thì đạo diễn hít sâu một hơi rồi hô to:
“Bắt đầu!”
Sau khoảng năm giây tĩnh lặng, một phần tòa nhà vang lên tiếng nổ lớn, lửa phụt lên dữ dội. Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng Josh vẫn giật mình vì mức độ hoành tráng của nó.
Josh cảm nhận được rung chấn nhẹ, cúi xuống nhìn vụ nổ mới chỉ bắt đầu. Từ đầu hồi tòa nhà, thuốc nổ lần lượt phát nổ trong khoảng cách vài giây một lần.
Khói thuốc cay xộc lên khiến mắt Josh rát buốt, anh liên tục chớp mắt để giữ sự chú ý vào tòa nhà.
Hàng loạt vụ nổ lớn nhỏ tiếp nối nhau, mọi việc diễn ra trôi chảy. Chase và Naomi sẽ chạy ra bất cứ lúc nào. Josh liếc đồng hồ, đã hơn năm phút trôi qua kể từ vụ nổ đầu tiên, trong làn khói đen ngòm hoàn toàn không thấy động tĩnh nào.
Lần này không chỉ riêng anh thấy có gì đó không ổn.
“…Chậm quá không?”
Mark thì thầm. Josh cũng đang nghĩ như thế và họ quay sang nhìn nhau.
Josh lập tức lên kế hoạch ứng cứu. Anh tính toán nhanh những nơi có thể tìm thấy Chase, thời gian chạy tới đó, và cách đưa hắn ra ngoài. Đang lúc lẩm nhẩm trong đầu thì anh khẽ buột miệng:
“Chết rồi…”
Mark như hiểu được suy nghĩ của anh và lẩm bẩm:
“Tôi sẽ lo một bên.”
“Vâng.”
Josh gật đầu mà lòng nặng trĩu. Mark liếc về phía đạo diễn để thăm dò phản ứng, nhưng ông ta chỉ khoát tay như trấn an:
“Ổn mà, vẫn còn thời gian đúng không? Để cảnh đẹp phải giữ lâu hơn nữa, đã dặn Chase kỹ rồi còn gì?”
“Vâng, hai người họ cũng đâu phải lần đầu quay mấy cảnh kiểu này.”
Đến cả nhân viên phụ trách vụ nổ cũng đồng tình thì không còn cách nào khác. Mark quay lại nhìn Josh, ra hiệu chờ thêm. Josh đành đứng chết trân, căng thẳng nhìn chằm chằm vào tòa nhà, tay hết nắm lại mở. Trong thời gian đó, vụ nổ vẫn tiếp diễn, một nửa tòa nhà đã sụp.
*
*
“Chase!”
Tiếng hét của người phụ nữ vang lên giữa những âm thanh nổ rung trời khiến hắn sực tỉnh. Khi ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, gương mặt hoảng hốt của Naomi hiện ra trước mắt.
“Cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Cô không nghe thấy à?”
Việc mất thính lực tạm thời và cảm giác đầu óc lơ mơ là chuyện thường xảy ra khi quay cảnh cháy nổ.
Chẳng có gì khác với mọi khi cả vậy sao mình lại thế này?
Chase nhìn Naomi với vẻ khó hiểu, nhưng sắc mặt cô thì rõ ràng đang rất bất an, chính xác hơn là lo cho hắn.
“Phải ra khỏi đây ngay thôi, sau đợt nổ tiếp theo là nguy hiểm thật sự rồi.”
Naomi nói, gương mặt căng thẳng khác hẳn thường ngày. Hắn biết chuyện đó mà, chỉ đang đợi đúng thời điểm. Thế nhưng, sao lại…
“Chase!”
Naomi lại hét lên, bất ngờ túm lấy tay hắn rồi lay mạnh. Chase khựng lại.
…Hả?
Trong khoảnh khắc ấy hắn choáng váng. Khung cảnh trước mắt đã khác hẳn so với vài giây trước. Chỉ trong một, hai giây mà nửa tòa nhà đã biến mất. Hắn không thể tin được, chớp mắt liên tục.
“Không còn thời gian nữa đâu, mau ra thôi!”
Naomi hối thúc, nói nhanh như bắn rồi không chờ hắn phản ứng đã kéo tay chạy đi. Nhưng đó là sai lầm. Chase đột ngột choáng váng và quỵ xuống.
“Chase!”
Naomi mặt mày tái mét hét lên. Phía sau, tiếng nổ vẫn rền vang không dứt, khói đen cuộn trào như ác quỷ đang rượt đuổi sát lưng họ. Naomi hoảng loạn đảo mắt khắp nơi.
Làm sao đây? Mình có nên bỏ chạy một mình không? Nhưng phải cùng anh ấy thoát ra mới đúng, còn bộ phim thì sao?
Bất chợt, hình ảnh chú chó nhỏ đang chờ cô ở nhà hiện lên trong đầu. Dù chồng đã rời đi nhưng đứa bé ấy vẫn luôn bên cô.
“Mickey…”
Tên chú chó bật ra trước cả câu “Cứu tôi với”. Chính lúc đó, Chase mới loạng choạng đứng dậy, cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo. Khói đen đã ập sát ngay sau lưng họ, chỉ cần một vụ nổ nữa thôi thì ngọn lửa sẽ nuốt chửng tất cả.
Ngay khoảnh khắc ấy, Chase bất ngờ ôm lấy eo Naomi.