Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 18.2
Tiếng xì xào lo lắng vang lên khắp nơi. Khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, tiếng nổ vẫn liên tục vang vọng, nhưng bên trong tòa nhà vẫn không có lấy một cử động nào. Bầu không khí dần trở nên hỗn loạn, chỉ có đạo diễn và nhân viên phụ trách cảnh nổ là vẫn hướng ánh mắt trấn tĩnh nhìn thẳng về phía trước. Nhưng cũng có thể chính họ cũng đang không biết phải dừng lại ở thời điểm nào.
“Mark.”
Josh không thể chịu nổi nữa, gọi tên đội trưởng. Mark cau mày, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh ta cũng chẳng thể đưa ra quyết định, lỡ như bên trong vẫn đang diễn tốt mà họ lại lao vào phá ngang thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm? Josh cũng đang lo điều đó.
Thế nhưng đây không phải là lần đầu Josh đối mặt với cháy nổ. Ngược lại, anh đã trải qua không ít lần huấn luyện và thực chiến trong suốt nhiều năm và điều anh thấy lúc này rõ ràng là bất thường.
Khi một tiếng nổ nữa vang lên, Mark hạ quyết tâm. Anh ta gạt bỏ nỗi sợ bị đòi bồi thường hàng đống tiền nếu làm hỏng cảnh quay, bây giờ việc cứu người mới là ưu tiên hàng đầu.
“Vào thôi, Josh.”
“Vâng!”
Josh lập tức đáp lại. Anh vừa xoay người lao theo tuyến đường đã định, thì—
“Ơ!”
Cả hai khựng lại, dồn ánh mắt về phía anh đang nhìn. Giữa làn khói đen bốc lên cuồn cuộn thấp thoáng hiện ra hình bóng một người. Có thể chỉ là ảo giác nhưng anh đã bỏ lỡ thời điểm rồi. Trong khoảnh khắc còn đang thốt lên “A…”, phía đó cuối cùng đã phát nổ.
Ngay lúc đó, khi sắc mặt mọi người tái nhợt đi vì hoảng loạn thì có ai đó lao mình xuyên qua khói và ngọn lửa.
Người hét lên rồi nhảy xuống chính là Naomi, và ngay sau cô là Chase.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp nơi. Naomi đáp an toàn xuống tấm đệm trải dưới đất. Ngay sau cô, Chase cũng rơi phịch xuống theo. Một tiếng nổ long trời và cột lửa khổng lồ bùng lên ngay phía sau họ, tòa nhà sụp đổ trong chớp mắt.
“Cắt!”
Ngay khi tiếng hô của đạo diễn vang lên, các nhân viên lập tức lao đến dập lửa, còn trợ lý và quản lý của diễn viên thì ùa tới chăm sóc họ.
“Naomi, cô ổn chứ?”
“Sao lại ra muộn vậy? Có bị thương ở đâu không?”
“Trời ơi, mọi người lo đến chết đi được. Mà dù sao thì cảnh quay trông rất tuyệt đấy.”
Những lời an ủi, động viên không ngớt tuôn ra, nhưng Naomi vẫn chỉ ngơ ngác chớp mắt. Khuôn mặt xinh đẹp lấm lem khói bụi, tóc rối tung. Cô gắng sức đứng dậy, rồi chợt ngoái đầu nhìn lại. Chase đang từ tốn phủi bụi trên người, gương mặt vẫn vô cảm như cũ.
“Naomi?”
Trợ lý gọi khi thấy cô đứng bất động. Naomi chớp mắt, dần lấy lại tinh thần.
“Chờ chút.”
Cô khẽ xin phép rồi vội bước về phía Chase. Chase đang định rời đi thì bị Naomi chắn trước mặt nên buộc phải dừng lại.
“Tôi muốn nói chuyện một chút, được chứ?”
Cô cố tình mỉm cười, đảo mắt nhìn quanh. Mọi ánh nhìn lập tức dồn về phía Chase như thể muốn nói: “Anh tính sao đây?” Chase nhìn cô dửng dưng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Mọi người liền lùi lại vài bước để tạo khoảng trống. Naomi lên tiếng, cẩn trọng giữ giọng nhỏ để không bị ai nghe thấy.
“Chuyện gì vậy? Anh biết suýt chút nữa là chúng ta đã chết không?”
Cô hỏi dồn dập, giọng nghẹn lại vì xúc động muộn màng, nhưng Chase vẫn không có lấy một phản ứng. Ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cô khiến Naomi càng thêm giận dữ.
“Không biết đầu óc anh để đi đâu nữa, nhưng khi quay thì làm ơn tập trung giúp, đừng gây phiền phức cho người khác một cách vô nghĩa. Nghĩ đến việc suýt chút nữa tôi cũng bị cuốn vào vì anh…”
Naomi khẽ rùng mình khi nhớ lại làn khói đen kịt ban nãy, nhưng Chase vẫn chẳng để lộ lấy một tia dao động. Gương mặt trơ lì như tượng khiến Naomi cảm thấy phát ngấy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn cứ như đầu óc anh đã bay đi đâu mất rồi ấy.”
Cô thở dài chán chường rồi vuốt tóc ra sau.
“Lần này may là qua được, nhưng nếu còn như vậy lần sau nữa thì tôi sẽ không để yên đâu, anh hiểu chứ?”
“……”
“……Haa.”
Cuối cùng chính Naomi là người kiệt sức trước. “Đồ khốn,” cô rít qua kẽ răng rồi quay người đi. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy người nhà Miller như Chase, Grayson, tất cả bọn họ đều chẳng ra gì.
“Ngài Miller không sao chứ?”
Chờ đến khi Naomi rời đi, Laura mới vội vàng quay lại hỏi. Cô rất muốn biết họ đã nói gì, nhưng đây là tất cả những gì cô có thể hỏi, vì cô biết Chase sẽ không trả lời.
Quả thật hắn chẳng nói lời nào. Nhưng khác với mọi khi, hắn không quay lưng bỏ đi mà vẫn đứng đó bất động. Laura bắt đầu cảm thấy bất an.
“Ngài Miller…?”
Khi cô thận trọng gọi tên hắn thêm một lần nữa, Laura mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Gương mặt hắn vốn đã nhợt nhạt, giờ còn trắng bệch đến độ xanh xám như xác chết. Linh cảm chẳng lành khiến cô vô thức đưa tay ra, nhưng lại ngần ngừ dừng lại giữa không trung, ngó chăm chăm vào tình trạng của hắn.
“Miller, ngài ổn chứ?”
Cô vừa hỏi lại thì ngay lập tức hơi thở của Chase bắt đầu dồn dập, đồng tử giãn lớn. Laura tròn mắt kinh hãi, Josh và các nhân viên xung quanh cũng hoảng hốt dồn mắt về phía hắn.
“Ngài Miller, nghe thấy không?!”
“Ngài Miller!”
“Chấn tĩnh lại đi! Gọi xe cấp cứu…!”
Những tiếng la thất thanh vang lên khắp nơi. Chase ôm ngực, thở khò khè khó nhọc như thể có gì đang vắt kiệt từ tận sâu trong cổ họng. Josh vội chen qua đám đông, chạy đến bên hắn. Ngay khi anh vừa đưa tay ra chạm vào thì hơi thở của Chase tắt ngấm.
“Miller…!”
“KyAAAA!!”
Laura hét lên thất thanh, sắc mặt trắng bệch. Josh nhanh chóng đỡ lấy Chase, đôi chân hắn khuỵu xuống không còn sức lực, rồi hoàn toàn mất ý thức.
“Chase!”
Josh gọi tên hắn và lay mạnh vai, nhưng khuôn mặt trắng bệch nghiêng về một bên không có chút phản ứng nào.
*
*
“…Vâng, vâng. Tôi hiểu rồi.”
Nghe tiếng trả lời cụt lủn của Laura, Josh lặng lẽ nhìn xuống Chase. Kể từ lúc được đưa về xe và đặt lên giường, hắn vẫn chưa tỉnh lại. Mark đã khăng khăng đòi đưa hắn đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng Laura phản đối.
“Phải liên hệ với bác sĩ riêng trước đã. Mọi người cũng biết rồi đấy, sẽ rất rắc rối nếu chuyện anh ấy uống thuốc bị rò rỉ.”
Lời nhắc nhở của cô khiến các vệ sĩ cứng họng. Không còn cách nào khác, họ đành làm theo hướng dẫn của cô, đặt Chase lên giường, chờ gọi xong cho bác sĩ. Josh chỉ biết nhìn chăm chú vào khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của Chase.
Cuối cùng sau một vài câu trao đổi ngắn, Laura cũng dập máy.
“Bác sĩ bảo là dùng thuốc quá liều.”
Josh nhíu mày theo phản xạ.
“Quá liều?”
“Đúng vậy.”
Trước câu lặp lại vô thức của Josh, Laura khẽ gật đầu.
“Triệu chứng đó xảy ra khi dùng thuốc quá liều. Tôi cũng hỏi Naomi cho chắc, thì đúng là lúc quay cũng vậy. Ngài ấy bỗng dưng mất tập trung, suýt chút nữa gây ra tai nạn. Tôi chỉ hỏi chung chung xem lúc quay có gì lạ không, không nhắc đến thuốc nên đừng lo.”
Cô nói thêm rồi thở dài.
“Thật ra triệu chứng đã xuất hiện từ trước rồi, chỉ là chúng ta không để ý. Bác sĩ riêng Stewart bảo đã cảnh báo từ lâu rằng chuyện như thế này sớm muộn cũng xảy ra nếu ngài ấy uống quá liều. Trước mắt phải làm xét nghiệm rồi điều chỉnh lại liều hoặc đổi thuốc, cũng may Chase là một Alpha trội nên mới chịu được liều lượng đó, nếu là người thường thì chắc đã chết mười lần rồi.”
“…Tác dụng phụ của thuốc có liên quan đến kích thích thần kinh ngoại vi không? Ý tôi là vì quay cảnh cháy nổ nên có thể đã bị kích động quá mức.”
Josh lựa lời để đưa ra suy đoán. Laura nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Không đâu, ngay từ khi quay đã có dấu hiệu mất kiểm soát rồi. Giống như ngòi nổ sắp đứt và lần này thì nó đứt thật.”
“Vậy là chuyện này sớm muộn cũng xảy ra.”
Josh kết luận. Laura gật đầu.
“Đúng vậy, nên anh không cần phải thấy có lỗi.”
Cô mỉm cười, nhưng Josh thì không. Không khí chợt trầm xuống, Laura lúng túng nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:
“Tôi sẽ bàn chuyện này với quản lý, giao người lại cho anh được chứ? Có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi. Tôi sẽ đến liền.”
“Được thôi.”
“Cảm ơn anh.”
Cô mỉm cười thêm một lần nữa rồi rời khỏi xe. Bên trong chỉ còn lại Josh và Chase. Trong khoảng không tĩnh lặng, Josh thở ra một hơi rồi định quay người nhưng ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt của Chase.
Nhịp thở của hắn giờ đã ổn định, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy. Đến mức nếu ai nói đây là một xác chết thì người ta cũng tin.
Chút nữa thôi là bác sĩ sẽ tới. Chỉ cần khám và xác nhận không có gì nghiêm trọng thì mọi việc sẽ kết thúc. Josh nhìn hắn đăm đăm, rồi kéo ghế ngồi xuống bên giường. Anh chỉ ngồi đó một lúc lâu, im lặng quan sát.
Không gian lặng thinh như thể trên đời này chỉ còn hai người là Josh và Chase. Không một âm thanh, không một bóng người nào khác tồn tại. Josh không nhớ lần gần nhất mình có thể ngắm gương mặt Chase yên bình như vậy là khi nào.
Nghĩ đến đó, anh bật cười cay đắng. Phải đến khi hắn bất tỉnh thì mình mới có cơ hội ngắm nhìn thế này. Josh lặng lẽ nhìn Chase và thì thầm.
“Sao lúc nào cậu cũng xù lông lên như thế?”
Người ta đồn rằng hắn là một con chó điên, nhưng đôi khi anh lại giống một con mèo, một con mèo đẹp đẽ, luôn xù lông cảnh giác, sẵn sàng cào bất kỳ ai chạm vào, và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Josh khẽ đưa tay ra chạm vào hắn. Khi những ngón tay chạm nhẹ vào lớp tóc mềm mại của Chase, anh khựng lại, rồi khẽ mỉm cười.
〈Muốn hôn tôi không?〉
Câu thì thầm ấy bất chợt vọng bên tai, nụ cười trên môi Josh cũng tắt theo. Anh chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Chỉ khi hắn bất tỉnh thì mình mới được nhìn như thế này.
Josh cau mày, cúi xuống thật chậm. Môi anh chạm nhẹ vào thái dương lạnh lẽo của hắn, cảm nhận rõ rệt hơi thở lạnh lẽo phả ra từ làn da, nhưng Chase vẫn bất động.
Phù…
Josh thở dài, rũ người ngồi phịch xuống ghế, hai tay vò trán, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Mình đang làm cái quái gì thế này.
“Haa…”
Anh lại thở dài, nhưng sự tĩnh mịch chẳng hề lay động và Chase mãi đến tận ngày hôm sau mới tỉnh lại.
***
Bên trong chiếc xe đưa họ đến bệnh viện, bầu không khí càng lúc càng trầm mặc. Vốn dĩ bình thường đã im lặng, nhưng hôm nay thì càng nặng nề hơn. Tất nhiên là vì tâm trạng của Chase đang tồi tệ đến cực điểm. Mọi người đều giữ im lặng tuyệt đối, chỉ dám nói những điều thật cần thiết, vì sợ hắn sẽ đấm hoặc đá bất thình lình.
Josh biết chuyện là vào ngày hôm sau khi Mark đến thay ca.
〈Đi khám á?〉
Mark gật đầu.
〈Ừ, vì có dấu hiệu của tác dụng phụ. Thật ra Laura muốn đưa đi ngay lập tức, nhưng quản lý ngăn lại, họ cần điều phối lại lịch quay với đạo diễn trước. Có vẻ mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Dù gì thì với tình trạng đó cũng không thể quay tiếp được… Họ cho nghỉ hai ngày, trong thời gian đó sẽ đi khám càng sớm càng tốt, cho mọi người đều đỡ căng thẳng.〉
〈…Ra vậy.〉
Josh gật nhẹ. Sau khi Mark nói qua về lịch bảo vệ hôm sau, anh ta vỗ nhẹ vai anh.
〈Tối qua tôi có nói chuyện với đội trưởng. Họ đang tìm người thay thế, có vẻ cũng khả quan đấy. Cố thêm chút nữa, họ bảo sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể.〉
Josh không trả lời, chỉ mỉm cười nhạt. Và khi sáng hôm sau đến, mọi người bận rộn chuẩn bị, cùng nhau chờ đợi Chase.
Cho đến tận lúc đó, Josh vẫn mang một cảm giác bất an mơ hồ. Khuôn mặt trắng bệch cuối cùng anh nhìn thấy ở Chase cứ lởn vởn trong tâm trí mãi không tan. Đôi chân khuỵu xuống vô lực, bờ vai phập phồng nặng nhọc theo từng nhịp thở gấp gáp.
Và cả dáng vẻ hắn nằm mê man không mở mắt suốt thời gian dài như một cái xác.
Chắc sẽ không lặp lại chuyện đó nữa đâu nhỉ.
Trong khi anh đang nghĩ vậy thì cửa xe mở ra và Chase xuất hiện. Josh lập tức sững lại.
Trái với thường lệ, hôm nay Chase mặc áo sơ mi không cài hết cúc, khoác hờ áo khoác bên ngoài trong bộ dạng khá tùy tiện. Mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng giờ lại rũ xuống lòa xòa.
Trông hắn như thể chẳng màng đến bất cứ điều gì khi bước ra khỏi nhà. Vậy mà tất cả mọi người đều không thể rời mắt khỏi hắn. Dù có khoác mảnh giẻ lên người thì người đàn ông này vẫn khiến ai cũng phải trầm trồ. Josh chợt nghĩ lại, hôm nay có lẽ vì trang phục thoải mái hơn mà trông hắn còn trẻ ra nữa.
Nếu không có nét cau mày và vẻ mỏi mệt kia thì sẽ thật hoàn hảo.
“Do ngưng thuốc nên dạo này gần như không ngủ được, bác sĩ kê loại thuốc mới rồi, chắc sẽ đỡ hơn thôi.”
Laura ghé sát, khẽ nói bên tai. Đúng lúc đó, Chase đưa tay vuốt tóc và khẽ thở dài. Khoảnh khắc ấy, tim Josh như bị bóp nghẹt.
Hàng mi dài rủ xuống khẽ rung, để lại bóng đổ mờ mờ trên má, cánh mũi thẳng tắp, đôi môi khẽ hé, nhợt nhạt đến mức màu hồng bên trong càng trở nên nổi bật.
Josh nhìn hắn như bị thôi miên cho đến khi Chase bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Dù chỉ là một, hai giây ngắn ngủi nhưng Josh cũng không thể dứt mắt ra nổi.
Anh chỉ biết mở to mắt nhìn đối phương. Chase hơi nheo mắt lại như định nói gì đó, rồi lại im lặng quay đi, phớt lờ Josh và bước lên xe.
Josh như bừng tỉnh, vội vàng mở cửa ghế lái. Chase biết mình sẽ ngồi cùng xe với anh nên hơi khựng lại, nhưng rồi chẳng nói lời nào, chỉ quay mặt đi.
Đằng sau vang lên giọng Mark:
“Lên xe đi, mau còn đi chứ.”
Josh ngồi vào chỗ, liếc gương chiếu hậu và bắt gặp ánh mắt của Chase. Anh lúng túng vội quay đầu nhìn đi nơi khác.
Laura ngồi vào ghế phụ, còn Isaac, Henry và Seth đi theo xe sau. Trên đường đi, Laura đôi khi đề cập đến phim hoặc lịch trình, nhưng Chase chẳng có lấy một phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng, cả cô cũng ngậm miệng.
Cứ thế, họ đi suốt ba tiếng trong im lặng nặng nề mới đến được bệnh viện.
*
*
“Chào mừng, đi đường vất vả nhỉ? Ai nấy mặt mày đều không ổn lắm nha.”
Stewart đã đợi sẵn trong phòng khám, nhìn quanh một lượt rồi nở nụ cười pha trò, nhưng chẳng ai buồn cười cả.
Phòng khám của ông ta trống rỗng đến ngỡ ngàng. Dù khá rộng nhưng trong phòng chỉ có một chiếc bàn lớn và chiếc ghế ông ta đang ngồi, ngay cả ghế xếp cho khách cũng không có nổi một cái.
Người ta khám bệnh ở cái chỗ thế này sao?
Josh thấy kỳ lạ, thì Stewart đã đứng dậy.
“Chúng ta sang phòng tư vấn đi. Những người còn lại mời đợi ở phòng nghỉ. Ở đây thì không cần quá căng về vấn đề an ninh.”
Như Stewart nói, khu phức hợp nơi có nhiều phòng thí nghiệm và nghiên cứu này được xây dựng cách nhau với hệ thống an ninh dày đặc. Camera, cảm biến, khóa sinh trắc đều đủ để ngăn chặn mọi sự xâm nhập. Chính họ lúc vào cũng phải qua một khâu xác minh thân phận cực kỳ nghiêm ngặt.
Stewart bảo nhân viên hướng dẫn những người khác đến phòng nghỉ rồi nói thêm:
“Cứ thoải mái đi, ở đây thì không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Dù vậy, Mark và mọi người vẫn chia nhau kiểm tra lại tòa nhà như đúng nhiệm vụ. Người được chọn để đứng canh trước phòng tư vấn khi Chase khám là Isaac. Stewart không nói thêm lời nào, dẫn Chase vào phòng, Isaac đi theo phía sau.
“Phù…”
Sau khi đã kiểm tra xong khuôn viên, tất cả lại tụ họp tại phòng nghỉ. Seth là người đầu tiên buông mình xuống ghế sô pha và lên tiếng.
“Chỗ này rộng hơn tôi tưởng, mấy tòa nhà còn lại chắc không cần xem nữa đâu ha?”
Mark gật đầu khi rót cà phê.
“An ninh tổng thể khá tốt. Với cả muốn kiểm tra hết đám tòa nhà kia chắc phải thức cả đêm đấy, đến lúc đó thì C cũng khám xong rồi.”
“Chắc vậy.”
Josh đồng tình. Giờ thì chỉ còn việc chờ đợi nhàm chán kéo dài. Henry ngả người vào ghế sô pha, chưa bao lâu đã bắt đầu ngáy khe khẽ.
“Cái tên này…”
Mark nhìn Henry như thể chẳng còn gì để nói rồi lắc đầu. Josh theo thói quen mò túi lấy kẹo ngậm, nhưng chợt khựng lại vì túi rỗng. Thấy vậy, Seth móc một lúc ba viên ra đưa cho anh.
“Cảm ơn.”
Josh nói rồi nhét một viên vào miệng. Đúng lúc ấy, Mark chợt nói:
“Gần đây thấy mất kẹo hơi nhiều đấy, có ai ăn dữ lắm thì phải?”
Henry vốn đang gật gà gật gù liền giật mình ngồi bật dậy.
“À, ngon quá nên hơi lỡ tay…”
Josh chớp mắt nhìn về phía Henry. Hóa ra không chỉ mỗi mình mình ăn nhiều à?