Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 18.3
Cứ như để trả lời câu hỏi không lời ấy, Seth lặng lẽ lấy cả nắm kẹo từ túi ra đặt lên bàn. Henry hấp tấp nói thêm:
“Isaac mới là người ăn nhiều nhất! Thằng đó ăn y như chuột hamster ấy, nhét đầy cả má mà còn chưa chịu ngừng.”
Vừa nói, hắn ta còn làm động tác phồng má như đang nhai, rồi khoanh tay tuyên bố:
“Ít ra tôi còn không ăn quá ba gói một ngày.”
“Cậu biết một gói này có ba mươi viên không?”
Seth ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Henry lại đập bàn cái rầm cãi lại:
“Còn muốn sao nữa, pheromone trong không khí nồng nặc thế này, lại còn ngon nữa!”
Mọi người đều câm nín trước lời biện hộ quá hợp lý. Cuối cùng, Mark thở dài, ra quyết định:
“Từ giờ mỗi người đóng thêm 10 đô.”
Không ai phản đối. Trong khi đó, Seth lặng lẽ lướt điện thoại, tìm ra một trang web bán kẹo giảm giá rồi chìa cho Mark. Đúng lúc đó, một nhân viên bước vào, thấy đống kẹo trên bàn thì lên tiếng:
“Ồ, hết đồ ăn vặt rồi à? Xin lỗi, lẽ ra tôi phải để thêm sớm hơn.”
Chưa kịp đáp lời thì cô đã biến mất rồi trở lại ngay sau đó, mang theo một khay đầy sô cô la. Henry tròn mắt.
“Cái này mắc lắm đó. Một viên này giá tận 2 đô 99 cent đấy. Tin được không? Nhỏ xíu như đầu ngón tay mà!”
Cô nhân viên mỉm cười, như ra hiệu cứ ăn thoải mái rồi rời đi. Mark cầm một viên lên, xoay qua xoay lại xem xét rồi nhíu mày.
“Thứ này đắt thế cơ à?”
Anh ta mở vỏ, bỏ vào miệng nhai rồi nghiêng đầu:
“Tôi chẳng thấy khác biệt gì mấy.”
Seth cũng nhét một viên vào rồi đưa cho Josh. Josh lắc đầu từ chối.
“Kẹo vẫn chưa tan.”
Ăn kẹo hàng ngày đã đủ khiến anh phát ngán với đồ ngọt. Dù kẹo vẫn phải ăn, nhưng ngoài ra thì không muốn đụng tới nữa. Seth như hiểu ý, đặt viên socola xuống rồi đẩy kẹo về phía anh.
“Anh vẫn chuộng cái này hơn hả?”
Josh biết ơn sự tinh tế của hắn, cầm thêm vài viên cho vào túi. Thấy vậy, Henry khẽ chậc lưỡi, rồi bốc luôn cả nắm socola.
“Vậy thì để tôi ăn giúp vậy.”
Hắn bắt đầu bóc vỏ và nhét vào miệng với tốc độ kinh hoàng. Không ai nói gì thêm.
***
Cộp, cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân đều đặn vang vọng, hòa vào nhau một cách hỗn loạn. Isaac vừa đi phía sau cùng, vừa dõi theo Stewart và Chase, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thoáng một luồng ớn lạnh.
Bên trong tòa nhà quá đỗi yên tĩnh, tựa như nơi đây chỉ còn ba người họ là đang tồn tại.
Không có bệnh nhân hay bác sĩ nào khác sao?
Cậu ta đang cảm thấy là lạ nên liếc nhìn quanh thì vừa lúc Stewart dừng lại trước một cánh cửa.
“Vậy thì cho đến khi buổi khám kết thúc nhé.”
Ông ta mỉm cười nhẹ, mở cửa và ra hiệu cho Chase bước vào trước. Isaac không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng ngoài cửa. Stewart cũng theo sau bước vào phòng rồi quay lại nhìn. Qua khe cửa đang khép dần, ông ta mỉm cười như thể bảo đừng lo.
Và cánh cửa khép lại.
“Vậy thì, bắt đầu chứ?”
Stewart lên tiếng khi Chase đứng giữa phòng tư vấn. Khi Chase liếc ra sau, ông ta đã bước tới gần và tiếp lời.
“Cậu chắc cũng đại khái biết mình phải làm gì rồi đúng không? Vì vẫn luôn là như vậy.”
“…Biết.”
Chase chỉ đáp ngắn gọn, không nói thêm lời nào mà bắt đầu xắn tay áo lên. Stewart sải bước tới mở tủ thuốc. Sau khi lấy ra dụng cụ cần thiết để lấy mẫu, ông quay lại và hỏi trong lúc chuẩn bị lấy máu:
“Nghe nói Grayson bảo Bliss đã sang Anh?”
Chase nhíu mày một chút nhưng lặng lẽ đưa tay ra như muốn bảo “im miệng và làm việc đi”. Stewart buộc garô vào tay hắn, chuẩn bị chọc vào bên trong khuỷu tay rồi lại lên tiếng:
“Chắc là vì muốn bảo vệ đứa con trai út yêu quý thôi nhỉ. Nếu hai anh em mà cưỡng bức nhau thì rắc rối to.”
Ông ta lầm bầm như đang tự nói với mình.
“Bị sinh ra làm omega trội giữa một lũ Alpha trội, phải chịu đủ thứ khổ chẳng đáng có, nghĩ mà cũng tội.”
Nghe vậy, Chase siết chặt nắm tay đang chìa ra và nghiến răng đáp:
“Đừng giả vờ đạo đức, ông cũng mong nó xảy ra mà? Trong mắt ông, thằng bé chẳng qua là vật thí nghiệm, tưởng tôi không biết chắc? Nếu có ai trong bọn tôi thật sự cưỡng hiếp nó, thì ông sẽ sung sướng đến chết chứ gì?”
Giọng nói sắc lẻm khiến Stewart ngẩng lên và đối mặt trực diện với ánh mắt đáng sợ của Chase. Lặng đi một lúc, ông ta lại cười nhạt rồi cúi đầu nhìn lại chỗ chuẩn bị tiêm.
“Cũng có thể nghĩ vậy.”
Ông ta nheo mắt, chọn điểm để chọc kim.
“Nhưng tôi thật sự muốn giúp cả cậu và cả Bliss nữa.”
Chiếc kim dày cắm sâu vào da thịt. Chase khẽ nhíu mày, Stewart thì thì thầm:
“Dù nghĩ vậy mà vẫn đến tìm tôi thì nghĩa là cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”
Chase cắn môi, không nói lời nào. Kim tiêm cứ từ từ xoay bên trong da thịt, rồi dòng máu đỏ bắt đầu tuôn ra.
“Xong rồi.”
Stewart tháo garô, dán miếng băng nhỏ lên chỗ vừa lấy máu, rồi đem mẫu đi phân loại và đánh dấu trước khi quay lại bàn.
“Chase ghét chim đúng không?”
Thấy Chase nhíu mày, Stewart cười:
“Grayson bảo vậy, cũng ghét chó, ghét cả chim. Ghét hết động vật luôn à?”
“…Tôi bắt buộc phải trả lời sao?”
“Không đâu, chỉ tò mò thôi.”
Stewart cười nhạt, rồi lập tức đổi chủ đề.
“Vậy sau đó có bị mất trí nhớ không?”
Chase uống thuốc và nước ông ta đưa một hơi rồi lắc đầu. Stewart gật đầu:
“May quá, tôi sẽ kê thuốc tạm thời cho đến khi có kết quả kiểm tra. Hôm nay có thể đầu óc sẽ đơ đơ một chút đấy, vì là thuốc mới, cơ thể chưa quen nên cần thời gian thích ứng. Không gây mất trí nhớ đâu, nhưng có thể khiến đầu óc lơ mơ, nên cẩn thận.”
Ông ta nói thêm đầy ẩn ý:
“Lại xảy ra chuyện như lần trước thì phiền lắm.”
Chase vẫn im lặng, nhưng sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, điều đó không thoát khỏi mắt Stewart.
“Rồi, vậy…”
Ông ta mỉm cười tươi tắn.
“Bắt đầu tư vấn thôi nhé.”
Lạch cạch.
Tiếng cửa mở vang lên, Isaac quay lại nhìn. Chase bước ra trước, Stewart theo sau và khép cửa lại. Qua khe cửa, cậu thoáng thấy bên trong có nhiều đồ đạc hơn phòng khám ban nãy, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì cửa đã đóng.
“Nghe nói đã thay đội vệ sĩ, những người hiện tại là toàn bộ người mới tới hôm nay à?”
“Đúng.”
Stewart tỏ vẻ tò mò.
“Chắc khó kiếm được Gamma nhỉ… Hay là Alpha và Beta?”
Nghe hỏi về thành phần đội, Isaac trả lời thẳng thắn:
“Có Alpha, có Beta…”
“Không có Gamma hay Omega sao?”
“Không.”
Lại một câu gọn lỏn, Stewart cười.
“Vất vả nhiều rồi.”
Không rõ “vất vả” là kiểu gì, nhưng Isaac chẳng buồn hỏi. Điều khiến cậu ta bận tâm hơn cả là Chase vẫn không mở miệng nói lấy một câu. Lẽ ra giờ này hắn phải bực dọc, gào lên hoặc ít nhất cũng than phiền, nhưng không hắn chỉ lặng lẽ bước đi.
“Do thuốc đấy.”
Stewart như nhìn thấu suy nghĩ Isaac mà lên tiếng.
“Đổi thuốc rồi nên hôm nay cơ thể sẽ khá tệ, đơ đơ, phản ứng chậm, trông như buồn ngủ ấy. Mà có khi lại may, ít ra cũng không nổi khùng đánh người. À, không gây mất trí nhớ đâu, nhưng nếu gặp chuyện kinh khủng, dù không thể động đậy thì nỗi sợ vẫn khắc sâu.”
“Thật thế à?”
Isaac sững người hỏi lại. Vẫn còn ý thức mà không thể nhúc nhích, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy rợn người. Stewart thì thì thầm như truyền bí quyết:
“Giống như mơ thấy ác mộng khi vẫn mở mắt vậy.”
Thấy mặt Isaac tái mét, Stewart cười mỉm:
“Não của mấy Alpha trội đúng là thú vị thật.”
Isaac không biết nên phản ứng thế nào. “Sao lại nói mấy chuyện đó với tôi?” – nhưng chưa kịp hỏi, Stewart đã mở cửa phòng nghỉ.
“Để quý vị chờ lâu rồi, xin giới thiệu Chase Miller hoàn toàn mới.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy với vẻ ngạc nhiên. Stewart cười nói tiếp:
“Chỉ đùa thôi, tôi đã đổi thuốc, nên hôm nay cậu ấy sẽ hơi kém một chút…”
Ông ta lặp lại những lưu ý đã nói với Isaac. Isaac thấy hơi bất an nhưng chẳng biết nên nói gì. Khi ra ngoài, Stewart hỏi:
“Đi mất bao lâu vậy? Đi đường số 24 nhỉ?”
Mark gật đầu.
“Vâng, khoảng ba tiếng.”
“Vậy à, nghe nói dọc đường đó nhiều chó đồng cỏ xuất hiện lắm, phải cẩn thận nhé.”
“À… dạo này đúng là nhiều thật. Nghe nói còn tấn công cả người. …Mà chắc chẳng có gì xảy ra đâu.”
“Phải rồi.”
Stewart cười.
“Chắc chẳng có gì xảy ra đâu.”
Và rồi mọi người lên xe. Stewart đứng đó nhìn và nói:
“Vậy thì chúc chuyến đi thuận lợi.”
“Cảm ơn Stewart, tôi sẽ liên lạc lại sau.”
Ông ta mỉm cười như đáp lời Laura. Josh, Mark và Seth đi chung một xe. Laura đi xe sau cùng, còn Isaac và Henry làm tài xế.
Thấy Laura rẽ sang xe sau, Josh chuẩn bị kéo cửa kính lên thì bất ngờ Stewart huýt sáo.
♬♪……
Một tiếng huýt ngắn bắt chước tiếng chim. Ngay lập tức, Chase nãy giờ không hề phản ứng lại giật mình khựng lại. Josh nhìn qua gương chiếu hậu, lập tức ngẩng đầu lên, nhưng chẳng thể thấy rõ mặt Stewart ngoài cửa kính.
Cửa kính khép lại và xe lăn bánh.
*
*
Con đường trống trải trải dài trước mắt, hầu như không có lấy một chiếc xe nào qua lại, thứ duy nhất có thể thấy là một chiếc xe tải đậu lẻ loi ở ven đường. Josh phóng xe với tốc độ cao, tận hưởng cảm giác bứt phá trên đường vắng. Một trong những điểm tốt khi làm vệ sĩ là anh có thể thoải mái lái những chiếc xe đắt tiền theo ý mình.
Anh lướt đi trên con đường dài bất tận, tay nắm lấy vô lăng bọc da mềm mại. Phía xa là một vệt khói đen lững lờ bay lên. Thấy vậy, Josh lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Lại cháy rừng nữa rồi.”
“Có ngày nào không cháy à?”
Seth đáp lại với giọng lơ đãng. Josh gật gù, cũng không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc mặt trời sẽ lặn. Nhận ra thời gian đã khá muộn, Josh ước chừng thời điểm đến nơi.
Chắc lúc đó mọi người ăn xong cả rồi nhỉ.
Anh có thể yêu cầu họ chuẩn bị phần riêng, nhưng lại không muốn làm phiền. Dù sao thì nguyên liệu thì chẳng thiếu, nướng đại vài miếng thịt hay xúc xích là xong.
Nếu rủ Chase ăn cùng thì hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Ý nghĩ mới lóe lên đến đó thì Josh bất chợt nheo mày, phía trước thấp thoáng một hình bóng khả nghi. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu ra tình hình.
“Mark.”
Anh lập tức báo cáo với đội trưởng đang ngồi ghế sau.
“Hình như có tai nạn, có người đứng ngoài đường.”
“Né qua đi, hoặc gọi 911.”
“Tôi cũng muốn thế, nhưng không được.”
Josh điềm tĩnh giải thích.
“Một là bị xe chắn, một là người chắn. Nếu không đâm thẳng qua thì không cách nào đi tiếp.”
Mark lúc này mới thò đầu ra nhìn phía trước, rồi phát ra tiếng rên khe khẽ.
“Còn cách nào khác đâu, dừng lại xuống giải quyết thôi. Tôi sẽ đợi trong xe, khi nào đường thông thì đi tiếp. …Xe sau chưa đến nên đành làm vậy. Chán thật.”
“Rõ.”
Josh từ từ giảm tốc độ. Trong lúc đó, Mark đã liên lạc với đội phía sau để báo tình hình.
Bầu trời chỉ mới phút trước còn rực rỡ ánh hoàng hôn, thoắt cái đã chìm vào ánh tím nhàn nhạt của chạng vạng. Cảnh vật xung quanh khiến lòng người bất giác thấy ớn lạnh. Josh dừng xe cách một đoạn an toàn và để máy nổ chờ sẵn.
Người được phân công kiểm tra tình huống là Seth. Hắn ngồi ghế phụ nên không do dự bước xuống xe, sải bước đến gần cặp nam nữ đang đứng chắn ngang làn đường.
“Có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ như thể đã đợi sẵn, lập tức đáp lời:
“Xe bọn tôi đột ngột chết máy, mà điện thoại thì lại không có sóng. Không liên lạc được với ai nên cứ nghĩ là phải ngủ ngoài trời mất thôi. Nhưng may mắn thay vẫn có người tới giúp, cảm ơn anh nhiều.”
Cô ta chắp tay như cầu nguyện, cúi đầu chào. Seth liếc qua cô một cái, rồi quay sang nhìn người đàn ông.
“Bọn tôi đang gấp nên không tiện sửa xe giúp, có thể gọi giúp công ty bảo hiểm thì được.”
“À, không cần đâu, chắc là chỉ hết bình thôi, nếu giúp sạc lại thì chỉ mất năm phút là xong… Gọi bảo hiểm vì chuyện này thì hơi…”
Người đàn ông bối rối nài nỉ. Cô gái bên cạnh cũng chớp mắt ra vẻ tội nghiệp. Seth vốn muốn từ chối, nhưng nếu không giúp thì họ có vẻ sẽ cứ đứng chắn đường không chịu rời đi. Hắn bực bội hất tóc ra sau rồi quay gót, đi về phía xe của Josh.
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ nhẹ vào cửa kính, Josh hạ kính xuống một chút, Seth lập tức nói:
“Chắc không dẹp đi trừ khi chúng ta giúp kiểm tra xe. Anh cứ chuẩn bị sẵn, tôi sẽ làm nhanh rồi bảo họ tránh đường, gọi bảo hiểm sau cũng được. Dù gì tôi sẽ theo sau.”
“Để tôi làm?”
Josh định mở cửa xuống xe nhưng bị Seth khoát tay ngăn lại.
“Chỉ là hết bình thôi, sẽ nhanh lắm. Anh cứ sẵn sàng khởi hành là được.”
Vừa dứt lời, hắn đã quay người bước về phía chiếc xe có đôi nam nữ đang đứng chờ. Josh kéo cửa kính lên lại, mắt vẫn dõi theo bóng Seth xa dần.
Seth ngồi vào ghế lái của xe kia và bắt đầu kiểm tra máy móc. Nếu đúng là vấn đề đơn giản thì chỉ một lát sẽ xong.
Josh vô thức gõ tay lên vô lăng, định tính lại thời gian đến nơi thì chợt có một cảm giác bất thường ập đến. Đã từng có lần nào đó anh cũng thấy như vậy, nhưng là khi nào?
Trước mắt anh là một cảnh tượng quá đỗi bình thường. Seth đang kiểm tra xe, người phụ nữ thì đứng lảng vảng chắn đường khiến cả đoàn không thể đi tiếp.
…Y như lần đó.
Ký ức ùa về khiến sống lưng lạnh buốt. Josh lập tức hét lớn:
“Seth, nguy hiểm!”
Anh gần như lao khỏi xe nhưng đã quá muộn. Nghe tiếng hét, Seth thoáng khựng lạ và ngay giây tiếp theo người đàn ông đứng cạnh đã đưa súng lên bóp cò.