Kiss Me If You Can Novel - Chương 2
〈Sự cố lớn tại sự kiện trang sức V&A.〉
Nhân viên đang đọc một tờ báo được đặt cạnh quầy tính tiền thì chậc lưỡi tỏ vẻ khó chịu. Bài báo bên dưới thì không thể tầm thường hơn được nữa. Trên TV người ta đã làm ầm lên về chuyện này một trận rồi. Trên mạng thì khỏi nói, đến cả những người đi ngang qua cũng đều bận rộn bàn tán về nó. Điều đó khiến hắn thấy không vui.
Đúng lúc đó, một vị khách đặt món cần thanh toán lên quầy. Nhân viên liếc qua mấy món gồm kẹo cao su, nước suối và một cuốn tạp chí dành cho nam giới, rồi buông lời bắt chuyện như thể đã chờ sẵn cơ hội.
“Nghe nói có vụ lùm xùm to lắm, là vì Chase Miller đúng không?”
“Vâng, nghe đồn là vậy.”
Người đàn ông đáp cộc lốc như chẳng mấy hứng thú. Nhân viên lập tức buông ra một tràng dài trong lúc quét mã vạch.
“Nghe bảo nhiều người bị thương lắm. Thật lòng mà nói thì mấy người như thế không nên được mời tới mấy sự kiện đó chứ, rõ ràng là có thể đoán trước chuyện này mà. Hơn nữa Chase Miller còn chẳng nói lấy một lời xin lỗi, rốt cuộc là do ai chứ. Nhìn cảnh mọi người loạn cả lên vì mình mà trông cứ như anh ta đang thích thú ấy.”
“Ờm… tôi không rành giới nghệ sĩ lắm.”
Người đàn ông nói dối rất trơn tru, mà cũng không hẳn là dối hoàn toàn. Nói là không rành về giới nghệ sĩ thì đúng là sự thật, nhưng hơn thế nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng thanh toán xong để về nhà. Đúng lúc có vị khách khác đứng đằng sau, lườm nhân viên một cái. Nhân viên vội vàng tính tiền nốt rồi ngẩng lên.
Người đàn ông đó cao hơn hắn tưởng. Tuy phần ngực bị che khuất dưới lớp sơ mi, cơ bắp rắn chắc vẫn lộ rõ. Khi nhìn lên để xác định khuôn mặt ở vị trí cao hơn dự đoán, nhân viên thoáng sững người.
Hắn ta tròn mắt chớp chớp, còn người đàn ông thì tự tay bỏ đồ vào túi, nói một lời chào đơn giản rồi bước đi luôn. Nhân viên ngẩn người nhìn theo bóng lưng ấy, đến khi vị khách phía sau lên tiếng phàn nàn.
“Rốt cuộc là tính tiền có xong không đấy?”
“Anh thấy mặt người kia chưa?”
Vị khách nhìn hắn ta như thể đang nói nhảm, nhưng nhân viên vẫn nhìn về hướng người đàn ông vừa rời đi và lẩm bẩm:
“Chắc chắn là Alpha, đúng không?”
Trước phản ứng cảm thán của hắn, vị khách cũng nheo mắt nhìn theo cùng hướng với vẻ mặt cau có.
“Không thấy mùi pheromone gì cả.”
“Đẹp trai cỡ đó thì tất nhiên là Alpha rồi. Chưa kể thân hình còn chuẩn nữa.”
“Thật à? Lưng thì đúng là đẹp thật…”
Cuối cùng vị khách cũng tỏ ra quan tâm, nhưng bóng dáng người kia đã không còn đâu nữa. Nhân viên lúc này mới hoàn hồn, thở dài trong lúc tiếp tục quét mã vạch. Hắn thầm nghĩ giá mà người đó quay lại lần nữa thì tốt biết mấy.
*
*
Đừng hòng tôi quay lại cái tiệm đó lần nào nữa.
Josh nghiến răng, phóng xe như điên, lấn hết làn này sang làn khác. Tiếng còi xe và tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi nhưng anh không buồn để tâm, chỉ càng đạp ga mạnh hơn.
Anh đã trễ đến ba mươi phút, thật không hiểu nổi tại sao lại mất thời gian đến vậy. Việc đáng ra chỉ mất mười phút lại thành lê thê vì những câu chuyện tào lao. Mà chủ đề mà tên nhân viên đó lôi ra còn đúng là thứ Josh không muốn nghe nhất. Mấy ngày nay anh đã phải nghe nhắc đến Chase Miller đến phát đau đầu.
Dù muốn tránh cũng không sao tránh được, mỗi lần có người tụ tập lại thể nào cũng lôi chuyện đó ra bàn tán. Trên vỏ lon nước ngọt từ máy bán hàng tự động cũng có mặt Chase in sẵn, mở TV thì thấy tin tức về hắn, chạy xe trên đường thì đập vào mắt là biển quảng cáo nước hoa của hắn to tướng.
Sống ở cái đất nước này mà muốn ngó lơ Chase Miller thì đúng là bất khả thi.
Josh bực bội đến mức suýt nữa buông lời chửi thề, nhưng rồi kịp thời nuốt lại. Hồi trước có lần anh vô thức buột miệng nói một câu không hay, rồi sau đó chứng kiến Pete nhắc lại câu đó mà không chút do dự khiến anh phát hoảng. Kể từ lần đó, Josh luôn cực kỳ cẩn trọng để không buột ra những lời tục tĩu dù chỉ là vô tình. Nhưng trong những ngày như hôm nay thì đúng là khó mà kìm nổi.
Anh phải gắng sức tưởng tượng ra khuôn mặt của Pete để kiềm chế. Cuối cùng khi đến được nhà, anh suýt nữa đã hét lên vì nhẹ nhõm.
“Pete!”
Anh nhảy ba bậc một lần, lao vội lên tầng nơi mình sống, vừa mở cửa đã gọi to tên con.
Pete đang ngồi chơi với sinh viên làm thêm trong phòng khách liền quay đầu lại và hét lên:
“Daddy!”
“Pete!”
Josh lập tức bế Pete lên, hôn khắp khuôn mặt cậu bé. Niềm hạnh phúc trào dâng trong ngực khiến anh thậm chí không thở nổi, bao mệt mỏi tích tụ cả ngày phút chốc tan biến.
Sau cuộc đoàn tụ đầy xúc động kéo dài suốt năm tiếng, cuối cùng Josh cũng bế con lên, quay sang nói với sinh viên làm thêm:
“Hôm nay cũng vất vả rồi, cảm ơn em nhé.”
“Ôi, không có gì đâu ạ. Pete ngoan lắm, trông dễ lắm anh.”
Cậu sinh viên đại học làm bán thời gian để trông Pete thay Josh. Josh mỉm cười, nhìn cậu trai thấp hơn mình một cái đầu.
“Anh mang ơn em nhiều lắm. Sắp tới thi rồi đúng không? Có ngày nào không đi được thì nhớ báo trước nha.”
“Dạ, tất nhiên rồi, Josh. Em sẽ cố không nghỉ đâu. Pete, tạm biệt nha.”
Sau khi tiễn sinh viên kia và đưa tiền công, Josh ở lại một mình với Pete. Anh cõng Pete như thường lệ vì cậu nhóc rất thích ngồi trên vai rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
“Waa, aa, baa—”
Pete lắc lư mông, phát ra những âm thanh chẳng ai hiểu được. Có lẽ là giai điệu trong bài hát chủ đề của bộ hoạt hình mà nhóc thích, dĩ nhiên cũng chỉ là đoán thôi.
Josh hôn nhẹ vào bắp chân mũm mĩm của con, rồi thành thạo di chuyển trong gian bếp nhỏ. Anh nướng bít tết đơn giản, làm salad khoai tây rồi cho thêm đậu xanh làm điểm kết.
“Con không thích đậu.”
Pete ngay khi ngồi vào ghế ăn dành cho trẻ nhỏ đã nhăn mặt khi thấy màu xanh. Josh vừa thái nhỏ thịt để con dễ ăn vừa nói:
“Đậu là bạn của khoai tây, chúng phải cùng nhau vào bụng Pete thì mới hạnh phúc được, vì là bạn mà, đúng không? Pete cũng đâu thích rời xa Jason đâu nhỉ?”
Jason là con chó bông mà Pete rất thích. Lý lẽ cũng khá hợp lý, nhưng lần này Pete nhất quyết không nhượng bộ.
“Không thích đậu.”
Cái cách nhóc con bặm môi bướng bỉnh khiến Josh thoáng nghĩ đến một người, một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, lớn hơn Pete rất nhiều. Khoảnh khắc đó khiến Josh khựng lại.
Nhưng người trước mặt anh lúc này là Pete, không phải người đàn ông kia. Người kia thì chẳng bao giờ dễ thương hay đáng yêu như Pete cả. Chưa kể gương mặt Pete lúc nhìn xuống phần đậu đầy vẻ thất vọng kia còn đáng yêu đến mức không thể nào thắng nổi.
Cuối cùng, Josh đành hôn nhẹ lên tóc Pete, gắp phần đậu cho vào máy xay, nghiền nhuyễn không còn dấu vết, rồi anh giơ cái đĩa trống không lên hô to:
“Đã tiêu diệt kẻ địch!”
“Waaaaa!”
Pete thích thú ngồi trên ghế, lắc lư đôi chân. Josh hôn lên má con một cái thật kêu rồi bắt đầu đút cơm. Chẳng mấy chốc, mép Pete đã lem nhem đầy đồ ăn. Josh lấy khăn tay luôn mang theo lau miệng cho con, vừa nhìn theo đôi bàn tay nhỏ xíu đang hì hục cầm nĩa mà cảm thấy tim như muốn nổ tung.
Anh bế Pete đi vòng quanh phòng khách, chờ nhóc ngủ thiếp đi, sau đó đặt Pete nằm lên giường, dọn dẹp qua loa nhà cửa, đi tắm rồi cuối cùng mới lấy một lon bia ra.
Phù.
Một tiếng thở dài đầy mãn nguyện thoát ra. Tuy cuộc sống chẳng phải dư dả gì nhưng anh cũng chẳng có điều gì để phàn nàn. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Pete lớn lên rồi rời nhà đi học đại học là anh đã muốn khóc rồi dù đó vẫn còn là chuyện rất xa. Anh uống cạn lon bia, rồi lên giường đi ngủ.
*
*
Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy điềm gở khi Josh đang chìm trong giấc ngủ sâu, không hề mơ mộng gì.
“Alo… Emma à?”
Anh vừa bắt máy khi còn chưa tỉnh hẳn thì sững người vì tiếng nấc nghẹn của em gái. Vội vàng liếc đồng hồ trên bàn cạnh giường rồi tính nhanh múi giờ, giờ này bên bờ Tây mới 8 giờ sáng.
[Ôi, Josh, em… em không biết phải làm sao.]
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Anh vội vã gặng hỏi, Emma cố gắng trả lời xen lẫn tiếng nức nở.
[Mẹ… mẹ ngất rồi… hức… giờ đang… ở bệnh viện.]
“Gì cơ?! …Emma, đừng khóc, nói chậm thôi. Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng Josh vô thức sắc lạnh hẳn. Từ đầu dây bên kia, tiếng khóc nức nở của em gái truyền đến. Anh lắc đầu thật mạnh để xua đi cơn mơ màng vẫn còn váng vất, rồi thúc giục cô bằng giọng càng lúc càng gắt.
“Đừng khóc nữa, nói đi. Giờ đang ở phòng cấp cứu à?”
[Ừ… ừm… hức…]
Emma lại bật khóc. Với một cô em gái vốn mạnh mẽ, cảnh này không thường thấy chút nào. Dù trong lòng Josh nóng như lửa đốt cũng đành bất lực, chỉ có thể kiên nhẫn đợi, vừa giận bản thân vừa giận tình cảnh không thể chạy đến bên cạnh để ôm lấy cô an ủi.
Sau một hồi im lặng ngột ngạt, cuối cùng Emma cũng cố gắng bình tĩnh lại và bắt đầu giải thích. Tóm lại là bệnh nền của mẹ tái phát, hiện đang cấp cứu, cô cũng nhắc rằng tiền tiết kiệm đã cạn vì những lần phát bệnh trước.
Đợi cho Emma nói xong, Josh hỏi lại, giọng đã dịu đi đôi chút.
“Em có hỏi bảo hiểm chưa?”
[Lần trước người ta bảo đấy là lần cuối rồi, không được nữa… Nhưng em vẫn định đến hỏi xem sao. Em cũng xin nghỉ làm hôm nay rồi, chắc sẽ đến ngân hàng hỏi vay, dù không biết có được không…]
Emma kết thúc câu, lại nuốt nước mắt thật mạnh.
[Josh, em thật sự sợ… tay mẹ lạnh lắm, gọi mãi không trả lời. Mẹ còn thở yếu nữa, lúc đó em… hức… hức…]
“Emma, Emma.”
Josh hơi nâng giọng gọi tên em gái. Trước khi cô mất bình tĩnh thêm, anh vội vàng lên tiếng.
“Được rồi, bình tĩnh đi đã. Giờ mẹ đã qua cơn nguy kịch rồi đúng không?”
[Ừ. Qua rồi…]
Emma cố gắng giữ bình tĩnh dù giọng vẫn đang run rẩy. Chắc lúc ấy cô đã sợ đến nhường nào… Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Josh muốn bay ngay đến bên cô, nhưng giờ anh cần làm một việc quan trọng hơn.
“Bác sĩ nói sao? Mẹ được xuất viện chưa?”
[Không, chắc phải nằm viện vài ngày, họ nói phải làm thêm vài xét nghiệm…]
Emma nói, hơi thở vẫn còn run rẩy, rồi hỏi bằng giọng khẽ khàng.
[Giờ phải làm sao đây Josh?]
“Đừng lo.”
Josh đáp lại bằng giọng chắc nịch.
“Anh sẽ lo liệu được. Em vất vả rồi, đã ngủ được chút nào chưa?”
[Chưa…] – Emma khẽ đáp, giọng không còn chút sức sống. Josh như cảm nhận được sự mệt mỏi trĩu nặng của cô ngay cả qua điện thoại. Anh liền nói, cố ý lấy giọng cứng rắn.
“Yên tâm nghỉ ngơi đi, để lát anh gọi lại.”
Emma thở dài một hơi.
[…Ừ, chắc em phải ngủ một chút. Vậy Josh, em nhờ anh nhé…]
“Ừ, cứ về nghỉ đi. Lái xe cẩn thận.”
Sau khi cúp máy, sự im lặng lạnh buốt bỗng bao trùm. Josh ngồi đờ người trong bóng tối, nhẩm lại nội dung cuộc trò chuyện. Không còn gì nghi ngờ nữa.
Anh cần tiền.
“Ha…”
Anh ôm đầu thở dài, nhưng không có thời gian để ngồi than vãn nữa. Josh lập tức nghĩ đến số tiền hiện có và câu trả lời chỉ khiến anh muốn chửi thề.
Trong lúc đang cố mường tượng xem rốt cuộc mình cần bao nhiêu thì… tiếng khóc mơ hồ của đứa trẻ vang lên. Anh vội bật dậy lao vào phòng bên.
“Daddy, daddy…”
Thấy Josh, cậu bé lập tức oà khóc. Anh vội ôm con lên từ giường. Pete thỉnh thoảng hay bật khóc nửa đêm như thế này, nhóc con lập tức dúi người vào lòng Josh như mọi khi.
“Không sao đâu, Pete. Không sao rồi.”
Anh ôm con đi quanh phòng, khẽ dỗ dành. Dần dần, Pete thôi nức nở và bắt đầu thở đều. Josh hôn nhẹ lên mái đầu con.
Hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé ấy luôn khiến anh thấy yên lòng. Josh hít sâu lấy mùi hương thân thuộc của con, mong nó xua đi nỗi bất an trong lòng. Và như thường lệ, anh cứ thế ôm Pete ngủ suốt đêm trên sofa.
***
“Chào buổi sáng, Rose.”
Josh vừa gõ cửa vừa mở bước vào văn phòng, lên tiếng chào. Rose đang ngồi sau bàn làm móng, giật mình một chút rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Chào anh, Josh. Hôm nay trông anh lại thật tuyệt.”
Josh nghe lời khen như thường lệ, chỉ cười nhẹ cho qua. Anh đã để Pete lại khi nhóc còn chưa tỉnh giấc nên trong lòng không khỏi thấy áy náy.
Chắc con sẽ khóc to khi tỉnh dậy mà không thấy mình…
Chuyện xảy ra hằng ngày nhưng vẫn khiến lòng anh nặng trĩu, giá mà có thể ở bên con cho đến khi nó lớn hơn một chút thì tốt biết bao… nhưng thực tế không cho phép. Hôm nay người trông trẻ cũng nghỉ, vì vậy anh phải gửi Pete nhờ bà hàng xóm là bà Robert trông hộ từ sớm, cảm giác tội lỗi càng thêm nặng nề.
Bà là một bà cụ sống bằng lương hưu, quý Pete như cháu ruột, đôi khi còn mua đồ chơi hay làm bánh cho cậu nhóc. Nhưng cũng không thể gửi trẻ lâu cho một người già, phải tranh thủ lo xong việc rồi về nhanh.
Josh liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc của Mark, Rose mỉm cười ngượng ngùng và đứng dậy.
“Sếp chưa đến đâu, anh đến sớm thật đấy. Uống chút cà phê chứ?”
Josh giấu nỗi thất vọng sau nụ cười.
“Cảm ơn.”
“Chờ em chút nhé.”
Rose hào hứng bước vào phòng pha chế. Josh ngồi một mình trên ghế sofa, bỗng cảm thấy lo lắng. Anh không biết làm gì đành đưa mắt nhìn quanh rồi dừng ở tờ báo đặt trên bàn, ánh mắt đang lướt qua gương mặt chiếm trang nhất, thì Rose quay lại và lên tiếng:
“Nghe nói là công tố viên phụ trách vụ Davis đấy, đẹp trai thật ha?”
Đó là vụ án mạng xảy ra ở New York, kẻ bị tình nghi là một Alpha giàu có nhưng danh tiếng lại chẳng tốt đẹp gì. Những kẻ nhiều tiền và quyền lực luôn dễ bị ghét, nhất là khi nghi phạm là Alpha kiêu ngạo còn nạn nhân lại là một Omega yếu thế.
Nhưng điều khiến dư luận sục sôi lại là… công tố viên.
Rose thở dài cảm thán, đặt cốc cà phê trước mặt Josh. Anh cảm ơn rồi đưa cốc lên miệng, nhưng Rose vẫn dán mắt vào bức ảnh mà nói tiếp:
“Người ấy là Alpha hay Omega nhỉ?”
“Không biết nữa…”
Nếu không phải dạng đột biến từ Beta, thì cả Alpha lẫn Omega đều có ngoại hình nổi bật khi phát hiện khả năng trong độ tuổi thiếu niên. Tuy có ngoại lệ, nhưng 99 trong 100 trường hợp là có thể nhìn ra ngay bởi vì vẻ đẹp đến nổi bật của họ. Dù không ngửi pheromone cũng đoán được ít nhiều.
Trong số đó, người đẹp như trong ảnh quả thật hiếm thấy. Lúc đầu chính Josh cũng bị hút mắt trong chốc lát. Dù chỉ là ảnh in trên báo với chất lượng kém, nhưng đã vậy thì ngoài đời còn đẹp cỡ nào?
Đến đây thì Josh hơi phân vân. Gọi người này là “đẹp trai” thì lại giống “xinh xắn”, mà gọi là “xinh” thì lại mang nghĩa “yêu kiều”. Dù thế nào thì chỉ nhìn ảnh thôi cũng đủ thấy đây là một mỹ nam hiếm có.
“Không phải Beta đâu nhỉ…? Mà, cũng không thể chắc được.”
Không chỉ Josh, mà Rose cũng tỏ ra lưỡng lự. Cô quay sang anh, lắp bắp nói tiếp. Đúng là đôi khi cũng có những Beta đẹp đến mức gây ngờ vực, nhờ vậy mà Josh mới có thể giấu thân phận cho đến giờ. Anh mỉm cười gượng gạo, và Rose lập tức rạng rỡ ngồi xuống cạnh anh.
“Không thể tin nổi Josh đẹp trai thế này lại là Beta! Em cứ nghĩ anh chắc chắn là Alpha cơ.”
Cô nói bằng giọng nửa thất vọng, nửa ngưỡng mộ. Josh đã nghe câu đó không biết bao nhiêu lần trong đời. “Nhìn là biết Alpha” hay “Beta gì mà đẹp trai thế”… Rất tiếc, tất cả đều sai.
Josh là Omega, một Omega đã bị đánh dấu lên vành tai.
Nếu không vì công việc thì anh chẳng cần giấu điều đó, nhưng thật không may chẳng ai thuê Omega làm vệ sĩ cả. Vì vậy từ lúc bắt đầu đến giờ, Josh luôn giả làm Beta.
Che giấu không khó, người ta cứ mặc định anh là Alpha, pheromone cũng không đậm, chỉ là vào kỳ phát tình thì anh mới phải uống thuốc. Mà từ khi có đánh dấu thì hiện tượng đó cũng giảm bớt.
Anh từng tin rằng cả đời sẽ không bị phát hiện.
Josh bất giác định đưa tay lên tai thì kịp dừng lại, nếu bị phát hiện dấu ấn thì tiêu đời. Giả vờ làm Alpha cũng được, nhưng khi đó sẽ phải bịa ra thêm lý do vì sao trước giờ lại giấu, và cuối cùng thì sự thật anh là Omega cũng sẽ lộ ra.
Cách duy nhất là giấu kín đến cùng. Vì thế dù không làm việc, anh vẫn đeo tai nghe bảo vệ hay tìm cách che tai mình.
Nếu bị lộ thì chắc chắn mất việc.
Josh rùng mình, vội cụp mắt làm ra vẻ uống cà phê. Rose không hay biết gì, vẫn nhìn anh ái ngại hỏi:
“Pete năm nay mấy tuổi rồi nhỉ? Một mình nuôi con vất vả lắm chứ?”
“Cũng… ổn thôi.”
Mọi người trong văn phòng đều nghĩ mẹ của Pete đã bỏ đi, để lại con cho anh nuôi. Ngành này chuyện đó chẳng hiếm nên chẳng cần giải thích gì, chỉ cần cười gượng là họ sẽ tự hiểu theo cách của họ. Trước giờ lời nói dối ấy cũng đủ để qua mặt tất cả.
Còn Rose… từ lúc ly hôn vài tháng trước, sự thương cảm của cô dành cho “người đàn ông tội nghiệp một mình nuôi con” đã chuyển thành quan tâm rõ rệt. Với Josh, điều đó chẳng dễ chịu gì.
Cô làm lơ mọi lời từ chối nhẹ nhàng, cúi sát lại gần.
“Nhưng mà con nít vẫn cần có mẹ bên cạnh mà, đúng không? Nhất là ở cái tuổi đang rất nhớ mẹ thế này… Mẹ nhóc có liên lạc gì không?”
Josh khẽ nhíu mày. Nếu là tình một đêm thì anh còn có thể chấp nhận được, nhưng những gì Rose muốn thì anh không thể đáp lại.
“Khoan, Rose. Gần quá rồi đấy.”
Anh cảnh cáo nhẹ nhàng, nhưng không ăn thua. Rose còn cúi sát hơn, nhắm mắt lại như chuẩn bị hôn. Josh vội đưa tay lên, ngăn môi cô lại cách mặt mình chỉ vài phân.
Rose mở choàng mắt khi cảm nhận được lòng bàn tay anh. Josh mỉm cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Rose, em không nên biến anh thành lý do để đấu đá với ‘cô ấy’ đâu.”
Giọng anh nhẹ nhưng chắc khiến Rose thoáng khựng lại, rồi nhướng mày.
“Còn cô ấy ở đâu chứ?”
“Biết đâu đấy? Có khi lại bất ngờ xuất hiện ngay bây giờ thì sao?”
“Anh đang đùa em đấy à?”
Josh khẽ ra dấu im lặng, thì thầm:
“Suỵt… nghe xem. Có tiếng bước chân đến gần, biết đâu là cô ấy đấy.”
“Anh nói gì vậy chứ?”
Dù ra vẻ không tin nhưng Rose vẫn quay đầu lại. Và đúng lúc ấy—cánh cửa bật mở.
“Cái gì đây? Sáng sớm ra còn làm cái trò gì thế?”
“Trời ạ!”
Khi ông sếp bước vào với giọng cộc cằn thay cho lời chào, Rose giật nảy mình rồi vội vã bật dậy. Josh cũng lập tức đứng lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và cúi đầu chào:
“Chào anh, Mark.”
“Chờ tôi đấy à?”
Mark liếc nhanh Rose đang quay người sửa sang lại quần áo, rồi lập tức đi vào phòng làm việc. Josh cũng vội vàng theo sau, đóng cửa lại sau lưng.
“Phù…”
Anh thở dài một hơi thật rõ ràng, Mark đang đi vòng qua bàn làm việc liền liếc mắt nhìn anh.
“Sao không nhận đại đi? Cậu nuôi con một mình cũng chẳng dễ gì.”
Josh đã nghe câu đó không biết bao nhiêu lần, giờ lại phải lặp lại lời nói dối quen thuộc:
“Mẹ thằng bé sẽ quay về sau khi học xong.”
“Ờ, vậy à.”
Mark lơ đãng đáp, lấy thuốc ra châm hút. Từ khi biết mình có Pete, Josh đã bỏ thuốc và đến giờ vẫn chưa hút lại. Anh đứng tránh xa để tránh ám mùi, rồi mở lời:
“Mark, tôi có thể tạm ứng trước được không?”
“Tạm ứng? Bao nhiêu?”
“…Mười ngàn đô?”
“Khụ!”
Mark đột ngột ho sặc sụa dữ dội. Josh suýt nữa thì nhớ lại thứ tự các bước hồi sức tim phổi vì lo anh ta ngạt thở. Cuối cùng khi lấy lại được hơi thở, Mark hỏi bằng giọng ngờ vực:
“Cậu chơi cờ bạc à?”
“Không ạ.”
Josh lắc đầu, thành thật đáp:
“Mẹ tôi đang bệnh nặng, cần tiền gấp.”
“Hồi trước cậu có nói bà ấy có bệnh nền, phải không? Vấn đề huyết áp à?”
“Vâng, thận cũng yếu nữa… nhiều thứ lắm.”
Anh đáp bằng giọng phẳng lặng, cố tình không bộc lộ cảm xúc để tránh khơi gợi lòng thương hại. Anh muốn mọi thứ rõ ràng và chuyên nghiệp.
“Tiền viện phí bị tồn đọng nhiều… Tôi cũng có chút tiền tiết kiệm nhưng vẫn thiếu nhiều. Không biết… có được không?”
Mark không nói gì, chỉ hút thuốc liên tục. Một công ty an ninh nhỏ như thế này liệu có đủ khả năng xoay nổi số tiền đó không? Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng anh ta thở dài lên tiếng:
“…Để tôi nghĩ đã.”
Dù không từ chối, nhưng trông anh ta có vẻ rất khó xử. Josh tò mò nhưng biết hỏi thêm cũng chẳng ích gì.
“…Việc gì tôi cũng nhận, kể cả làm bảo vệ.”
Nghe anh nói thêm một lần nữa trước khi rời phòng, Mark liền càu nhàu:
“Làm bảo vệ mà đòi kiếm được mười ngàn? Nói chuyện phải hợp lý chút chứ.”
Josh chỉ còn biết cười gượng rồi rời khỏi văn phòng. Sau lưng anh, Mark vẫn đang ngồi với gương mặt căng thẳng, rít từng hơi thuốc nặng nề.
***
“Daddy, mùi thuốc lá!”
Pete mà Josh gửi bà Robert trông hộ vừa thấy anh đã reo lên vui mừng, nhưng lập tức nhăn mặt bịt mũi. Josh vội vã phủi người, Pete kiên nhẫn chờ đến khi xong mới giơ tay đòi bế. Anh ôm cậu bé lên, áp môi cọ nhẹ vào má phúng phính.
“Brrrrrr~”
“Kyahaha~!”
Josh phả hơi giả tiếng động cơ khiến Pete bật cười khanh khách vì nhột, toàn thân nhúc nhích. Có vẻ thằng bé lại được bà Robert tặng đồ chơi mới, một chiếc ô tô nhỏ bé xíu nằm gọn trong bàn tay. Bắt gặp ánh nhìn của Josh, bà cụ mỉm cười giải thích:
“Bà chỉ tiện đường ghé mua một cái thôi, chợt nhớ đến Pete.”
Josh ngại từ chối lòng tốt, bèn mỉm cười cảm ơn. Anh cũng không quên nhắc Pete chào hỏi:
“Bà có phiền không? Pete có nghịch phá gì không ạ?”
“Pete ngoan lắm. Cậu có về trễ hơn nữa cũng không sao đâu, tôi thật sự rất thích chơi với Pete, lúc nào cũng chào đón cả, đừng lo.”
Gương mặt bà cụ hiền hậu, ánh mắt đầy chân thành. Josh cảm động nhưng cũng áy náy, một người sống bằng tiền hưu trí lại còn mua quà cho con trai mình. Anh cảm thấy mình cần phải đền đáp chút gì đó.
Phải rồi, bà có nhắc đèn nhà vệ sinh bị hỏng…
Josh lén nhìn ra phía sau rồi chuyển chủ đề:
“Bà có chỗ nào cần sửa không ạ? Hôm nay cháu rảnh.”
Nghe vậy, bà Robert lộ vẻ mừng rỡ không giấu được:
“Thật chứ? Vậy thì… cái đèn trong toilet ấy… và, à, bồn rửa mặt nữa. Nước thoát chậm lắm…”
“Dạ, để cháu lấy đồ nghề qua.”
Anh ôm Pete bằng một tay để thằng bé không khóc, rồi quay về lấy dụng cụ. Khi quay lại, bà cụ đã chuẩn bị nguyên liệu để nướng bánh quy.
Thôi chết, thế này là không có điểm dừng rồi.
Josh nghĩ vậy, nhưng cũng không tìm được lý do từ chối. Thế là từ cái đèn trong toilet, anh sửa luôn đến cả ghế salon. Pete ban đầu còn hứng thú ngồi xem ba làm, nhưng rồi chán quá nên thiếp đi lúc nào không hay.
***
Đợi đến khi Josh bế con về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Bà Robert mời ở lại ăn tối, nhưng anh khéo léo từ chối, nếu không e rằng sẽ không bao giờ thoát được. Thay vào đó, anh mang theo một túi bánh quy nóng hổi rồi về nhà. Đúng lúc ấy, Pete tỉnh giấc, vừa thấy bánh đã vươn tay chộp lấy.
“Không được, phải ăn tối trước đã.”
Pete nhìn theo chiếc bánh bị đưa ra xa bằng ánh mắt tiếc nuối khiến Josh lập tức cảm thấy mềm lòng. Nhóc con ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt buồn buồn, và chỉ trong vòng ba giây Josh đã đầu hàng.
“Ugh…”
Dù là con mình, sao lại có thể đáng yêu đến thế này chứ.
Anh ôm ngực, rên rỉ, rồi đưa một cái cho thằng bé. Pete vui mừng đến mức ngồi một chỗ mà nhảy cẫng lên. Josh lau dòng nước bọt rỉ ra từ khóe miệng con bằng ngón tay cái, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Không biết khi nào thì Mark mới gọi nhỉ?
Dù đang cho Pete ăn, đầu Josh vẫn quay cuồng với những tính toán: liệu có vay được không, còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, có cách nào xoay thêm chỗ khác không… Do mải suy nghĩ nên anh không kịp phản ứng khi Pete làm rơi thìa đến hai lần, phải lấy thìa mới cho con.
Tiếng chuông cửa vang lên khi bữa ăn kéo dài suốt hơn hai tiếng đồng hồ vừa kết thúc.
“Ờ, tôi đến trễ.”
Vừa mở cửa, Mark đã bước thẳng vào nhà không cần mời. Sự xuất hiện nhanh hơn dự đoán khiến Josh thót tim, vội vã theo sau. Pete đang ngồi trên ghế ăn trẻ em, nhúng bánh quy vào sữa làm món tráng miệng, thấy Mark liền tròn xoe mắt. Josh sợ con sợ hãi nên liền tiến lại hôn lên đầu bé.
“Pete, chú Mark đến chơi kìa, chào chú đi.”
“Cha…o ạ…”
Pete líu ríu chào, Mark gật đầu rồi xoa đầu nhóc một cái qua loa, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Có chuyện muốn nói.”
Anh ta quen đường quen nẻo bước vào phòng khách, Josh vội theo sau hỏi:
“Anh ăn tối chưa?”
“Rồi, còn cậu?”
“Cũng gần xong rồi ạ.”
Lúc đó anh vừa tính ăn bữa tối muộn trong lúc con ăn bánh, nhưng giờ chuyện quan trọng hơn. Một người như Mark mà đích thân đến nhà thế này, lại vào giờ này, thì chắc chắn không đơn giản. Nhất là sau chuyện hồi sáng… Josh không thể không căng thẳng. Anh dỗ Pete tiếp tục ăn rồi đi theo.
“Phù…”
Mark ngồi xuống ghế sofa, nhưng vẫn chưa mở lời ngay. Josh cố tình ngồi cách ra một chút, kiên nhẫn chờ. Thời gian chờ đợi trôi qua như dài vô tận, nhưng anh không dám thúc giục.
Thỉnh thoảng anh ta lại quay đầu nhìn Pete, rồi lại im lặng. Cuối cùng, sau một hồi rất lâu, Mark mới như lấy hết can đảm để mở lời:
“Về công việc ấy mà.”
Anh ta lại thở dài, rồi tiếp lời:
“Có một việc, thù lao ổn, điều kiện cũng tốt, thực ra là rất tốt. Số tiền cậu cần tôi có thể trả một lần, trả trước luôn. Đó là tiền đặt cọc, xong việc thì còn được thêm. Thanh toán chia đợt, cũng ổn đúng không? Nói chung là không chê vào đâu được, nhưng mà… người thuê có vấn đề.”
Ai mà khiến anh ta lưỡng lự đến vậy? Josh kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào miệng Mark, đợi câu trả lời. Sau một khoảng lặng tưởng chừng vô tận, Mark cuối cùng cũng nói ra cái tên ấy—và Josh lập tức hiểu vì sao anh ta lại do dự đến thế.
“Chase C. Miller. …Cậu nhớ chứ?”
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, Josh như quên cả hô hấp.
Chase C. Miller.
Làm sao có thể quên được cái tên ấy.
Đôi mắt tím lạnh lẽo từng nhìn anh từ trên cao, mái tóc vàng óng ánh dưới ánh nắng. Khuôn mặt rực rỡ với đường nét sắc sảo, và vóc dáng cao gầy thanh nhã khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt mỗi lần nhìn thấy.
Nam diễn viên đứng đầu danh sách “người đàn ông hấp dẫn nhất Hollywood” suốt nhiều năm. Người chưa từng rớt khỏi hạng 1 trong danh sách “người đàn ông gợi cảm nhất”.
Chase C. Miller.
Alpha ưu tú đã để lại dấu ấn trên người Josh.
Và cũng là người khiến anh mang thai Pete.