Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 22.1
Lần này khi mở mắt ra, anh đang ở trong bệnh viện. Một cánh tay quấn băng dày, cánh tay còn lại đang cắm kim truyền.
“Thể lực của cậu đúng là không đùa được đấy.”
Mark vừa đến đúng lúc, lắc đầu lè lưỡi. Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về tình trạng của Josh khi được đưa vào viện, quá trình điều trị, các loại thuốc đã tiêm v.v…, nhưng với Josh, tất cả chỉ gói gọn trong một điều: “Tôi đã được tiêm rất nhiều và được chữa trị”.
Vừa lơ đãng nghe Mark nói, Josh vừa lấy trong số đồ đạc Mark mang đến một chiếc điện thoại di động. Kiểm tra tin nhắn nhận được trong thời gian qua thì thấy có một tin nhắn từ Emma.
[Liên lạc với em nhé, có chuyện cần hỏi.]
Tin nhắn ngắn gọn ấy không cho thấy có gì gấp gáp.
Để sau cũng được.
Josh lướt qua những tin nhắn còn lại một cách hờ hững. Khi ấy, câu chuyện của Mark cũng gần đến hồi kết.
“Đã tiêm phòng dại và uốn ván rồi, may là không có chỗ nào bị gãy xương.”
Mark nói xong như vừa trút được gánh nặng, rồi bật cười pha trò:
“Cậu nghĩ gì mà dám một mình chơi tay đôi với cả đàn sói đó thế? C thấy cảnh đó mà hoảng hồn, lúc cậu gục xuống thì mặt cậu ta trắng bệch. Laura bảo chưa từng thấy C hoảng như vậy bao giờ.”
Nghe nói Chase đã hoảng loạn vì mình, Josh thấy cảm giác lạ lùng. Anh không biết phải đáp gì, chỉ cười nhạt rồi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Vậy khi nào tôi có thể trở lại làm việc?”
“Này này, đừng nóng, gấp cái gì chứ.”
Mark đưa tay ra ý bảo Josh bình tĩnh lại.
“Chờ theo dõi thêm khoảng một ngày nữa là được, mai là ra viện được rồi. Nhân tiện thì nghỉ ngơi chút đi, làm thủ tục xuất viện thong thả cũng được. Gọi điện cho con trai đi, chắc thằng bé nhớ lắm rồi?”
“Vâng, đúng vậy.”
Hình ảnh của Pete ngay lập tức hiện lên trong đầu anh. Nhưng kỳ lạ là lần này hình ảnh ấy lại chồng lẫn với gương mặt Chase, hai gương mặt hòa vào nhau. Josh liền lảng tránh bằng cách đổi đề tài.
“Thế rốt cuộc chuyện đó là sao vậy?”
Anh có quá nhiều điều muốn biết. Mark thở dài một cái rồi bắt đầu kể.
“Mọi chuyện bắt đầu từ bệnh viện.”
Đúng như mình nghĩ, Josh thầm nghĩ. Mark tiếp tục nói.
“Có vẻ trong socola chúng ta ăn có thuốc, may mà không phải loại để lại hậu quả nghiêm trọng, qua nửa ngày là ổn hết. Henry ăn nhiều nhất nên ảo giác cũng nặng nhất, tỉnh lại cũng lâu gấp đôi. Tôi với Seth thì chỉ hơi kiệt sức thôi. Mà tôi đã dặn Henry rồi, đừng có thấy đồ miễn phí là nhặt bừa nữa. May mà Isaac không ăn tí nào. Henry còn đem về cả hai nắm tay nữa cơ, nhờ thế mà xét nghiệm thành phần cũng dễ.”
Mark lắc đầu nhưng sự chú ý của Josh lại hướng sang chuyện khác.
“Thế thủ phạm là ai? Ai đã lên kế hoạch làm việc đó?”
Tất nhiên, Josh nghĩ ngay đến Stewart, nhưng lời tiếp theo của Mark lại khác hẳn với dự đoán.
“Là nhân viên đã đưa socola cho chúng ta.”
“Gì cơ?”
Josh bật thốt, giọng vô thức cao lên. Mark gật đầu.
“Cậu nhớ đám tôn giáo cực đoan vẫn hay tấn công Alpha trội không, nhân viên đó là tín đồ của nhóm đó đấy. Bệnh viện kia cũng là nơi có cả viện nghiên cứu về Alpha trội. Người đó cố tình chui vào đó để lấy thông tin bệnh nhân, cần gì là đánh cắp và đúng lúc chúng ta trở thành mục tiêu.”
“Nhưng C đâu phải Alpha trội duy nhất điều trị ở đó.”
Josh phản bác. Mark cũng đồng tình:
“Tất nhiên, có lẽ chúng nó cũng thay đổi mục tiêu linh hoạt. Nhưng nếu được chọn, chúng sẽ nhắm tới mục tiêu nổi bật hơn, thành tích cũng là thứ chúng quan tâm mà. Chỉ cần một phi vụ thành công là đủ thu hút sự chú ý rồi, mà lại là C nữa, nếu suôn sẻ thì gây chấn động toàn thế giới luôn ấy chứ.”
Hình ảnh gương mặt tái nhợt của Chase chợt hiện lên, tưởng tượng cảnh hắn nằm trong quan tài khiến Josh lạnh sống lưng.
“Là hành động đơn lẻ sao? Không có đồng phạm? Không có chủ mưu?”
“Không, tên đó chỉ đợi đến khi C đến khám rồi mới báo cho đồng bọn. Có vẻ đã chuẩn bị từ lâu rồi, súng, xe tải các thứ. Thất bại thế chắc cay cú lắm.”
Nói vậy nhưng vẻ mặt Mark lại đầy vẻ hả hê, còn Josh thì không sao chấp nhận được.
“Còn bác sĩ thì sao?”
“Bác sĩ nào?”
“Bác sĩ riêng của C. Stewart. Ông ta không bị điều tra à?”
“À, ông đó hả.”
Mark như vừa nhớ ra:
“Điều tra rồi, kết luận vô tội.”
“Cái gì cơ?”
Josh cao giọng, không thể nào, chắc chắn hắn là đồng lõa. Nhưng Mark chỉ thản nhiên nói tiếp.
“Không chỉ mình ông ta mà tất cả nhân viên bệnh viện đều đã bị điều tra. Kết luận là không liên quan, chỉ là hành động đơn độc.”
“Không thể nào…”
Nhận thấy vẻ mặt bất thường của Josh, Mark cau mày.
“Sao vậy? Có gì nghi ngờ à?”
“Không… không hẳn, nhưng…”
Josh đáp lại bằng giọng thiếu chắc chắn.
“Cảm thấy hơi kỳ quặc vì người duy nhất biết tuyến đường chúng ta đi là ông ta.”
Ông ta biết rõ hiệu quả của thuốc, cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến Chase qua các buổi tư vấn. Nếu muốn dụ bẫy thì chỉ cần vậy là quá đủ rồi.
Josh trầm ngâm, không nói rõ suy nghĩ, Mark đáp lại như thể khó xử:
“Isaac cũng nói vậy.”
“Isaac?”
“Ừ, nói là bác sĩ đó nói mấy điều kỳ lạ. Hỏi về thành viên nhóm, nói đến tác dụng phụ của thuốc, còn có vẻ mang thái độ thù địch với Alpha trội nữa.”
Josh căng thẳng trong lòng, nhưng Mark chỉ nhún vai.
“Nhưng biết sao giờ, cảnh sát bảo vô tội rồi. Tuyến đường thì do nhân viên hỏi nên mới nói, người đó cũng đã xin lỗi. Không phải thông tin cá nhân của bệnh nhân nên cứ tưởng không sao.”
“Thế mặc kệ ý kiến của Isaac sao…”
Josh thử nói thêm, nhưng đáp lại chỉ là thái độ dửng dưng.
“Chắc đơn giản là không ưa từ trong bụng thôi.”
“…”
“Chúng ta cũng đâu phải lúc nào cũng thích khách hàng mới nhận việc.”
Không còn gì để phản bác nên Josh đành im lặng. Mark liếc nhìn anh rồi nói:
“Chuyện điều tra để cảnh sát lo, còn chúng ta thì cứ tập trung làm việc của mình đi, hiểu chưa? Cần gì thì cứ nói.”
“C thì sao rồi? Có bị thương gì không…”
“Không sao cả, hắn bị thế này thì người ta phải khỏe chứ.”
Nói tới đó, Mark nghiêng đầu rồi cau mày.
“Thật bất ngờ là lúc cậu ngất đi, hắn định xông cả vào bệnh viện, mọi người phải ra sức ngăn mới được đấy. Thằng đó mà, ai chết ai sống cũng chẳng quan tâm gì, vậy mà hôm đó nhìn cứ như phát điên. Không phải kiểu điên bình thường đâu, kiểu điên thật sự ấy. Ai cũng bảo lạ lắm, phải thuyết phục mãi mới chịu về biệt thự. Tôi bảo hắn là nếu để lộ ra cậu đang nằm viện thì fan kéo đến đây, rồi bảo đợi cậu điều trị xong hẵng quay lại, đeo bám thế này chẳng giúp được gì. Nghe vậy mới chịu rút lui.”
Mark tròn mắt hỏi với vẻ thú vị:
“Sao vậy? Lo ghê luôn, hai người ở lại có khi thân nhau hơn rồi đấy?”
“Chắc do dư âm thuốc, tôi còn bị ảo giác nữa mà.”
Josh lảng tránh, Mark lại nghiêng đầu.
“Vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa? C mà để tâm đến một vệ sĩ như tôi sao?”
Josh nhún vai, Mark lẩm bẩm “Cũng đúng”, rồi vẫn trầm ngâm gãi cằm. Josh nhanh chóng đổi chủ đề.
“Vậy tôi về vào chiều mai được chứ, hay là sáng?”
“Lịch của cậu bắt đầu từ ngày kia, nên cứ nghỉ ngơi thoải mái. Vì có điều tra và cậu cũng đang mệt nên lịch quay của C bị dời, họ quay các cảnh khác trước rồi. C hiện đang nghỉ ở biệt thự, nên cậu ra viện thì cứ về đó trước.”
Josh nói lời cảm ơn trước sự chu đáo của Mark. Đột nhiên, anh thấy nhớ Pete da diết.
“Mark này, tôi ra viện hôm nay rồi mai quay lại để nhận kết quả có được không?”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Mark chớp mắt bối rối. Josh gãi đầu cười gượng.
“Vì tôi nhớ con trai. Hôm nay tôi cũng chỉ nằm ngủ thôi. Mai quay lại lấy kết quả rồi về luôn cũng được mà.”
Josh nói không sai gì cả. Nhưng với Mark, đây không phải chuyện có thể quyết ngay, phải còn hỏi ý bác sĩ đã.
“Được rồi, để tôi hỏi thử xem.”
“Cảm ơn, làm ơn giúp tôi nhé. Mấy hôm nay chưa gọi điện được, chắc thằng bé trông mong lắm…”
“Ôi trời, làm Pete khóc là không được đâu. Biết rồi, tôi đi hỏi ngay.”
Mark nhanh chóng rời phòng bệnh. Và khoảng một tiếng sau, anh tao quay lại mang theo tin tốt.
*
*
“Daddy!”
Vừa nhìn thấy Josh, Pete òa khóc rồi lao tới. Cậu bé vội vã nhào vào lòng khiến nước mắt nước mũi chảy đầm đìa ướt đẫm vai anh, nhưng Josh chỉ im lặng ôm chặt lấy con.
“Sao không chịu gọi điện về? Biết là bận nhưng mà…”
Mẹ anh trách nhẹ một câu, rồi không nhịn được thêm một câu nữa khi nhìn thấy cơ thể thương tích đầy mình của Josh:
“Cũng phải biết nghĩ cho cái thân mình một chút chứ, lần nào quay về cũng bầm dập tả tơi thế này là sao hả.”
“Chỉ trông thế thôi chứ không nghiêm trọng đâu ạ.”
Thật ra, vết cắn của lũ sói không nghiêm trọng như người ta nghĩ. Tuy phải khâu khá nhiều mũi và quấn băng trông có vẻ dữ dội, nhưng ngoài ra chỉ là vài vết xước và trầy da.
“Bị thương cỡ này thì hồi trong quân đội cũng thường xuyên mà.”
Mẹ anh chỉ liếc nhẹ một cái rồi không nói gì thêm. Trong lúc ấy, cuối cùng Pete cũng nín khóc. Josh vỗ nhẹ lên lưng con trai đang thổn thức, rồi quay đầu lại. Pete ngước nhìn anh với gương mặt lấm lem nước mắt.
Sao lại giống nhau đến thế cơ chứ.
Josh vừa thấy kỳ diệu, vừa thấy rùng mình. Anh cúi xuống hôn lên má Pete một cái thật nhanh. Lúc đó, khuôn mặt của Chase bất giác hiện lên trong đầu anh. Không biết giờ này hắn đang làm gì.
Lại đang co rúm trong cơn ảo giác?
Khi đang thẫn thờ nghĩ ngợi thì Pete bất ngờ vỗ vào má Josh bằng hai bàn tay nhỏ xíu. Josh như sực tỉnh, mỉm cười hỏi:
“Tối nay ngủ với Daddy nhé?”
Nghe anh hỏi, Pete tròn mắt sáng bừng, rồi vỗ mông ngồi thịch lên cánh tay anh mà la hét phấn khích.
“Khi nào con đi vậy?”
Pete phấn khích leo lên trên cổ anh, Josh vừa đỡ vừa cười nói:
“Mai phải ghé bệnh viện, chắc tầm chiều con sẽ về.”
“Tối nay cùng nhau ăn nhé, gọi cả Emma nữa.”
“Nếu sớm một chút thì được ạ.”
Lúc này, Pete đã ngồi vắt vẻo lên vai anh, dùng đôi tay nhỏ che mắt Josh.
“Xuất phát! Daddy, xuất phát!”
Pete hào hứng ra lệnh. Josh vờ như không thấy dù thực tế vẫn nhìn thấy rõ qua kẽ tay, lảo đảo giả bộ đi loạng choạng.
“Daddy, rẽ phải! Rẽ phải!”
“Ơ? Cái gì đây?”
“Kekeke!”
Pete cười rũ rượi. Josh vừa chạy vòng vòng trong nhà theo lệnh con, vừa cảm thấy một sự kết hợp kỳ lạ giữa cảm giác trọn vẹn và trống trải.
Chase… giờ này đang làm gì?
***
Giữa bầu không khí lạnh ngắt, Mark ái ngại không biết mở lời thế nào. Chase hoàn toàn không để mắt đến phần ăn anh ta mang đến, chỉ nghiến răng nghiến lợi với gương mặt u ám.
“Nghỉ phép là sao?”
Giọng hắn thấp nhưng đầy giận dữ. Mark bối rối lên tiếng:
“Dù sao cũng phải ở lại bệnh viện thêm một ngày, nên cậu ấy bảo sẽ về nhà một chuyến… gia đình cậu ấy sống gần đây mà.”
Anh ta đã lấy lý do liên quan đến lý đời tư của Josh, nhưng tâm trạng Chase vẫn không khá hơn. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, run lên một lúc rồi mở ra, sau đó lại siết lại lần nữa, sau cùng bật ra một tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp!”, và đứng phắt dậy khỏi giường, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
Việc sắp xếp lịch trình của đội vốn là trách nhiệm của Mark. Dù có tự ý cho Josh nghỉ phép thì Chase cũng chẳng có lý do gì để nổi giận đến mức này, miễn là không ảnh hưởng đến an ninh là được mà?
Mark nhăn mặt nhưng cố thả lỏng lại.
Chẳng lẽ Josh đã làm gì khiến Chase phật ý trong thời gian hai người ở riêng?
Mark cố đoán nhưng không tìm ra lý do. Dù sao thì Josh cũng đã liều mạng để bảo vệ hắn. Tuy Chase có nổi tiếng là tên điên, cũng không đến nỗi không biết ơn chứ.
Nghĩ đến đó, Mark lặng lẽ nói:
“Cậu ấy sẽ trở lại ngay khi điều trị xong thôi. …Nếu ngài có việc riêng gì muốn nhắn thì tôi sẽ nói cậu ấy liên lạc ngay sau khi về.”
Chase đứng khựng lại, im lặng trong giây lát rồi nheo mắt.
“Chắc chắn chứ?”
Mark không hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi ấy, nếu là hỏi liệu có thể chắc chắn rằng Josh sẽ xuất hiện trước mặt anh không, thì câu trả lời là “có”.
“Vâng.”
Mark gật đầu. Lúc đó, vẻ mặt của Chase mới hơi dịu đi. Hắn cau mày, lấy tay day trán rồi thở hắt ra một tiếng rõ nặng nề.
“…Nếu anh nói dối thì xác định là chết với tôi.”
Mark nuốt lời phản bác rằng mình chẳng hơi đâu bịa chuyện như thế rồi đáp gọn:
“Vâng.”
“Mẹ nó!”
Chase lại chửi thề một câu nữa, rồi đổ người xuống ghế, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe đẩy đồ ăn Mark mang đến. Cuối cùng, hắn lật nắp đĩa lên, mặt nhăn nhó như nuốt phải thuốc đắng, nhưng vẫn đưa miếng ăn nguội lạnh vào miệng. Đó là hình ảnh cuối cùng Mark thấy trước khi vội vã lỉnh ra khỏi phòng.
“Gì chứ, chẳng lẽ chúng tôi cũng không được nghỉ phép à…”
Chỉ khi đã ra đến hành lang, Mark mới lầm bầm như vậy, tất nhiên Chase chẳng nghe được một chữ nào.
***
Josh dậy sớm, bế Pete cùng đến bệnh viện, tâm trạng tốt đến lạ. Dù vết thương vẫn còn đau, nhưng một ngày bên con thì đáng giá hơn bất cứ điều gì. Vừa lái xe, anh vừa khẽ hát theo nhịp.
Buổi khám không mất nhiều thời gian. Bác sĩ thay băng, xem kết quả xét nghiệm, rồi dặn dò.
“Anh nên đến kiểm tra định kỳ nhé, chỗ này phải khâu nhiều đấy… Nhưng bị sói cắn mà chỉ thế này thì đúng là may mắn lắm.”
Bác sĩ khen ngợi một cách máy móc, rồi ghi ngày tái khám. Sau khi cảm ơn, Josh tiện thể cho Pete tiêm phòng luôn. Trên đường định về nhà, anh bất chợt dừng lại. Công viên gần đó đập vào mắt anh. Nghĩ ngợi một chút, anh rẽ sang hướng công viên.
“Pete, con muốn ăn kem không?”
“Dạ có!”
Pete reo lên sung sướng rồi lon ton chạy tới quầy kem gần đó. Josh mỉm cười, sải bước theo sau.
“Con muốn vị gì nào?”
Pete chọn kem chocolate. Khi anh đưa kem cho bé, Pete cười rạng rỡ, cả gương mặt như bừng sáng.
“Đúng là một cậu bé đáng yêu.”
Nhân viên bán kem ngắm Pete rồi nhìn sang Josh và cảm thán.
“Y như anh vậy đó.”
“Cảm ơn.”
Josh cười, thanh toán luôn cả tiền tip.
Khi Pete sắp ăn xong, Josh bắt đầu thấy hơi mệt. Anh ngồi trên ghế đá, nhìn con trai chạy nhảy trên thảm cỏ.
Và khi đó, anh nhìn thấy người đàn ông kia.
Một dáng người gầy gò đang ngồi trên băng ghế gần đó, tay cầm một hộp pudding.
Người lớn đàn ông ngồi một mình ăn pudding có vẻ buồn cười, nhưng vẻ mặt của cậu ta lại không thể khiến người khác cười nổi. Trắng bệch, ngơ ngác, như người vừa trải qua một cú sốc lớn, cứ thế xúc pudding đưa lên miệng.
Josh chỉ lặng lẽ quan sát, nhưng khi thấy người kia làm rơi pudding xuống chân mà vẫn không động đậy gì thì anh đành đứng dậy. Xác nhận rằng Pete đang ngồi hái cỏ ba lá bên bãi cỏ, Josh bước lại gần.
“Này, cậu ổn chứ? Cảm thấy không khỏe sao?”
Josh hỏi khi đến gần. Người đàn ông kia giật mình chớp mắt, ít ra cũng có phản ứng, Josh thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục hỏi:
“Cậu bị sao vậy? Có cần gọi cấp cứu không?”
“À… à không… Tôi ổn.”
Giọng cậu ta run rẩy, Josh chợt thấy gương mặt ấy quen quen.
“Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi thì phải?”
Người kia nhận ra anh trước nên tròn xoe mắt và nói:
“Là vệ sĩ đúng không… Joshua đúng chứ?”
Ngay lập tức, ký ức của Josh ùa về, chính là người tên Yeonwoo anh từng gặp trong bữa tiệc của Pitman. Josh mỉm cười chào lại và ngồi xuống bên cạnh. Hôm đó, Yeonwoo cũng không khỏe.
Nhưng bất ngờ chưa dừng ở đó, khi nhìn thấy Pete, Yeonwoo nhận ra ngay và bảo rằng mình làm cùng công ty với Emma. Chưa kịp ngạc nhiên thì Yeonwoo tiếp:
“Emma bảo tôi rằng… anh cũng đã có con.”
Josh lúc đó mới nhớ ra tin nhắn của Emma.
Ra là chuyện này à?
Josh mở miệng, mừng vì đó không phải là chuyện của Emma.
“Tôi không nghĩ là lại như thế này… Nhưng dù sao thì kết quả cũng vậy rồi.”
Emma đã chủ động liên lạc, mà đây cũng là lần thứ hai anh gặp người ta, nên Josh không thể giả vờ không quen. Anh đưa ra vài lời khuyên với tư cách một omega, rồi im lặng, để đối phương có thời gian suy nghĩ. Nhưng rồi đột nhiên anh nhớ ra.
Phải rồi.
“Cậu bảo làm cùng công ty với Emma đúng không? Tôi hỏi cái này được chứ?”
Yeonwoo gật đầu. Josh không do dự hỏi:
“Trong văn phòng có bao nhiêu nam giới?”
Yeonwoo chưa hiểu câu hỏi, ngơ ngác chớp mắt rồi trả lời:
“Ở phòng thư ký, tôi là nam duy nhất, còn lại là ba người nữ, bao gồm cả Emma.”
Sắc mặt Josh cứng lại ngay tức thì. Hình ảnh những tên mọt sách mà Emma từng phải lòng lần lượt hiện ra trong đầu anh, rồi kết thúc với người đang ngồi trước mặt.